Chương 67-5
“Ôi-----” Khi nhìn thấy khuôn mặt kia, Ninh Noãn Dương không nhịn được hít một ngụm khí lạnh: “Cẩn Phong?” Hình dáng trước mắt, chính là hình dáng của Cẩn Phong, “Em đã nói gặp được anh ở cửa hàng mặt nạ!” Cô vây quanh người đàn ông, nói không ngừng.
“Noãn Noãn, anh ta không phải là Ngôn Cẩn Phong.” Đỗ Ngự Đình kéo cô vào trong ngực, “Xin lỗi, anh rất giống một người bạn của chúng tôi.” Đỗ Ngự Đình hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc.
“Không phải là Cẩn Phong sao?” Ninh Noãn Dương tò mò quan sát người đàn ông trước mặt, quả nhiên, người đàn ông này 90% giống với Ngôn Cẩn Phong, sự khác biệt duy nhất chính là ánh mắt.
Đôi mắt của Cẩn Phong rất trong, mà đôi mắt của người đàn ông này lại rất sâu.
“Suy nghĩ của Đỗ thiếu quả nhiên là rất nghiêm ngặt.” Người đàn ông hài lòng gật đầu: “Tôi tên là Ngôn Duệ Phong, là anh của Ngôn Cẩn Phong.” Tuy rất giống Ngôn Cẩn Phong , nhưng mà màu da của anh ta rất trắng, nhưng mà khác với màu da trắng của Ngôn Cẩn Phong, màu da trắng của anh ta giống như đang bệnh.
“Hai vị, mời ngồi.”
Bàn ăn hình vuông, được chế bằng gỗ tử đàn rất quý, ngồi ở bên cạnh, có thể ngửi được mùi thơm trên bàn ăn.
“Một tỷ đô la này coi như tôi giao lại cho người bạn của Đỗ thiếu.” Ngôn Duệ Phong lấy ra một tờ chi phiếu một tỷ đô la từ trong túi, đặt trước mặt Đỗ Ngự Đình.
“Không cần, làm ăn là làm ăn.” Đỗ Ngự Đình lắc đầu, cười nói: “Chuyện của Ngôn tiên sinh tôi sẽ nhớ, một ngày nào đó nếu cần sự giúp đỡ của Đỗ mỗ, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Được, chỉ đợi những lời này của Đỗ thiếu.” Trên mặt của Ngôn Duệ Phong lộ ra vẻ vui mừng, vỗ bàn một cái, lấy một phần tài liệu trong hộc tủ, giao cho Đỗ Ngự Đình, “Cái này, Đỗ thiếu xem một chút.”
Một xấp tài liệu thật dày, viết những quy định dày đặc.
Đỗ Ngự Đình tùy tiện lật một cái, vẻ mặt liền biến sắc, đẩy tài liệu về trước mặt Ngôn Duệ Phong, “Xin lỗi, tôi không có cách nào làm được.”
“Anh.....” Ánh mắt của Ngôn Duệ Phong ảm đảm đi vài phần, “Đỗ thiếu, anh suy nghĩ kỹ một chút.”
“Không cần.” Đỗ Ngự Đình lắc đầu, đứng dậy: “Noãn Noãn, chúng ta đi thôi!”
Ban ngày chơi thỏa thích cả một ngày, Đỗ Ngự Đình đưa Ninh Noãn Dương đi qua các địa điểm tham quan.
Lúc này, trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào vang lên, thân hình duyên dáng của cô in lên tấm kính mờ, làm khuấy động tâm trí của Đỗ Ngự Đình.
Theo tiếng nước chảy, hầu kết của Đỗ Ngự Đình lên xuống kịch liệt, tần suất nuốt nước miếng càng ngày càng cao.
Đáng ch.ết, cô vào trong lâu như vậy, tại sao còn chưa ra. Hơn nữa anh còn nghe tiếng hát ngân nga của cô ở bên trong, dục vọng rục rịch trong lòng khiến cho anh gần như phát điên.
“Reng.....” Chuông điện thoại vang lên, Đỗ Ngự Đình bất đắc dĩ bắt máy: “Alo?” Người gọi điện thoại tốt nhất là nên có chuyện quan trọng, nếu không anh ta chắc chắn phải ch.ết.
“Thiếu gia, Lục Tử Viễn bắt đầu hành động rồi.” Vệ sĩ báo cáo tình hình, trước khi anh đi nước ngoài đã cố ý để lại vệ sĩ đi theo dõi hành động của Lục Tử Viễn, bản lĩnh của Lục Tử Viễn không bình thường, ngay cả Lãnh Nhiên kia cũng không phải là người bình thường.
