Chương 28
Diệp Tề hoàn toàn không hề nghĩ rằng " lúc khác gặp lại " với Nhạc Ân lại sớm đến thế này. Lúc rời khỏi nhà Diệp lão, Diệp Tề ngay lập tức đến công ty, nhưng chiều tối thì trở về ăn cơm. Bình thường Diệp gia vẫn ăn tại nhà chính, nhưng thời gian gần đây Diệp lão hay ăn riêng, bàn ăn lại tẻ nhạt, Diệp Tề quyết định qua chỗ ông nội mình ăn cơm, anh cứ nghĩ Diệp lão đang ăn cơm một mình mà thôi, nào ngờ...
Lúc này Diệp Tề đã thay áo quần, quần tây áo sơ mi đơn giản, đứng ngay cửa nhìn vào Diệp lão và Nhạc Ân đang ngồi trên ghế, cả hai không biết anh đã tới, Nhạc Ân thì đang nói chuyện điện thoại
" Andy không ăn cơm sao?..... Ồ, Andy ăn cơm với chú Trần đi... nhớ đón Ân sớm đó nha... Ân biết rồi, Ân nói với ông nội... Andy phải nhớ đón sớm a... Hi hi, Ân nhớ rồi mà... Tạm biệt Andy a "
" Sao, nó không đến ăn cơm?" Diệp lão ngồi bên cạnh Nhạc Ân hỏi lại
" Andy nói hôm nay xong việc, chú Trần bắt ở lại ăn cơm, không ăn với Ân, Ân ăn với ông, chút Andy tới đón về thôi " Nhạc Ân gật đầu tường thuật lại lời của Diệp Hạo
Ăn cơm cái gì, đi nhậu nhẹt thì nói cho rồi, Diệp lão hừ nhẹ khinh thường, rồi quay sang Nhạc Ân tươi cười
" Vậy hai ông cháu ta ăn cơm với nhau, hôm nay ta cho cháu ăn bánh kem thoải mái, khỏi sợ Diệp Hạo cằn nhằn " Diệp lão tranh thủ cơ hội tiếp tay cho Nhạc Ân
" Thật sao, a ha ha... " Nhạc Ân nghe Diệp lão nói, nuốt nước miếng ừng ực, vui vẻ đến mức cười rộ lên
" Có thể cho cháu ăn cùng được không?"
Cả Diệp lão và Nhạc Ân đều quay đầu nhìn người mới nói, phát hiện lại là Diệp Tề, Diệp lão tặc lưỡi, sao cháu ông bữa nay cứ thích xuất hiện đột ngột thế này, nhưng rất vui mừng vì có thêm đứa cháu tới ăn cơm với ông, vội ngoắc Diệp Tề
" Mau vào đây ngồi Tề nhi, đầu bếp sắp nấu xong rồi, cháu đợi một chút "
" Vâng " Diệp Tề cũng đã đi đến rất gần rồi, lúc ngồi xuống ghế bên cạnh, Nhạc Ân vẫn nhìn anh chằm chằm
" Em ở lại ăn cơm với ông luôn sao?" Diệp Tề vừa ngồi xuống đã hỏi Nhạc Ân, anh biết cô nhìn anh
Nhạc Ân chớp chớp mắt mấy cái mới gật đầu, sau đó mĩm cười gọi...
" Anh "
Diệp Tề ngạc nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng ừ một tiếng, đợi cô nói tiếp
" Lão Thôi bảo rằng phải gọi là anh a " Nhạc Ân tủm tỉm cười vì mình gọi đúng, mấy cái danh từ xưng hô, Nhạc Ân loạn vô cùng, ai dạy cho thế nào thì gọi thế ấy mà thôi
" Ha ha, đương nhiên, nó là anh của Diệp Hạo thì cũng là anh của cháu mà " Diệp lão bật cười, đưa tay vỗ vai cô cháu dâu ngây thơ. Diệp Tề vẫn nhìn cô, nhưng anh đang suy nghĩ, hình như, cô bé này không giống người bình thường.
" Ừ, em cứ gọi anh như vậy đi, nhưng tôi nên gọi em thế nào nhỉ " Anh nghe ông gọi là Tiểu Ân, nhưng đó là tên thân mật, anh không biết xưng hô như vậy được không
" Sao???" Nhạc Ân chu môi chớp mắt, cô thật sự không hiểu Diệp Tề đang nói gì, may mà có Diệp lão ở đây, Diệp lão lắc đầu, lại cười ha hả, phất tay với Diệp Tề mà nói
" Cháu đừng nói với cái đầu gỗ này những chuyện đó, nó không hiểu đâu. Cháu cứ gọi nó là Tiểu Ân đi, nó chỉ thích người khác gọi là Tiểu Ân thôi" Diệp lão biết được điều này sau những lần ông đem bạn tới đánh cờ với Nhạc Ân, ai gọi gì Nhạc Ân cũng lơ, phải gọi Tiểu Ân mới được.
Diệp Tề mĩm cười, anh có thể hiểu được cô có vấn đề gì rồi, nhưng không hiểu sao, anh lại có hứng thú với bản tính như thế này, phải nói rằng, cô là người đầu tiên thu hút được anh ngay lần đầu gặp mặt. Anh gật đầu với lời nói của Diệp lão rồi lại nhìn Nhạc Ân
" Vậy tôi gọi em là Tiểu Ân " nói xong anh thấy Nhạc Ân mĩm cười gật đầu, lần đấu tiên anh gọi một người thân mật đến thế này, ánh mắt anh không rời được khuôn mặt cô.
....................
Bàn cơm không có Diệp Hạo, nhưng Nhạc Ân vẫn vui vẻ
" Tiểu Ân, ăn cá đi " Diệp lão nhận nhiệm vụ của Diệp Hạo khi ăn cơm với Nhạc Ân, đó là gắp thức ăn cho cô, thế là cứ ngồi cả buổi lấy thịt cá, lựa thịt nạc cho Nhạc Ân
" Cho anh " Nhạc Ân nhai chóp chép, lấy muỗng xúc một miếng cá Diệp lão mới gắp cho bỏ qua chén Diệp Tề.
Hồi nãy trong khi chờ đợi ăn cơm, Diệp lão có mở thế giới động vật xem, Nhạc Ân thích mấy con vật trong phim vô cùng nhưng lại không hiểu chúng làm vậy là để làm gì, thế là Diệp Tề giải thích cho cô, cô tò mò cái gì anh đều có thể giải thích cái đó, làm cho Nhạc Ân thấy người anh này thật giỏi quá a, vậy nên bây giờ mới thân thiết thế này.
Diệp Tề nhìn miếng cá trong chén, thản nhiên gắp lên ăn. Anh vốn là người sạch sẽ nhưng không hiểu sao lúc này lại không quan tâm đến chuyện ăn thức ăn trong chén người khác, hơn nữa, Nhạc Ân lại dùng cái muỗng cô đang ăn mà đưa cho anh, anh cũng không hiểu được điều này, tự nhiên mà thân thiết với cô thôi. Nãy giờ cô đưa cho anh 5 miếng cá rồi.
" Ngốc, Tề Nhi nó tự gắp được, cháu không biết quý thành quả của ông hả " Diệp lão cười cười giả vờ trách Nhạc Ân,Nhạc Ân đưa cá trong chén cho Diệp Tề ông không thấy lạ lùng, bình thường Nhạc Ân ăn không hết đều đưa cho Diệp Hạo mà.
