Chương 13: Không sao, tôi cởi ra là được

Edit: Hà Bạng
Ánh mặt trời ấm áp nhảy nhót trên thảm cỏ, mấy đóa hoa xuân nho nhỏ màu vàng nhạt cũng bị lây dính thêm một lớp kim quang chói mắt, bươm bướm vỗ cánh thỉnh thoảng lại dừng giữa những đóa hoa, chốc lát lại bay lượn giữa không trung.


Ninh Noãn Dương đứng ở cửa, lén lút nhìn chiếc xe chuyên dụng của Đỗ Ngự Đình dần dần chạy đi xa, lúc này gương mặt mới hiện lên nụ cười.


“Noãn Noãn, chuẩn bị xong chưa?” Từ trong góc tường Mộ Ngưng Tử ló ra, mái tóc dài ngang eo màu đỏ rượu, trên người mặc bộ đồ da chiến đấu bó sát đỏ rực như lửa, đi theo sau cô là hai người đàn ông mặc áo đen.


Ninh Noãn Dương hiểu ý, cô gật đầu: “Ngự Đình vừa đi ra ngoài rồi, chúng ta có thể hành động.” Cô xoay người vào nhà, cầm lấy chiếc túi xách tay trên ghế salong, trên ghế là hai chiếc vali lớn: “Tất cả đều ở đây.” Bên trong vali là toàn bộ “tiền bán thân” mấy ngày qua cô liều mạng kiếm được.


Mộ Ngưng Tử ra một dấu tay, hai người đàn ông áo đen tiến lên, mỗi người xách đi một chiếc, vali trên tay vốn hẳn rất nặng vậy mà dường như bọn họ cầm lên không phí chút sức lực nào: “Đi thôi.”


Ninh Noãn Dương cũng đi ra ngoài theo, lại bị quản gia gọi lại: “Thiếu phu nhân, cô…” Chờ lát nữa lỡ Thiếu gia gọi điện thoại xác nhận xem Thiếu phu nhân có ở nhà hay không.


available on google playdownload on app store


“Lão quản gia, đợi nếu Ngự Đình có gọi điện thoại về, thì ông cứ bảo tôi cùng đi dạo phố với chị Ngưng Tử, còn nếu anh ấy gọi điện thoại di động của tôi…” Ninh Noãn Dương nghĩ nghĩ một lúc, lấy chiếc điện thoại di động màu hồng xinh đẹp từ trong túi ra bỏ xuống ghế salong, vẻ mặt cười đầy đắc ý: “Ông cứ nói cho anh ấy biết, tôi quên mang điện thoại theo.” Cô vô tội chu môi, phẩy tay một cái liền quay người: “Bye bye!”. Hôm nay cô muốn tới một chỗ rất thú vị để chơi, nhưng mà tuyệt đối không thể để Đỗ Ngự Đình biết, trên di động của cô có chế độ định vị vệ tinh, nếu như cầm theo, rất nhanh sẽ bị anh tìm thấy.


……….
Chiếc xe nhỏ màu đỏ dừng lại phía trước một căn nhà toàn màu xanh dương, có người dùng khăn bịt mắt bọn họ lại, sau một hồi bảy quẹo tám rẽ, cởi bịt mắt xuống, bọn họ đã ở trong một gian phòng.


Sàn nhà bằng gỗ, khay trà bằng gỗ, cửa sổ nhỏ bằng gỗ khắc hoa, bên trong phòng, thậm chí ngay cả bóng đèn điện cũng không thấy có, xung quanh phòng đặt mấy cái kệ, trên kệ xếp đầy những ngọn nến đang cháy. Trong chiếc lư nhỏ, hơi nóng lan ra từ miệng bình.


“Baby…” Một người đàn ông tóc vàng thân hình cao lớn từ cửa xông đến, một tay ôm lấy Mộ Ngưng Tử vào trong ngực, vóc dáng anh ta cường tráng, khuôn mặt sắc nét, vừa nhìn liền biết là con lai.