“Nói.”
“Lục Tử Viễn đi mua xẻng, hơn nữa còn đi tới mộ của Lăng tiểu thư nhiều lần, nếu như đoán không sai, chắc là đang tính toán đi đào mộ.”
“Đáng ch.ết!” Trong lòng Đỗ Ngự Đình cả kinh, nhìn về phía phòng tắm, khẽ nói: “tr.a được thân phận của Lãnh Nhiên chưa?”
“Thiên Tế Minh, Liệt Ưng.”
Nhưng vào lúc này, cửa phòng tắm bị mở ra, “Chồng ơi-----” Cô bọc một cái áo choàng tắm màu trắng, trên đầu bọc khăn lông màu trắng, tóc vẫn còn nhỏ nước, “Phòng tắm nóng quá!” Cô vểnh môi oán trách, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Ánh mắt của Đỗ Ngự Đình sáng lên, hầu kết lên xuống kịch liệt, anh cầm điện thoại, ngây ngốc nhìn chằm chằm cô.
“Thiếu gia-----” Không nhận được câu trả lời, vệ sĩ bắt đầu không xác định liệu thiếu gia nhà anh ta có còn đang nghe điện thoại hay không.
“Trước hết cứ như vậy đi!” Đỗ Ngự Đình lơ đãng trả lời, cúp máy: “Sao lại tắm lâu như vậy?” Anh đứng dậy ôm cô, mùi thơm trên người cô làm cho người ta mê muội: “Thơm quá!” Anh rất muốn cắn một cái.
“Em đổ thêm sữa tắm hoa hồng, da rất trơn bóng nha.” Ninh Noãn Dương vui mừng vỗ nhẹ lên da ở cánh tay, thật sự có cảm giác trơn bóng đi không ít, từng giọt nước trên tóc nhỏ xuống lỗ tai, bả vai, xương quai xanh, tạo nên sự hấp dẫn trí mạng, “Nóng quá!” Cô ɭϊếʍƈ môi, cầm nước ở bên cạnh uống ừng ực.
“Tại sao không sấy khô tóc?” Ánh mắt của người đàn ông bắt đầu trở nên ấm áp, giọng nói của anh cũng bắt đầu trở nên thô hơn, “Sáng mai thức dậy sẽ đau đầu đấy.” Nếu như buổi tối cô gội đầu, không sấy khô tóc, ngày hôm sau thức dậy chắc chắn sẽ đau đầu, mà anh sẽ luôn giám sát cô sấy khô tóc.
“Tới đây, anh giúp em sấy.” Anh ôm cô ngồi ở trên giường, cầm máy sấy ở đầu giường: “Tại sao có thể không sấy khô?”
Cơn gió ấm thổi tung mái tóc ướt, tỏa ra mùi thơm nhẹ, “Không muốn sấy, nóng quá.” Trên trán của Ninh Noãn Dương nhỏ xuống một giọt mồ hôi, cực kỳ không thoải mái đẩy máy sấy ra, thời tiết ở đây rất nóng, mặc dù là đã mở máy lạnh, nhưng vẫn cảm thấy không đủ mát.
“Anh chỉnh máy sấy thành gió mát.” Đỗ Ngự Đình ấn cái nút, gió trong máy sấy chuyển thành gió mát, một tay anh khẽ xoa tóc của cô, dùng máy sấy nhẹ nhàng thổi, một tay giúp cô lau mồ hôi trên trán. Ánh mắt của anh dịu dàng như vậy, vẻ mặt lại nghiêm túc như vậy, giống như chuyện đang làm là một chuyện rất quan trọng.
Nhưng mà nghĩ lại, trong lòng của anh, cũng không có cái gì quan trọng hơn cô.
“Noãn Noãn, ngày mai chúng ta sẽ đi về.”
“Tại sao?” Ninh Noãn Dương còn chơi chưa đủ, hiển nhiên là không muốn về.
“Công ty vừa mới gọi điện thoại, có chuyện cần anh đi xử lý.” Đỗ Ngự Đình thu lại sự bất an dưới đáy mắt, thầm nghĩ, nếu như không về sớm để xử lý, chỉ sợ sớm muộn gì Lục Tử Viễn cũng sẽ phát hiện ra chân tướng.
“Mau tới đây.” Lãnh Nhiên mặc một thân quần áo màu đen, đẩy cửa vào, trong tay của anh ta là dây thừng và xẻng.
“Đây là bản đồ của nghĩa địa.” Lãnh Nhiên thả đồ trong tay xuống, lấy ra tờ giấy có chút cũ kỹ từ trong túi, anh ta chỉ vào chỗ được đánh dấu bằng vòng tròn màu đỏ: “Đây là mộ của Lăng Y Y.”
