Chương 31
“Song Thần kiếm khách, Bộc Tà sơn trang cùng nhị vị vốn không thù không oán, hôm nay hai vị không cho bọn ta mang nhị tiểu thư trở về là có dụng ý gì?”
“Ha ha, dụng ý gì đâu,” Lục Liêm Mạt nụ cười như hoa, “Nhiều năm trước ta cùng phu quân rõ ràng thật lòng yêu nhau, tiếc rằng giang hồ hầu như ai ai cũng đem hai ta phỉ báng, trong đó cũng không thiếu danh môn chính đạo như trang chủ các ngươi. “
“Hai vị muốn gì!”
“Muốn gì ư? Đương nhiên là muốn cho nhị tiểu thư cùng tình lang nàng cao chạy xa bay, sống những ngày đúng như ước nguyện của hai người.”
“Song Thần kiếm khách! Các ngươi thật quá đáng!”
“Quá đáng?” Lục Liêm Mạt khẽ nhíu mày, “Thế thì trang chủ của các ngươi cứ đến tìm hai ta, chỉ thẳng vào mặt bọn ta nói chúng ta quá đáng thử xem!”
Hai đứa ngu ngốc này, đánh không lại thì bỏ chạy đi còn ngây ngốc ở đó chờ người khác tới tước đầu à! Cũng may người ta Song Thần kiếm khách có chút phong độ, bằng không hai người bọn ngươi còn không bị tước thành người gỗ! Bọn họ đánh không lại trước khi đi còn không quên để lại câu “Sự tình lần này hai ta nhất định bẩm báo trang chủ!”
Nhìn thân ảnh bọn họ đã đi xa, ta thở nhẹ một hơi, chuyển hướng nhị tiểu thư bên cạnh nói: “Cô nương, người vẫn là nhanh nhanh cùng vị Đỗ lang gặp mặt đi, chớ chậm trễ thời gian khiến hắn nóng lòng chờ đợi.”
“Đa tạ các vị ân nhân, ” Lăng tiểu thư hành lễ với chúng ta, “Lăng Tử Phong sẽ không quên ân tình hôm nay của chư vị.”
“Được rồi, không cần khách khí, tại hạ ta cũng chỉ muốn giúp người khác hoàn thành ước nguyện thôi. Thành thân nên là hai người lưỡng tình tương duyệt mà thành, ngày nay nhiều vợ chồng bất hoà như vậy chẳng phải cũng do thừa cha mẹ chi mệnh mà ra sao?”
“Ô? Thế môn đăng hộ đối thì không quan trọng?” Lục Liêm Mạt tươi cười đi vào. Bà cô à, câu chuyện của ngươi cùng phu quân ta cũng có nghe qua, câu hỏi này của nàng ta nào dám tùy tiện đáp a?
“Môn đăng hộ đối? Đỗ lang kia lấy chính là Lăng tiểu thư, cũng không phải lấy Bộc Tà sơn trang.”
“Thế nếu vị Đỗ lang kia là cái đại ma đầu thì sao?” Ông nội ngươi! Nàng rõ ràng là đang khảo ta, muốn ta nói ra những lời vừa ý nàng thôi!
“Ta nói, cho dù người đời ai ai cũng nói hắn là cái đại ma đầu thì chắc gì hắn nhất định là thế! Biết đâu chừng đại ma đầu thực sự lại chính là người đang được giang hồ ca tụng là chính đạo mẫu mực, người người kính ngưỡng!”
“Ha ha, lời này nói ra thật khiến vợ chồng hai ta khoan khoái, Tàm Đậu tiểu huynh đệ a ——” bàn tay thon dài của Lục Liêm Mạt vỗ vỗ vai ta.
“Ha ha......” Ta cũng ngây ngô cười theo, mà sao nàng lại biết tên ta nhỉ?
“Ngươi có biết có người đang tìm ngươi không?”
Lòng ta cả kinh, chầm chậm lui về sau, “Ai a?” Hiếm khi có mỹ nữ đối ta cười như vậy, quả thực không có ý tốt.
Vừa lui chưa được vài thước đã có người giữ chặt lưng ta lại, là Lí Lạc Kham, người nãy giờ vẫn một mực yên lặng.
“Ngươi thật sự không nhớ ra là ai sao?” Lục Liêm Mạt càng đi càng gần, chính là Lí Lạc Kham lại khiến ta không thể lui, “Vị bằng hữu này của hai ta tìm ngươi đã rất rất lâu rồi!”
...... Đế Hạo! Sao ta lại có thể quên Đế Hạo từng chú kiếm cho bọn họ chứ!
