Chương 49: Không nên trở về
Giữa tiếng vỗ tay vang rền cùng với ánh mắt hâm mộ của mọi người, Đỗ Ngự Đình dùng 10 tỷ mua một đôi giày thủy tinh khiến mọi người giật mình không thôi, ai cũng cảm thán, Đỗ thiếu gia ra tiền quả là hào phóng, chỉ là không biết đôi giày này định đưa cho ai.
Vòng đấu giá thứ nhất kết thúc, tiếng nhạc vang lên, sàn nhảy lại bắt đầu sôi nổi.
“Ngự Đình.” Tiêu Ngâm Tuyết nhìn anh đầy mong đợi, từ đầu đến cuối ánh mắt không rời khỏi giày thủy tinh phát sáng rực rỡ trong tay anh, cô ta cũng không phải quan tâm đôi giày, mà là tấm lòng của anh.
“Chồng!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Noãn Dương nở nụ cười tươi như hoa cùng với lúm đồng tiền, cô có ngu, cũng phát hiện Tiêu Ngâm Tuyết đối với Đỗ Ngự Đình rất khác, tất cả nữ nhân có ý với chồng thân yêu của cô đều phải diệt sạch từ lúc mới nảy mầm.
Đỗ Ngự Đình trực tiếp lướt qua Tiêu Ngâm Tuyết, nụ cười trên mặt hết sức dịu dàng, đi tới chỗ Ninh Noãn Dương: “Bảo bối, cho em!” Anh nâng đôi giày thủy tinh tới trước mặt cô như dâng hiến vật quý, “Anh mang giúp em.” Anh cúi người xuống, lấy tay cô khoác lên vai mình, một chân giẫm lên đùi anh. Đây là giày thủy tinh thứ thiệt, vậy mà xỏ vào chân của Ninh Noãn Dương lại vừa in.
“Thật đẹp!” Nét mặt anh lúc đổi giày cho cô lại chú tâm đến vậy, giống như nơi này chỉ có hai người bọn họ, mà trong mắt của anh cũng không có thêm ai nữa.
Vẻ mặt của Tiêu Ngâm Tuyết từ tràn đầy vui mừng mong đợi chuyển sang trắng bệch, cô cắn môi, trợn tròn mắt không dám nháy lấy một cái, sợ nháy mắt, nước mắt sẽ không kiềm được mà rơi xuống.
Không, không nên như vậy, cô trở lại với đầy ước ao và hi vọng với tương lai, chỉ để nhìn thấy hình ảnh này sao?
Cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng, khôi phục lại nụ cười nhẹ nhàng trên mặt, đi tới cạnh bên Đỗ Ngự Đình, chìa bàn tay được bảo dưỡng hết sức cẩn thận: “Ngự Đình, có thể mời em nhảy một điệu không?” Chỉ là một điệu nhảy mà thôi, anh sẽ không từ chối.
Nào ngờ, Đỗ Ngự Đình không vươn tay, mặt lạnh nói: “Xin lỗi!” Anh không muốn có bất cứ hành động nào làm cho Tiêu Ngâm Tuyết có thể hiểu lầm, càng không mong tổn thương Noãn Dương tí nào, tóm lại không có cái gì có thể quan trọng hơn so với Noãn Dương.
“Chỉ là một điệu…” Tiêu Ngâm Tuyết bị đả kích lớn.
“Chồng, tới đây, lấy miếng bánh ngọt kia giúp em.” Phía cuối bàn, Ninh Noãn Dương nhón chân, đang nghĩ cách lấy miếng bánh ngọt phía đối diện, chiều dài của cái bàn làm cho cô không với tới.
“Đây.” Đỗ Ngự Đình nhanh chóng bước tới, không nhìn Tiêu Ngâm Tuyết một cái.
Hai bóng người một cao một thấp chồng lên nhau, giày thủy tinh trên chân Ninh Noãn Dương tỏa sáng chói mắt dưới ánh đèn, chiếu sáng làm đau mắt người khác.
“Không cần có ý với anh ấy, không có kết quả đâu.” Mộ Ngưng Tử đã trải qua, đồng cảm nhìn Tiêu Ngâm Tuyết một cái, cô không có cảm tình gì với Tiêu Ngâm Tuyết, gieo gió gặt bão, không trách người khác được.
“Tôi…” Sắc mặt Tiêu Ngâm Tuyết lại càng tái nhợt thêm, bả vai không nhịn được mà run rẩy: “Tôi không nên trở về, đúng không?” Cô cho là, cô trở về thì Đỗ Ngự Đình phải thật vui mừng mới đúng!
“Đừng nghĩ nhiều, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tính cách của Ngự Đình em còn không rõ sao?” Quý Giản Phàm đưa một ly rượu qua: “Uống chút rượu sẽ tốt hơn.”