" Ông gắp cho Ân nhiều lắm, Ân ăn không hết " Nhạc Ân chu môi lên, vì cái miệng đang nhai cơm nên cái môi đang chu cứ chúm chím rất đáng yêu
Diệp lão nhìn thấy miệng Nhạc Ân vậy thì bật cười vui vẻ. Diệp Tề đang ăn cũng phải ngừng nhai mà mĩm cười, gắp một miếng cá trên dĩa bỏ vào chén Nhạc Ân
" Cháu trả lại là được chứ gì?" rồi nhìn Nhạc Ân nói " Em ăn đi, kẻo ông nội trách tôi "
Nhạc Ân nghe lời xúc miếng cá ăn ngon lành, còn quay sang Diệp lão hếch mũi lên trêu ông, Diệp lão lại giả vờ nhăn mặt, đưa tay kéo mũi cô trách mắng
" Được lắm, mới quen có một ngày mà đã bênh vực đến thế này rồi, con bé làm phản này "
Nhạc Ân cứ tưởng Diệp lão giận thật, xụ mặt biết lỗi, đưa chén cơm của mình tới trước Diệp Tề
" Anh gắp cho Ân miếng nữa, để Ân cho ông nội "
Diệp Tề nhìn chén cơm trước mặt, lại nhìn qua Diệp lão, hai ông cháu
nhìn nhau mà cười vui vẻ, bất cứ cô gái nào cũng đều làm nũng, nhưng Nhạc Ân làm nũng, anh không hề thấy phản cảm, vì anh biết đó là bản chất thật của cô.
" Tôi gắp cho em, nhưng em ăn cơm đi, ông nội không ăn nữa đâu " Diệp Tề gắp cho Nhạc Ân miếng cá, ngăn cản cô trước khi cô kịp xúc cho Diệp lão
" Nhưng ông nội giận a... " Nhạc Ân nhìn Diệp lão chớp chớp mắt
" Ha ha, ông giận cái đứa Tề nhi kia, ông giận cháu làm gì, mau mau ăn cơm đi " Diệp lão thôi không trêu Nhạc Ân nữa, vỗ vai Nhạc Ân bảo cô ăn, đứa cháu ngây thơ này, cái gì cũng tưởng là thật hết
" Thật sao..."
" Thật, ăn đi, ông gắp tiếp cho cháu này, ăn đi "
" Ân ăn " Nhạc Ân hài lòng, tiếp tục ăn
Không khí tràn ngập tiếng cười, vô cùng ấm áp, Diệp Tề ăn cơm xong tiếp tục ở lại ngồi chơi.... Ở một nơi khác, Diệp Hạo bắt đầu lái xe đi đón vợ mình.
..............
Diệp Hạo lái xe đến nơi, vừa bước xuống xe đã nghe thấy tiếng gọi
" Anh, anh đến thăm ông nội sao?"
Là Diệp Bảo, còn có Chu Lệ Băng.
Diệp Hạo đóng cửa xe, nhàn nhạt trả lời
" Anh đến đón vợ "
" Đón chị dâu, vậy chị dâu đang ở với ông sao " Diệp Bảo cười, lâu nay anh đi sớm về muộn, có khi không ở nhà, không qua thăm Diệp lão nên không biết " Em... à, em với Lệ Băng muốn qua thăm ông đây, sắp đến ngày mừng thọ cho ông rồi " Diệp Bảo nói chuyện thản nhiên, bàn tay đưa lui ôm eo kéo Chu Lệ Băng đến gần mình
Chu Lệ Băng mĩm cười dịu dàng, nhìn Diệp Hạo thản nhiên một tiếng chào anh.
Diệp Hạo gật đầu với Chu Lệ Băng rồi nói với Diệp Bảo " Chúng ta vào đi ", nói xong bước đi, Diệp Bảo cũng ôm eo Chu Lệ Băng như vậy đi theo sau. Đến cửa nhà đang mở lớn, Diệp Hạo đột nhiên dừng lại khiến Diệp Bảo và Chu Lệ Băng cũng dừng theo, trong phòng khách, trên chiếc ghế dài, Diệp lão rồi đến Diệp Tề rồi đến Nhạc Ân ngồi cùng với nhau, Diệp lão thì xem tivi, còn Nhạc Ân và Diệp Tề đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Diệp Bảo nhìn phòng khách, lại nhìn Diệp Hạo đang cau mày đứng tại chỗ, nhếch miệng, bàn tay nhanh chóng buông eo Chu Lệ Băng, đi vào phòng khách,
" Ông nội, cháu đến rồi đây " nói xong ngồi xuống vị trí bên cạnh Nhạc Ân " Chị dâu, lần đầu tiên chị em ta gặp nhau, em ngồi đây với chị được không?" Không chào Diệp Tề, cũng không nhìn Diệp lão, bỏ rơi Chu Lệ Băng, làm ngơ với ánh mắt Diệp Hạo đang chuyển qua mình, chỉ nhìn Nhạc Ân cười toe toét
" Ơ.." Nhạc Ân chơp chớp mắt nhìn người lạ đang ngồi bên cạnh mình, lại nghe Diệp Tề bên cạnh nói
" Đã lâu không gặp, Diệp Hạo "
" Andy..." Nhạc Ân nhanh chóng đứng lên, quay đầu nhìn ra cửa, thấy Diệp Hạo thì ngoắc tay vui mừng " Andy, mau vào đây, mau vào đây ngồi chơi với anh này "
Anh?? Diệp Hạo càng cau mày... cũng không đi ra đón mình nữa chứ, Diệp Hạo nhếch miệng đi vào bên trong, không trả lời lại Diệp Tề, Chu Lệ Băng đứng sau lưng Diệp Hạo cúi đầu cắn môi đi vào theo.
" Chị dâu, em chào chị mà chị không nói gì, chị khinh thường em đúng không " Diệp Bảo bám chặt chỗ ngồi bên cạnh Nhạc Ân, không có ý nhường Diệp Hạo, mặt mày ủ dột, giọng nói rầu rĩ
Nhạc Ân thấy Diệp Hạo đi vào rồi, nhìn người bên cạnh mình, nhận ra người đó đang thất vọng, theo thói quen nhìn Diệp Hạo cầu cứu, nhưng Diệp Hạo chỉ ngồi xuống một chiếc ghế khác gần Diệp lão rồi hoàn toàn im lặng, không nhìn cô.
" Chào hỏi đàng hoàng đi Diệp Bảo " Diệp Tề muốn đứng dậy nhường chỗ cho Diệp Hạo, nhưng thấy Diệp Hạo một đường tới chỗ khác ngồi, đành ngồi lại chỗ cũ. Thấy Nhạc Ân ngơ ngác thì hiểu được cô không biết Diệp Bảo " Tiểu Ân, đó là em của tôi và Diệp Hạo, em gọi nó là Diệp Bảo đi "
" Ô, là em của anh?" Nhạc Ân quay đầu sang Diệp Tề hỏi lại, thấy anh gât đầu mới quay sang Diệp Bảo chu môi nói, vẫn còn cảm giác xa cách " Chào Diệp Bảo a "
" Ha ha, hôm nay em mới gặp được chị dâu, mong chị dâu không trách em vì em chưa đi thăm chị được "
" Hả...?... không, không trách?" Nhạc Ân ngơ ngác, không theo kịp Diệp Bảo đang nói gì
" Em ấy không hiểu cậu nói gì đâu " Diệp Tề nhìn khuôn mặt ngu ngơ của Nhạc Ân bật cười giải thích cho Diệp Bảo biết, dù anh cũng chỉ mới biết cô vốn ngu ngơ ngày hôm nay thôi.
