Chương 75-2
“Em muốn đi làm ở công ty.” Cô nói ra yêu cầu của mình, dù sao Đỗ Ngự Đình đã đồng ý, cô sẽ không sợ anh đổi ý, cô còn nhiều biện pháp để cho anh đồng ý.
“Đi làm?” Sắc mặt của Đỗ Ngự Đình lập tức thay đổi, anh cho là mình đã nghe nhầm, “Em nói gì?” Anh xoa lỗ tai, ghé sát vào.
“Em muốn đi làm ở công ty.” Ninh Noãn Dương rõ ràng, bình tĩnh lặp lại, trên mặt cất giấu ý cười gian xảo.
“Anh cho em nói thêm lần nữa.” Hàm răng của Đỗ Ngự Đình cắn đến kêu răng rắc, sắc mặt có chút tái xanh.
Ninh Noãn Dương lập tức đứng lên trên ghế, hai tay chống nạnh, hét to: “Em muốn đi làm ở công ty.”
“Mau xuống, coi chừng ngã.” Đỗ Ngự Đình bị dọa sợ không nhẹ, bất kỳ yêu cầu gì cũng đồng ý trước rồi hãy nói: “Được, được, anh đồng ý với em là được rồi, em vội xuống.”
Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào, lúc này mới để cho Đỗ Ngự Đình đỡ xuống ghế ngồi. Trên mặt của Đỗ Ngự Đình âm thầm đổ mồ hôi, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, cái này quá dọa người rồi, thử thách ý chí của con người!
“Tại sao lại muốn đi làm ở công ty? Đợi ở nhà không tốt sao?” Chân mày cau lại, Đỗ Ngự Đình đồng ý chuyện kia hết sức không vui.
“Dĩ nhiên là không tốt.” Ninh Noãn Dương lắc đầu giống như cái trống lắc, cô vươn tay, nói từng câu từng chữ: “Thứ nhất, em không có cách nào sống chung hòa thuận với bà nội; thứ hai, Uông Tuyết Thảo không phải là đã đi làm ở công ty sao? Em là nữ chủ nhân của Đỗ gia, nhất định phải chăm sóc tốt vị khách như cô ta mới đúng.” Uông Tuyết Thảo thật sự có đủ nợ, Sunny nằm viện lâu như vậy, tình hình không phải là quá tốt, cũng không thấy người chị như cô ta tới xem một chút, thật sự là máu lạnh!
“Nhưng mà.....”
“Anh đã đồng ý, không cho đổi ý.” Ninh Noãn Dương ngửa đầu, quơ ngón trỏ ở trước mặt của Đỗ Ngự Đình, “Đứa bé nói dối gạt người sẽ bị sói ăn.”
Trên mặt của Đỗ Ngự Đình rơi xuống vài vạch hắc tuyến, trong lòng hét to ông trời bất công, tại sao bất kể lúc nào, anh cũng bị cô gái nhỏ này ăn sạch!
Dứt khoát, anh cắn răng một cái, nhắm mắt lại, gật đầu: “Được, đi làm thì đi làm, nhưng mà anh có điều kiện.”
“Được.”
“Thứ nhất, mỗi ngày đều cùng đi làm với anh, thứ hai, nhất định phải để cho đồng nghiệp biết thân phận của em, thứ ba, chỉ có thể làm công việc hành chính.” Ở dưới mắt của anh, anh vẫn là yên tâm hơn một chút.
“Được.” Ninh Noãn Dương hình như không có do dự gật đầu đồng ý, không chần chờ chút nào, dù sao cô cũng không phải muốn nghiêm túc làm chuyện gì đó, chỉ muốn chỉnh Uông Tuyết Thảo mà thôi.
“Chào thiếu phu nhân!” Sáng ngày thứ hai, mọi người trong công ty đều đứng chỉnh tề ở trước cửa, đông nghẹt, khí hào hào hùng!
