Chương 1

Lâm Hạo Hi lần đầu tiên nhìn thấy Tống Vũ Huy là vào mùa hè năm 2006.


Ánh mặt trời mùa hè rất chói chang, hắn khoác balô màu đen lên vai, đứng dưới gốc cây trước cửa một nhà làm nông, hơi ngước mắt nhìn lên tán lá cây trên đỉnh đầu, đặt bên cạnh là một chiếc vali da màu nâu sẫm, thình lình một hai con gà con vỗ cánh nhào đến phía trước mặt hắn.


Dưới chân phát ra âm thanh khẩn thiết, cúi đầu nhìn xuống, một con gà con lông vàng đang ra sức mổ lấy cái vali da ở bên cạnh hắn. Lâm Hạo Hi khóe miệng hơi nhếch lên, tựa hồ không có chút nào lo lắng cho cái vali.


Từ phía sau, một thiếu niên trên lưng mang giỏ trúc bước đến, gà con lông vàng liền đạp móng vuốt xuống đất chít chít kêu, vươn đôi cánh nhỏ nhào đến phía thiếu niên kia.


Lâm Hạo Hi xoay người nhìn người từ phía sau đi tới, ước khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc áo sơmi cũ đã ố vàng, kết hợp với áo sơmi là cái quần đã giặt tẩy đến trắng bệch, chân mang đôi giày thể thao, giày rất cũ kỹ nhưng cũng đã được tẩy rất sạch sẽ.


“Anh chính là cái anh mà bà nội nhắc tới hả?” Thiếu niên nhìn Lâm Hạo Hi hỏi, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng, nụ cười thuần khiết như vậy giống như tiểu hài tử chưa từng trải sự đời. Ánh mắt sáng ngời tựa hạt châu Lưu Ly, ánh mặt trời rọi vào khuôn mặt kia ngăm đen khiến người ta có một loại cảm giác không nói ra lời, như có điểm ngượng ngùng, có lẽ là do không thường gặp người lạ.


available on google playdownload on app store


Lâm Hạo Hi nói “Chắc vậy”
Vào lúc này, người phụ trách đang cùng chủ nhà nông nói chuyện bước ra tới cửa, đứng ở ngưỡng cửa nói “Hạo Hi, cậu vào đi”
Lâm Hạo Hi nhấc cái vali da dưới đấy, cậu thiếu niên kia nói “Có cần em giúp anh không?”
“Không cần”


Lâm Hạo Hi xách vali bước vào nhà nông, người phụ trách đã sớm cùng nông hộ thương lượng được rồi. Trong một tháng tới, Lâm Hạo Hi sẽ ở trong nông hộ gia này.


Với tốc độ đô thị hóa ngày càng nhanh, trẻ em sống lâu ở thành thị đối với sinh hoạt vùng nông thôn chắc chắn rất xa lạ. Trẻ em thành thị đối với chuyện cơm áo là vô tư vô lo, thân thể còn chưa trải qua những khó khăn của cuộc sống. Xã hội thành thị ngày càng chú trọng vào chuyện mỗi gia đình chỉ có một con, rất nhiều bậc cha mẹ đau đầu vì chính con cái của mình nhưng bởi công việc bận rộn nên không có cách nào dành thời gian vào việc làm bạn và giáo dục con.


Một cơ sở giáo dục và đào tạo ở địa phương đã nắm lấy cơ hội này, tổ chức một hoạt động “Trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt nông thôn” Hoạt động lần này chủ yếu hướng đến không giới hạn học sinh từ sơ trung đến đại học ở một, hai thành phố. Vì là để trẻ em thành thị trải nghiệm một cuộc sống sinh hoạt nông thôn cực khổ, do đó sẽ xây dựng nên được lối suy nghĩ tích cực về nhân sinh quan, giá trị quan cùng thế giới quan.


Hoạt động lần này đa số là học sinh sơ trung và cao trung tham gia, Lâm Hạo Hi là một trong số ít sinh viên đại học đến báo danh. Chính hắn cũng tự bỏ tiền ra nộp tám ngàn đồng tiền ghi danh rồi thu xếp đồ đạc cùng tổ hoạt động đến thôn trang bên trong ngọn núi lớn này.


Thời hạn hoạt động lần này là một tháng, tổng cộng có hơn 50 trú điểm, mỗi trú điểm có 5 học sinh và hai người phụ trách do ban tổ chức phân công phụ trách. Một tháng này, bọn họ sẽ đảm nhiệm việc bảo vệ, trông coi năm em học sinh này, để phòng khi có chuyện xảy ra.


Cùng Lâm Hạo Hi tới thôn trang này còn có bốn học sinh, hai nam hai nữ, độ tuổi từ 14 đến 17. Người phụ trách sắp xếp xong chỗ ở cho bọn họ, cuối cùng mới sắp xếp đến người lớn tuổi nhất là Lâm Hạo Hi.