" À à... " Diệp Bảo gật gù, anh quên mất chị dâu này mắc bệnh tự kỉ, chỉ tại lúc đầu anh thấy cô không giống người mắc bệnh, giờ thì thấy rồi " Hồi nãy chị dâu nói chuyện gì mà vui vẻ vậy, cho em nói với?" Diệp Bảo nói câu này xong thì liếc qua Diệp Hạo
" Nói chuyện??" Nhạc Ân khó hiểu
" Chị dâu nói chuyện với anh hai của em, hồi nãy đó " Diệp Bảo không phiền vì cô chi dâu khờ khạo, vẫn tiếp tục nói chuyện, chỉ là giọng nói như đang nói chuyện với con nít
" Anh hai là ai, Ân đâu nói chuyện với Anh hai " Nhạc Ân cau mày lắc đầu, miệng mím lại suy tư,Diệp Bảo này nói chuyện khó hiểu quá
Diệp Bảo nghẹn họng vì mắc cười, chị dâu nhỏ này, dù ngốc nhưng đáng yêu quá đi, vẫn nói tiếp
" Là anh này " Diệp Bảo đưa ngón cái chỉ qua Diệp Tề
" A, là anh a, đó không phải anh hai, sai rồi, phải gọi là anh "
" Ồ, rồi, em gọi là anh, vậy chị dâu nói chuyện gì với anh vậy "
" Kia kìa " Nhạc Ân hếch mặt chỉ tay về cái tivi lại chiếu về thế giới động vật " Anh giỏi lắm nha, biết rất nhiều, cái gì cũng biết " Nhạc Ân hai mắt sáng long lanh kể công dùm Diệp Tề, nhưng đúng là vậy, chẳng có gì Diệp Tề không giải thích được, Diệp lão đôi khi còn bó tay cơ mà.
" Vậy sao" Diệp Bảo nén cười đến không chịu nổi, khóe miệng cứ nhếch nhếch, lại liếc Diệp Hạo, thấy Diệp Hạo nhìn tivi không nói gì thì nhếch miệng thú vị, đến khi đưa mắt về lại thì thấy Diệp Tề đang liếc anh cảnh cáo, mới giả vờ nghiêm chỉnh lại, tiếp tục hỏi chuyện Nhạc Ân
" Anh hai.. à.. anh giỏi lắm sao, giỏi chuyện gì "
" Chuyện gì cũng giỏi hết " Nhạc Ân nói xong chu môi nhìn Diệp Tề hâm mộ, thấy Diệp Tề mĩm cười mới quay sang Diệp Bảo lúc lắc đầu mà cười
Cái mặt dễ thương quá... Diệp Bảo cắn răng ngăn tiếng cười, anh biết Diệp lão đang tùy ý anh, nên càng làm tới
" Về mấy con sư tử kia ư, em cũng biết đấy, chị dâu hỏi gì em trả lời dùm cho, anh hai.. à... anh biết, em cũng biết mà "
" Sao, Diệp Bảo cũng biết ư, ồ, vậy nói xem, sao con sư tử lại nằm dưới đất, mà con báo lại nằm trên cây "
" Là vì... " Diệp Bảo bất giác trân trối, vì vốn là như vậy chứ sao, bất chợt liếc Diệp Tề đang nhịn cười, Diệp Bảo muốn há miệng nói mà chắng biết nói cái gì, anh qua loa " Vì con báo nó trèo cây được, con sư tử thì không "
Nào ngờ, Nhạc Ân ồ lên một tiếng, mắt nhìn Diệp Bảo cũng sáng long lanh " Diệp Bảo giỏi a, cái này cũng biết được, Ân không biết, anh mới chỉ cho Ân đó "
"..."
" Còn nữa nha, sao con chim không có tay a?" Nhạc Ân thấy Diệp Bảo thú vị, đeo bám Diệp Bảo hỏi tiếp
" A ha ha.... vì nó có cánh mà "
" Oa, đúng rồi nha, Diệp Bảo thật giỏi, Ân cũng không biết, là anh nói đó, vậy... vậy.... "
"...." Diệp bảo thấy Nhạc Ân ngập ngừng, chớp chớp mắt chờ đợi muốn đau tim, anh may mắn trả lời đúng được hai câu rồi
" A, vậy sao con chim không sinh con như con sư tử kia?"
"... vì nó đẻ trứng "
" Ồ, thật giỏi, thật giỏi, Diệp Bảo giỏi lắm a...."
"...." "..." "....", căn phòng có ba người có cảm xúc vì Nhạc Ân, Diệp lão vốn nghe Nhạc Ân hỏi Diệp Tề hồi nãy, giờ không lạ nữa, chỉ là tiếp tục cười không thở nổi, Diệp Tề cũng vậy, cũng thọ giáo qua Nhạc Ân rồi, nhưng khi nghe lại từ Diệp Bảo, cũng bật cười, thuận tay vỗ đầu Nhạc Ân ngốc nghếch, Diệp Bảo thì khỏi nói, câu hỏi của Nhạc Ân có quy luật trả lời rất đơn giản, vậy mà anh vẫn rất hào hứng đợi cô hỏi từng câu, anh trả lời từng câu, cả hai người, người thì nhíu mày suy nghĩ những câu hỏi, người thì thong thả nhấp trà chờ được hỏi rồi trả lời..... chỉ có hai người bị bỏ rơi, ngoại trừ Nhạc Ân khờ khạo là thật sự quên mất hai người đó, còn lại ba ông cháu đang cười vui vẻ kia là cố ý.
Chu Lệ Băng ngồi một ghế khác, gần bên Diệp Bảo, tất nhiên là đối mặt với Diệp Hạo. Nãy giờ, cô vẫn im lặng lắng nghe Diệp Bảo và Nhạc Ân nói chuyện, không lên tiếng, mà cũng không có cơ hội lên tiếng, cả căn phòng bây giờ, trung tâm nằm ở Nhạc Ân. Chu Lệ Băng đưa mắt nhìn Diệp Hạo, thấy anh cũng im lặng không lên tiếng, chỉ dán mắt vào tivi, khuôn mặt không biểu lộ bất cứ thần sắc nào, mặc kệ vợ mình tám chuyện, hình như lúc vào đây, anh cũng không nói một câu nào với cô ta. Bất giác Chu Lệ Băng nhớ lại hồi nãy chào anh mà anh chỉ lạnh nhạt gật đầu, lẽ nào là anh đang giận cô? Nghĩ ngang đây, Chu Lệ Băng lại nhìn qua Diệp Bảo đang nói chuyện say sưa với người con gái kia, cô rũ mắt cúi đầu, răng cũng khẽ cắn bên trong môi mình.
