Quyển 1 - Chương 28: Lữ Tiểu Bạch
Cuộc đoàn tụ bất ngờ với niềm vui và nước mắt, Tiểu Bảo nước mắt sụt sùi.
- Tất cả đều là lỗi của nhi tử! Năm đó hàng ngày mẫu thân vì truyền nội công để bảo toàn tính mệnh cho nhi tử nên đã khiến hàn độc ngấm sâu vào cơ thể.
Phạm Chiêm lòng đau như cắt. Suốt 40 năm nay lão vẫn nghĩ rằng Hồng Phất đã bỏ mạng nơi Đại Tuyết Động, không ngờ suốt từng đó năm nàng vì lão mà chịu nỗi đau hành hạ của hàn độc. Bao nhiêu năm qua lão sống ung dung tự tại ở Nam Sách mà không biết rằng nàng từng ngày, từng ngày đều phải chịu những cơn đau tới thấu sương. Giá như quá khứ có thể quay ngược trở lại nhưng làm sao có thể được.
Giọng lão nương đó yếu ớt nói:
- Phạm ca! Huynh vẫn thường gọi muội là Tiểu Hồng! Huynh từng nói sau này con chúng ta sẽ đều lấy chữ đầu là Tiểu giống muội.
Phạm Chiêm vòng tay ôm chặt lấy lão nương đó nói nghẹn ngào:
- Ta nhớ mà! Ta nhất định sẽ đưa nàng tới Linh Phong nhờ Yên Nam Tử dùng Hỏa Long Thần Công để đẩy lui hàn độc cho muội.
Lão toan vận lực để bồng lão nương đó đi, nhưng sức cùng lực kiệt không sao vận công được đành khóc thảm.
***
Trấn Đan Nhiễm
Bầu trời đêm tĩnh lặng, ánh sao xa tít trong bóng tối.Trong căn nhà nhỏ nằm sát bên cánh rừng thủy sinh, dưới ánh đèn dầu mờ ảo có 7 người đang ngồi quanh một chiếc bàn lớn, vẻ mặt ai lấy đều có phần nghiêm trọng. Bên ngoài có vài nhân sỹ đang thay phiên nhau canh phòng cẩn mật.
Trong nhà một nam tử hán tuổi ngoại tứ tuần, thần thái uy mãnh vòng tay nói:
- Trần tiền bối! Mọi việc ở đây xin theo ý của tiền bối! Đại sự cứu người vô cùng cấp bách. Cái hẹn lập đông đã tới gần. Nếu chúng ta không kịp ra tay e rằng …
Người được gọi là Trần tiền bối tên thật là Trần Danh, tóc trắng như sương,vẻ mặt có phần ưu tư đáp lời:
- Nguyễn đệ! Không phải lão phu chần chừ không muốn ra tay mà vì thế lực của Lữ Gia hiện giờ rất mạnh. Chúng lại cố thủ trong đất Tế Giang hiểm trở, với thực lực của chúng ta hiện giờ việc cứu người quả là quá khó khăn.
Người gọi là Nguyễn đệ tên thật là Nguyễn Khoan. Y vốn là em trai Nguyễn Thủ Tiệp trưởng môn Thiên Quân Môn, có phần nôn nóng nói:
- Hiện giờ các chi phái trong đất Tĩnh Hải đều có mặt ở đây. Chỉ riêng Thiên Môn Quân đã có 1000 đệ tử, Nam Sách phủ cũng không dưới 1000 tinh binh, Yên Viên Phái 500 tinh tú. Nga My, Võ Đang cũng gần 500 nhân sỹ. Thất Kiếm Gia , An Nam Quyền , Không Động gộp lại cũng cả 1000 người. Còn sợ không thể san bằng Lữ Đường Gia Bảo hay sao?
Phạm Bạch Hổ cương nghị nói:
- Trần tiên sinh! Ý của tại hạ cũng giống ý Nguyễn huynh. Lữ Gia hiện là mối đại họa của thiên hạ nếu không sớm dẹp đi e rằng bách tính không khỏi cảnh lầm than.
Vị Trần tiền bối không nói thêm gì , chỉ thấy vẻ mặt ông ta thập phần lo lắng.
- Nguyễn đệ, Phạm đệ! Trần tiên sinh lo lắng như vậy không phải vô cớ.
Trên bàn một lão bá khoảng chừng hơn 50 tuổi dè dặt phân trần. Người này tên Mặc Thu đệ tử đời thứ 5 của Yên Viên Phái. Mặc Thu là người văn võ song toàn được nhiều người trong võ lâm kính ngưỡng.
