Chương 13
Nhờ có Diệp Hạo ở nhà mà bữa cơm này thật vui vẻ, Nhạc Ân cả người còn mệt, hơi yếu, vậy mà như được tiếp thêm sức sống, suốt bữa ăn ngoan ngoãn ăn cơm, lại chăm chỉ trả lời mấy câu hỏi của Diệp Hạo, khuôn mặt cũng luôn tười cười, đủ hình đủ dáng, khác xa bộ dạng mấy ngày trước, thím Trương nhìn mà hoa cả mắt lên.
Diệp Hạo biết cô còn yếu, chỉ cho ăn vừa cơm, gắp toàn thức ăn nhạt,anh cứ gắp là cô sẽ ăn. Cuối cùng Diệp Hạo nhíu mày, hôm nay cô thật khác lạ. Mọi hôm anh gắp cho cũng sẽ ăn, nhưng chậm rãi từ từ mà ăn, có khi còn ngọ ngoạy qua lại, nhăn mặt nhíu mày vài cái mới ăn, sao hôm nay ngoan ngoãn bất thường, phồng má mà nhét cơm vào.
Nhạc Ân ăn chưa hết chén cơm đã no rồi, miệng hơi nhạt ăn cũng không ngon mấy, cô ngồi nhìn miếng cơm còn lại trong chén, Nhạc Ân mím môi suy tư, bên này Diệp Hạo thấy cô lạ lạ đã ngừng gắp thức ăn cho. Anh hỏi:
" Ân Ân, no chưa?" anh thấy cô dường như đang cố nhét cơm vào hơn là đang ăn cơm ngon miệng, anh sợ cô no quá mà cố ăn thì không tốt cho cơ thể lúc này, nhưng cô sao lại cố ăn, muốn lấy gấu ư?
Nghĩ vậy bèn nói tiếp:" Ân Ân hôm nay rất giỏi, không cần ăn hết chén cơm đó cũng sẽ có gấu ", lại nhìn cô trêu chọc " mấy hôm nay lười biếng ăn cũng sẽ không bị lấy lại gấu "
Nhạc Ân đang chú tâm suy nghĩ không nghe được anh nói gì lúc đầu, khi chú ý lắng nghe thì bên tai chỉ loáng thoáng gấu gấu gì đó. Ngay lập tức Nhạc Ân ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo, thấy anh đang mĩm cười nhìn mình liền nhíu mày, mím môi hạ quyết tâm, xúc cơm ăn tiếp.
Nhạc Ân nhét miếng cơm vào miệng, cố gắng nhai nhai, lại cố hết sức mà nuốt xuống, nuốt xong còn rùng mình một cái.
Diệp Hạo lúc này mới hoảng, đưa tay nắm lấy bàn tay đang cầm muỗng của cô mà nói " No rồi thì đừng ăn nữa, đồ ngốc này "
Nhạc Ân bị Diệp Hạo nắm tay, quay đầu nhìn anh khó hiểu, mắt to chớp chớp, lát sau thì cúi đầu, nói giọng tủi thân " Ân... ngoan... ăn cơm..."
Diệp Hạo bật cười " Ừ, ngoan lắm, nhưng no rồi thì không cần ăn nữa "
Nhạc Ân nghe Diệp Hạo nói như vậy liền ngẩng đầu nhìn anh, cười vui mừng " Andy... sẽ không đi... không bỏ đi... ", một câu noí làm nụ cười của Diệp Hạo cứng lại, thì ra cô cố gắng ăn cơm là vì sợ anh lại bỏ đi ư?