Lục Tử Viễn tới gần, tỉ mỉ xem xét, lắc đầu: “Đào lên thì không tốt lắm.” Anh là chồng chưa cưới của Y Y, nhưng mà không phải là người thân trên pháp luật, không có cách nào đi xin khai mộ, chỉ có thể lén lút làm. Nhưng mà chuyện khai mộ lớn như vậy, không thể nào không làm ra tiếng động, đến lúc đó nhất định sẽ làm cho Đỗ Ngự Đình chú ý.
Một khi bị phát hiện, bọn họ chỉ có thể nghĩ cách để thoát thân, người dưới tay của Đỗ Ngự Đình, đoán rằng thân thủ cũng không bình thường.
Phía đông mộ của Lăng Y Y là một sườn đồi, dưới sườn đồi là một khu rừng chưa khai thác, bên trong có cái gì, khó mà nói. Phía tây là một bức tường, phía bắc là ngõ cụt, nơi duy nhất có thể chạy trốn là phía nam, nhưng mà muốn chạy trốn bằng lối ra duy nhất, nguy hiểm sẽ hơi lớn.
“Vài người bình thường thôi, chúng ta hoàn toàn có thể đối phó.” Lãnh Nhiên mở nước đá trên bàn, ngửa đầu đổ xuống, động tác thô lỗ như vậy còn làm cho anh ta trở nên cuồng dã hơn.
Lục Tử Viễn cất bản đồ, chán nản ngã vào ghế sô pha, “Sau khi Lăng gia gặp nạn, toàn bộ tài sản bị chú của Y Y bán đi, cậu biết người mua nhà cũ của Lăng gia là ai không?”
“Là ai?”
“Đỗ Ngự Đình.” Lục Tử Viễn lắc đầu, trong đầu một mớ hỗn loạn, “Vợ của anh ta giống Y Y như đúc, mà anh ta lại mua nhà cũ của Lăng gia, đây rốt cuộc là trùng hợp hay là.....”
“Tại sao lại là anh ta?” Lãnh Nhiên cũng có chút kinh ngạc, anh ta cau mày: “Cậu muốn đi Lăng gia?”
“Tớ nghi ngờ trong này còn có vấn đề.” Lục Tử Viễn gật đầu, lấy một tờ giấy ở dưới khay trà: “Bản đồ của Lăng gia.” Anh rất quen thuộc với Lăng gia, cho dù là nhắm mắt cũng có thể đi ở bên trong một lần mà không bị đụng tường. “Đi Lăng gia nhất định có thể phát hiện ra cái gì đó, hơn nữa tớ vẫn có cảm giác Noãn Noãn chính là Y Y.”
Anh gặp qua rất nhiều cặp song sinh, cho dù là sinh đôi cũng không thể có tần số tương tự cao như vậy.
“Được, bất kể là nơi nào, hai anh em chúng ta sẽ đi cùng nhau.” Lãnh Nhiên vỗ vai của anh, “Mấy ngày nay có người theo dõi chúng ta, mọi việc đều phải chú ý nhiều một chút.”
“Sẽ.”
Đêm khuya, hai bóng dáng xuất hiện ở trong vườn của Lăng gia đã bỏ hoang từ lâu, bởi vì nhiều ngày không có người dọn dẹp, cỏ dại ở bên trong mọc rất dài, một mớ hỗn loạn, đạp chân lên, liền nghe tiếng sột soạt.
“Đi thôi!” Lãnh Nhiên lấy ra sợi dây thừng đã chuẩn bị từ trước, chuẩn bị trèo tường để vào.
“Không cần cái này.” Lục Tử Viễn đưa tay ngăn lại, lấy ra cái gì đó ở trong túi, “Tớ có chìa khóa.” Anh và Y Y vốn dĩ là sẽ kết hôn, ba mẹ ở Lăng gia đối xử với anh cực kỳ tốt, chìa khóa trong nhà cũng cho anh một cái, để anh thuận tiện ra vào.
Hai người đi vào từ cửa chính, mở đèn, trong nhà vẫn y như lúc trước, chỉ là bởi vì đã lâu rồi không có quét dọn, đã phủ kín một lớp bụi thật dày.
“Đi thôi!” Lục Tử Viễn vội vàng đi lên lầu.
Anh dẫn đầu đi vào phòng của Lăng Y Y, đẩy cửa ra, bật đèn ở nơi quen thuộc, đập vào mắt là một màu hồng nhợt nhạt, trong phòng treo một tấm hình lớn của cô, trong hình cô đang cười ngọt ngào.
