Chương 22: Đừng sợ, có anh ở đây
Edit: Hà Bạng
Trên chiếc giường lớn màu hồng, một thân thể nhỏ nhắn thoải mái vùi vào giữa chiếc chăn mỏng, càng trở nên bé nhỏ hơn, cô ấy hơi nhíu mày, nét mặt sầu muộn, thỉnh thoảng lại kêu lên mấy tiếng nói mớ sợ hãi.
“Máu, có máu, giết người…”
“Đỗ Ngự Đình, cứu em… Đừng… như vậy…”
“Bảo bối, đừng sợ, không sao rồi.” Bàn tay nhẹ nhàng gạt đi mấy sợi tóc trên má cô, suốt cả đêm, anh luôn ngồi bên giường một phút cũng không rời chăm sóc cho cô, nghe mỗi một lần cô nói mớ, lại đau lòng hận không thể lẻn vào trong mộng của cô giải cứu cô thoát khỏi chúng.
“Cứu mạng với!” Cô sợ hãi hét lên, chợt giống như bị cái gì đó kích thích, từ trên giường bật dậy: “Máu, có máu, giết người, súng…” Đôi mắt sáng rực như ánh sao nhuộm một tầng hoảng sợ sâu thẳm, mùi máu tanh nồng nặc tựa như lại một lần nữa hiện lên trước mắt.
Đạn bay vùn vụt.
Cánh tay bị thương chảy máu.
Thân thể bé nhỏ run rẩy, đột nhiên cô vùi mình vào trong chăn, nhắm mắt lại, vì sợ hãi mà nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Có máu…” Cô sụt sùi ngập ngừng khóc.
“Bảo bối, đừng sợ, đã có anh ở đây, đừng sợ.” Bàn tay vỗ nhẹ sống lưng cô, một tay khác của anh ôm chặt lấy cô, vẻ sợ hãi của cô khiến cho anh đau lòng, chung quy lại cô vẫn rất cần sự bảo vệ: “Tiểu quai quai, đừng sợ, có anh ở đây rồi.” Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay anh khiến cho cô không còn run nữa.
Bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc khiến cho Ninh Noãn Dương bắt đầu tỉnh táo lại, cô mở mắt ra, gương mặt quen thuộc trước mắt khiến cho trí nhớ của cô bị kéo trở về: “Ngự Đình, Ngự Đình…” Cô lao vào trong ngực anh, cảm nhận thấy hơi thở nhàn nhạt quen thuộc trên người anh, tâm trạng lúc này mới được thả lỏng. Chợt nghĩ tới mấy tiếng súng vang lên lúc trước, vẻ mặt của cô lập tức lại trở nên sốt sắng: “Anh có bị thương không?”
“Anh không sao, không có việc gì.” Đỗ Ngự Đình mở hai cánh tay ra để mặc cho cô kiểm tr.a cẩn thận, mặc dù không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, nhưng lại được cô nhớ nhung, lo nghĩ như thế, trong lòng anh lại không nhịn được vui mừng như điên, ngọt ngào đến tận cùng.
Cô, là rất quan tâm tới anh đó!
“Anh không có việc gì thì tốt rồi. thật tốt quá, làm em sợ muốn ch.ết.” Đôi tay nhỏ bé run rẩy che môi, cô là vui quá mà phát khóc, vừa khóc vừa cười. Lúc ở trên xe thấy đạn bắn tới, cô đã cho là mình sẽ ch.ết, Bùi Thiếu…
Tròng mắt màu xanh đen lóe lên ánh tinh quang bỗng hiện lên ở trong đầu, cô không nhịn được rùng mình một cái, một trận lạnh lẽo từ dưới đáy lòng thẩm thấu ra, ngấm vào trong từng mạch máu, từng dây thần kinh.
Rõ ràng đều là kiểu đàn ông yêu mị giống như yêu tinh, lúc thì dáng vẻ đặc biệt dịu dàng khiến cho người ta không nhịn được mà muốn đến gần anh ta hơn, nhưng lúc lại tức giận đáng sợ tựa như quỷ Satan: “Bùi Thiếu…” Cô vô thức nhắc đi nhắc lại, trong mắt là sự sợ hãi khắc sâu. Chuyện này giống như là bị bóng đè vừa dày vừa nặng mang đến cảm giác khó chịu hít thở không thông, cô cảm thấy khó thở trong ngực, trong đầu hiện lên khuôn mặt yêu dị kia không biết bao nhiêu lần, mắt phượng mê người, cánh môi tựa như hoa anh đào rực rỡ: “Noãn Noãn, Noãn Noãn…” Tiếng gọi của anh ta thật gần lại như thật xa xôi ở đâu vọng về quanh quẩn bên tai.
“Cút đi!” Tâm trạng Ninh Noãn Dương bất chợt bị kích động liền hét lên, cô tiện tay nắm lấy đồ vật ở bên cạnh mình, ném lung tung về phía trước: “Biến, cút xa một chút!”
“Noãn Noãn!”
“Noãn Noãn!”
“Noãn Noãn, là anh, là anh mà.” Bàn tay lay lay đôi vai cô, Đỗ Ngự Đình thấy vẻ cuồng loạn bất an trên khuôn mặt nhỏ, trong lòng vô cùng đau đớn, giọng nói trầm ổn vững vàng vang lên bên tai cô: “Anh đang ở đây, sẽ không ai có thể làm hại em được.” Anh ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên sống lưng cô, cho đến khi cô từ từ bình tĩnh lại.
“Bùi Thiếu, Bùi Thiếu…” Ninh Noãn Dương cứ lặp đi lặp lại.