Hồi nãy Diệp Bảo vừa về đến nhà là định qua thăm Diệp lão ngay, cô xin đi cùng anh, một phần là muốn ở bên cạnh Diệp Bảo, lâu nay cô và Diệp Bảo quá xa cách, một phần là lấy lòng Diệp lão, cô càng xuất hiện trước mặt người lớn trong nhà nhiều, càng khẳng định vị trí vợ của Diệp Bảo chắc chắn. Cô đã biết có thể gặp Diệp Hạo ở đây, nhưng vẫn phải đi thôi, Diệp Hạo có giận hay gì đi nữa, cô cũng không thể không làm thế này, cơ hội ở bên Diệp Bảo rất ít.
Vậy mà, giờ đây, cô chỉ là kẻ thừa thải, Diệp Bảo và Diệp lão chỉ ham cười nói với Nhạc Ân, ngay cả người anh chồng tài giỏi kia cũng vậy, cô từng nghe nói Diệp Tề tính tình cứng nhắc và lạnh lùng chẳng khác gì Diệp Thiên Minh cha chồng cô, giờ thì sao, cái người lạnh lùng tuấn tú đó, gặp cô cũng chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi, vậy mà có thể thân thiết với Nhạc Ân đến như vậy. Tại sao, cô đi đến đâu cũng là người thừa thãi thế này... Chu Lệ Băng chua xót, cố gắng hít sâu một hơi để thả lỏng, nhưng rồi tiếng nói Nhạc Ân và Diệp Bảo vẫn văng vẳng bên tai, trong lòng cô chợt thấy căm ghét.
" Cháu về đây, tối rồi " Diệp Hạo đột nhiên đứng dậy, nói với Diệp lão rồi nhìn qua Nhạc Ân " Về thôi "
" A, ở lại thêm chút nữa đi " Nhạc Ân ngẩng đầu nói nhanh với Diệp Hạo, rồi lạ quay qua tiếp tục nói chuyện với Diệp Bảo
" Về thôi, tối rồi " Diệp Hạo nhàn nhạt nói, giọng nói đột nhiên không hàm chứa bất cứ cảm xúc nào, không nhìn ra là anh đang có tâm trạng gì
" Andy, về rồi sao " Nhạc ÂN buồn bã, xụ mặt nhìn qua Diệp Bảo, lại nhìn Diệp Tề lưu luyến, nhưng thấy Diệp Hạo vẫn đứng đó đợi cô thì đành đứng dậy ra về
" Tạm biệt ông nội, tạm biệt anh, tạm biệt Diệp Bảo nha " Nhạc Ân nhoẻn miệng cười tươi chào một lượt ba người mới đi tới với Diệp Hạo
" Anh chị về cẩn thận " Diệp Bảo vòng hay tay trước ngực, tạm biệt cả hai nhưng cứ nhìn chăm chăm Diệp Hạo, mắt nheo lại như cố tìm một thứ gì đó trên người Diệp Hạo.
Diệp Tề thì lại nhìn Nhạc Ân mĩm cười " Hai người về cẩn thận "
Diệp Hạo đợi Nhạc Ân đến bên cạnh mình rồi gật đầu với Diệp Tề và Diệp Bảo, xong quay người đi ra cửa, Nhạc Ân đi theo vẫn còn cố nói với câu cuối
" Anh, mai gặp anh nha, Diệp Bảo nữa, mai đến đây nói chuyện với Ân, nhớ nha " nói xong thì chạy theo Diệp Hạo, vẫn còn nghe sau lưng Diệp Bảo ừ đồng ý với mình.
..............
" Cháu cũng phải về làm việc, cháu chào ông " Xe Diệp Hạo vừa rời khỏi, Diệp Tề cũng đứng dậy chào Diệp lão
Diệp lão đưa mắt nhìn Diệp Tề gật đầu, ở với ông cả buổi tối như thế này là chuyện hiếm thấy lắm rồi, Diệp Tề thấy Diệp lão gật đầu thì đi qua chỗ Diệp Bảo để ra khỏi ghế, lúc đi ngang, anh đưa tay vỗ đầu Diệp Bảo
" Đừng đùa với Diệp Hạo, mấy lần nếm mùi chưa chừa hay sao "
Diệp Bảo đang ngồi vòng tay vòng chân nhìn bâng quơ cái tivi, thấy vậy thì chỉ nhếch miệng cười mà không trả lời Diệp Tề.
Diệp Tề đi một lúc, căn phòng khách rộng lớn chỉ có 3 người, Diệp Bảo và Diệp lão xem tivi, còn Chu Lệ Băng cúi đầu ngồi im.
" Về đi, thăm ông vậy cũng đủ rồi đó " Diệp lão mắt vẫn nhìn tivi, chỉ lên tiếng
" Cháu không qua thì ông bảo cháu bất hiếu, cháu qua thì ông lại đuổi cháu đi " Diệp Bảo cũng vậy, mắt hơi nheo không rời tivi, đầu hơi ngữa ra sau, thản nhiên đáp lại
Diệp lão chậm rãi đưa mắt nhìn qua Diệp Bảo " Hừ, không có trò vui sao cháu lại qua đây hả đồ lẻo mép, về đi, đến giờ ông ngồi thiền, có giỏi thì mai và mốt ở nhà cả ngày nói chuyện với ông "
" Ha ha.. " Diệp Bảo lúc này bỗng dưng cười to, cười đến không ngừng lại được " Mặt anh Hạo thật thú vị a... ha ha... chị dâu cũng rất đáng yêu... ha ha..."
Diệp lão lắc đầu thở dài với cháu, đứng lên muốn đi lên lầu, mặc kệ nó điên khùng, bất chợt ông khựng lại, quay người nhìn Diệp Bảo ai oán nói
" Cái thằng, nó mà giận không đem Tiểu Ân đến đây nữa thì làm sao hả, tại cháu cả đấy, ta nói trước, nó mà không đem Tiểu Ân đến đây, ta sẽ giận cháu đấy " Nói xong tức tối đi lên lầu, hồi nãy ông biết Diệp Bảo là cố ý, nhưng chính ông cũng muốn xem Diệp Hạo ghen có như lời thím Trương nói hay không, ai mà ngờ tới lỡ như Diệp Hạo nó không mang Tiểu Ân đến nữa a.
Diệp Bảo nghe Diệp lão ai oán, hừ mũi với ông, sao lại trách anh a, chính ông nội cũng có phần mà.
------------------------------------------------------
Lúc này, trên một chiếc xe đang đi về nhà, rộn rã tiếng nói của một người
" Andy, anh giỏi lắm nha, đánh cờ hơn Ân luôn đó "
"...ừ...."
" Sau đó Ân lại đánh thắng anh, he he, Ân giỏi không?"
"... ừ...."
" Nhưng rồi, lại thua a, a, sau đó Ân lại thắng, vậy là không thua không thắng nhỉ, đúng không Andy?"
".. ừ...."
" Anh gắp cá cho Ân nữa đó, ông nội cũng gắp nhiều lắm, ăn không hết "
"... ừ..."
" Oa, Diệp Bảo cũng rất vui, Andy, anh với Diệp Bảo, ai cũng rất vui "
"... ừ..."
" Oa, đẹp trai nữa a!!! " câu này là học của Tiểu Hoa, dù nói nhưng không hiểu là đang nói gì, chỉ đơn giản là Tiểu Hoa lúc nhìn mấy anh trên tivi thì hay cảm thán như vậy
"..."
" Andy, hôm nay rất vui, vui lắm....."
.............................
