Chương 67-3
Tro cốt của Tiêu Ngâm Tuyết được Quý Giản Phàm mang về Mỹ chôn cất, trong lòng của Quý Giản Phàm cực kỳ đau khổ, sau khi bàn giao xong công việc của JF, một mình đi ra nước ngoài.
Ninh Noãn Dương còn vì chuyện của Tiêu Ngâm Tuyết mà đau lòng hết mấy ngày, vẫn mãi tự trách. Vì để cho cô có thể nhanh chóng quên đi chuyện này, Đỗ Ngự Đình cố ý đưa cô đi Hawai chơi.
Mặt trời ở Hawai rực rỡ, người cũng rất nhiệt tình.
Ngoại hình của Ninh Noãn Dương vốn dĩ là ngọt ngào đáng yêu, dáng vẻ lại nhỏ hơn người châu Âu, cô vừa xuất hiện trong tiệm bánh ngọt, liền hấp dẫn không ít trai đẹp tóc vàng mắt xanh lại gần.
“Hi, baby.” Một chàng trai tóc vàng, khuôn mặt điển trai nháy mắt với cô.
“Đẹp trai quá!” Nhận được sóng điện cực mạnh, Ninh Noãn Dương cảm thấy choáng váng, nụ cười trên mặt cũng trở nên đẹp hơn, giống như ánh mặt trời, cô rất thích.
Một bàn tay lớn kéo cô qua, cầm hạt dẻ nóng hổi gõ lên đầu cô, Đỗ Ngự Đình hung dữ đe dọa: “Ninh Noãn Dương, em ngứa da rồi có đúng không? Cười cái quỷ gì với người ta?” Anh đưa một cây kem lớn vừa mới mua, che đi ánh mắt đang nhìn lung tung của cô: “Mau ăn đi, tan rồi sẽ ăn không ngon nữa.”
Ninh Noãn Dương cầm cây kem, che cái trán bị gõ đau, không phục vểnh môi, bỗng nhiên nổi lên ý xấu, cô nghiêng người, cắn phần trứng muối giòn rụm của cây kem trong tay Đỗ Ngự Đình, thời tiết Hawai rất nóng, không có phần trứng muối giòn rụm, phía dưới phần trứng bị cắn rất nhanh có kem chảy ra.
“Tiểu bại hoại-----” Đỗ Ngự Đình cũng cắn cây kem của cô, anh quơ lớp kem trong tay, làm ra vẻ muốn lau lên người cô: “Em đừng chạy.”
“Ngu ngốc.” Ninh Noãn Dương giơ cây kem, vừa chạy vừa ăn.
Hai bóng dáng chơi đùa trên bãi cát, thu hút nhiều sự chú ý của mọi người.
“Em muốn chơi ở trong nước.” Ninh Noãn Dương mang một cái túi đan hình con mèo, nóng đến nỗi chảy mồ hôi đầy mặt, thời tiết quả nhiên rất nóng, đoán chừng phơi nắng một ngày có thể phơi mất một lớp da. Ngâm trong nước chắc chắn sẽ thoải mái hơn, hơn nữa có rất nhiều người ở dưới biển, chơi sẽ rất vui.
“Không được, nhiều người như vậy, nước sẽ rất dơ.” Đỗ Ngự Đình lắc đầu, nhưng thật ra là không muốn để cho cô mặc bikini đi dạo lung tung trên bờ biển. Cô tùy tiện đi dạo cũng hấp dẫn không ít con ruồi, như vậy còn có thể xuống nước sao?
“Nhưng mà như vậy nóng quá!” Ninh Noãn Dương kéo cái áo đã ướt đẫm mồ hôi, nhìn người khác ăn mặc mát mẻ, đáy lòng rất hâm mộ.
“Không sao, như vậy sẽ rất khó bắt nắng, đen rồi sẽ rất xấu xí đó!” Đỗ Ngự Đình liên tục lừa gạt, “Chúng ta đi ăn cơm đi, ăn xong cơm tối sẽ dẫn em đi dạo một chút.”
Điểm đến của buổi chiều là một cửa hàng mặt nạ nổi tiếng.