“Anh yêu.” Mộ Ngưng Tử cũng đáp lại anh ta bằng một cái ôm nồng nhiệt, kế tiếp chính là một nụ hôn nóng bỏng khiến cho người ta đỏ mặt tim đập một phen.


Mắt Ninh Noãn Dương không chớp nhìn chăm chú, trong lòng suy nghĩ đen tối, thật mãnh liệt thật nóng bỏng! Có lẽ cô nên tránh đi một lát thì tốt hơn, ngộ nhỡ xuất hiện hình ảnh nhi đồng không nên thấy.


“Noãn Noãn, giới thiệu một chút với em, đây là chồng chị, Jayson.” Mộ Ngưng Tử đưa tay ôm chầm lấy cổ người đàn ông tóc vàng, lại bổ sung thêm một cái hôn cháy bỏng: “Anh yêu, đây là Noãn Noãn.”
“Chào anh rể.”


“Xin chào, Noãn Noãn.” Tiếng phổ thông của Jayson nói có chút ngắc ngứ, anh cười thân thiện với Ninh Noãn Dương, rồi quay đầu nhìn Mộ Ngưng Tử: “Baby, các em cứ ngồi đi, anh đi sắp xếp một chút.” Rồi anh ngồi xổm xuống tự lấy tay nhấc một miếng sàn nhà ra, chậm rãi hạ người xuống: “Đi từ chỗ này nhanh hơn.”


Ninh Noãn Dương bị một phen trợn mắt há mồm, sàn nhà thế mà cũng có lối đi.


Trên sàn nhà, hai người ngồi xếp bằng xung quanh bàn trà nhỏ, đột nhiên bên trong vang lên tiếng nhạc, cửa tự động mở ra, một chàng trai mặc chiếc áo lót lụa mỏng màu xanh dương nhạt tay cầm chiết phiến (quạt giấy) chậm rãi bước vào, mái tóc trên đầu là màu sáng bạc rực rỡ, dài tới ngang vai.


“Tôi tên là Cẩn Phong.” Chàng trai lẳng lơ nở nụ cười dịu dàng với Ninh Noãn Dương, khẽ cúi đầu, nụ cười lập tức mê hoặc chúng sinh.


Đây là sòng bạc nổi tiếng nhất trong nghành: Nam Sắc Phong Tình, tất cả nhân viên làm việc ở đây đều là Nam “ngân” (Ngân: Màu bạc), hơn nữa toàn bộ đều là người có tuyệt kỹ, duyên dáng đến mức khiến phụ nữ cũng phải mặc cảm tự ti. Ở nơi này họ đặt cược khác với những nơi khác, ở đây nếu như khách thua cược, sẽ mất tiền; còn nếu như khách thắng cược, người bồi khách đánh cược sẽ phải cởi bỏ quần áo, thua một lần cởi một đồ, nếu như cuối cùng thua đến không còn quần áo, thì trực tiếp có thể ôm người về nhà. Từ ngày xưa đến nay, có rất nhiều người đến đây đặt cược, cũng có vô số người cược thua, trừ Jayson đã từng bị Mộ Ngưng Tử ôm đi, thì chưa từng có người bị đem đi cả.


“Có vừa lòng không?” Mộ Ngưng Tử đưa tay đẩy Ninh Noãn Dương đã hoàn toàn hóa đá một cái, cười đến vô cùng mập mờ, không biết nếu Đỗ Ngự Đình mà nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Noãn Dương thì có phát điên tại trận hay không, chỉ là cô không sợ, chính anh đã xin cô mang Ninh Noãn Dương đi mà.


Ninh Noãn Dương bưng tách trà, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt, gật đầu, nước miếng thẳng tắp chảy xuống: “Cực phẩm!”. Cẩn Phong có một đôi mắt phượng yêu dị khác thường, da thịt như tuyết, đôi môi anh đào, hiển nhiên là một bức tranh mỹ nam tử sống!


