Chương 29

“Đậu Đậu, bên kia có cửa hàng đồ chơi, chúng ta qua xem đi.” – Không để ý đến Hoàng Diệu Sư, Bạch Tiểu Sao kéo tay Đậu Đậu.
“A, chú thật tốt.” – Đậu Đậu cao hứng ôm chầm lấy Bạch Tiểu Sao, cơ hồ là dính chặt lấy cậu.


Hoàng Diệu Sư cười kéo Đậu Đậu ra: “Con bám vậy sao chú đi được.” – Nói rồi dắt tay Đậu Đậu cùng vào cửa hàng đồ chơi.
Con búp bê xinh đẹp khiến cho Đậu Đậu không thể buông tay: “Bố ơi, con muốn nó.” – Đậu Đậu nhìn Hoàng Diệu Sư, vẻ mặt vô cùng tội nghiệp.


Hoàng Diệu Sư liếc mắt nhìn Đậu Đậu, mặt không thay đổi nói: “Gia quy điều thứ sáu, mỗi lần đi chơi chỉ mua một món đồ chơi.”
Ô ô ô, trong tay đã có một con tò he, Đậu Đậu nhìn con búp bê xinh xắn trước mặt, vẻ mặt không cam lòng.


“Mới đầu cứ nghĩ anh là người rất chiều con, nhưng hóa ra lại không phải.” – Bạch Tiểu Sao nói.
Hoàng Diệu Sư bất đắc dĩ thở dài: “Nhưng mà công việc đôi khi bận rộn, cũng không thể luôn để ý được, chỉ sợ là trẻ con sẽ học thói xấu.”


Đậu Đậu nghe thấy, mất hững bĩu môi: “Đậu Đậu không hư, con là bé ngoan mà.”
“Ừ, đúng rồi, con là bé ngoan.” – Hoàng Diệu Sư cười to, sờ sờ mái tóc cô bé.
Rời khỏi cửa hàng đồ chơi, Bạch Tiểu Sao theo bản năng liếc về phố bên cạnh, không thấy Lâm Hán Huy.


Cho đến bây giờ, Bạch Tiểu Sao vẫn không phủ nhận bản thân là người ích kỷ, tuy rằng đã sớm muốn chấm dứt với Lâm Hán Huy, nhưng mà nhìn thấy anh ta thân mật cùng người khác, lại cảm thấy có chút khó chịu. Giống như là trước đây có một số món đồ chơi, tuy không thích, nhưng mà nhất quyết không chịu cho người khác.


available on google playdownload on app store


“Tôi mệt rồi.” – Bạch Tiểu Sao nhăn mặt, không đợi Hoàng Diệu Sư đáp lại, liền nhanh chóng vẫy taxi.
Hoàng Diệu Sư nhìn ra Bạch Tiểu Sao vẫn còn khó chịu vì chuyện của Lâm Hán Huy, trong lòng cười thầm, cũng bế Đậu Đậu ngồi vào trong xe.


Dọc đường đi, Bạch Tiểu Sao vẫn suy nghĩ chuyện của Lâm Hán Huy, cũng không có gì cụ thể cả, nhưng cái chính vẫn là cảm giác khó chịu.


Đậu Đậu chăm chú nghiên cứu con tò he trong tay mình, ngẩng đầu, nhìn thấy trong tay Bạch Tiểu Sao cũng có một con, liền kéo áo cậu: “Chú Bạch, cho cháu xem Tôn Ngộ Không của chú.”
“Ừ, đây.” – Bạch Tiểu Sao giật mình, đưa con tò he cho Đậu Đậu.


Đậu Đậu nhìn hai con tò he, đều là Tôn Ngộ Không, nhưng mà con của Bạch Tiểu Sao có vẻ hơi bị méo mó một chút. Đậu Đậu nhìn thấy tiếc, liền lấy đầu ngón tay mập mạp, học theo động tác của ông chủ quầy, niết nhẹ. Tuy rằng không đẹp như ban đầu, nhưng cũng khá hơn nhiều.


“Chú Bạch, cháu sửa lại cho chú rồi nè.” – Đậu Đậu đem tò he đã được chỉnh sửa lại cho Bạch Tiểu Sao xem.
Bạch Tiểu Sao ngây người, cười cười nhận lấy: “Đậu Đậu thật khéo tay, chỉnh lại rất đẹp.”


Đậu Đậu được Bạch Tiểu Sao khích lệ, cười đến không ngậm miệng lại được, cao hứng quay sang nhìn bố mình. Bạch Tiểu Sao cũng quay sang, nhìn thấy Hoàng Diệu Sư mỉm cười nhìn mình và Đậu Đậu, trên mặt có cảm giác nóng lên.
Taxi đã đến dưới nhà, ba người cùng xuống xe, lên lầu.


Đến lầu ba, Hoàng Diệu Sư lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, Bạch Tiểu Sao đứng bên cạnh, không lấy chìa khóa nhà mình.
Cửa vừa mở, Đậu Đậu nhanh chóng chạy vào nhà.
Hoàng Diệu Sư đứng ở cửa, nhìn Bạch Tiểu Sao.
“Buổi tối đến nhà anh đi.” “Buổi tối tôi ở nhà anh.”


Hai người đồng thời mở miệng, không khỏi buồn cười, Hoàng Diệu Sư lùi về sau, nhường cho Bạch Tiểu Sao vào trước.
Trong phòng có một loại cảm giác quen thuộc, Đậu Đậu đang chạy xung quanh tìm nơi để đặt tò he.
“Chúng ta ở chung đi.” – Hoàng Diệu Sư làm bộ lơ đãng nói.


“Được.” – Bạch Tiểu Sao cũng lơ đãng trả lời.
Như vậy, hai người lơ đãng ở chung.






Truyện liên quan