Chương 40: Mặc cho anh xem thì được

Editor: G.O


Công việc của Ninh Noãn Dương khó có được một ngày nghỉ, vốn là Đỗ Ngự Đình muốn cùng cô hưởng thụ một thế giới chỉ có hai người, nhưng Ninh Noãn Dương lại cố ý dậy thật sớm chạy ra bên ngoài. Mãi đến giờ cơm chiều, Đỗ Ngự Đình mới nhận được điện thoại ra lái xe đón cô trở lại, lúc vào trong cửa tay anh còn xách theo túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là đồ mà cô mua sau một buổi ra ngoài dạo phố.


"Sao hôm nay em lại nổi hứng đi shopping vậy?" Đỗ Ngự Đình buông túi lớn túi nhỏ trong tay xuống, cẩn thận đưa nước chanh người giúp việc mang lên tới bên môi cô: "Uống một chút đi." Hiện tại anh đang rất là nghi ngờ, cô ấy mua rất nhiều thứ nào là quần áo, giầy dép… Những đồ dùng này trong tủ còn chất đầy cả núi. Hơn nữa từ trước đến giờ cô đều không thích đi dạo phố, hôm nay tự nhiên lại đi nguyên cả buổi, điều này làm cho anh càng thêm hồ nghi.


"Khát quá!" Ninh Noãn Dương nhận lấy nước chanh từ anh, hớp vài hớp toàn bộ uống sạch. Cô xoay người lấy ra cái hộp lớn được gói trong một tờ giấy sáng bóng (giấy gói quà ấy), xách ra một đôi giày cao gót, "Ông xã, thấy thế nào? Nhìn đẹp không?"


Gót giày rất nhỏ và cao, mũi giày có màu đỏ ngọc được làm bằng da, kiểu hở mũi – là kiểu lưu hành phổ biến nhất hiện nay.


"Rất đẹp!" Đỗ Ngự Đình ngoài mặt thì gật gù, nhưng trong đầu lại đang xuất hiện hình ảnh cô đi đôi giày cao gót, đôi chân nuột nà kết hợp với một bộ vớ tất lưới màu đen sexy, nếu diện thêm một cái váy thiếu vải nữa thì…


available on google playdownload on app store


Được anh khẳng định như vậy, Ninh Noãn Dương cười đến vui vẻ, tiếp tục từ một cái túi giấy lớn khác cô lại lấy ra một cái váy lộ vai màu đen bó sát người: "Anh thấy bộ váy này nhìn đẹp không?" Váy màu đen ôm sát mông lại rất ngắn, hơn thế nữa phía trên váy được thiết kế để vai trần, cổ áo mở rất thấp, còn phần sau lưng là một dải lụa mỏng trong suốt.


"Đẹp!" Ánh mắt của Đỗ Ngự Đình tức thì tỏa sáng, anh tiến gần lại ôm cô vào trong ngực, bắt đầu động tay đông chân, "Bảo bối, bộ váy này nhìn đẹp thật!" Bàn tay bắt đầu không an phận lục lọi trên người cô, kéo kéo cái khóa phía sau lưng cái áo đầm: "Mau mặc cho ông xã em xem một chút!" Anh đã có thể tưởng tượng ra được cô mặc bộ váy này lên sẽ trông như thề nào, nhất định là váy sẽ ôm sát phần mông lại còn một nửa lộ ra phần ngực nữa.


"Không được!" Thân thể của Ninh Noãn Dương giãy dụa thoát ra ngồi trở lại trên ghế sa lon, cười ngượng ngùng nói: "Đây là bộ váy mà ngày mai đi làm em phải mặc." Bỗng cô nhìn thấy sắc mặt Đỗ Ngự Đình đen hẳn đi, liền lặng lẽ lui về phía sau một chút, để có gì trốn đi cho dễ dàng.


"Cái gì?" Người nào đó rống to một tiếng long trời lở đất, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy bộ váy kia trong tay cô, mày nhíu lại đủ để kẹp ch.ết một con ruồi: "Bộ váy như vậy, em...em, em mặc nó đi làm?" Hở lưng, hở vai, hở cả bắp đùi, "Em nghĩ thôi cũng đừng nghĩ mặc nó đi ra ngoài." Anh giơ tay cầm bộ váy xé thành mấy mảnh, ném thẳng vào trong thùng rác, bây giờ chuyện anh muốn làm nhất chính là ôm cô gái nhỏ không biết trời cao đất rộng này hung hăng giày xéo một phen mới có thể phát tiết lửa nóng trong lòng mình.