- Quả thực với thực lực hiện giờ của chúng ta chuyện quyết chiến với Lữ Đường Gia Bảo là hoàn toàn có thể. Nhưng mọi người đều biết muốn đến Tế Giang chúng ta phải vượt qua Thập Tử Sinh vô cùng hiểm trở. Hơn nữa Yên Nam lão tiền bối và Cầm Thánh phu nhân chưa đến. Định nhân trong tối chúng ta ngoài sáng nếu manh động sợ rằng ảnh hưởng đến an nguy của các vị trưởng môn nhân.
Nguyễn Khoan nghe lời phân tích có lý đành phẫn uất nói:
- Không lẽ chúng ta đành khoanh tay chờ ở đây sao?
Một nam tử hán tuổi chừng 27, 28 thân đeo Cự Kiếm. Người này tên Lý Thuấn là ngũ công tử Thất Kiếm Gia, chính là người đã tỉ thí cùng Hồ Lão Tam trong quán trọ Thần Tài mấy hôm trước lên tiếng:
- Thưa các vị tiền bối! Vãn sinh mấy hôm trước trong lúc giao đấu với tứ ác trong trấn Văn Giang tận mắt thấy Cầm Thánh phu nhân tái xuất giang hồ!
Mọi người nghe nói vậy đều vô cùng kinh ngạc, Trần tiền bối vội vàng hỏi lại:
- Lý công tử chắc chắn là Cầm Thánh phu nhân?
Lý Thuấn khẳng định
- Vãn sinh tận mắt thấy người ấy dùng Cửu Âm Thần Công, chỉ một chiêu đã khiến Hồng Tứ Nương thân bại danh liệt.
Mặc Thu trầm ngâm nói:
- Nếu Cầm Thánh phu nhân đã đến thì hẳn Yên Nam tiên sinh cũng sẽ xuất hiện.
Trần Danh thần sắc có phần tự tin nói:
- Lập Đông xin gặp lại chư vị ở Lữ Gia.
Khí thế trong căn phòng nãy giờ vốn lạnh lẽo đã bừng nên sức nóng khác thường.
***
Thập Tử Sinh
Lúc này Xương Ngập và Ngọc Dung cũng đã gần đến đất Tế Giang . Đêm qua Xương Ngập chèo thuyền đến gần hết đêm cuối cùng cũng đến cách Lữ Đương Gia Bảo không xa. Hắn không cho thuyền đi tiếp trên hồ Thập Tử Sinh mà quay lên đi đường bộ.
Thuyền va nhẹ vào một gốc thủy sinh bên bờ khiến Ngọc Dung tỉnh giấc. Đêm qua nàng nằm ngắm những ánh sao xa tít trên trời cao rồi ngủ lúc nào cũng không biết. Nàng dụi dụi mắt, ngó tứ phía hỏi:
- Đã đến Tế Giang rồi sao?
Xương Ngập âu yếm cười với nàng nói:
- Chúng ta chuyển sang đi đường bộ. Tế Giang đã ở phía trước, trời cũng sắp sáng, chúng ta vào trong tìm hai bộ trang phục môn phái mặc tạm để tránh ánh mắt của đệ tử Lữ Đường Gia Bảo.
Ngọc Dung ánh mắt ánh lên chút phấn khích khen :
- Ngô ca đây quả là ý hay!
Nàng bịt miệng nói khẽ :
- Nhưng chúng ta kiếm trang phục môn phái Lữ Đường Gia Bảo ở đâu ?
Xương Ngập cười đầy ẩn ý, liền thu kiếm đi trước. Ngọc Dung cũng hối hả theo sau.
Hai người đến phục ở gần một đoạn đường vắng cách Tế Giang không xa. Cuối cùng lúc tờ mờ sáng cũng có hai đệ tử Lữ Đường Gia Bảo đi qua nơi này. Chỉ một thoáng hai người đã đánh ngất hai tên đệ tử thị vệ canh gác, lại cẩn thận kéo chúng vào giấu ở một gốc cây khuất trong rừng. Sau khi đã trói kỹ, lại cẩn thận nhét dẻ vào miệng chúng, mới thay y phục vào trong trấn Tế Giang.