“Chào buổi sáng mọi người!” Ninh Noãn Dương được Đỗ Ngự Đình đỡ xuống từ trên xe, nụ cười dễ chịu gật đầu, chào hỏi với bọn họ. Từ giờ trở đi, cô là quản lý hành chính bộ phận tài vụ ở D.S, nghĩ tới đây, lồng ngực của cô lại ưỡn ra thêm vài phần, trên mặt lộ ra vẻ tự hào mãnh liệt.
Bởi vì trước đó đã được thông báo, thiếu phu nhân sẽ tới làm ở công ty, ngày hôm qua mọi người đã bắt đầu bận rộn, mỗi góc bên trong ký túc xá đều được quét dọn sạch sẽ, mỗi cái ly, mỗi mặt gương đều lau đến sáng bóng, hiệu suất làm việc của mỗi người đều cực kỳ cao.
Ai cũng sợ đắc tội với thiếu phu nhân, bọn họ vẫn là nên cẩn thận sẽ tốt hơn.
Sau khi Đỗ Ngự Đình đưa Ninh Noãn Dương tới chỗ làm việc, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không yên tâm, vì vậy quyết định để vệ sĩ ở lại, có vệ sĩ ở đó chăm sóc, anh sẽ yên tâm hơn một chút.
“Thiếu phu nhân, cô uống trà đi.” Vẻ mặt của trợ lý nhỏ tươi cười bưng ly trà nóng hổi, trong giọng nói tràn đầy vẻ lấy lòng, cô ta thật vất vả mới cướp được vị trí trợ lý của quản lý, nhất định phải làm cho thiếu phu nhân vui vẻ.
“Ừ.” Ninh Noãn Dương gật đầu, vừa đi, vừa nghiên cứu danh sách nhân viên vừa mới lấy được ở trong tay, nhất định phải sớm quen thuộc với mọi người, như vậy công việc của cô mới dễ dàng.
Tất cả các nhân viên đều cúi đầu làm việc, không dám thì thầm với nhau, có chút qua loa, Ninh Noãn Dương hài lòng gật đầu, đi tới chỗ trống ở phía trước, nghiêng người hỏi Tiểu Điềm: “Vị trí này là của ai? Xin nghỉ sao? Tại sao vẫn chưa tới làm?”
“Vị trí này là..... của tiểu thư Uông Tuyết Thảo.” Tiểu Điềm khẽ trả lời, thân phận của Uông Tuyết Thảo mọi người đều biết rõ, cô ta đại diện cho lão phu nhân, bình thường mọi người đều không dám đắc tội với cô ta, “Chắc là trên đường kẹt xe, rất nhanh sẽ tới thôi!”
Nhưng mà, bất kỳ lý do gì, cũng không đủ để trở thành cái cớ để đi trễ.
“Giờ làm việc của chúng ta là chín giờ, bây giờ là chín giờ hai mươi phút.” Ninh Noãn Dương cười ngồi xuống ghế của Uông Tuyết Thảo, “Tôi sẽ chờ cô ấy, nhìn cô ấy bị muộn bao lâu.” Chỉ là đi muộn rồi, bất kỳ lý do gì, cô cũng có thể xử phạt Uông Tuyết Thảo.
Aida, sẽ chờ đợi hình phạt đi!
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, chỉ lo vùi đầu vào công việc, những người bình thường thích đi vệ sinh, thích uống nước, vào lúc này đều không dám đi đâu cả. Phải biết rằng, bộ dạng của thiếu phu nhân vẫn có chút kinh khủng. Ai cũng biết, vào lúc này thiếu phu nhân chỉ sợ là muốn giết Uông Tuyết Thảo, mọi người đều hiểu đạo lý giết gà dọa khỉ, lúc này ngoan ngoãn làm con khỉ vẫn là tốt nhất.
Vệ sĩ đứng bên cạnh Ninh Noãn Dương, theo phân phó của Ninh Noãn Dương, để cho người ta cầm một cái mặt đồng hồ lớn để trước bàn của Uông Tuyết Thảo.