Diệp Hạo im lặng, bàn tay đang nắm lấy tay Nhạc Ân cũng bất động, anh chăm chú nhìn Nhạc Ân, đôi mắt thấy được sự ân hận, anh hình như đã hiểu ra, ngày đó anh vì chuyện mẹ mà vô tâm không quan tâm đến cô, vậy mà cô ngốc này còn tưởng lỗi là do mình, đúng là ngốc vô cùng. Cho đến khi Diệp Hạo thấy khuôn mặt nhỏ của cô vì anh suy tư quá lâu mà hiện lên vẻ lo lắng, mới nhàn nhạt thở dài, kéo cô qua ngồi lên chân mình, ôm cô thật chặt, hôn lên đỉnh đầu cô mà thì thầm:" Anh không đi, anh ở nhà với Ân Ân "
Nhạc Ân được ôm chặt cũng không hề cựa quậy, Andy nói không đi nữa làm cô thấy vui mừng, miệng nhoẻn cười mà gật đầu một cái. Thím Trương ngồi đó lại lẳng lặng, tỉnh bơ mà dọn dẹp đồ, đối với những cảnh này, bà đã có kinh nghiệm, tuy nhiên quả thật phải khâm phục khả năng xem người là không khí của Diệp Hạo, có khi còn ghê hơn cả Nhạc Ân lúc trước nữa ấy chứ, aiz, thím Trương cảm thán.
Tối nay Nhạc Ân muốn tắm, cô vốn sạch sẽ ngày nào cũng phải tắm, lúc gặp phải chuyện Diệp Hạo mới quên, hôm nay có Diệp Hạo ở bên cạnh thế này đương nhiên làm sao mà quên được, vậy là đi tắm. Diệp Hạo vừa nãy nhân lúc Nhạc Ân còn đang ngồi đếm mấy con gấu đã vào phòng tắm xả đầy bồn nước ấm cho cô, còn bây giờ thì nhàn nhã nằm nghiêng người chống tay nhìn cô lựa chọn quần áo.
Nhạc Ân mở toang tủ quần áo, nhìn nhìn một lượt mới lấy bộ màu vàng ra, sờ sờ một chút liền bỏ vào lại, rồi lấy bộ màu xanh, suy nghĩ, nhìn nhìn tủ quần áo, lại nhìn nhìn vào bộ quần áo trên tay mình, quyết định lựa chọn bộ màu xanh này. Xong xuôi ngồi xổm xuống giở hộc tủ phía dưới ra, lần này thì khỏi cần chọn lựa mất công, toàn bộ đồ lót bà Nhạc chỉ mua duy nhất một màu trắng.
Diệp Hạo đang âm thầm tính toán xem nước đã bị Nhạc Ân làm nguội bao nhiêu phần, thấy cô lấy áo quần xong liền ngoắc tay, gọi cô tới. Vừa buộc tóc cho cô vừa nói:" Nhìn em chọn lựa anh còn cứ tưởng em có cả tủ đủ loại quần áo nữa chứ", nếu anh chưa từng giở tủ đó ra lấy áo quần cho cô thì rất dễ hiểu lầm như vậy rồi, được có mỗi một loại mà cứ lựa chọn mãi, anh lắc đầu nhéo nhẹ má cô, vỗ nhẹ đầu cô một cái rồi nói " Vào tắm đi, tắm nhanh lên, không được ngâm lâu, rõ chưa?"
Nhạc Ân đang lắc lắc thử xem cục tóc tròn trên đầu mình có rơi ra không, nghe anh hỏi liền nhanh chóng gật đầu mà nói " Rõ... " nghe cứ như trong quân đội, xong mới đứng dậy ôm áo quần đi vào phòng tắm, rất lịch sự mà đóng cửa phòng lại.
Thật ra thì lúc nhỏ toàn bà Nhạc tắm cho Nhạc Ân, rồi dần dần một ngày cô tự mình tắm được, bà mới vui mừng mà dạy dỗ luôn mọi thứ cho cô, nào là lấy áo quần, lấy khăn tắm, gội đầu, và còn phải đóng cửa lại. Cho nên Nhạc Ân đóng cửa phòng tắm cũng chỉ do đã được dạy, không hề có ý đề phòng người đang ngồi trên giường của mình ở ngoài kia, còn Diệp Hạo thì cũng thản nhiên không kém, lần đầu ngồi trong phòng của một người con gái đang tắm cũng chẳng có cảm xúc gì, anh dù đã chấp nhận Nhạc Ân là vợ mình, nhưng đối với mấy chuyện vợ chồng sâu xa hơn thì anh không hề có tạp niệm, đơn giản vì anh còn chưa bao giờ trải qua thì làm sao mà biết mấy chuyện đó.