Về đến nhà, Diệp Hạo lặng lẽ đi mở cửa nhà, bật điện rồi mới mở cửa xe cho Nhạc Ân, chỉ là không còn cầm tay cô đi vào như thường ngày, nhưng Nhạc Ân đang còn vui vẻ không hề nhận ra sự khác lạ.
Vào nhà, Diệp Hạo vẫn làm những chuyện mà hàng ngày anh vẫn làm, đem thức ăn cho con Gấu, Nhạc Ân ngồi nhìn con Gấu ăn, vừa chỉ chỏ nó vừa nói chuyện với Diệp Hạo, Diệp Hạo vẫn cứ ừ và ừ và ừ....
Đi tắm, Diệp Hạo pha nước tắm, lấy áo quần cho Nhạc Ân xong rồi đi qua phòng mình, Nhạc Ân nhìn con Gấu ăn xong thì vào tắm.... mọi chuyện vẫn bình thường. Cho đến lúc Nhạc ÂN tắm xong thì không thấy Diệp Hạo trong phòng mình, mới sang phòng anh tìm
" Andy, làm việc sao??" Nhạc Ân đẩy cửa phòng Diệp Hạo, thấy anh đang ngồi trước máy tính
" Ừ " Diệp Hạo mắt không rời màn hình, chỉ lên tiếng trả lời
Nhạc Ân gật đầu đã biết, ngày thường Diệp Hạo vẫn hay ngồi làm việc, chỉ là ôm laptop ngồi bên phòng Nhạc Ân, hôm nào phải vẽ vời phức tạp, cần đến máy vi tính anh mới sang đây, những lúc thế này, Nhạc Ân lai ngủ ở phòng anh. Quả vậy, Nhạc Ân lững thững đi vào phòng rồi ngồi lên giường nhìn Diệp Hạo làm việc, ngồi một lúc thấy buồn ngủ thì nằm xuống ngủ mất.
Bàn tay cầm con chuột của Diệp Hạo bất giác ngừng cử động, lúc Nhạc Ân nằm xuống anh có biết, giờ chắc cô đã ngủ. Diệp Hạo đưa mắt nhìn qua Nhạc Ân đang nằm trên giường, nhìn cô chăm chú, khuôn mặt vẫn không một biểu tình như vậy. Một lúc thật lâu sau, Diệp Hạo đứng lên đi đến bên giường, kéo chăn đắp cho cô rồi đi ra khỏi phòng.
.......
Đêm hôm nay thật dài, căn phòng khách mờ mờ ánh sáng của bóng đèn ngủ, Diệp Hạo ngồi trên ghế sô pha đang uống rượu, chai rượu cạn dần, người uống rượu lại không thể say... chỉ có khuôn mặt vô cảm và đôi mắt trống rỗng đang nhìn vô định trước mắt... ngày mai là chủ nhật....
-----------------------------------------------
Nhạc Ân ngủ một mạch đến sáng, mơ màng mở mắt nhìn sang bên cạnh, thấy không có Diệp Hạo, chắc Andy đã dậy rồi, Nhạc ÂN chớp chớp mắt cho tỉnh táo rồi suy nghĩ, nghĩ ngợi một chút đứng dậy về phòng mình
" Andy, sao Andy ở nhà, Andy không đi làm sao??" Nhạc Ân mở to mắt kinh ngạc khi thấy Diệp Hạo đang ngồi xem tivi
Diệp Hạo đưa mắt qua nhìn Nhạc Ân, nhàn nhạt trả lời
" Ừ, không đi làm "
" A, hôm nay là chủ nhật " Diệp Hạo vừa trả lời là Nhạc ÂN nhớ ra, vui mừng chạy đến ôm tay Diệp Hạo, cô tíu tít " Andy, hôm nay qua ông sơm đi, Andy, ông còn bảo thứ hai cũng đến sớm với ông, là sinh nhật ông đó, Andy, chúng ta qua ông chơi vui hơn, Andy.... "
" Em muốn qua đó bây giờ " Diệp Hạo nhìn chằm chằm Nhạc Ân, bất ngờ thốt ra một câu
" Ưm, muốn, muốn, Andy đi với Ân, qua đó có anh và Diệp Bảo nữa a, Andy qua a "
" Vào thay áo quần đi " Diệp Hạo quay đầu nhếch miệng cười nhạt, không hiểu anh đang cười vì điều gì nhưng nụ cười thật mĩa mai, Nhạc Ân chỉ ham vui, thấy Diệp Hạo đồng ý thì nhanh chóng đi vào phòng mình. Chỉ còn Diệp Hạo ngồi đó với đôi mắt mệt mỏi vô hồn, đêm qua anh không hề ngủ.
......
Diệp Hạo lái xe đưa Nhạc Ân đến nhà Diệp lão thì đi mất, anh chỉ nói với Nhạc Ân là anh có việc bận, Nhạc Ân cũng không quan tâm, dù sao bình thường anh đưa đến là đi luôn mà, chạy nhanh vào nhà gọi Diệp lão, Diệp lão đang ngồi uống trà sáng bất ngờ khi thấy Nhạc Ân suýt tí nữa vứt luôn chén trà, ông cứ tưởng Diệp Hạo không đưa Nhạc Ân đến nữa, ai ngờ hôm nay lại đưa đến sớm thế này, vả lại Nhạc Ân đang vui vẻ hớn hở, chứng tỏ đêm hôm qua không có chuyện gì sau khi hai vợ chồng về nhà.
Nhạc Ân đến sớm hơn thường lệ, nhưng cũng không phải không có việc để làm, dù vậy hôm nay Diệp Tề và Diệp Bảo đã đi làm, vả lại cả nhà đang bận rộn tổ chức tiệc mừng thọ cho Diệp lão vào ngày mai, nên vẫn chỉ hai ông cháu ngồi nói chuyện đánh cờ với nhau mà thôi.
Đến trưa, Diệp Hạo vẫn không quay lại, Nhạc Ân ăn cơm trưa với Diệp lão mới bắt đầu nhớ tới anh, lúc này trong lòng mới cảm thấy nao nao.
" Tiểu Ân, thức ăn không ngon sao cháu " Diệp lão nhìn khuôn mặt ủ rũ của Nhạc Ân lo lắng
" Không..." Nhạc Ân buồn bã trả lời
" Vậy sao, để ông gọi người làm món khác " Diệp lão sốt sắng cả lên
" Không a, không phải không ngon " Nhạc Ân chu môi, trên mặt lại thêm vẻ chán nản
" Vậy thì sao??" Diệp lão nhíu mày cố hỏi
" Andy đi đâu a..." Nhạc Ân lúc này mới ngẩng đầu nhìn Diệp lão mếu máo hỏi
" Ha ha, không phải nó bảo với cháu là đi có việc sao " Diệp lão bật cười, cháu dâu ông là nhớ chồng mà buồn " Nếu vậy cháu gọi điện thoại hỏi nó xem sao "
" Ô, Ân quên mất..." Nhạc Ân nhận ra còn có cái điện thoại, vậy là bỏ muỗng xuống bàn, vui vẻ lôi cái điện thoại ra bấm số Diệp Hạo, vui vẻ đưa lên tai nghe, và cau mày khi không có ai bắt máy
" Sao vậy, sao vậy, nó không bắt máy " Diệp lão nhướn người qua nhìn điện thoại trên tay Nhạc Ân, thấy cô không trả lời mà bấm lại số Diệp Hạo rồi gọi lại
" Andy không bắt máy a " Nhạc Ân nhìn cái điện thoại đã ngắt kết nối rồi lại nhìn Diệp lão, giọng nói càng thêm buồn bã.