“Cốc cốc cốc-----”
Tiếng giày cao gót bén nhọn vang lên, Uông Tuyết Thảo ăn mặc lộng lẫy, dáng người lắc lư, đi tới bàn làm việc của mình. Đi trễ với cô ta mà nói là chuyện bình thường, cô ta tới đây làm bất quá chỉ là đồng ý yêu cầu của lão phu nhân, dù sao có lão phu nhân chăm sóc, cũng không có ai dám nói nửa câu.
“Uông tiểu thư, cô đã tới trễ.” Vẻ mặt của Ninh Noãn Dương tươi cười ngồi ở chỗ của Uông Tuyết Thảo uống trà, đưa tay chỉ cái đồng hồ to ở trên bàn.
Thời gian lúc này là chín giờ năm mươi chín phút, tới trễ tận năm mươi chín phút.
“Ninh Noãn Dương?” Uông Tuyết Thảo kinh ngạc nhìn chằm chằm Ninh Noãn Dương đang ngồi ở chỗ của mình, ngày hôm qua vì cô ta đi dạo phố, đi trước thời gian tan làm, không nắm bắt được tin hôm nay Ninh Noãn Dương sẽ tới đi làm, việc Ninh Noãn Dương xuất hiện ở đây, cô ta cũng cảm thấy đặc biệt kỳ quái.
Ninh Noãn Dương nhìn Tiểu Điềm.
Chỉ thấy Tiểu Điềm đứng dậy, hắng giọng một cái, nói to: “Uông tiểu thư, người này là quản lý hành chính mới nhậm chức của chúng ta tiểu thư Ninh Noãn Dương.”
“Quản lý hành chính?”
“Uông tiểu thư, cô tới trễ năm mươi chín phút, tôi làm quản lý bộ phận tài vụ, sẽ đưa ra hình phạt tương ứng với việc làm của cô.” Nụ cười của Ninh Noãn Dương lúc này đặc biệt ngọt ngào, tâm tình cũng đặc biệt tốt, “Tiểu Điềm, đi trễ sẽ bị xử phạt như thế nào?”
Tiểu Điềm ung dung mở ra cuốn sổ lớn ở trong tay, nghiêm túc đọc: “Quy tắc của nhân viên D.S, đi trễ từ một phút trở lên, năm phút trở xuống, trừ tiền thưởng của tháng đó, quét dọn một vòng nhà vệ sinh; đi trễ từ mười phút trở lên, ba mươi phút trở xuống, trừ tiền thưởng của năm, quét dọn nhà vệ sinh một tháng; đi trễ từ ba mươi phút trở lên------” Tiểu Điềm dừng một chút, làm cho mọi người trở nên khẩn trương: “Đi trễ từ ba mươi phút trở lên, trừ tất cả tiền lương của tháng đó và tất cả tiền thưởng của năm, hủy bỏ toàn bộ phúc lợi, quét dọn nhà vệ sinh một năm.”
“Nói bậy, làm gì có cái xử phạt này.” Uông Tuyết Thảo nghẹn ngào nhìn chằm chằm Ninh Noãn Dương, cô ta nhớ trong quy tắc của nhân viên hoàn toàn không có những điều này.
“Ai nói không có?” Nụ cười của Ninh Noãn Dương tăng thêm vài phần thoải mái, cô thích nhìn bộ dạng tức giận của Uông Tuyết Thảo, như vậy tâm tình của cô mới gọi là tốt!
“Uông tiểu thư, cái xử phạt này là do quản lý Ninh vừa mới đặt ra.” Tiểu Điềm đưa cuốn sổ lớn ở trong tay tới gần, chỉ vào ba chữ lớn cuối cùng cho Uông Tuyết Thảo nhìn.
“Ninh Noãn Dương, cô hoàn toàn là đang lấy công hiệp tư*” Uông Tuyết Thảo tức giận hét lên.