“Noãn Noãn.” Cẩn Phong ngồi đối diện Ninh Noãn Dương, lật tay vỗ xuống bàn, trên bàn liền có thêm một bộ bài mới tinh, xúc xắc, tú lơ-khơ, dụng cụ gì cần có liền có.


“Muốn chơi thế nào?” Cậu ta ung dung quan sát cô bé trước mắt, một bộ váy liền mỏng màu vàng nhạt, mái tóc hơi xoăn xõa trên đầu vai, mặc dù toàn thân là trang phục có giá trị xa xỉ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy giống như là trẻ vị thành niên, cô ấy lấy đâu ra ba triệu tiền đặt cược?


“Anh quyết định là được rồi.” Lúc này Ninh Noãn Dương đã sớm bị sắc đẹp làm cho mê muội, đâu còn phân rõ đông tây nam bắc, chỉ cảm thấy đầu óc quá choáng váng, trong mắt toàn là hình bóng của Cẩn Phong, so với Đỗ Ngự Đình còn vừa lòng hơn biết bao nhiêu lần!


“Vậy thì chơi xúc xắc đi! Lớn nhỏ quyết định thắng thua, thấy sao?” Cẩn Phong lấy ra một bộ trà cụ mới, cầm lấy bình nhỏ đặt trên lò rót trà vào tách cho Ninh Noãn Dương: “Mời dùng trà.”


“Ừ.” Ninh Noãn Dương gật đầu, nhìn da thịt trắng như tuyết của Cẩn Phong, một suy nghĩ đen tối xuất hiện trong lòng, hehe! Cô cầm tách trà lên, tay bỗng run một cái, trà trong tách liền đổ hết lên người Cẩn Phong: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý.” Trong đôi mắt to hiện ra vẻ lo lắng, cô vội vã nhào lên trước, định kéo quần áo trên người Cẩn Phong ra, cảm giác trên tay thật không tệ nha!


Cẩn Phong bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, trên đầu xổ xuống mấy vạch đen, tay cô nhóc này đang lau chỗ nào vậy, là áo của cậu ta ướt, chứ không phải quần: “Không sao, tôi cởi ra là được.”
Cởi


Vừa nghe thấy từ này, lập tức Ninh Noãn Dương nhiệt huyết dâng trào, hai mắt sáng lên, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang, trong đầu tưởng tượng hình ảnh ra nửa thân trần hoàn mỹ.


Mộ Ngưng Tử che miệng cười thầm, Đỗ Ngự Đình ơi là Đỗ Ngự Đình, cậu mà thấy được thì cũng đừng có nổi điên nha.
Đợi đến khi Cẩn Phong cởi xong, Ninh Noãn Dương thất vọng, bên trong cậu ta còn mặc một chiếc áo sơmi trắng dài tay.


“Aiz…” Khuôn mặt nhỏ nhắn ỉu xìu, cảm giác thất vọng của cô không lời nào có thể miêu tả hết được.
Cùng lúc đó, điện thoại nhà họ Đỗ đang không ngừng vang lên.


Quản gia bước tới trước cái điện thoại định nhấc lên lại rụt về, lại định nhấc, lại rụt về, cứ như vậy sau mấy lần, rốt cuộc vẫn run rẩy tiếp điện thoại.
“Thiếu phu nhân vẫn còn chưa dậy sao?”


“Thiếu… Thiếu gia, Thiếu phu nhân đi ra ngoài rồi, đi cùng với cô Mộ, còn đem theo rất nhiều tiền.” Quản gia nghĩ bụng, Thiếu gia nhà ông không phải là bị Thiếu phu nhân bỏ rơi đấy chứ!


“Được, tôi biết rồi.” Lần này, hình như Đỗ Ngự Đình không có bất kỳ chỗ nào không vui, ngược lại tâm tình rất tốt bỏ điện thoại xuống.






Truyện liên quan