" Sao thế nhỉ, cái thằng quỷ này " Diệp lão cũng cau mày, lấy điện thoại của ông ra gọi thử, đúng là không nghe máy, nhìn qua thấy Nhạc Ân đang thất thần thì vội tươi cười an ủi " Tiểu Ân a, nó chắc đang bận việc gì đó rồi, nên mới không nghe máy, cháu ăn cơm đi, chút nữa ông dẫn cháu ra ngoài chơi, có chịu không "
Nhạc Ân đưa mắt sang nhìn Diệp lão, lại nhìn màn hình điện thoại của mình, không nói chuyện, Diệp lão càng lo lắng
" Tiểu Ân, nó đang bận việc thật rồi đó, Diệp Hạo có khi nào mà không bắt điện thoại của cháu chưa nào, khẳng định là do bận việc mà... ai, hôm nay người ta chở cá chép về thả trong hồ, ta đưa cháu đến xem nhé, thú vị lắm "
" Cá.. " Nhạc Ân nghe Diệp lão nói cũng có lý, Diệp Hạo bận việc lắm mới không nghe máy của cô, anh cũng không nghe máy của Diệp lão mà, rồi lại nghe Diệp lão nhắc đến cá, cô chỉ thấy cá thím Trương mua về nấu ăn, chưa thấy cá chép thả trong hồ bao giờ. Vậy là Nhạc Ân thở dài một hơi, quay sang Diệp lão chu môi nói " Đi xem cá "
" Ha ha, được, được, ông đưa cháu đi liền, khoan, ăn hết cơm đã nào"
" Ân ăn hết, đi xem cá "
" Ừ, ha ha "
...........
Đến chiều thì Diệp lão gọi được cho Diệp Hạo, lúc đó ông và Nhạc Ân đã đi xem cá xong rồi, hai ông cháu đang xem tivi, Nhạc Ân thấy Diệp lão gọi được cho Diệp Hạo thì ngay lập tức ghé tai tới nghe
" Cháu có đến ăn cơm không?" Diệp lão quay qua mĩm cười với Nhạc Ân rồi hỏi Diệp Hạo
" Không, cháu bận việc, tối cháu đến đón cô ấy " giọng Diệp Hạo qua điện thoại không mặn không nhạt
" Andy, nhớ đến đón Ân sớm nha " Nhạc Ân nghe thấy giọng Diệp Hạo, mừng rỡ la lên, đúng mà, Andy đúng là bận làm viêc rồi.
Diệp Hạo bên kia điện thoại lại ừ, rồi nói với Diệp lão
" Vậy thôi, cháu cúp máy đây ", đợi Diệp lão đồng ý thì anh cũng cúp máy
....
" Andy là đi làm nha " Nhạc Ân cười vui vẻ, xúc một miếng bánh kem thật to, hài lòng mà nuốt.
" Ừ, Tiểu ÂN hết buồn rồi đúng không, ăn nhiều vào " Diệp lão yêu thương vuốt tóc cháu dâu, nhưng đôi mắt lại đăm chiêu, ông không phải là kẻ khờ khạo như cháu, mà chính là một người lão luyện, ông nhận ra giọng nói của Diệp Hạo rất kì lạ, không có một chút sắc thái nào trong đó, aiz, thà giọng anh có gì đó cho ông đoán, đàng này ông không tài nào đoán ra Diệp Hạo đang như thế nào mới đáng ngại chứ.
" Ông nội, anh và Diệp Bảo đâu? " Nhạc Ân vừa ăn vừa hỏi, cả ngày hôm nay cô không thấy hai người đó, cứ liên tục hỏi
" Tụi nó cũng đi làm, hôm nay chắc không gặp được "
" Ồ..." tiếng ồ buồn bã
" Không sao, ngày mai tất cả đều ở nhà, cháu cũng phải đến đây nữa " Diệp lão cười hề hề an ủi Nhạc ÂN
" Ân biết, mai là sinh nhật ông nội nha " Nhạc Ân nhìn Diệp lão tủm tĩm cười
" Ha ha, mai Tiểu Ân tặng quà gì cho ông không?"
" Tặng quà??"
" Ừ, sinh nhật ông thì ông được nhận quà, còn Tiểu Ân phải tặng cho ông, sau này đến ngày sinh nhật Tiểu Ân, ông lại tặng quà cho cháu "
" A, thật sao... ông nội, vậy là sinh nhật Andy, Ân phải tặng quà cho Andy đúng không?"
" Ha ha, đúng thế "
" Oa, nhưng không thấy sinh nhật Andy đâu a "
" Ha ha, sinh nhật nó sắp đến đấy "
" Sao?? sắp đến, là khi nào ông nội "
" Ừ, nó sinh vào mùa đông, tháng 11, giờ là tháng 10 rồi, 20 ngày nữa thôi " Diệp lão nhíu mày nhớ lại sinh nhật của Diệp Hạo, ông chỉ có ba đứa cháu, ai ông cũng nhớ ngày sinh tháng đẻ
" 20 ngày nữa... " Nhạc Ân lẩm bẩm, chợt mĩm cười, 20 ngày nữa là sinh nhật Andy rồi, phải có quà tặng a...
--------------------------------------------------
" Diệp Hạo, có chuyện gì sao?" Trần thúc mang theo một hộp cơm đang kéo cửa đi vào
" Cám ơn chú " Diệp Hạo mắt không rời màn hình máy tính, nhận hộp cơm rồi để một bên, chống lên trên một cái hộp khác.
" Ăn đi đã rồi làm tiếp, mà không, về nhà đi, cũng tối rồi mà " Trần thúc ngồi một bên, nhíu mày nhìn Diệp Hạo.
...
" A Hạo, cậu lại thế rồi, anh em với nhau mà cậu cứ giữ trong lòng vậy sao??" Trần thúc thở dài vô vọng, cả ngày hôm nay Diệp Hạo trở về thời kì tăm tối trước kia, hôm nay là ngày nghĩ mà cậu ta đi làm, nếu không phải lúc chiều ông chạy xe ngang qua đây, theo thói quen nhìn vào cửa văn phòng của mình, thì ông cũng không nhận ra cửa không có khóa ngoài. Vậy là nhanh chóng dừng xe, nhanh chóng chạy tới xem xét, ông biết không phải là trộm, nhưng cũng không ngờ được Diệp Hạo đang ở đây, lại đang làm việc.
Trần thúc nhìn màn hình máy tính, nhìn bản thiết kế sơ bộ đã sắp hoàn thành thì nuốt nước miếng cảm khái, Diệp Hạo quả thật là yêu quái a, trong vòng một ngày mà làm được thế này thì chỉ có thể dùng từ yêu quái đó thôi, nhưng vì nguyên do gì mà cậu ta lại bán mạng ở đây thế này, lại còn.. Trần thúc nhìn hai hộp cơm một mới một cũ, hộp cũ còn y nguyên sợi dây buộc lại lúc mới mua,cậu ta nhịn đói cả ngày aa.