Mặt tiền của cửa hàng rất lớn, thiết kế không tính là xa hoa, nhưng mà có đầy đủ tất cả các mặt nạ, các kiểu dáng các hình thức, các loại nhân vật, mỗi mặt nạ đều rất sống động, mô phỏng cực kỳ cao.
“Chồng ơi!” Ninh Noãn Dương lấy mặt nạ ma cà rồng treo trên tường, đeo lên mặt, đột nhiên quay đầu, trầm giọng nói: “Em là Vampire, em muốn hút máu của anh.” Cô giơ cánh tay, giương nanh múa vuốt, làm ra vẻ muốn hút máu của anh.
Đỗ Ngự Đình cười, dùng máy ảnh chụp khuôn mặt dữ tợn của cô.
“Bên kia còn nhiều quá.” Cô nhìn thấy rất nhiều mặt nạ vui nhộn ở trên tủ bên cạnh, cô thả mặt nạ trong tay xuống, chạy thẳng tới cái tủ bên kia.
“Noãn Noãn, chạy chậm một chút.” Chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng của cô, cái tủ cao lớn che kín người cô, Đỗ Ngự Đình nhìn xuyên qua tủ mới có thể tìm thấy cô.
Ninh Noãn Dương nhón chân, đang với lấy một cái mặt nạ công chúa người cá trên tủ, mặt nạ để quá cao, cô làm thế nào cũng với không tới.
“Anh giúp em.” Một bàn tay dễ dàng lấy cái mặt nạ trên cao, đưa cho cô. Không phải là tiếng Anh làm cho cô cảm thấy xa lạ, mà những gì cô nghe được đều là tiếng Trung chính gốc.
“Cám ơn.” Ninh Noãn Dương cười đeo mặt nạ lên, lại phát hiện người đàn ông giúp cô lấy mặt nạ đang đeo mặt nạ của thuyền trưởng Jack, cái này gần giống hệt với vẻ mặt của thuyền trưởng Jack trong phim, “Đẹp trai quá!” Cô kinh ngạc nhìn, khen ngợi.
“Em cũng rất đẹp.” Đáy mắt của người đàn ông mỉm cười, giọng nói rất êm tai.
Ánh mắt của anh ta, cảm giác có chút quen thuộc.
Ngôn Cẩn Phong.
“Noãn Noãn!” Đỗ Ngự Đình tìm thấy cô, khẽ trách: “Đừng chạy lung tung khắp nơi, hại anh thiếu chút nữa không tìm thấy em.” Không tìm thấy cô, anh sẽ rất lo lắng.
“Vừa rồi là anh ấy giúp em lấy mặt nạ....” Ninh Noãn Dương gỡ mặt nạ xuống, nhìn sau lưng, người đàn ông đã giúp cô lấy mặt nạ đã biến mất, “Kỳ quái.” Cô khẽ nói, nhìn xung quanh cũng không thấy người đâu.
Chẳng lẽ là cô xuất hiện ảo giác.
“Đi, đi ăn thôi.” Không quan tâm đến cô đang niệm chú, Đỗ Ngự Đình ôm cô đi ra ngoài.
. . . . . . . . . .
Tổ hợp nam thanh nữ tú đi tới đâu đều đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Đỗ Ngự Đình hiếm khi mặc một bộ áo ba lỗ màu đen cùng quần đùi hoa, dáng người lại không thua kém những trai đẹp da trắng vạm vỡ kia chút nào.
Lần thứ n anh dùng mặt lạnh hù dọa những người có ý đồ muốn tới gần cô gái của anh, anh xoay người ôm người ở bên cạnh: “Bảo bối, chúng ta chở về phòng ăn cơm có được không?” Bị người khác nhìn có cảm giác giống như đang nhìn con khỉ, làm cho anh cực kỳ không tự nhiên.
“Không muốn.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, bên ngoài nhiều người sẽ thú vị hơn, hơn nữa phong cảnh ở đây rất tốt, hơi lạnh ở trong tiệm cũng đủ mát rồi, “Chồng ơi, anh giúp em mua một ly kem trà xanh có được không?” Bên ngoài cửa tiệm, có một người bán hàng rong đang bán kem trà xanh, buôn bán vô cùng tốt, “Chồng ơi, anh tốt nhất.” Vì lấy lòng anh, cô còn dâng lên một nụ hôn.