Vậy là Nhạc Ân tắm cứ tắm, Diệp Hạo cầm điện thoại đã khóa máy cả ngày mở lên, anh muốn biết hôm nay Từ Tố Tố có làm khó Trần thúc hay không, điện thoại vừa được kết nối, giọng Trần thúc bên kia đã vang lên, nghe giọng còn thấy vô cùng hào hứng, nghe như đã say
" Diệp Hạo đấy à, hôm nay làm sao vậy, cậu làm chúng tôi lo lắng lắm đấy.... " xen lẫn còn có tiếng anh em trong văn phòng đang nói chuyện rôm rả, hình như đang ở trong quán nhậu
" Từ Tố Tố có làm khó chú không?" Diệp Hạo bỏ qua chuyện của mình, đi thẳng vào chuyện chính
Trần thúc nghe vậy liền cười ha ha " Từ Tố Tố? Cô ta? Ha ha, chúng tôi đang ăn mừng đây, hôm nay cậu vừa đi thì cô ta nổi điên lên hét cậu quay lại, cậu không nghe gì sao, sau đó cô ta quên luôn chúng tôi đang đứng bên cạnh, ha ha, Diệp Hạo, cậu thật đúng là khắc tinh của phụ nữ... "
Diệp Hạo vôi vàng cắt ngang, sao chuyện lại chuyển sang anh rồi " Tại sao chú lại ăn mừng?"
Trần thúc vẫn còn cười, một lúc mới nói " Cậu vừa đi thì cha cô ta tới, cô ta vì vẫn còn tức cậu mà cãi nhau với ông Từ, tôi còn thấy ông ấy đánh cô ta đấy, ha ha, xong rồi kéo cô ta đi, còn bảo sẽ thanh toán cho chúng ta đầy đủ, mấy ngày sau cũng không cần tới làm, ha ha..."
Diệp Hạo nhàn nhạt " Vậy sao ", cô ta không làm khó Trần thúc là được rồi, mọi chuyện khác không liên quan đến anh, chưa kịp nói tiếp Trần thúc đã bắt đầu lải nhải tiếp
" Phải rồi Diệp Hạo, tôi nghe nói Chu Lệ Băng có đến thăm cô ta đấy, còn nói sẽ đền bù lại mấy bức tranh mới cho cô ta, bảo cô ta bỏ qua mọi chuyện cho chúng ta... Diệp Hạo, cô Chu thật tốt, vì cậu cả đấy... " Trần thúc say sưa mà nói năng lung tung cả lên
Bên này Diệp Hạo nhíu mày nghĩ, sao Chu Lệ Băng lại biết chuyện, Trần thúc lại la ó
" A Hạo, anh em đang ăn mừng đây, mau tới đây nhanh lên, tôi gọi cho cậu cả ngày mà không được đấy..."
Diệp Hạo vốn sống xa cách, nhưng anh em trong văn phòng tụ tập anh vẫn góp mặt uống vài chén mới xin phép về, không hào sảng, không sôi nổi nhưng vẫn đủ để mọi người tôn trọng, dù vậy hôm nay anh có muốn đi hay không cũng không thể đi được. Diệp Hạo thong thả nhả một câu khiến Trần thúc bên kia phải phun rượu:" Chú và anh em cứ vui vẻ, tôi phải ở nhà với vợ "
Nói xong đợi mãi không thấy Trần thúc ư hử, bèn cúp điện thoại. Nhưng chợt nhớ tới chuyện gì đó, lại bấm số Trần thúc, không đợi Trần thúc kịp la hét đã nói:" Việc bên kia vậy là xong rồi đúng không, cũng tốt, vợ tôi không được khỏe, tôi phải ở nhà với cô ấy vài ngày, xin phép chú trước. Vậy nhé "
Lần này là cúp thẳng, vì vợ anh hình như cũng tắm xong rồi.