“Nhị vị, hai người trên giang hồ tiếng tăm lẫy lừng, còn tại hạ chỉ là cái vô danh tiểu tốt, làm sao có may mắn mà nhận thức bằng hữu của nhị vị......” Lời còn chưa dứt, ta một chưởng đánh úp về phía ngực của Lục Liêm Mạt, nàng cả kinh theo bản năng lui về phía sau. Lí Lạc Kham muốn chế trụ bả vai của ta, ta liền thi triển nội lực đem thanh Vô Tà trên lưng chấn văng hắn ra, nhưng mà hai người dù sao cũng thuộc hàng cao thủ võ lâm, hơn nữa phối hợp ăn ý, cơ hồ chỉ dùng hai chiêu liền đem ta chế phục, mặc ta liều mạng giãy dụa vẫn không thể động đậy. Lục Liêm Mạt cúi thấp mặt đến trêu tức nói: “Tiểu huynh đệ, nợ người ta tiền thì trả tiền, nợ người ta tình, ngươi cũng chỉ nên lấy thân báo đáp a~”
“Lấy thân báo đáp cái đầu ông nội ngươi! Mau thả bổn đại gia ra!” Làm sao có thể để họ bắt ta đi gặp Đế Hạo chứ? Gặp hắn ta phải đối mặt như thế nào? Nói hắn biết ta nhất định sẽ rời ngươi mà đi, rằng hai ta không thể có kết quả ư? Mà cho dù ta có nói vậy hắn cũng sẽ bỏ ngoài tai! Hiện giờ ta căng thẳng đến độ đầu sắp bốc khói rồi, sớm biết thế thà ở Thiếu Lâm Tự ăn tàu hủ cải trắng còn hơn, cùng lắm thì chưng thêm chút bánh phở! ( -_-“ bé Đậu thật là …)
“Chậc chậc ~ chúng ta cũng không biết hắn thích ngươi nhiều như vậy đó!” Lục Liêm Mạt vỗ vỗ mặt ta, “Nếu chúng ta nói cho hắn biết ngươi vừa rồi muốn chạm vào ngực ta, ngươi nói ngươi sẽ thế nào?”
“Ta mà thèm chạm vào ngươi cái đồ chung vô diệm này! Mau thả ta ra! Lí Lạc Kham ngươi khí quản viêm rồi sao! Vợ ngươi bảo ngươi làm gì ngươi liền làm cái đó, ngươi có phải đàn ông không!” Ta xoay đầu lại, hung hăng trừng mắt Lí Lạc Kham, cảm giác cánh tay sắp bị hắn vặn gãy rồi.
“Không chỉ riêng vợ ta muốn ta làm mà bản thân ta cũng rất muốn làm vậy, vẹn cả đôi đường a.” ch.ết tiệt, khi nãy còn không có lời nào, vừa mở miệng ra lại nói nhiều đến thế!
“Tàm Đậu ca ca, sao ta lại không biết ngươi có nhiều người yêu như vậy nhỉ!” Một giọng thanh âm trong trẻo vang lên, vợ chồng bọn họ cùng nhau quay đầu lại, cách đó không xa Hàn Thanh đang ngồi trên nóc nhà gặm táo, không biết xem diễn xem được bao lâu.
“Ngươi là ai?” Ánh mắt Lục Liêm Mạt thoáng hiện lên sự kinh ngạc, “Lại có thể khiến vợ chồng hai ta không hề phát giác?”
“Hàn Thanh! Hàn Thanh! Mau cứu ta!” Bỗng nhiên thấy được một tia sáng, ta khàn cả cổ họng hô to, “Đừng mải lo gặm táo nữa! Lát ta sẽ mua cho ngươi cả rổ tha hồ mà ăn!”
“Uy! Đừng giở bộ này ra với ta! Ngân phiếu cho ngươi ăn uống no say là từ đâu có hử!” Hàn Thanh nhếch miệng cười cười, một tay lấy hạt táo hướng đầu ta thẳng ném!
“Cứu ta a, ta sẽ trả lại cho ngươi được chưa?”
“Được thôi! Ngươi mau kêu to ba tiếng Hàn Thanh ta yêu ngươi ta liền cứu ngươi.”
Ta cắn chặt răng, lão tử liều với ngươi, “Hàn Thanh ta yêu ngươi! Hàn Thanh ta yêu ngươi! Hàn Thanh ta yêu ngươi!”
“Người yêu dấu, ta đến đây!” Âm thanh vang vọng của ta còn chưa dứt đã thấy Hàn Thanh thoắt cái đi đến Lục Liêm Mạt trước mặt, hai ngón tay chọc thẳng vào mắt nàng, Lục Liêm Mạt một chưởng muốn đem ngón tay Hàn Thanh tách ra, rất nhanh hắn lại hóa chỉ thành chưởng chụp lên cổ tay nàng. Lục Liêm Mạt khẽ rên một tiếng, Lí Lạc Kham điểm ta huyệt đạo liền tiến lên, hai người bắt đầu giao thủ. Chiêu thức của Lí Lạc Kham mạnh bạo còn Hàn Thanh ngược lại nhu mềm trung ẩn chứa sức mạnh ác liệt khiến hắn bất ngờ không kịp phòng bị.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lục Liêm Mạt mày liễu nhăn lại.
“Ha ha! Ngươi nói ta là ai?” Hàn Thanh cười đến có chút cuồng ngạo, chiêu tiếp theo đã bấu chặt xương quai xanh của Lí Lạc Kham.