Nhờ có hai bộ y phục của đệ tử trong phái, hai người dễ dang vượt qua nhiều tốp thủ vệ trong trấn. Nơi này thực ấp đều dựng vô cùng quy củ tựa như do bàn tay của một người sắp xếp ra. Hai người đi qua trấn Tế Giang mà chẳng bị một ai để ý, cùng lắm chỉ có vài cô thiếu nữ thấy Ngọc Dung một thân nam tử tuấn mĩ rất ưa nhìn là để mắt tới.
Lữ Đường Gia Bảo cuối cùng đã ở trước tầm mắt. Quang cảnh nơi đây quả là vô cùng hùng vĩ . Quần thể kiến trúc Lữ Gia nằm hiên ngang bên một hồ lớn , mặt nước xanh biếc lặng yên như một tấm gương. Bên ven hồ là một cây cầu dài nối liền quần thể ấy với những vùng thực ấp xung quanh. Ngọc Dung không hết phần ngạc nhiên níu tay áo Xương Ngập suýt xoa:
- Muội không ngờ Lữ Gia lại có cảnh đẹp như chốn tiên cảnh vậy. Chỉ đáng tiếc con người lại quá độc ác.
Xương Ngập gượng cười nói:
- Không phải ai cũng độc ác! Cách đây 4 năm khi đem quân dẹp phản tặc ở Đô Động Giang huynh không may bị thương. Trên đường tẩu thoát không ngờ đã lạc đến đây
Vẻ mặt chàng nói đến đây có chút trầm tư. Ngọc Dung lại tò mò hỏi:
- Ngô ca! Huynh thông thạo địa lý nơi này liệu có đoán ra Gia Gia muội và các trưởng môn nhân bị nhốt ở đâu không?
Xương Ngập một thoáng suy tư nói:
- Lữ Đường Gia Bảo có một tòa Bảo Tháp hàng ngày đều được canh phòng cẩn mật. Huynh nghĩ rất có thể Phạm lão tiền bối và các vị trưởng môn đều bị nhốt ở đó.
Nàng nghe vậy khẩn trương giục:
- Vậy chúng ta mau tới đó!
Dứt lời đã băng lên cầu. Xương Ngập vội theo sau gọi với.
- Phạm…đệ ! Chờ ta.
Xương Ngập cuối cùng thì cũng đã đuổi tới nơi. Trên cầu lớn lúc này bỗng nhiên có mấy đệ tử Lữ Đường Gia Bảo cũng đi qua. Người dẫn đầu là một thiếu nữ vận bạch y, tuổi chừng 18, gương mặt rạng ngời như trăng thu. Xương Ngập và Ngọc Dung cơ bản đều không ngẩng mặt lên, chỉ cúi chào theo lễ thường rồi đi qua. Thiếu nữ đó vẻ đẹp kiêu kỳ cũng không thèm nhìn qua một cái. Ngọc Dung có phần căng thẳng giờ cũng đã thổi phù yên tâm, nàng toan cất bước đi tiếp thì chợt nghe có tiếng nữ nhân đó quát.
- Ngươi đứng lại !
Xương Ngập không dám cất bước tiếp , đành từ từ quay lại, y vẫn còn chưa dám ngẩng mặt lên thì thiếu nữ đó đã quay sang phía Ngọc Dung quát tiếp :
- Là tên kia .
Nàng ta lúc đi qua Ngọc Dung cơ hồ đã có chút nghi hoặc , sau cùng cũng chợt phát hiện ra điều lạ liền quay lại quát. Ngọc Dung đành quay lại, trong lòng có chút chột dạ tay đã bấm kiếm rời ra một chút.
Thiếu nữ kia không ai khác chính là Lữ Tiểu Bạch, không thèm hỏi han thêm một lời đã rút ngay đoản đao nhằm thẳng hướng Ngọc Dung đâm tới , miệng quát.
- Gian tế to gan ! Dám đột nhập Lữ Gia Bảo ! Ngươi thật không muốn sống nữa rồi.
Nàng một thân bạch y tựa như đóa Bạch Liên Hoa đạp gió mà băng tới. Chiêu này là Hạc Ảnh Như Phong, vốn là một trong số 49 đường đao cơ bản của Lữ Đường Gia Bảo nhưng lại được thiếu nữ này sử sụng vô cùng vi diệu. Xương Ngập còn chưa kịp có phản ứng gì đoản đao đã áp sát Ngọc Dung.
Trong một khắc kiếm trong vỏ của Ngọc Dung cũng đã rút ra đến phân nửa chắn ngay lấy mũi đao, dư lực từ chiêu của Tiểu Bạch vẫn còn uy áp , nàng đạp nhẹ gót một nhịp thân ảnh lùi xa ra đến chục thước. Lúc này đã lăng không trên mặt hồ.
