Chương 53: Canh này tôi nấu cho Ngự Đình
Trong đêm mưa, đèn đường tối tăm, gần như không thấy rõ thứ gì trên đường.
Mưa to tầm tã, chiếc xe BMW màu đen lướt nhanh trên đường, muốn chạy về nhà nhanh một chút, cho dù cần gạt nước vẫn mở, nhưng bởi vì mưa lớn, nên không giúp cho tầm nhìn rõ hơn chút nào.
"Y Y ——"
"Cứu mạng ——"
Giọng nói xa lạ truyền đến, nhưng lại cảm thấy hơi quen thuộc.
Trong cơn ác mộng màu đen, người phụ nữ trung niên khuôn mặt rất thân thiện, nhưng cô lại không nhớ ra được đây là ai.
"Cứu mạng ——" Cô gái bé nhỏ lo lắng nói mớ, mồ hôi rỉ ra trên trán, tóc bị mồ hôi thấm ướt bết lại.
“Noãn Noãn, Noãn Noãn!” Hai bàn tay to lớn ôm cô thật chặt, cô bị vây trong lồng ngực ấm áp, anh lại một lòng lo lắng điên cuồng, “Noãn Noãn, em tỉnh lại đi, không sao đâu, mau tỉnh lại.”
Anh sợ, cô sẽ nhớ lại tất cả.
Nếu như cô khôi phục trí nhớ, giữa bọn họ......
Người trong ngực tỉnh lại, đôi mắt trong veo ngập nước mê ly nhìn về người đàn ông trước mặt.
Đêm mưa ——
Tối tăm ——
Rào chắn màu trắng ——
Máu tươi ——
Trong đầu không ngừng hiện ra những hình ảnh đứt đoạn, gần như rõ ràng lại gần như mờ ảo, giống như có cái gì muốn xông ra, nhưng rồi cái gì cũng không nhớ được.
“Đầu em đau quá, đau quá!” Cô đau đớn giữ chặt đầu, đầu giống như bị cái gì đánh mạnh vào, chèn ép, cơn đau từng đợt từng đợt ập tới, “Không nên ra ngoài, tránh ra--” Cô vẫy tay lung tung muốn đuổi đi hình ảnh trong đầu.
“Ngoan, đừng suy nghĩ, đừng suy nghĩ, sẽ nhanh hết thôi.” Lời nói của Đỗ Ngự Đình giống như có ma lực, cùng với giọng nói của anh, cô cũng dần dần bình tĩnh lại, lòng anh đau, ôm chặt cô trong ngực, bàn tay vuốt nhẹ sống lưng cô. Anh cầm viên thuốc đã sớm chuẩn bị trên đầu giường: “Ngoan, uống thuốc, uống thuốc sẽ không đau nữa.”
Viên thuốc màu trắng được đưa đến bên môi cô.
Ninh Noãn Dương không chút nghi ngờ, nuốt viên thuốc vào.
Đỗ Ngự Đình đút cô uống hết nước, dịu dàng dỗ dành: “Nhắm mắt lại, ngủ một giấc sẽ hết thôi.”
Cô nghe lời nhắm mắt lại. Không bao lâu, cô đã ngủ say.
Noãn Noãn, anh sẽ không cho em có cơ hội rời khỏi anh.
Bàn tay khẽ vuốt ve vết sưng đã gần lặn trên trán cô, ôm cô cùng nằm trên giường. Bất kể lúc nào, anh muốn cô vừa mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là anh.
Bởi vì tay An Dật Cảnh bị thương, đành phải tạm ngừng nhận kịch bản, tuyên bố với truyền thông tạm thời nghỉ phép điều chỉnh cảm xúc, dù sao tay bị thương cũng không phải là chuyện nhỏ, lỡ như để lại di chứng, tay chân không cân đối thì rắc rối.
“Noãn Dương sao rồi?” Mộ Ngưng Tử chuẩn bị ngồi xuống, khi nhìn thấy Tiêu Ngâm Tuyết đã sớm ngồi ở một bên thì theo bản năng cau mày lại, ngồi ở một bên khác của ghế sa lon, vẻ không chào đón trong mắt cô đối với Tiêu Ngâm Tuyết rất rõ ràng.
Trong mắt Tiêu Ngâm Tuyết lóe lên nét bi thương, cô cúi đầu, có chút uất ức. “Ngự Đình, vết thương của anh sao rồi?” Cô ân cần nhìn Đỗ Ngự Đình, lại hoàn toàn không nghĩ tới ngày hôm qua bởi vì cô mạo hiểm mà An Dật Cảnh bị thương.
"Tôi không sao."
“Cháo gà này là em chuẩn bị cho anh.” Tiêu Ngâm Tuyết đưa một cái hộp giữ ấm màu xanh nhạt mà cô ta vẫn giữ như bảo bối, đặt lên khay trà, trên khuôn mặt có thêm vài phần mong chờ, “Cũng đã lâu chưa làm đồ ăn cho anh, không biết có còn hợp khẩu vị của anh không?”