“Y Y!” Lục Tử Viễn nhắm mắt lại, tưởng tượng như cô đang ở trong phòng, có thể cảm nhận được hơi thở của cô như cũ, “Y Y-----” Gân xanh trên trán của anh lúc ẩn lúc hiện, khóe mắt hơi ẩm ướt. Nếu như mở mắt ra, mọi thứ có thể trở lại như lúc trước, nếu như cô còn có thể đứng ở trước mặt anh cười tươi như hoa.
Anh sẽ ch.ết vì hạnh phúc.
“Mau đi tìm đi!” Không biết lúc nào Lãnh Nhiên đã đẩy cửa vào.
Lục Tử Viễn mở mắt, hơi ngửa đầu ép nước mắt sắp rơi trở về, “Y Y.” Anh đưa tay lau sạch sẽ khung hình lớn, sau đó gỡ xuống, chuẩn bị mang đi: “Anh sẽ không để em một mình cô đơn ở đây.”
Lá gan của cô rất nhỏ, sợ tối.
“Động tác nhanh lên một chút, bị phát hiện sẽ rất phiền phức.” Lãnh Nhiên đã bắt đầu tìm vật hữu dụng.
Hai người chia nhau tìm kiếm ở trong phòng.
Trong ngăn kéo đều là một chút quần áo của cô, Lục Tử Viễn lưu luyến vuốt ve từng bộ quần áo, phía trên vẫn còn lưu lại hơi thở của cô.
Dưới thảm.
Bên cửa sổ.
Sau tranh vẽ trên tường.
Trên giường.
Không có manh mối nào giá trị.
Lục Tử Viễn muốn kéo tủ đầu giường màu trắng ở bên cạnh giường, nhưng kéo thế nào cũng không ra, giống như là bị khóa lại.
“Để tớ.” Lãnh Nhiên lấy một thanh sắt nhỏ, móc vào ổ khóa vài lần, cái tủ liền thuận lợi mở ra.
Bên trong, đều là những món quà nhỏ mà Lục Tử Viễn tặng cho Lăng Y Y, “Cô ấy vậy mà lại giữ lại toàn bộ.” Lục Tử Viễn khẽ cười lấy từng món quà ra, bởi vì đã qua một thời gian dài, một số món quà đã phai màu hoặc là đã cũ.
Phía dưới cùng của cái tủ, là một quyển album, anh lấy ra và mở ra, bên trong là một số ảnh chụp của anh và cô.
Tờ cuối cùng, người trong hình anh lại không biết.
Một đứa bé trai đang ôm một cô gái nhỏ, cô gái nhỏ là cô, anh liếc một cái cũng có thể nhận ra, nhưng mà đứa bé trai kia, anh lại không có chút ấn tượng nào, “Mang đi trước.” Anh bỏ quyển album vào túi.
“Cậu sẽ không mang toàn bộ thứ này đi chứ?” Lãnh Nhiên liếc nhìn những món quả nhỏ trên giường, anh cảm thấy tối nay bọn họ đến đây không phải là để tìm manh mối, mà là tới đây để nhớ chuyện xưa.
Mặt của Lục Tử Viễn đỏ lên, có chút ngại ngùng cười nói: “Nếu như có thể, tớ muốn ở lại nơi này.” Chỉ có ở chỗ này, anh mới có thể cảm nhận được hơi thở của cô, cảm nhận được sự tồn tại của cô.
“Lộc cộc.....”
Dưới lầu, bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân hốt hoảng.
“Nguy rồi, có người đến.” Mặt của Lãnh Nhiên biến sắc, nắm tay của Lục Tử Viễn: “Đi-----” Anh ta mở cửa sổ ra, thả dây thừng xuống, “Cậu đi trước.”
“Nhanh, nhanh lên xem có phải có kẻ trộm hay không?”
“Nhanh lên.”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Lục Tử Viễn cũng không nghĩ nhiều, cầm dây thừng, vội vàng nhảy xuống.
Bên trong phòng đã tắt đèn.
Lãnh Nhiên cũng cầm dây thừng nhảy xuống, “Cho cậu.” Anh ta giao đồ trong tay cho Lục Tử Viễn.
Mượn ánh trắng mờ nhạt, Lục Tử Viễn nhìn rõ đây là khung hình lớn của Y Y: “Cám ơn.” Trong lúc vội vàng, anh thiếu chút nữa quên mất, nhưng mà Lãnh Nhiên đã mang nó xuống.
Chỗ bọn họ đang đứng là vườn hoa của Lăng gia.
Đèn trên lầu hai sáng lên lần nữa.
“Đi thôi!”
Màn đêm che cho hai người thành công rút lui.