Người phụ trách hướng về chủ nhà giới thiệu về Lâm Hạo Hi, lại cùng Lâm Hạo Hi giới thiệu về nông hộ gia. Chủ nông hộ họ Tống, trong nhà chỉ có hai người già và một đứa cháu, đứa cháu đó chính là thiếu niên Lâm Hạo Hi nhìn thấy vừa nãy, tên là Tống Vũ Huy.


Nhà Tống gia là một ngôi nhà cũ kỹ đã trải qua mấy chục năm, tường nhà màu trắng loang lổ tróc lớp, nóc nhà màu đen, mái ngói khi trời mưa lớn thì mọc ra nấm mốc rong rêu, trong nhà còn bị dột.


Căn phòng đúng là đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, cửa sổ vuông lớn bằng gỗ có chút cũ nát, ánh sáng chiếu xuống mặt đất không đồng đều. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, phía sau nhà là một bức tường đất, trên vách mọc ra những dải dây leo xanh, lá xanh hé mở ra bông hoa nho nhỏ không biết tên.


Lâm Hạo Hi thả chiếc balo trên vai xuống, tùy ý đặt trên chiếc giường chăn gối gấp rất chỉnh tề ở kia.


Trong phòng đồ vật không nhiều lắm, hắn ngồi xuống giường, hành lý xếp chồng lên hai cái rương gỗ đặt ở góc tường. Một cái bàn học đặt cạnh cửa sổ đang mở, chân bàn là dùng gạch ngói để giữ thăng bằng, trước bàn đặt một tấm băng ghế dài.
“Xin chào, có cần em giúp gì không?”


Một thanh âm hòa nhã truyền đến, Lâm Hạo Hi ngẩng đầu nhìn thiếu niên đứng ở cửa, nghe ra được cậu ta không thường hay dùng tiếng phổ thông, có lẽ vì vậy mà ngôn từ không theo trật tự, thế nhưng cách phát âm rất rõ ràng, trong ngữ điệu vẫn là mang theo điểm thẹn thùng.


“Lại đây” Lâm Hạo Hi quay về phía cậu làm cái động tác “lại đây”
Tống Vũ Huy bước vào, có vẻ có chút câu nệ, dễ nhìn ra được bản thân cậu đang rất ngại ngùng.
“WC chỗ nào vậy?” Lâm Hạo Hi hỏi.


Tống Vũ Huy tựa hồ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, thoáng hiện lên nét ngạc nhiên, lập tức trên mặt mang theo một vệt ý cười “Em dẫn anh đi”


Lâm Hạo Hi đi theo Tống Vũ Huy ra cửa, đi được mười mấy bước, quẹo phải là tới chỗ nuôi heo, nuôi trâu. Tống Vũ Huy chỉ vào một gian gỗ nhỏ cách chuồng heo không xa “WC ở đó đó”
Mặt Lâm Hạo Hi hơi biến sắc, hướng về cái gọi là WC, thăm dò.


Nhà xí làm từ mấy tấm ván gỗ có một chút khe hở, người bên ngoài có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong, người bên trong thì có thể nhìn thấy rất rõ bên ngoài. Dưới đáy nhà xí được đào rỗng, có bảy, tám miếng gỗ trên kệ, trên tấm ván gỗ đục hai cái lỗ, thành cái WC. (Jian: Thân thiện với môi trường =)) )


Đây là lần đầu tiên Lâm Hạo Hi tận mắt nhìn thấy cái nhà xí như thế, trong lòng có một tia giãy giụa, quay sang Tống Vũ Huy đứng bên cạnh nói “Cậu về trước đi, tôi sẽ tự về sau”
“Ừm”


Chờ Tống Vũ Huy đi rồi, Lâm Hạo Hi cúi xuống nhìn đôi giày trắng tinh dưới chân một chút, thu hết can đảm hướng về nhà xí bước được bước thứ nhất, bên trong mịt mờ tỏa một một luồng khí vô cùng hôi hám, vài con ruồi từ khe hở trên tấm ván gỗ bay lên bay xuống. Lâm Hạo Hi đóng cửa lại, ngừng thở cấp tốc giải quyết rồi lập tức bỏ chạy.


Phía trước nhà Tống gia có trồng mấy cây xanh, một vài băng ghế gỗ nhỏ dưới cây làm thành cái đu, thuận tiện để hóng mát.


Nhà bếp cùng nhà chính đặt liền kề, ăn thông với nhau bởi một cánh cửa. Ngoài nhà bếp dùng vỏ cây dựng lên một cái nhà kho nhỏ đơn giản, bên trong nhà kho chứa nông cụ, ở sát tường đất đặt một vại nước lớn (Jian: chắc dùng để tắm), nước trong thùng gỗ tràn ra ngoài chảy đến một cái rãnh nhỏ bên cạnh, theo rãnh nhỏ mà chảy xuống núi.


Tống Vũ Huy nói nước này là dẫn từ trên núi xuống, chỉ dùng cho việc giặt giũ, còn nấu cơm với nước uống thì phải lấy ở chỗ khác. Ở vùng núi, rất khó để xây dựng hệ thống cung cấp nước sạch, nước dùng đều là nước suối. Một số hộ nông dân sẽ phải đào một cái giếng ở trước nhà mình, thuận tiện lấy nước.