(*) Lấy công hiệp tư: Lấy việc công trả thù việc tư.
“Tôi thật sự là vậy đó, Uông tiểu thư việc cô đi trễ, đã ảnh hưởng không tốt tới đồng nghiệp trong công ty, tôi thân là quản lý, nhất định phải xử phạt việc làm của cô, cảnh cáo.” Ninh Noãn Dương đắc ý nói, vẻ mặt trở nên phấn khởi, “Cái quy tắc nhân viên của tôi, đặc biệt nhắm vào những người thích đi trễ về sớm.”
“Tôi từ chức, không tới nữa là được rồi!” Uông Tuyết Thảo chịu đựng sự tức giận dưới ánh mắt của mọi người, cô ta cầm theo túi xách, xoay người muốn rời đi. Cô ta muốn đi tìm lão phu nhân làm chủ cho cô ta, cũng không tin lão phu nhân không trị được Ninh Noãn Dương kia.
“Đợi đã-----” Ninh Noãn Dương đứng dậy, “Muốn đi, không có dễ như vậy, công ty cũng không phải là cái chợ, muốn vào liền vào, muốn ra liền ra.”
“Cô còn muốn thế nào?” Trong lòng của Uông Tuyết Thảo biết rõ, Ninh Noãn Dương muốn gây với cô ta, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy.
“Tiểu Điềm-----”
“Dạ.” Tinh thần của Tiểu Điềm lên mười hai vạn phần, gật đầu, lấy ra một tờ giấy từ tài liệu ở trong tay: “Tiểu thư Uông Tuyết Thảo, cô làm nhân viên của công ty, vì đảm bảo quyền lợi của cô được tốt hơn, lúc vào công ty, cô đã ký hợp đồng với công ty, dựa vào yêu cầu của hợp đồng, nếu như cô hủy hợp đồng sớm hơn lúc cô đi làm một năm, chúng tôi sẽ tiến hành xử phạt hành vi vi ước------- Một trăm ngàn.”
“Cái gì?” Uông Tuyết Thảo hét lớn.
Thật ra thì phúc lợi của nhân viên D.S rất tốt, rất ít khi xảy ra hiện tượng nhân viên nghỉ làm, người bình thường đều chen nhau nghĩ cách muốn vào làm.
“Uông Tuyết Thảo, tốt nhất là cô nên làm ở chỗ này đàng hoàng, đừng nghĩ tới việc hủy hợp đồng, ra khỏi cái cửa này, bồi thường là chuyện nhỏ, sau này bất kỳ công ty nào cũng sẽ không dám nhận cô.” Ninh Noãn Dương rõ ràng là đang uy hϊế͙p͙, đúng vậy, không sai, chính là uy hϊế͙p͙.
Uông Tuyết Thảo là một người cậy mạnh, Uông Tuyết Thảo có tiền, nhưng mà vẫn cần mặt mũi, nếu như cô ta hủy hợp động với công ty, như vậy sẽ bị thông báo ở trong ngành, sau này cô ta muốn vào công ty nào, hoặc là sau này tiếp nhận công ty của gia tộc, vậy mọi người sẽ không phục cô ta.
“Cô-----”
“Tôi thế nào?”
Hai người mắt to so mắt nhỏ, một người vẻ mặt tức giận, một người vui vẻ dịu dàng.
“Được, cô điên rồi.” Uông Tuyết Thảo tức giận, giận dữ ném túi xách, ngồi xuống chỗ của mình, một năm thì một năm, cô ta tuyệt đối sẽ không để cho Ninh Noãn Dương tốt hơn, cô ta cũng không phải là người dễ trêu chọc.
. . . . . . . . . . . . .
Bởi vì được Ninh Noãn Dương “chăm sóc”, đồng nghiệp trong công ty đều “chăm sóc” Uông Tuyết Thảo, đơn giản là sự chăm sóc từ trước tới nay chưa từng có!