"Nhưng mà nhân viên quầy mỳ ăn liền Tây Thi phía đối diện cũng là bởi vì ăn mặc như vậy, buôn bán mới rất tốt mà!" Bé con này làm ra vẻ mặt vô tội nháy mắt, đối diện với lửa giận của anh có thể đốt trụi cả mặt đất, ánh mắt cô có vẻ không vui cúi đầu, vẻ mặt uất ức xiết xiết ngón tay: "Tháng này người ta chưa lập được thành tích nào hết á..., tiếp tục như vậy em sẽ bị đuổi việc."


"Đuổi việc?" Đỗ Ngự Đình cười lạnh, anh cũng không tin ai đã ăn gan vũ trụ mà dám đuổi việc cô, công ty nhỏ của nhà đó anh đã sớm mua đứt, hơn nữa lại mua dưới tên của cô, có nhân viên nào dám đuổi việc bà chủ chứ.


Ánh mắt lướt qua mấy cái túi còn lại, Đỗ Ngự Đình đã nắm túi lên, đổ tất cả đồ vật bên trong ra. Cái này không nhìn đến còn may, vừa nhìn anh thật sự muốn phát điên. Từ trong túi đổ ra một loạt quần áo, một cái so với một cái càng khác người, lụa mỏng nửa trong suốt, kiểu hở lưng, kiểu hai dây, còn có kiểu quần cực ngắn, "Ninh — Noãn — Dương." Anh cắn răng nghiến lợi ôm siết lấy cô, thế nhưng ánh mắt lại dịu dàng đến cực điểm, "Bảo bối, nói cho anh biết, là ai dẫn em đi mua những bộ quần áo này?" Giọng nói ôn hòa, trong mắt anh thế nhưng lại như có xu thế nổi lên mưa gầm gió cuốn.


Mà một bên Ninh Noãn Dương không hề phát hiện, nhìn đến thành quả mua sắm hôm nay, lại nghĩ về hiệu suất của ngày mai, cô vui vẻ ra mặt, nói: "Là chị Ngưng Tử đó!"
Mộ Ngưng Tử!


Hai tay hai quả đấm anh bóp chặt kêu răng rắc, Đỗ Ngự Đình hận không thể vọt thẳng đến nhà của Mộ Ngưng Tử, bóp ch.ết chị ta mới phải, anh biết ngay là người phụ nữ đó, nếu không Noãn Noãn nhà anh làm sao có thể to gan mua những bộ trang phục như thế! "Những bộ quần áo này quá xấu rồi, em không thể mặc đi ra ngoài, vứt toàn bộ cho anh." Đỗ Ngự Đình trợn tròn mắt nói dối.


"Nhưng rõ ràng là mới lúc nãy anh đã nói là rất đẹp mà!" Ninh Noãn Dương mất hứng, rõ ràng anh nói là rất đẹp, cô bĩu môi nhỏ giọng oán thầm: "Những trang phục này đều rất đắt tiền đó." Thời điểm cô quét thẻ còn phải đau lòng mất một lúc.


"Hồi nãy là nhìn lầm, bây giờ anh thấy nó rất xấu." Lời nói của Đỗ Ngự Đình không còn nghi ngờ gì nữa, bàn tay to ôm lấy cô gái nhỏ, anh để lộ ra một hàm răng sáng bóng, trong mắt lóe ra tin tức nguy hiểm: "Chỉ mặc cho mình anh xem thì vẫn là có thể…" Rồi anh ôm cô đi lên lầu.


Hừ hừ, đóng cửa lại, hai người thử từng món từng món, nếu không đủ còn có thể mua thêm mấy tủ nữa.
***
"Mộ Ngưng Tử, chị ngứa da rồi đúng không?" Ngồi trên ghế salon màu đen được làm thủ công bằng da trâu, Đỗ Ngự Đình bưng ly rượu, vẻ mặt không vui.


"Chị chỉ có lòng tốt muốn giúp Noãn Noãn tham khảo thôi! Trang phục đều là chính cô ấy chọn, chị đi theo em ấy cả một ngày, chân cũng muốn rụng ra rồi." Mộ Ngưng Tử đẩy phăng đi tất cả trách nhiệm, dù sao cô cũng không nghĩ tới Đỗ Ngự Đình sẽ khó chịu đối với Noãn Noãn như thế nào. Nhưng nếu đổi lại cô chính là chủ mưu, hậu quả kia nói không chừng, cái này cô gọi là bo bo giữ mình.


"Để cho chị canh chừng Ninh Vũ Tâm chị lại trông không được, hiện tại chị còn dám mang Noãn Noãn đi mua những thứ trang phục như vậy." Hai mắt hẹp dài híp lại, giọng nói của một người đàn ông nào đó càng phát ra không tốt, "Chẳng lẽ là chị muốn đi Châu Phi trải nghiệm cuộc sống?"