“Chờ anh.” Người nào đó trở nên vui vẻ khi được người đẹp hôn đến choáng váng đầu óc, đi với tốc độ 180 giây.
“Tiểu thư, có thể mời cô đi xem phim không?” Sau lưng, có người vỗ nhẹ bả vai của Ninh Noãn Dương. Tiếng Trung của người kia không được lưu loát, nói có chút không tự nhiên.
Ninh Noãn Dương quay đầu: “Xin lỗi, chồng tôi.....”
Người kia bỗng nhiên cười, kéo mạnh bả vai cô, dùng một cái khăn tay che mũi của cô, ánh mắt của Ninh Noãn Dương nặng nề, ngất đi.
“Noãn Noãn-----” Đỗ Ngự Đình cầm ly kem khó khăn lắm mới cướp được trở về, lại không có ai ở bàn ăn, anh nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng của cô: “Noãn Noãn, mau ra đây, đã mua được kem ly rồi, bảo bối-----” Anh cho là Ninh Noãn Dương đang chơi đùa quá trớn, muốn trốn anh.
Nhưng mà tìm một vòng bên trong và bên ngoài cửa tiệm, cũng không thấy bóng dáng của cô, “Bảo bối!” Anh bắt đầu nóng nảy, rốt cuộc cô đã đi đâu?
Quản lý phòng ăn nhận được khiếu nại chạy tới, dùng tiếng Anh chính gốc nói: “Tiên sinh, thật xin lỗi, nơi này không thể hét to.”
“Cút-----” Đỗ Ngự Đình nóng nảy đánh một quyền vào mặt người kia, chạy về bên bàn ăn, lại có một phát hiện mới. Dưới chân bàn, có một thứ gì đó lóe sáng, anh nhặt lên, là nhẫn của cô: “Nguy rồi-----”
Cô nhất định là đã gặp nguy hiểm.
Ninh Noãn Dương chậm rãi mở mắt, lại phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà lạnh như băng, đồ đạc bị ném lung tung ở xung quanh, bụi bẩn tùy ý bay lên.
“Chít-----”
Cô chăm chú lắng nghe, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, cặp mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vật nhỏ đang chạy ra từ trong hang: “A----- có chuột!” Cô bị dọa đến hét to: “Cứu mạng-----” Tay chân đang bị cột, không nhúc nhích được, cô đành phải động đậy cơ thể, cố gắng tránh xa vật nhỏ kia.
“Câm miệng-----” Người đàn ông to lớn xông tới, la mắng bằng tiếng Anh không đúng đắn, khuôn mặt của hắn rất sâu, đôi mắt màu xám hơi mờ không sáng lắm, trên mặt còn có một vết xẹo cũ kỹ, có vẻ hơi dữ tợn.
“Có chuột-----” Ninh Noãn Dương bị dọa đến hét to, trong cuộc đời của cô sợ nhất chính là chuột.
“Làm cho cô ta câm miệng.” Người đàn ông tát một cái vào mặt Ninh Noãn Dương.
“Anh.....” Ninh Noãn Dương không dám lên tiếng nữa, người đàn ông này nhấc chân lên cũng có thể giết ch.ết cô. Chẳng qua là tại sao hắn lại bắt cô, nhìn hoàn cảnh xung quanh, chắc là một nhà máy bỏ hoang ở đâu đó.
“Nghe đây, tiểu nha đầu, tôi không muốn làm hại cô.” Người đàn ông nắm tóc của cô, đột nhiên túm cổ áo của cô lôi lên ghế, giọng nói độc ác đe dọa: “Chỉ cần Đỗ Ngự Đình đưa tiền, tôi sẽ tha cho cô. Tốt nhất cô đừng có giở trò, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cô.” Tay hắn đang cầm một khẩu súng lục bóng loáng.
“Tôi biết rồi.” Ninh Noãn Dương gật đầu, vội vàng nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh lấy được tiền.” Mục đích của người này là xin tiền, ít ra bây giờ, cô sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng. Chẳng qua là, tại sao hắn lại biết Đỗ Ngự Đình, còn nói, lúc bọn họ tới Hawai, đã bị hắn theo dõi.