“Anh ấy đối xử với tôi như vậy, tôi đã quen rồi.” Cặp mắt của Tiêu Ngâm Tuyết mang nét phiền muồn nhìn Đỗ Ngự Đình, trong lòng dâng lên nỗi mất mát, “Anh ấy tới bây giờ cũng chưa từng cười với tôi như vậy.” Nụ cười của anh, đối với cô là một chuyện rất xa vời.
Quý Giản Phàm không phản bác được, chỉ đành phải cúi đầu uống rượu.
Bên cạnh bàn dài, hai bóng người thân mật chồng lên nhau.
“Nói nhanh lên, quan hệ của hai người là thế nào?” Ninh Noãn Dương đứng trước bàn, cắn miếng bánh, có chút tự ti nhìn Tiêu Ngâm Tuyết cách đó không xa. So sánh với người ta, cô bây giờ là vịt con xấu xí bên cạnh thiên nga trắng.
“Con gái của cậu!” Đỗ Ngự Đình không chớp mắt nhìn cô ăn ngon lành, người luôn không thích đồ ngọt như anh vậy mà cảm thấy bánh ngọt trên tay cô đặc biệt hấp dẫn, anh cố thuyết phục chính mình là do ăn tối chưa no.
“Nói dối--” Ninh Noãn Dương cắn một miếng cuối cùng, miệng nhỏ bị nhét đầy, gần như nói không rõ: “Cô ta rõ ràng rất thích anh! Có đúng không? Cô tức giận chỉ chỉ ngón tay vào lồng ngực anh, trách anh có sức hấp dẫn quá lớn, phụ nữ bên cạnh như ruồi bay tới không ngừng.
“Ừ” Đỗ Ngự Đình gật đầu thừa nhận, “Chẳng qua anh có em là đủ rồi.” Anh nở nụ cười tà mị, cúi người hôn lên cánh môi của cô, chiếc lưỡi tinh xảo ɭϊếʍƈ hết vụn bánh ngọt bên khóe miệng cô, “Ăn ngon!” Anh vẫn chưa thỏa mãn nhìn chằm chằm môi hồng dính nước của cô, chợt nắm lấy ngón tay mới cầm bánh ngọt của cô, đưa vào miệng gặm cắn.
Cái lưỡi tinh xảo, dịu dàng triền miên ɭϊếʍƈ mỗi một ngón, hô hấp của anh từ từ gấp gáp, giữa răng môi mang vẻ mập mờ vô cùng, ánh mắt nóng rực: “Bảo bối, chúng ta về nhà được không?” Âm thanh của anh khàn khàn vang lên bên tai cô, môi anh chuyển lên trên cái cổ trắng nõn của cô.
Bữa tiệc như vậy, chỉ lãng phí thời gian thôi, không bằng về nhà nghỉ ngơi sớm một chút còn tốt hơn.
“Ồ! Phiên bản live!” Âm thanh của An Dật Cảnh vang lên từ phía sau, khuôn mặt chế nhạo giễu cợt hai người, nhìn dáng vẻ của anh có lẽ đã đứng được một lúc rồi.
Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Noãn Dương đỏ lên, cô cuống quýt vùi đầu vào trong ngực Đỗ Ngự Đình, hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Sắc mặt Đỗ Ngự Đình tái xanh, hai mắt híp lại, vẻ mặt không tốt nhìn An Dật Cảnh, nắm tay kêu lên răng rắc.
“Noãn Dương!” Một cô gái tóc ngắn mặc một bộ lễ phục ngắn màu hồng cánh sen xuất hiện.
“Tử Huyên” Ninh Noãn Dương đẩy người đàn ông bên người ra, ngượng ngùng đứng dậy, “Cô cũng tới sao?” Cô mở to mắt, kinh ngạc tán thưởng: “Hôm nay nhìn cô thật đẹp! A, đúng rồi!” Ninh Noãn Dương kéo Đỗ Ngự Đình: “Chồng, đây là người em thường nhắc tới, Nhậm Tử Huyên.”
“Nhậm tiểu thư, chào cô!” Đỗ Ngự Đình khẽ vuốt cằm, nghĩ tới Nhậm Tử Huyên đã cứu Noãn Dương, anh cười nhạt với cô ta một tiếng.
“Chào anh.” Nhậm Tử Huyên đáp lại, một phát kéo Ninh Noãn Dương qua, “Đỗ tiên sinh, tôi xin mượn Noãn Dương một lúc.” Cô lôi Ninh Noãn Dương đi qua một bên.
Đỗ Ngự Đình ngăn cản cũng không được, đành phải mặc cho hai người rời đi.