Chương 39
Hoàng Diệu Sư tan tầm về nhà, Đậu Đậu đã hạ sốt, đang ngồi ở máy tính của Bạch Tiểu Sao ăn bim bim.
Thấy Hoàng Diệu Sư về nhà, Đậu Đậu lao ra, cao hứng nhảy vào lòng anh: “Bố ơi, Đậu Đậu hết sốt rồi.”
Hoàng Diệu Sư ôm lấy Đậu Đậu, dùng trán thử độ ấm của Đậu Đậu, quả nhiên là đã hạ sốt.
“Con có ngoan ngoãn uống thuốc không?”
“Có ạ.” – Đậu Đậu cọ cọ trên người Hoàng Diệu Sư – “Đậu Đậu rất ngoan mà.”
“Ngoan là được rồi.” – Nói xong liền buông Đậu Đậu xuống – “Nếu Đậu Đậu không sốt nữa rồi, thì bố sẽ làm đồ ăn ngon cho Đậu Đậu.”
“Hay quá!” – Đậu Đậu kéo áo Hoàng Diệu Sư, gật đầu, Hoàng Diệu Sư khẽ xoa đầu cô bé.
“Để em giúp anh.” – Bạch Tiểu Sao tắt máy đứng lên, vào bếp cùng Hoàng Diệu Sư.
Đậu Đậu bám áo Hoàng Diệu Sư vào bếp, Bạch Tiểu Sao nhéo má cô bé: “Nhóc con, vào bếp làm gì?”
“Cháu cũng giúp.”
“Con? Con không phá hoại đã là tốt lắm rồi?” – Hoàng Diệu Sư cười – “Ngoan ngoãn ở ngoài chơi.”
Đậu Đậu mất hứng, nhất quyết đứng ở cửa bếp, Bạch Tiểu Sao lắc đầu, không để ý tới cô bé nữa.
Hoàng Diệu Sư bất đắc dĩ nói: “Nếu con không ra ngoài thì tránh chỗ bố với chú xa ra một chút, cẩn thận không bị dầu bắn vào.”
Nhặt rau, thái thịt, đánh trứng, hai người trong bếp phối hợp vô cùng ăn ý.
Đậu Đậu ngồi xổm ở cửa nhìn, vừa kể chuyện, Hoàng Diệu Sư nghe, thỉnh thoảng nói thêm vài câu.
Không khí ấm áp, Bạch Tiểu Sao nhớ đến buổi chiều mình suy nghĩ miên man, không khỏi tự cười thầm.
Đang chuẩn bị nhấc nồi xuống thì chuông cửa vang lên.
Đang ngạc nhiên vì sao giờ này còn có người đến, Đậu Đậu đã nhanh chóng đứng lên, hưng phấn ồn ào: “Để con đi mở cửa.” – Vừa nói vừa chạy đi.
Hoàng Diệu Sư cởi tạp dề, đưa nồi cho Bạch Tiểu Sao rồi đi ra sau.
Nghe được tiếng Đậu Đậu mở cửa, thấy cô bé “A!” một tiếng rồi im lặng.
“Đậu Đậu, ai thế con?” – Hoàng Diệu Sư hỏi xong, lại thấy Đậu Đậu đột nhiên chạy về, túm lấy áo mình không nói gì.
“Có chuyện gì vậy?” – Hoàng Diệu Sư cúi đầu hỏi, ngẩng đầu thấy Phùng Nam chậm rãi đi vào.
“Anh đến làm gì?” – Hoàng Diệu Sư thay đổi sắc mặt, lãnh đạm hỏi.
“Hôm qua thấy em, hôm nay nhịn không được muốn tới gặp em.” – Phùng Nam thản nhiên cười.
Bạch Tiểu Sao đã bày biện bàn ăn xong, đi ra thấy Phùng Nam đứng đó, giật mình.
Phùng Nam nhìn Bạch Tiểu Sao, nhếch miệng cười: “Hóa ra…….đã ở chung rồi.”
Ngữ khí này làm cho Bạch Tiểu Sao cảm thấy chán ngán, nhăn mặt, liền đưa tay về phía Đậu Đậu đang bám sau lưng Hoàng Diệu Sư nhìn lén: “Đậu Đậu, bố cháu có khách, chúng ta về phòng đi, không nên làm phiền họ.”
“Vâng ạ.” – Đậu Đậu nắm tay Bạch Tiểu Sao, về phòng.
Phùng Nam thấy hai người vào phòng, liền tự mình đến sô pha ngồi xuống: “Em nghĩ là có thể chứ?” – Hắn cười hỏi.
“Rốt cuộc là anh muốn gì?” – Hoàng Diệu Sư tức giận – “Chính anh đã nói là giữa chúng ta không có gì. Chuyện trước kia tôi cũng không muốn nhớ lại nữa, tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi, vì sao anh còn đến quấy rầy tôi?”
“Tôi quấy rầy em?” – Phùng Nam đột nhiên cười to – “Diệu Sư, chẳng lẽ em quên khi xưa em quấy rầy anh thế nào sao?”