“Tuyết Thảo, nghe nói cô học khoa tài chính, tôi không biết cái này, phiền cô làm giúp tôi một chút, buổi chiều cần, cám ơn.” Đồng nghiệp Tiểu Trương cầm một xấp báo cáo thật dày đặt lên bàn của Uông Tuyết Thảo.
“Tuyết Thảo, cô là người tốt, tôi còn có việc, cô giúp tôi in cái này một phần đi!”
“Tuyết Thảo, cô hiểu biết về máy tính, giúp tôi lấy cái này đi.”
“... ........”
Bình thường rất rảnh rỗi, rảnh rỗi đến nỗi hôm nay phá lệ bận rộn làm cho Uông Tuyết Thảo hoảng sợ, bận rộn tới chùn tay. Những người bị cô ta áp bức trước đây, những đồng nghiệp bị buộc phải chia sẻ công việc với cô ta, giờ phút này toàn bộ đều báo thù, quản lý Ninh nói, mọi người nhất định phải chăm sóc Uông Tuyết Thảo tốt một chút.
Có chỗ dựa là thiếu phu nhân, bọn họ cũng không sợ Uông Tuyết Thảo.
“Các người.....” Uông Tuyết Thảo nhìn bóng dáng của đồng nghiệp rời đi, nhìn đống tài liệu ở trên bàn, nhất thời nổi giận, “Các người trở lại, ai muốn giúp các người làm việc.”
Nhưng mà, hoàn toàn không có ai để ý tới cô ta.
Lúc này là giờ ăn trưa, ngày đầu tiên Ninh Noãn Dương đi làm, vì muốn quan hệ của mọi người tốt hơn, cô mời mọi người ăn cơm, cơm thịt bò bít tết.
“Nào, tới đây, tất cả mọi người đừng khách khí.” Ninh Noãn Dương vừa gọi mọi người, vừa để cho Tiểu Điềm và vệ sĩ phân phát cơm cho mọi người.
“Cám ơn quản lý Ninh.”
“Cám ơn quản lý Ninh.”
Cầm hộp cơm nóng hổi và nước uống, trong lòng của mọi người đều là sự cảm kích!
“Bên này giao cho anh, tôi đi trước.” Ninh Noãn Dương vỗ vai của vệ sĩ, xoay người đi ra ngoài. Cô đã đồng ý với Đỗ Ngự Đình, buổi trưa sẽ đi ăn trưa với anh, buổi tối nhất định sẽ tan làm cùng anh.
“Ầm-----”
Cô gần như là dùng lực đẩy cánh cửa phòng làm việc của giám đốc.
“Noãn Noãn.” Ngôn Cẩn Phong cũng đang ở trong phòng làm việc, xem ra là đang bàn bạc gì đó với Đỗ Ngự Đình.
Nhìn thấy cô tới, Đỗ Ngự Đình dừng công việc ở trong tay, “Đói bụng chưa? Cơm lập tức tới rồi.” Sáng hôm nay anh ngoại trừ bàn bạc một chút công việc với Ngôn Cẩn Phong, thì chính là chú ý động thái của cô.
Từ trong video giám sát thấy dáng vẻ cô nói chuyện với Uông Tuyết Thảo, mặc dù không nghe được hai người đang nói cái gì, nhưng mà thấy vẻ đắc ý trên mặt của cô và sự tức giận trên mặt của Uông Tuyết Thảo, có thể thấy được cô đã chiếm thế thượng phong.
“Có chút đói bụng.” Ninh Noãn Dương xoa bụng nhỏ, vốn dĩ không cảm thấy đói, bị Đỗ Ngự Đình hỏi như vậy, bụng của cô thật sự có mấy phần đói bụng.
“Tôi cũng đói bụng.” Ngôn Cẩn Phong cười hì hì, ngồi kế bên Ninh Noãn Dương, “Noãn Noãn, buổi tối chúng ta đi ăn mừng đi, ăn mừng hôm nay em đi làm.” Thật ra mục đích ăn mừng là muốn đi chơi, có thể lấy một cái cớ công khai đi chơi, thật tốt!