Nhạc Ân tắm xong, từ từ lau người, lại từ từ mặc áo quần, đến trước gương đáng răng xong mới mở cửa phòng bước ra ngoài, vừa ra đã thấy Diệp Hạo ngoắc tay, liền đi tới.
Diệp Hạo kéo Nhạc Ân lên giường ôm vào lòng, hít hít hương thơm sữa tắm nhàn nhạt thật lâu mới hỏi cô:" Ân Ân, mai ra ngoài với anh không?" mai là ngày giỗ của mẹ, anh đã muốn đưa cô đi từ trước, dú rằng cô có lẽ cũng không hiểu gì mấy chuyện này.
Nhạc Ân mắt to chớp chớp hỏi " Ngoài..?"
" Ừ, bên ngoài, có xe, có nhà, có người, anh dẫn em đi "
Nhạc Ân hoang mang, hôm nay cô có đi rồi, có nhiều người rất đáng sợ, cả người run run không nói gì
Diệp Hạo vội siết chặt vòng tay ôm cô, nói:" Đừng sợ, đi cùng với anh, không có ai đến gần em được ", anh không chỉ muốn dẫn cô đến viếng mẹ, anh còn muốn cô biết nhiều hơn về thế giới bên ngoài. Ngày xưa bà Nhạc lâu lâu cũng có dẫn cô ra ngoài đi dạo, nhưng lúc đó cô vốn không như bây giờ, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, chỉ mặc bà Nhạc cầm tay dẫn đi. Bây giờ cô vì quan tâm anh nên cũng quan tâm luôn mọi thứ xung quanh anh, hay nói cách khác cô đã bắt đầu quan tâm đến thế giới xung quanh mình. Diệp Hạo biết cô có thể nhìn nhận được sự vật xung quanh mình, cô sẽ cảm thấy mới lạ nhưng vì vậy anh mới nên dẫn cô ra ngoài, có anh bên cạnh, cô sẽ quen dần thôi.
Thấy cô vẫn không nói gì, liền vỗ vỗ đầu cô tiếp tục, anh là người khá dễ dàng mọi chuyện, nhưng với cô anh luôn khó khăn, cô là đặc biệt " Ân Ân đừng sợ, hôm nay vì không có anh bên cạnh nên mới như vậy, ngày mai anh sẽ không để ai chạm vào em nữa, được không?"
Nhạc Ân ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo, nghe 2, 3 lần cô cũng đã nạp vào đầu vấn đề, ra ngoài, sợ, nhưng có Andy, không sợ, Andy là tốt nhất. Nghĩ ngợi đã xong, liền nhoẻn cười " Andy, ra ngoài, không sợ.. "
Diệp Hạo hài lòng vô cùng, hứng khởi mà hôn nhẹ môi cô một cái, hôn xong muốn nói tiếp thì đã thấy Nhạc Ân đưa tay sờ má nói:" Ngứa ". Lúc Diệp Hạo nghiêng đầu hôn, hơi thở phả ra má Nhạc Ân là cô thấy nóng, lại thấy chỗ da ở đó tê rần rần, Nhạc Ân cũng không biết cái cảm giác đó gọi là gì bèn bảo là ngứa.
Diệp Hạo nhíu mày, kéo tay cô ra cúi sát mặt xem xét, con gì cắn ư, sao lại ngứa. Nhưng anh cúi sát mặt như vậy, Nhạc Ân lại cảm nhận được hơi thở của anh, vậy là bối rối đưa tay lên muốn đẩy mặt Diệp Hạo ra,nhưng như vậy làm lòng bàn tay chạm vào môi anh,thế là lại ngứa. Nhạc Ân túng quẫn cựa quậy, gọi " Andy, Andy..."