Lúc còn cùng nhau đi học, cô cũng thường hay làm cho anh các món tráng miệng hoặc đồ ăn, còn cố ý đi hỏi đầu bếp nhà anh món ăn anh thích, rồi nghiêm túc về nhà nấu, cho dù là tay bị đứt, hoặc là bị dầu văng trúng, cô cũng thấy không sao, nghĩ đến lúc ăn anh mấy món sẽ có vẻ mặt hài lòng, cô cũng cảm thấy vui vẻ.
“Để đó đi!” Trái ngược với sự nhiệt tình của Tiêu Ngâm Tuyết, thái độ của Đỗ Ngự Đình hết sức lạnh nhạt.
“Chồng--” Ninh Noãn Dương mặc một bộ trang phục đơn giản sáng màu, chân mang đôi dép con nít xuất hiện ngay ngã rẽ cầu thang, ngoại trừ vết bầm trên trán, khí sắc của cô đã khôi phục bình thường, “Em đói bụng.” Cô nhìn thấy hộp giữ ấm trên bàn.
Cô cười chào hỏi mọi người.
“Uống chút cháo gà trước, sẽ dọn cơm ngay.” Nhìn thấy cô, bộ dạng lạnh lùng của Đỗ Ngự Đình cuối cùng cũng trở nên nhu hòa, anh cúi đầu mở nắp hộp giữ ấm, bên trong tỏa hơi nóng nghi ngút, mùi thơm hấp dẫn bốc lên.
Cháo gà màu vàng, nước súp điểm thêm hành lá màu xanh cắt nhỏ, Đỗ Ngự Đình cẩn thận vớt hành ra, múc một chén canh, cẩn thận thổi nguội rồi đưa tới trước mặt cô: “Uống chậm chút, còn hơi nóng!”
Lúc anh làm những chuyện này, vẻ mặt lại chú tâm, giống như cả thế giới của anh chỉ có mình cô.
Nỗi chua xót xông lên, Tiêu Ngâm Tuyết cắn môi, khó khăn mở miệng: “Noãn Dương, canh này tôi nấu cho Ngự Đình, anh ấy bị thương, cần bổ một chút, cô…” Tâm huyết của cô, anh thật sự không quan tâm cũng không quý trọng.
“Anh bị thương?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng qua nét kinh ngạc, Ninh Noãn Dương xoay người nhìn Đỗ Ngự Đình, nóng nảy hỏi: “Ở đâu, bị thương ở đâu?” Cô âm thầm tự trách, cô quả nhiên quá mức sơ ý, vậy mà không có phát hiện anh bị thương.
"Đứa ngốc, đã không sao rồi." Đỗ Ngự Đình cười yếu ớt, ánh mắt lúc lướt qua Tiêu Ngâm Tuyết lại lạnh tới cực điểm, giống như trách cô nhiều chuyện, bàn tay thương yêu nhẹ nhàng vuốt chóp mũi đỏ lên của cô, dịu dàng nói: “Anh không sao, không khóc.” Bởi vì sợ cô sẽ lo, anh mới không nói cho cô biết, anh không muốn nhìn thấy bộ dạng đau lòng khổ sở của cô.
"Ngoan, không phải đói bụng rồi sao? Ăn canh." Anh ôm cả người cô ngồi xuống, “Nếm thử xem, thích không?”
"Canh đó là em...." vì anh mà làm, Tiêu Ngâm Tuyết không phục, Qúy Giản Phảm một bên lại nhẹ nhàng lắc đầu với cô, bây giờ mặc kệ Tiêu Ngâm Tuyết nói gì, chỉ sợ cũng không có tác dụng.
Trong mắt Đỗ Ngự Đình, không có chuyện gì quan trọng hơn Ninh Noãn Dương.
Đến bữa ăn, món ăn trên bàn gần như đều là món yêu thích của Ninh Noãn Dương.
Đỗ Ngự Đình gắp một miếng cá, cẩn thận lột da cá sạch sẽ, lại tỉ mỉ lựa xương ra, bỏ vào chén Ninh Noãn Dương: “Noãn Noãn, ăn cá.” Từ trước đến giờ cô ăn cá không thích ăn da, còn ngại xương nhiều.
“Cám ơn chồng.” NInh Noãn Dương cười ngọt ngào, trong miệng nhét đầy thức ăn.
"Ăn thịt!" Đỗ Ngự Đình lại gắp một miếng thịt luộc vào trong chén cô, lớp mỡ thịt cũng được bỏ đi không còn một chút nào.
Những người khác thấy nhưng không trách được, Tiêu Ngâm Tuyết lại kinh ngạc nhìn hành động dịu dàng của Đỗ Ngự Đình, trong lòng dấm chua đã bốc lên. Cô u oán nhìn Ninh Noãn Dương, một đôi tay ngọc như muốn bóp nát chén trong tay: “Ngự Đình, anh làm vậy sẽ chiều hư Noãn Dương đấy!”
Đỗ Ngự Đình không nên như vậy, anh phải giống như trong kí ức của cô, là người đàn ông vĩnh viễn không có nụ cười, đối với ai cũng lạnh như băng.
Đỗ Ngự Đình ngước mắt lên, múc một chén canh đặt ở trước mặt cô gái bé nhỏ, ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Ngâm Tuyết: “Tôi tình nguyện.”
Cưng chiều cô, là chuyện mà anh sẵn sàng làm nhất.