Cổng nhà máy nặng nề bị đẩy ra một khe hở, một cô gái gầy nhỏ bưng một ly nước tới, “Dave tiên sinh, tôi tới cho cô ấy uống chút nước, cô ấy ch.ết rồi, tiền của anh cũng sẽ bay đi.” Được người đàn ông đồng ý, cô ta cầm ly nước tới trước mặt Ninh Noãn Dương: “Nào, cô uống nước đi.” Cô ta để cái ly sát miệng Ninh Noãn Dương.
Ninh Noãn Dương rất khát nước, cũng không quan tâm nước có bẩn hay không, chỉ là cô gái tóc đen mắt đen vừa nói tiếng Trung chính gốc, tại sao lại xuất hiện ở đây, lại ở cùng với người ngoại quốc đã bắt cóc cô, “Cô.....”
“Xuỵt!” Cô gái đưa tay làm động tác im miệng, ánh mắt sợ hãi nhìn người đàn ông cách đó không xa, thừa dịp người đàn ông không chú ý, lấy một miệng thịt bò ở trong túi, nhét vào miệng Ninh Noãn Dương, sau đó đi ra ngoài.
Tiếng giày cao gót vội vàng vang lên, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Người đẩy cửa vào là Lý Dĩnh Chi, mái tóc dài của cô ta đã được cắt ngắn, nhuộm thành màu đỏ rượu, có vẻ nhiệt tình mà lại sexy.
Đỗ Ngự Đình ngồi trên ghế sô pha, hút thuốc, gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại đnag ở trong tay phải, Noãn Noãn đã mất tích năm tiếng rồi, anh đã vận dụng các đường dây để tìm cô, nhưng mà thu hoạch không lớn, ở đây không phải là địa bàn của mình, có một số việc không phải là dễ dàng.
Chẳng qua là Noãn Noãn mất tích, chắc chắn không phải là chuyện ngẫu nhiên, là có người cố ý.
Cuộc điện thoại tống tiền, chỉ kêu anh đặt tiền trong thùng rác ở một thành phố náo nhiệt, cũng không nói đến những thứ khác.
“Có lẽ em không giúp được gì cho anh, cái này cho anh.” Lý Dĩnh Chi lấy ra một tấm thẻ từ trong túi, “Cái dãy số này có lẽ là có thể giúp được anh.”
Đỗ Ngự Đình ngẩng đầu, không thèm bận tâm đến những thứ khác, vội vàng bấm dãy số kia.
“Muốn giúp cái gì?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia vô cùng lạnh nhạt, máy móc.
“Tôi muốn tìm một người.”
Đối phương cũng không hỏi gì, chỉ là nói: “Một tỷ đô-la.”
“Có thể.”
“Gửi tài liệu về người muốn tìm vào trong hộp thư của số này, chuyển tiền vào trong tài khoản của tôi, một tiếng sau sẽ có câu trả lời.”
“Cám ơn.”
Đỗ Ngự Đình để điện thoại xuống, ngựa không dừng vó* mở máy tính ra, gửi tài liệu của Ninh Noãn Dương qua, lại lên trang web chuyển tiền đến tài khoản của đối phương. Đợi đến khi đối phương xác nhận đã nhận được rồi, anh lại bắt đầu đứng ngồi không yên.
(*) Ngựa không dừng vó: vội vã, nhanh chóng...
Cái dãy số này, nếu như anh đoán không sai, chắc là phương thức liên lạc với tổ chức “Văn Thiên Hạ”, Văn Thiên Hạ chủ yếu là thu thập các loại tin tức, sau đó bán ra với giá cao. Nghe nói là không có ai mà bọn họ không thể tìm thấy, không có tin tức nào mà bọn họ không thể nghe thấy.
Bên trong phòng, hết điếu thuốc này lại tới điếu thuốc khác.
Sau khi có cô, anh rất ít hút thuốc, bởi vì cô không thích cái mùi này, nhưng mà bây giờ, anh không thể không mượn đến mùi thuốc lá để trấn an tâm tình đang bất an của mình.