Diệp Hạo khó hiểu, nới lỏng vòng tay ôm, muốn hỏi cô làm sao, chưa kịp hỏi thì Nhạc Ân đã đưa tay vỗ vỗ vào môi và mũi anh, bất mãn nói:" Andy... cái này làm ngứa... không cho ăn đâu "
Diệp Hạo sững sờ, dở khóc dở cười nhìn cô đang chu môi bất mãn, nhưng nhìn cô như vậy, trong lòng lại muốn bắt nạt cô, lâu nay anh vốn như thế mà, chỉ tại hai hôm nay cô mệt nên mới không muốn, nhưng hiện tại cô đã khỏe hơn nhiều rồi, chẳng cần phải xót thương nữa, thế là lại siết chặt vòng tay, cúi xuống ngậm chặt môi nhỏ, quyết không cho cô vùng vẫy.
Nhạc Ân lần này thì hết cựa quậy, có muốn cũng vô lực, cả người cứ thế mà nóng lên, nhưng không cảm thấy ngứa nữa. Nhạc Ân trừng mắt nhìn Diệp Hạo đang dán lấy môi mình, ngày thường Diệp Hạo ôm cô, cũng đụng chạm da thịt Nhạc Ân đã quen, hôm này môi dán môi thế này, cũng chỉ là đụng chạm da thịt đấy nhưng cảm giác lạ lùng vô cùng. Diệp Hạo còn cắn nhẹ môi cô, ʍút̼ mạnh, sau đó là lưỡi cũng bị như thế,Nhạc Ân cảm giác được có cái gì ngọ ngoạy trong miệng mình, a, Nhạc Ân trong lòng la hét, nóng, nóng quá, nhưng cũng thoải mái, Nhạc Ân cũng thích được đụng chạm như thế này.
Diệp Hạo cũng nóng, vốn chỉ muốn trêu đùa cô một chút, nhưng ôm cả cơ thể mềm mại vào lòng, cô lại thơm ngát như vậy, anh không thể nào buông ra được. Diệp Hạo cũng chẳng có kinh nghiệm hôn hít, đương nhiên càng không có kĩ thuật gì, nhưng bản năng đàn ông cũng giúp anh duy trì được nụ hôn thật lâu.
Trong miệng truyền đến cảm xúc ngọt ngào khó tả, Diệp Hạo thở dài trong lòng, khó khăn dứt môi mình ra,bởi vì anh thấy trong cơ thể mình có thứ đã thay đổi, nhưng vẫn luyến tiếc mà chà xát vài cái mới thôi. Nhìn Nhạc Ân bây giờ đang ngữa đầu, môi hồng còn ướt, mắt nhắm lại, hít thở nhẹ nhẹ, Diệp Hạo cắn răng, anh đương nhiên biết bản thân anh muốn gì, nhưng vẫn cố nén xuống, trong lòng thầm nói hàng trăm lần, cô còn nhỏ, cô còn nhỏ, không được như vậy, không được như vậy. Đến khi ổn định, liền cúi đầu thì thầm vào tai cô gái nhỏ
" Đồ ngốc, đó là hôn, hiểu chưa?"
....
Nhạc Ân mở mắt, mơ màng nhìn Diệp Hạo, thấy anh đang nhìn mình. Diệp Hạo bật cười khi thấy dáng vẻ cô như vậy, tốt lắm, anh còn cứ tưởng cô sẽ tỉnh mặt trước nụ hôn này chứ, cô ngốc này cũng có cảm giác cơ đấy. Nhưng Nhạc Ân mơ màng là vì đang suy nghĩ, cô thấy anh cười liền nói:
" Andy, ngốc, cái này... không ăn được đâu... ăn cơm... cơ..."
nói xong còn dùng răng nhay nhay môi mình, đúng là không ăn được mà, sao Andy cứ muốn ăn
Diệp Hạo lại thở dài, thôi thì cái khác anh còn quyết chí dạy dỗ cô, nhưng cái này thì không thể, vì anh cũng chỉ mới có kinh nghiệm ngày hôm nay thôi. Lắc đầu lần nữa, Diệp Hạo vỗ vỗ đầu nhỏ Nhạc Ân nói " Đồ ngốc, anh phải đi tắm đây", nói xong liền đứng dậy đi qua phòng mình.