Khuôn mặt kiều mỹ của Tiểu Bạch có chút bực tức quát:
- Ám Tỏa Liên Hoa! Tiểu tử đỡ chiêu.
Dứt lời thân ảnh đã thoáng ẩn thoáng hiện liên tục áp sát chém liền tới mấy đao. Ngọc Dung lúc này kiếm xuất khỏi vỏ liền dụng chiêu Thủy Triều Nộ Ảnh chém một chiêu xéo từ mặt hồ lên.
Mặt hồ lặng như gương bị đường kiếm của Ngọc Dung chém một chiêu xé tan thành 2 luồng nước lớn một mặt vừa phá chiêu của thiếu nữ đó, vừa hắt một cơn sóng mạnh làm thiếu nữ đó bị nước làm ướt hết cả y phục. Tấm bạch y bằng lụa bị ướt sũng bó sát vào cơ thể lại càng khiến nàng thêm phần mị hoặc.
Xương Ngập nãy giờ theo dõi cuộc chiến từ trên cầu hẳn cũng thấy cảnh tượng này, nhất thời có phần mê hoặc chiêm ngưỡng thân thể kiều diễm của thiếu nữ đang vận bạch y đó. Ngọc Dung hơi nhíu hai hàng chân mày, lập tức đã thuấn di đến bên hắn lấy tay che mắt y lại quát:
- Hồ Ly yêu nghiệt! Không được nhìn ả!
Xương Ngập cũng vội quay mặt đi. Ngọc Dung lại vung kiếm băng tới.
Tiểu Bạch cười đầy phong tình nói:
- Ngươi không cho hắn nhìn ta nhưng bản thân lại chẳng dời mắt khỏi ta ! Chả phải là ngụy quân tử sao.
Ngọc Dung vừa tung kiếm chém liên hồi vừa bực dọc quát.
- Ta có thể nhìn ngươi nhưng y nhất định không được nhìn ngươi!
Tiểu Bạch cười gian nói.
- Nam nhân tuấn mĩ thực toàn kẻ trăng hoa! ..a..a …A!
Nàng ta bất chợt ôm lấy một tay của mình ,có vẻ như đã bị thương miệng kêu la thảm thiết. Ngọc Dung thấy vậy liền dừng kiếm dõi nhìn.
Xương Ngập không dám nhìn nhưng vì lo lắng cho Ngọc Dung cuối cùng vẫn phải dõi theo cuộc đấu. Ngay khắc này chợt hô lớn:
- Phạm …đệ ! Coi chừng!
Lời chưa dứt thiếu nữ kia đang từ dáng vẻ giả bộ đã phóng ra một loạt ám tiễn. Ngọc Dung cũng kịp thời xoay tròn thanh kiếm gạt đám ám tiễn qua một bên. Thân ảnh lại khinh công đến bên cạnh Xương Ngập quát:
- Đã nói huynh không được nhìn!
Hắn bất giác đáp:
- Ta không nhìn ! Không nhìn.
Nàng băng mình lên trên không nộ khí quát:
- Tam Sinh Tuyệt Địa ! Diệt.
Tức thì kiếm vung lên trên trời cao toàn thân kiếm ánh lên một ánh sáng xanh. Nàng liền vung kiếm chém xuống liền ba chieu.
Mặt nước dường như cũng đã bị chém đứt ra. Chỉ có nơi Tiểu Bạch đang đứng một vầng sáng bao trùm xung quang nàng như một đóa sen trụ lại trên mặt nước. Nàng ta ánh mắt lạnh lùng một khắc quát:
- Quỷ Phủ Thần Công ! đỡ.
Dứt lời thân ảnh đã mất dạng giữa đám Bạch Liên, thuấn di đến ngay trước mặt đánh Ngọc Dung một chưởng chí mạng. Ngọc Dung thần tình có chút phân tâm không kịp phản ứng đã bị đánh văng về phía cầu lớn. thổ ra một vệt máu tươi.
Tiểu Bạch vung đoản đao nhằm thẳng nàng đâm tới. Xương Ngập lúc này ở gần Ngọc Dung liền bất ngờ lấy thân mình ra chắn đao cho nàng. Đoản đao xuyên vào áo bào hắn một tấc. Không gian dường như dừng lại..
Nơi đây là Thủy Nguyệt Hồ… Vào mỗi đêm trăng sáng, ánh trăng dưới hồ sáng hơn cả ánh trăng trên bầu trời…