Lý Dĩnh Chi im lặng ngồi bên cạnh anh, ngón tay thon dài để trên mu bàn tay của anh, an ủi: “Đừng nóng vội, nhất định có thể tìm được.” Móng tay sơn màu hồng nhẹ nhàng khều mu bàn tay của người đàn ông, mang theo một chút ám hiệu.
“Em yêu anh nhiều năm như vậy.” Cô ôm lấy thắt lưng của người đàn ông, dán mặt vào lưng anh, mùi thơm nhàn nhạt trên người anh truyền vào mũi cô, cô nhắm mắt lại, mặt say mê, người đàn ông trong giấc mơ của cô, bây giờ lại ở ngay bên cạnh.
Lúc này Đỗ Ngự Đình rất yếu đuối, anh cần có người an ủi anh.
Nhưng mà, không phải là đôi tay này.....
Anh không chút do dự đẩy cô gái đang dán chặt ở sau lưng, “Cách xa tôi một chút.” Anh giận dữ đứng dậy, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái.
Cô làm tổn thương Noãn Noãn, bất kể như thế nào anh cũng không quên.
“Reng.....”
Điện thoại vang lên, quả nhiên hiệu của làm việc của Văn Thiên Hạ rất cao, chỉ nửa tiếng ngắn ngủi đã có tin tức của Ninh Noãn Dương.
“Đỗ tiên sinh, tôi còn có một yêu cầu quá đáng.”
“Nói.”
“Sau khi tìm được người anh muốn tìm, chúng ta cùng nhau ăn một bữa tối, thế nào?”
“Được.”
Mặc dù yêu cầu của đối phương rất kỳ lạ, nhưng mà Đỗ Ngự Đình vẫn đồng ý.
Anh vội vàng cúp máy, khởi động xe.
“Ngự Đình, đưa em theo đi, em khá quen thuộc với địa hình ở đây.” Trước khi xe xuất phát, Lý Dĩnh Chi cầu xin: “Bây giờ cứu Noãn Noãn quan trọng hơn.”
“Cô lên đây đi!” Đỗ Ngự Đình miễn cưỡng đồng ý.
Xe lắc lư trên đường nhỏ, đi được khoảng nửa tiếng, đã tới một nhà máy bỏ hoang. Bốn phía nhà máy đều là cỏ dại, rất bẩn thỉu.
Bên trong truyền ra tiếng mắng chửi.
“Có chuột, chuột.....”
“Không được kêu, kêu nữa tôi liền đem chuột qua cắn cô.”
“A, mau lấy ra-----”
“Noãn Noãn.” Đỗ Ngự Đình xuống xe muốn xông vào, hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo thường ngày.
“Đợi đã.” Lý Dĩnh Chi kéo anh lại, khẽ nói: “Chúng ta không rõ tình huống ở bên trong, tùy tiện đi vào sẽ mang lại nguy hiểm cho Noãn Noãn, hay là đi tìm hiểu tình hình bên trong trước.”
Cả hai lẻn vào lớp cỏ dại ở bên ngoài nhà máy, nước sơn trên cửa sắt bỏ hoang đã rơi xuống không còn bao nhiêu, để lộ nhiều vết gỉ sét.
Nhà máy rất rộng, hai mặt tường có tổng cộng tám cái cửa sổ lớn. Khoảng cách từ cửa sổ tới mặt đất ít nhất là mười mét, hiển nhiên là không thể nhảy xuống từ cửa sổ, nếu như trực tiếp đi vào cửa chính, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
“Noãn Noãn.” Nhìn qua cửa sổ, Đỗ Ngự Đình thấy người bị trói trên ghế đang giãy giụa, nội tâm bị lửa giận thiêu đốt, trong mắt nổi lên sát khí, lại có người dám đối xử với cô như vậy.
“Xông vào!” Sau khi quan sát hiện trường, Đỗ Ngự Đình đứng dậy, chuẩn bị đi vào bằng cửa chính.
“Đợi đã-----”
“Sợ ch.ết thì đừng theo.” Đỗ Ngự Đình cầm súng, đi vào bên trong, “Đùng-----” Anh đá vào cánh cửa, cửa bị đá văng ra.