Diệp Hạo đi trước, Nhạc Ân lững thững theo sau anh, thím Trương đã về sớm rồi, mấy hôm nay bà đã ở lại đây, vốn cũng nhớ nhà nên hôm nay có Diệp Hạo liền về sớm. Diệp Hạo đi đến bên cửa ra vào, khóa cửa cẩn thận, rồi mới vào phòng, đi tới tủ lấy quần áo, anh nhìn Nhạc Ân đang ngây ngốc đứng sau lưng anh,lại quen tay vỗ đầu cô nói:" Ngồi lên giường, em đã tắm, tới phiên anh " lại nhìn xung quanh phòng xem thử có gì nguy hiểm, thấy mấy cây bút chì bên giá vẽ liền lấy bỏ lên giá sách trên cao, xong xuôi bước vào phòng.
Diệp Hạo thấy cô vẫn đi theo tới cửa phòng tắm thì cười cười, vẫn để
cửa phòng tắm xem cô làm sao, nào ngờ Nhạc Ân thấy anh đúng là vào phòng tắm như lời anh nói thật, không phải đi đâu xa bèn quay về giường ngồi theo lời anh, còn không quên dặn dò Diệp Hạo đang treo quần áo trong phòng
" Andy... tắm... phải đóng cửa ", đó là lời bà Nhạc hay nói với cô.
...
Diệp Hạo tắm xong bước ra ngoài đã thấy Nhạc Ân nằm ngữa ra giường mà ngủ, anh lắc đầu cảm thán, ở với cô anh thấy mình thay đổi khác hẳn để thích hợp với cô, chưa có ai phải khiến anh như thế này, hay vì cô là một cô ngốc đơn thuần, anh cũng không biết nữa, anh chỉ biết rằng trong lòng tự nhiên có cô ở đó mà thôi. Nhìn đồng hồ mới có 8h, anh nhìn con gà Nhạc Ân ăn no muốn ngủ, nhẹ nhàng chỉnh sửa tư thế cho cô, quyết định đêm nay sẽ ngủ ở phòng anh. Cũng tốt, ngủ sớm để ngày mai ra ngoài.
--------------------------------
Diệp Hạo đến ngày giỗ mẹ không làm phức tạp, một phần vì con người anh vốn như vậy, một phần là sống một mình đã quen chỉ đi viếng mộ, lúc ở với Mark thì ở nước ngoài người ta càng không có cúng giỗ, cũng chỉ đi viếng mộ mà thôi. Hôm nay chiều chiều anh mới đi,cả buổi sáng ở nhà làm đồ cho Nhạc Ân. Sáng nay anh dậy thì Nhạc Ân cũng dậy theo, ngủ sớm nên dậy sớm, thím Trương còn chưa đến,bèn hỏi Nhạc Ân muốn làm gì, cô suy nghĩ đến nữa ngày mới nhớ tới mấy con gấu, vậy là may váy cho gấu tiếp.
Thím Trương đúng giờ mới tới nơi thì thấy cả hai đang ngồi trên ghế sô pha mà may váy cho gấu. Diệp Hạo chăm chú may, còn Nhạc Ân chăm chú mặc. Nhạc Ân ngồi đối diện với cửa liền thấy thím Trương trước, ngay lâp tức nói
" Chào thím Trương ", giọng trẻ con đáng yêu vô cùng, tuy chỉ nói chậm rãi nhưng càng ngày càng tiến bộ.
Diệp Hạo cũng quay đầu chào. Thím Trương mĩm cười chào lại, cảm thấy thật lạ lẫm a, lần đầu tiên được chào buổi sáng đặc biệt thế này.