“Được!” Vừa nghe thấy ăn mừng, Ninh Noãn Dương nhất thời lên tinh thần, nhưng mà rất nhanh lại ủ rũ, cô không vui nói: “Bây giờ Sunny sống hay ch.ết còn chưa biết, chị Ngưng Tử lại đi Châu Phi, An Dật Cảnh cũng đi diễn ở nước ngoài, chỉ có hai người chúng ta, không có ý nghĩa.”
“Cũng đúng.” Ngôn Cẩn Phong cũng ủ rũ cúi đầu, “Không bằng chúng ta đi xem Sunny đi!” Mấy ngày nay, không có Sunny ồn ào ở bên cạnh, anh thật sự có chút không quen! Có lúc, thói quen là một chuyệt rất đáng sợ.
“Được.” Ninh Noãn Dương gật đầu.
“Ăn cơm đi!” Đỗ Ngự Đình mở hộp cơm vừa mới được đưa tới, tỉ mỉ mở đũa ra cho cô, rót nước, phục vụ rất nhiệt tình chu đáo.
“Tôi ghen tị.” Ngôn Cẩn Phong cầm đôi đũa, liếc nhìn đống sườn trong chén của cô.
“Ghen tị cái gì?” Ninh Noãn Dương gặm sườn, lời nói không ngừng dọa ch.ết người, “Chờ anh mang thai, tôi cũng sẽ đối xử tốt với anh như vậy.”
“Ninh Noãn Dương-----” Ngôn Cẩn Phong tức giận hét lên: “Anh là nam.”
“Ơ?” Ninh Noãn Dương nháy mắt, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, thiếu chút nữa em quên mất.”
“Em-----” Ngôn Cẩn Phong tức ch.ết đi được, muốn xả giận, lại đụng phải ánh mắt giết người của Đỗ Ngự Đình, trái tim âm u lạnh lẽo, “Ăn cơm.” Anh cầm đôi đũa, ăn từng ngụm.
“Haha!” Ninh Noãn Dương cười haha, nói: “Cẩn Phong, bộ dáng tức giận của anh thật đáng yêu.”
Thật ra thì Ngôn Cẩn Phong là người rất tốt, rất hiền lành, giống như là một đứa trẻ.
“Hừ-----” Ngôn Cẩn Phong hầm hừ xoay mặt đi.
“Cẩn Phong?” Ninh Noãn Dương tới gần.
“Hừ-----” Vẫn xoay mặt, không nhìn cô.
“Được rồi, đừng tức giận, chị cho em ăn sườn.” Ninh Noãn Dương gắp một miếng sườn trong chén, để vào chén của Ngôn Cẩn Phong.
“Ăn cơm đi!” Đỗ Ngự Đình khẽ nói, nhất thời hai người đều yên tĩnh trở lại, không có người nào dám lên tiếng.
“Thiếu gia.” Vệ sĩ vội vàng chạy tới, vẻ mặt như cũ, nhưng mà động tác rất khác thường, anh ta cúi người nói mấy câu ở bên tai của Đỗ Ngự Đình, vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình liền biến sắc.
Vệ sĩ lại vội vã rời đi.
“Sao vậy?” Ngôn Cẩn Phong hiển nhiên cũng cảm thấy chuyện không đơn giản.
Đỗ Ngự Đình ngẩng đầu, nhìn Ngôn Cẩn Phong, lại nhìn Ninh Noãn Dương, nói: “Tình hình của Sunny không tốt lắm, bệnh viện đã thông báo bệnh tình nguy kịch.”
“Cái gì?” Hai người kinh ngạc ngẩng đầu.
“Đi, mau đi tới bệnh viện!” Ninh Noãn Dương bỏ đôi đũa, vội vàng chạy ra ngoài.
“Noãn Noãn, em đừng chạy, chậm một chút.” Đỗ Ngự Đình cũng gấp gáp theo sau.