Không muốn nói nữa, Trần thúc đứng dậy vỗ vỗ vai Diệp Haọ rồi ra về, ông có ở đây thêm cũng vô dụng,ông quá biết rõ tính anh, không nói thì không ai cạy miệng nổi. Giờ thì chỉ còn cách khai thác Tiểu Hoa, à, là vì Tiểu Hoa sẽ khai thác Nhạc Ân,và vì chỉ có Nhạc ÂN mới là nguyên nhân khiến Diệp Hạo thế này, chắc chắn là vậy rồi, tiếng cửa khép lại, Trần thúc đã đi về.
....................
Ngày xưa, mỗi khi có chuyện anh lại im lặng, mà không phải, không có chuyện gì, anh cũng im lặng, đó chính là thói quen của anh. Mẹ anh từng nói, từ nhỏ lúc sinh ra anh đã im lặng, lúc đó các bác sĩ đánh vào mông anh để anh khóc cũng vô dụng, mọi người hoảng sợ nhưng sờ vào mũi vẫn thấy anh thở đều đều, ai ai cũng té ngửa vì bất ngờ. Sau đó anh lớn dần cũng trong im lặng, không khóc nháo, không nói ê a, đến lúc cần thì biết nói, biết gọi mẹ, vậy thôi. Rồi lớn dần, anh chỉ có thói quen làm mà không nói, lẳng lặng làm, lẳng lặng thể hiện tình cảm với mẹ bằng hành động, có vậy mẹ anh mới luôn trêu đùa chọc cho anh nói. Lớn hơn hơn nữa, anh có nói nhiều hơn một chút, vì anh phải giao thiệp nhiều, nhưng hầu hết, nói nhiều của anh không bằng người ta cố gắng nói. Anh im lặng, anh không nói, không ai có thể bắt anh nói, cũng không ai để anh muốn nói. Vậy mà...
Gặp cô, anh nói và nói, chỉ sợ những tháng ngày bên cô anh nói còn nhiều hơn 26 năm cuộc đời anh đã trải qua gôp lại. Chỉ cần ở bên cô, anh buộc phải nói, anh thích nói, có lẽ, chưa có lúc nào anh nghĩ rằng mình có thể đột nhiên không thích nói chuyện với cô như ngày hôm nay.
Phải, trong lòng anh, kể từ hôm qua, đã có cái gì đó thay đổi, vì điều gì, anh cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng, anh muốn xung quanh mình im lặng.
--------------------------------------
8h tối, Diệp Hạo rời văn phòng Trần thúc đi đón Nhạc Ân, nhưng đến nơi anh lại không vào nhà ngay lập tức, lẳng lặng đỗ xe ở cách xa sấn Trần thúc, Diệp Hạo đi vào vườn hoa ngồi một mình, vườn hoa có đèn, nhưng đêm tối, con đường vào nhà Diệp lão cũng ít ai đi xe vào, cứ tưởng sẽ không ai thấy anh.
" Anh " một giọng nói êm dịu vang lên sau lưng, Diệp Hạo đang ngồi im bỗng mở to mắt
" Anh đến đón cô ấy sao?" Chu Lệ Băng thấy Diệp Hạo không lên tiếng cũng không quay đầu, cúi đầu tủi thân hỏi
Diệp Hạo nghe Chu Lệ Băng hỏi, chỉ rũ mắt xuống, vẫn im lặng
" Anh, anh nói gì đi " Chu Lệ Băng vô lực năn nỉ, mắt cũng rơm rớm.
Hôm qua Diệp Bảo về nhà là vào phòng riêng, thậm chí anh cũng không nhìn lại cô đang đi phía sau một cái nào. Sáng sớm lại đi làm, đến giờ cũng không thấy về, cả ngày hôm nay, cả nhà Diệp gia trên dưới đều bận bịu cho tiệc mừng thọ của Diệp lão, cô cũng được coi là dâu nhưng không một ai đoái hoài, lúc buồn bã chán chường cô vô định đi về phía này, thế mà lại nhìn thấy xe anh, cô đi tìm....
" Anh, đừng im lặng vậy mà...." Uất ức những ngày ở đây dồn nén, Diệp Hạo lại không nói gì, Chu Lệ Băng nhịn không được nữa nhào tới ôm lấy sau lưng Diệp Hạo, nghẹn ngào rơi nước mắt, nhưng vẫn cắn răng không khóc thành tiếng, cô vẫn sợ người khác biết được
" Anh, em rất nhớ anh... anh có biết không... ở đây thật lạnh lẽo... anh, em ước gì được trở về những ngày tháng còn có anh... Diệp Hạo, anh nói gì đi, nói với em một lời thôi.... Diệp Hạo, anh giận em ư... đừng giận em.... cha mẹ em bắt ép... Diệp Hạo... " Chu Lệ Băng vô lực thì thào, cả người mệt mỏi cứ ôm chặt lấy Diệp Hạo như vậy, Diệp Hạo vẫn im lặng, nhưng... cũng không đẩy cô ra. Anh không biết, đêm nay, vườn hoa không chỉ có hai người
" Tiểu Ân, sao không trả lời, Tiểu Ân, Tiểu Ân " tiếng Tiếu Hoa vang lên trên loa điện thoại của Nhạc Ân, Nhạc Ân giật mình vội vã chạy ngược lại về sân nhà Diệp lão, không dám nhìn cảnh tượng kì lạ trước mắt, cô không nghe hai người đó nói gì, nhưng cô nhận ra được bóng lưng người đàn ông trước khi cô gái kia ôm lấy rất giống Diệp Hạo.
" Tiểu Ân, sao vậy, aaaaaaaa, Tiểu Ân, bạn mà không trả lời là mai mình không đến chơi với bạn nữa " giọng Tiểu Hoa bực mình
" Tiểu Hoa " Lúc này Nhạc Ân đã quay về cái ghế đá quen thuộc trong sân Diệp lão, thì thào gọi
" Đã nói chuyện rồi sao, bạn đi đâu hả, đúng không?" Hồi nãy điện thoại cho Nhạc Ân thì Nhạc Ân bảo đang ngồi ngoài sân nghe máy vì Diệp lão đang bận nói chuyện với Diệp Thiên Minh, đang nói chuyện thì đột nhiên Nhạc Ân im lặng, sau đó Tiểu Hao nghe thấy tiếng bước chân chạy, có lẽ Nhạc Ân đang di chuyển
" Đi đâu???" Nhạc Ân để điện thoại trên tai, vô thức lặp lại lời Tiểu Hoa, đầu óc cứ nghĩ về cảnh tượng hồi nãy gặp phải, Nhạc Ân vừa nói chuyện vừa đi dọc theo con đường vào nhà Diệp lão, vì mai là ngày mừng thọ Diệp lão nên toàn bộ ngôi nhà và sân vườn đều được thắp đèn, Nhạc Ân đi mãi đi mãi thì thấy... thấy... rõ ràng đó là Andy, nhưng sao Andy không vào nhà ông nội, mà lại ngồi ở đó, lại còn... còn người ôm Andy, Nhạc Ân cau mày nhớ lại, đó chính là người đi với người mà ông nội bảo cô gọi mẹ, hôm qua người đó cũng đi theo Diệp Hạo vào nhà ông nội... a... đây là gì... chuyện này là sao...