Diệp Hạo thấy thím Trương bắt đầu nấu cháo làm bữa sáng thì nói:
" Hôm nay chúng cháu sẽ ra ngoài, buổi chiều đi "
Thím Trương nghe vậy ngạc nhiên, đưa Nhạc Ân ra ngoài ư, nhưng có Diệp Hạo đi cùng thì chắc là không sao rồi, nên gật đầu nói biết rồi. Bà cũng không dám thắc mắc ra ngoài để làm gì.
Diệp Hạo tiếp tục may, chợt nhớ điều gì liền nói với thím Trương
"Tiểu Ân có đôi giày nào không? " cô ở nhà nên chỉ mang dép con gấu đi trong nhà của cô, hôm qua mang ra ngoài bị bẩn, thím Trương đã mang đi giặt cho cô rồi.
Thím Trương nhíu mày suy nghĩ " Hình như là có, tôi thấy bà Nhạc có để lại một cái rương nhỏ trong phòng cô Nhạc Ân, trong đó có áo quần và một đôi giày thì phải " lúc bà Nhạc còn ở đây, có lần bà thấy bà ấy ôm quần áo đó khóc, sau đó lúc đi thì để lại cái rương, bà cũng chưa từng mở ra xem.
Diệp Hạo nhíu mày, đứng lên đi vào phòng Nhạc Ân, đúng là có một chiếc rương nhỏ bên cạnh tủ áo quần, mở ra thấy mấy bộ váy mà một đôi giày búp bê hồng.
Thì ra là Nhạc Ân có áo quần khác, Diệp Hạo cầm thử lên một cái váy lên xem, màu hồng nhạt, có dây để thắt nơ nhỏ sau lưng, tay áo ngắn phồng phồng, váy cho búp bê ư, Diệp Hạo bật cười, thật thích hợp với Nhạc Ân. Nhưng trong lòng chợt nghĩ tới bà Nhạc, trong đầu anh, ấn tượng về bà không sâu sắc, chỉ nhớ đó là một người mang nét hiền hậu, tuy đã có tuổi nhưng vẫn là một người phụ nữ đẹp, anh có thể cảm nhận được tình cảm một người bà dành cho cô cháu gái của mình, hơn nữa là tình yêu thương rất to lớn. Sau lưng có tiếng goi " Andy..."
Diệp Hạo để áo vào rương, quay lưng đưa tay kéo cô vào lòng, nói " Ân Ân có nhớ bà không?"
Nhạc Ân thắc mắc nhìn anh, nghe từ bà bỗng trầm tư suy nghĩ, rồi ngẩng đầu nói giọng buồn bã:" Bà đi rồi... không thấy đâu " cô đã nhớ ra rồi, lâu nay quên mất chuyện ông bà đã đi đâu, đôi mắt chợt chớp chớp, Nhạc Ân cắn môi, nghẹn ngào:" Andy.. không thấy bà nữa "
Diệp Hạo vội ôm chặt cô, thở dài, được rồi, hôm nay đưa cô đến gặp mẹ, vậy thì anh cũng phải về gặp ông bà ngoại của vợ thôi, nhưng phải vài ngày nữa, anh thừa biết ông nội mình đã thông báo cho bên kia hết mọi chuyện ở đây rồi, cũng không sợ hai ông bà kia thương tâm. Rồi dỗ dành " Ân Ân gặp mẹ anh, rồi anh đưa em đi gặp ông bà, được không?"
Nhạc Ân ngơ ngác nhìn anh,không hiểu lời anh nói là mấy, nhưng vẫn là gật đầu.
Diệp Hạo mĩm cười, lại hôn nhẹ lên trán cô, hôn xong thầm nghĩ, anh chưa bao giờ thấy cô mặc váy, sẽ ra sao nhỉ?, thật ra, đến bà Nhạc cũng chưa từng thấy Nhạc Ân mặc váy với hình hài lớn như thế này, chỉ mặc được lúc Nhạc Ân còn nhỏ, đến khi Nhạc Ân đã tự tắm được thì váy hay áo quần gì khác đều là bà thích quá mà mua ngắm thôi.