"Hựm......" Thấy xu hướng phát triển không được tốt, Mộ Ngưng Tử ngoan ngoãn im lặng, thời điểm mà Đỗ Ngự Đình giận đùng đùng thì tốt hơn hết vẫn là không nên chọc giận anh. Cô biết mình tốt bụng nhưng lại không được trả ơn, cùng với Noãn Noãn đi mua trang phục, cũng làm cho hai mắt anh được xem đến no nê, xong quay đầu lại, thế nhưng cô lại thành người bị kết án tử hình, chịu ngàn người chỉ trỏ, cô cảm thấy mình chính là phiên bản hiện đại của Đậu Nga(*). Còn nữa Đỗ Ngự Đình cũng quá xấu xa rồi, rõ ràng chính anh đống ý để cho Noãn Noãn đi làm, nhưng lại vụng trộm làm cho cô biết khó mà lui.


(*)Đậu Nga: 窦娥. Đậu Nga oan: 窦娥冤 đại khái là một câu truyện xưa của Trung Quốc, Đậu Nga bị người ta vu oan giá họa cho tội giết người, tìm trên Google để biết thêm thông tin chi tiết.


"Noãn Noãn cũng là một thiên tài nha." An Dật Cảnh không hề che giấu chút nào nói lời khen ngợi Ninh Noãn Dương, có lẽ cũng chỉ có cô ấy mới nghĩ ra tuyệt chiêu như vậy.


"Chú ý giọng điệu của ông." Sắc mặt Đỗ Ngự Đình trầm xuống, anh giương mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía An Dật Cảnh, anh không thích nghe chính là có người dùng cái giọng điệu này khen ngợi bảo bối của anh.
An Dật Cảnh dừng lại, lúc này anh mới chú ý tới mình đã phạm phải sai lầm gì.


Quý Giản Phàm ngồi ở trên sô pha thản nhiên chơi game, thắng qua một màn, anh mới chậm rãi mở miệng nói: "Thay vì cậu hạn chế Noãn Noãn phát triển, chẳng bằng làm cho cô ấy nghiện."
"Có ý gì?"


Quý Giản Phàm lạnh nhạt phân tích: "Bời vì năng suất làm việc của cô ấy không được tốt, nên mới có thể nghĩ ra biện pháp như thế tới mời chào khách hàng, tại sao cô ấy làm việc không tốt, trong lòng cậu chắc cũng phải có tính toán rồi. Vậy nếu để cho cô ấy lập được thật nhiều thành tích khi làm việc, đâm ra nghiện, cậu lại dùng những biện pháp khác dời đi lực chú ý của cô ấy, tự nhiên cô ấy cũng sẽ ngoan ngoãn đợi ở nhà."


"Chị, chị cũng nghĩ thế." Mộ Ngưng Tử gật đầu.
Đỗ Ngự Đình lạnh lùng liếc cô một cái, lạnh giọng nói: "Không có phần cho chị phát biểu." Ngược lại anh cũng không phải không có nghĩ qua cái biện pháp này, chỉ là anh lo lắng ngộ nhỡ cô ấy nghiện quá, thành ra không chịu thu tay lại thì phải làm thế nào?


"Thật ra thì? Cậu có thể để cho Noãn Noãn đến giúp tớ một tay, có một dự án quảng cáo rất phù hợp với cô ấy." An Dật Cảnh chợt nghĩ đến gần đây mình đang bàn bạc một hợp đồng quảng cáo, hình như chỉ còn thiếu một nữ chính có bề ngoài trong sáng, nghĩ tới bộ dáng Ninh Noãn Dương thật ra rất phù hợp.


"Đừng mơ tưởng!" Đỗ Ngự Đình hừ lạnh, lên tiếng cảnh cáo: "Đừng đánh cái chủ ý đó lên Noãn Noãn, tớ không đồng ý." Anh không nỡ khi thấy cô chịu khổ, chịu vất vả, hơn nữa làng giải trí lại quá mức rắc rối, tính tình của cô lại ngây thơ, rất không phù hợp làm việc ở nơi đó.


An Dật Cảnh im lặng không lên tiếng với lấy tay cầm lên chơi game, trong lòng yên lặng làm mặt quỷ, anh quyết định đánh chủ ý với Noãn Noãn, thương lượng cùng Đỗ Ngự Đình không có kết quả, thì anh có thể trực tiếp âm thầm thương lượng với Noãn Noãn, lấy tính tình của Noãn Noãn, anh chỉ cần đem việc quay quảng cáo này nói mới lạ lên một xíu, lại chơi rất vui, nhất định cô sẽ cắn câu nha.






Truyện liên quan