Bên trong nhà bếp, Tống nãi nãi đang nấu cơm, dùng củi nấu bếp, phát ra âm thanh lách tách. Mùi hương món ăn đang xào trong nồi cùng mùi khói bếp bay ra bên ngoài.


Tống Vũ Huy dùng cái gáo chế từ quả hồ lô trong thùng gỗ lớn chứa nước, bỏ vào trong chậu gỗ rửa rau, đây là cậu hái ở ruộng rau về dùng làm món ăn hôm nay, rất tươi.


Ngồi chồm hổm trên mặt đất rửa rau, Tống Vũ Huy ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên khuôn mặt vẫn mang vệt cười yếu ớt kia “Em tên là Tống Vũ Huy”
“Mấy tuổi rồi?”
“Mười lăm ạ”
“Đang học sơ trung à?”
“Dạ năm nay vừa mới tốt nghiệp sơ trung”
“Nhanh vậy”


“Em không học mẫu giáo, trực tiếp vào tiểu học luôn” Rửa sạch rau bỏ vào một cái rổ, Tống Vũ Huy ngẩng đầu hỏi “Hạo Hi ca ca, anh mấy tuổi?”
“20”
“Anh học đại học rồi hả?”
“Ừm, đại học năm nhất”


“Tốt thật” Trên mặt cậu vẫn giữ nét cười nhợt nhạt, giọng điệu mang theo một tia ao ước, cúi đầu tiếp tục rửa rau.
Lâm Hạo Hi chợt có một tia chấn động, hắn định nói đợi thêm ba năm nữa, cậu cũng có thể lên đại học, nhưng rồi lại không nói.


TV đặt tại nhà chính mở lên, là loại TV kiểu xưa đã cũ kỹ, đằng sau màn hình là khối hộp cồng kềnh. Tống Vũ Huy đem điều khiển từ xa đưa cho Lâm Hạo Hi
“Nè”
Lâm Hạo Hi nhìn sơ qua cái điều khiển từ xa đưa tới, ý của hắn rõ ràng là “Tôi không muốn xem TV, cậu tự chọn được rồi”


Tống nãi nãi làm xong cơm nước, mang lên một cái bàn bát tiên, một bên sắp xếp chén bát, một bên hướng về phía Lâm Hạo Hi đang xem TV nói “Hạo Hi, tới dùng cơm đi”


Lâm Hạo Hi đáp một tiếng, đi tới ngồi xuống. Tống nãi nãi xới một bát cơm nóng còn bốc khói đưa đến trước mặt hắn. Ánh mắt hắn quét nhanh một lượt qua thức ăn trên bàn, một đĩa mộc nhĩ xào thịt gà cùng ba rọi kho tỏi đặt trước mặt hắn, mà đĩa rau xanh xào cùng đĩa dưa muối lại cách hắn khá xa.


Hai vị lão nhân gia trước khi ăn thích thưởng thức chút rượu gạo. Tống nãi nãi gắp cho Lâm Hạo Hi miếng thịt gà “Hạo Hi a, ăn nhiều một chút, cứ coi như đây là nhà mình nha, tuyệt đối đừng khách khí ha”
“Dạ không”


Nói rồi lại gắp một cái cánh gà đặt vào trong bát của hắn “Cánh gà này ngon lắm nè”
Lâm Hạo Hi thực sự ăn không quen thức ăn của họ “Bà nội, bà cứ ăn đi, cháu muốn ăn cái gì sẽ chính mình tự gắp”


Tống gia gia uống một hớp rượu nói “Nếu như cậu muốn ra ngoài chơi, cứ bảo Tiểu Huy dẫn cậu đi”


“Ừm” Lâm Hạo Hi đáp một tiếng. Mặc dù biết mình có thể ở nơi này là do ban tổ chức đưa cho Tống gia hai ngàn đồng, thế nhưng người nhà họ Tống đều rất nhiệt tình, chính hắn có thể cảm nhận được.


Đĩa thịt gà trên bàn, người nhà họ Tống không hề đụng đũa đến, có đưa đũa tới cũng chỉ gắp đi mấy miếng mộc nhĩ, Tống Vũ Huy lại càng thủy chung chỉ ăn mỗi đĩa rau xanh xào với dưa muối. Lâm Hạo Hi tự hiểu họ dành riêng món ăn này để chiêu đãi hắn.


Ở vùng nông thôn này, thậm chí một nơi dùng để mua thực phẩm cũng không có, các hộ gia đình chủ yếu là tự cung tự cấp, không có thịt để ăn mỗi ngày. Một số người giết lợn, mấy nhà trong vùng tự chia sẻ nhau, hoặc có người làm thịt lợn để bán. Đối với rau dưa thì chỉ có tự cấp tự túc, trồng gì ăn nấy.






Truyện liên quan