“Bùi Thiếu?” Đỗ Ngự Đình khó hiểu, cẩn thận suy ngẫm lại một hồi lâu, liền nhận ra, đây hẳn là tên của một người nào đó.
“Là người đã bắt em đi, những người khác cũng gọi anh ta là Bùi Thiếu.”
“Anh biết rồi, biết rồi.” Anh ân cần an ủi, cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt đang dán trên ngực mình ấp ủ: “Anh sẽ cho người đi điều tr.a ngay lập tức.”
Bùi Thiếu?
“Ngoan, không sao đâu.” Anh dỗ cô như đang dỗ dành em bé, vỗ về cô, rốt cuộc cũng khiến cô ngủ say lại lần nữa, lần này, giấc ngủ vô cùng bình yên. Đỗ Ngự Đình ngồi mọc rễ trên đầu giường, mặc dù đôi cánh tay đã tê dại, nhưng vẫn không chịu buông cô ra. Anh biết, nếu như rời khỏi lồng ngực anh, cô sẽ ngủ không an giấc.
Cửa, bỗng khe khẽ bị đẩy ra, gương mặt Ninh Vũ Tâm xuất hiện ở ngoài, đầu tiên là cô ta thò cổ qua cửa ngó một vòng xung quanh: “Chị gái…” Thấy ánh mắt lạnh tanh của Đỗ Ngự Đình, cô ta đành ngừng bước chân, khẩn khoản giải thích: “Nghe nói chị gái đã trở về, em chỉ là muốn tới thăm chị một lát.” Chỉ cần Ninh Noãn Dương quay về, cô ta sẽ có thể khôi phục lại như trước kia, tùy ý hô phong hoán vũ ở nhà họ Đỗ. Mấy ngày nay Ninh Noãn Dương không có ở đây, cô ta giống như là phạm nhân bị nhốt lại, trừ ở trong phòng, không được phép đi bất cứ đâu.
“Cút ra ngoài.” Đỗ Ngự Đình giận tím mặt, thái độ hết sức kinh khủng, tuy tiếng nói của anh không lớn, nhưng ý lạnh mười phần: “Tôi nhớ là đã nói trước, từ lần sau không cho phép bước chân vào căn phòng này.” Anh cố ý hạ thấp giọng, chỉ sợ đánh thức Bé con vừa mới ngủ lại, cô ấy đã rất khó khăn mới có thể ngủ một giấc thật ngon.
“Em chỉ là muốn thăm chị gái một chút thôi.” Ninh Vũ Tâm nhỏ giọng nói xong, con ngươi đen nhánh liền xoay chuyển thật nhanh, nghĩ bụng sẽ uốn ba tấc lưỡi thế nào để thuyết phục Đỗ Ngự Đình tha thứ cho sai lầm lúc trước đã “không cẩn thận” bỏ Ninh Noãn Dương khóa ở bên ngoài xe của cô ta, cô ta ngước mắt, thấy Ninh Noãn Dương đang nằm trên giường, lập tức liền nảy ra ý tưởng, cô ta cố tình cất cao giọng lên quãng tám, gọi to: “Chị ơi, chị…”
Vệ Dực lấy tốc độ như tia chớp không biết từ chỗ nào lao ra, giơ tay bịt chặt lấy miệng Ninh Vũ Tâm, một tay khác bóp hờ vào cổ cô ta, đề phòng cô ta lại lên tiếng.
Bé cưng trên giường bỗng bứt rứt cau mày, mí mắt khẽ động mấy cái, Đỗ Ngự Đình vội vàng vỗ nhè nhẹ: “Ngủ ngoan, Bảo bối.”
“Uhm, ưm…”Ninh Vũ Tâm liều mạng giằng co muốn thoát ra khỏi cánh tay của Vệ Dực, nhưng không so được với sức lực của anh ta: “Thả ra…” Chân đi giày cao gót đá mạnh vào bắp chân Vệ Dực.
Chỗ phía đùi bị trúng một đá, nhưng dường như Vệ Dực vẫn bất động tại chỗ, mặt không biến sắc, anh ta là vệ sĩ đã từng được huấn luyện rất hà khắc, nếu chỉ có một chút đau này mà cũng không chịu nổi, vậy thì làm sao có thể bảo vệ an toàn cho Thiếu gia.
“Ninh Vũ Tâm, chuyện như vậy, nếu như còn có lần sau, tôi sẽ tự tay giết ch.ết cô.” Đỗ Ngự Đình lạnh giọng cảnh cáo, đưa một ánh mắt ra hiệu, không chờ Ninh Vũ Tâm có bất cứ phản ứng nào, Vệ Dực đã giơ tay bổ một cái làm cho cô ta bất tỉnh.
“Đem cô ta giao cho Mộ Ngưng Tử, nói cho chị ấy biết, phải trông chừng người này thật kỹ cho tôi, nếu để xảy ra bất kỳ sai lầm gì, tôi sẽ không tha cho chị ấy đâu.” Đỗ Ngự Đình nhỏ giọng dặn dò, phất tay một cái ý nói Vệ Dực đi ra ngoài.
Giao người cho Mộ Ngưng Tử, trước mắt là biện pháp tốt nhất, nếu không phải là còn cần giữ lại Ninh Vũ Tâm, anh sẽ không chút do dự mà giết ch.ết cô ta, nhưng còn chưa bàn bạc trước với Noãn Noãn chuyện tiễn bước Ninh Vữ Tâm, anh vẫn phải giữ cô ta lại.
“Vâng.” Vệ Dực vẻ mặt không chút thay đổi đáp lời, kéo Ninh Vũ Tâm đang nằm trên mặt đất tha ra ngoài.