( em Băng em đi theo Diệp Bảo, nhưng lúc Nhạc Ân thấy Diệp Hạo đứng ngoài cửa thì thấy luôn em Băng lúc đó đã bị Diệp Bảo bỏ lại, nên nghĩ em Băng đi với anh Hạo)
" Tiểu Ânnnnn, lại im lặng nữa sao, aiiii, thật đáng đánh đòn mà " tiếng Tiểu Hoa hét lên lại làm Nhạc Ân giật mình, Nhạc Ân run rẩy đưa điện thoại sát vào tai, run rẩy gọi " Tiểu Hoa, lạ lắm a......"
-------------------------------------------
" Cứ thế mà làm đi " Diệp lão vừa đi ra cửa vừa nói với Diệp Thiên Minh đi bên cạnh.
" Vâng, con biết rồi thưa cha " Diệp Thiên Minh gật đầu cung kính, đang muốn chào tạm biệt thì thấy bóng dáng đang ngồi quay lưng ngoài bàn đá " Diệp Hạo chưa đến sao??", hồi nãy ông nghe nói Nhạc Ân đang đợi Diệp Hạo đến đón, ông ngồi nói chuyện nãy giờ vẫn chưa thấy đến.
" Chắc vậy, ai, con bé Tiểu Ân này, trời đêm lạnh mà ngồi đó sao, cái đứa Diệp Hạo kia thật là, đi đâu cả ngày mà không đến sớm " Diệp lão càu nhàu, đưa tay vào túi tìm điện thoại, thấy bóng lưng nhỏ nhắn của Nhạc Ân đang ngồi đợi, ông thấy đau lòng vô cùng
" Vậy con về trước " Diệp Thiên Minh thấy Diệp lão đang gọi cho Diệp Hạo thì xin phép, đi ra tới bàn đá thì đứng bên cạnh Nhạc Ân vỗ nhẹ đầu cô nhắc nhớ
" Tiểu Ân, vào nhà ngồi đi con, vào nhà đợi Diệp Hạo " Lúc Diệp Thiên Minh nhìn thấy khuôn mặt ngẫng lên của Nhạc Ân thì sững người " Con sao vậy, khó chịu sao " Khuôn mặt Nhạc Ân lờ đờ, đôi mắt không mở nổi, Diệp Thiên Minh cau mày đưa tay lên sờ trán Nhạc Ân thì thấy tiếng Diệp lão gọi phía sau
" Tiểu Ân, hôm nay cháu ở lại với ta "
Sao??? Nhạc Ân mở lớn mắt kinh ngạc, quay ngoắt đầu nhìn Diệp lão khó hiểu
" Diệp Hạo có việc bận đến khuya mới về được, nó không muốn đến đón con lúc đêm khuya sợ con mệt, nên bảo ta để con ở lại đây một đếm " Diệp lão vừa nói vừa cau mày không hài lòng, cái thằng nhóc này, việc gì mà phải để Nhạc Ân ở lại một đêm ở đây, ông không phải không muốn Nhạc Ân ở lại, mà là ông sợ cô sẽ buồn bã. Quả nhiên, ông nhìn thấy khuôn mặt xụ xuống ngay lập tức của Nhạc Ân, Diệp lão thở dài một hơi, rồi lại tươi cười ngồi xuống bên canh cô dỗ dành
" Ha ha, khẳng định là Diệp Hạo nó đi xa rồi, nó còn dặn ta bảo con phải ngủ sớm cho khỏe người đấy, bảo con không được thức đợi nó, ngày mai nhất định nó sẽ đến sớm để đón con " Diệp lão múa mép không ngừng, Diệp Thiên Minh đứng bên cạnh nhìn cái đầu đang cúi xuống của Nhạc Ân cũng thở dài, lại vỗ đầu cô mà nói
" Ngày mai là sinh nhật ông nội, con ở lại với ông đêm nay là món quà ý nghĩa nhất đó "
" Quà... " Nhạc Ân thì thào, lại nhớ tới lời Tiểu Hoa mới nói lúc nãy, Tiểu Hoa bảo Nhạc Ân tới lại để xem có đúng là Diệp Hạo không, nhưng Nhạc Ân không dám, sau cũng Tiểu Hoa cũng biết Nhạc Ân sợ sệt sẽ không làm, căn dặn cô đợi Diệp Hạo đến thì hỏi thử, nhưng Diệp Hạo không đến, làm sao cô hỏi đây. Ô, nhưng mà, ông nội mới nói Andy đi xa mà, lại nói ANdy dặn dò Nhạc Ân ngủ sớm nữa, đúng rồi, chắc không phải là Andy đâu, chắc không phải, Nhạc Ân cắn môi an ủi mình. Ông nội bảo sinh nhật phải tặng quà cho ông nội, cha lại bảo ở lai với ông chính là mòn quà, vậy thì ở lại với ông nội a.
Diệp lão thấy Nhạc Ân chỉ thì thào một tiếng rồi im lặng, biết cô đang suy nghĩ, ra hiệu cho Diệp Thiên Minh đừng làm phiền, Diệp Thiên Minh gật đầu với ông rồi nhìn Nhạc Ân một cái mới đi về, chỉ còn Diệp lão ngồi đó đợi Nhạc Ân nói chuyện.
" Ông nội ơi..." Nhạc Ân ngẩng đầu gọi Diệp lão
" Ừ, sao cháu... " Diệp lão mĩm cười yêu chiều vỗ tay Nhạc Ân
" Tối nay Ân ở lại với ông nội, tặng quà cho ông nội đây..."
" Ha ha, cảm ơn Tiểu Ân của ông, cháu là người đầu tiên tặng quà cho ta, khẳng định ngày mai ta sẽ có rất nhiều quà " Diệp lão cười tươi cố gắng kéo dãn không khí, quả nhiên thấy Nhạc Ân nhoẻn miệng cười, dù nụ cười yếu ớt nhưng ông đã rất hài lòng.
Ông nào biết, ngày mai lại là một ngày khó quên của ông....
------------------------------------------------------
Diệp lão chuẩn bị một căn phòng đối diện phòng Diệp lão, phòng này lúc trước ông bà Nhạc từng ở lại, ông cho mở tất cả mọi bóng đèn, rồi mở toang hai cánh cửa phòng của ông và Nhạc Ân, để cô an tâm mà ngủ. Chưa hết, Diệp lão vốn thức khuya để ngồi thiền, luôn tiện ông thức khuya kể chuyện lúc Diệp Hạo còn nhỏ ở đây cho cô nghe, đến khi thấy Nhạc Ân nhíu mắt ngủ mới lặng lẽ rời khỏi phòng, có thể nói, ba anh em Diệp Tề và cả Nhạc Ân, tính ra, ông hao tâm tổn trí nhất chỉ có mỗi cô, ông quả thật rất thương cô bé vừa là cháu dâu vừa là cháu gái này. Nhưng ông rời khỏi phòng một lúc, thì Nhạc Ân lại mở mắt ra, cô không ngủ được, cô rất nhớ Diệp Hạo.
Lẳng lặng mở điện thoại ra, Nhạc Ân bấm một tin nhắn gữi cho Diệp Hạo, nhìn màn hình không có tin nhắn trả lời, Nhạc Ân cắn môi rơi nước mắt, nhưng lát sau lại lẩm bẩm an ủi bản thân, lẩm bẩm một lúc thì mĩm cười, cuối cùng cũng nhắm mắt ngủ được... Lúc đó cũng đã 2h sáng, đã là sinh nhật của Diệp lão.
------------------------------------------
Ngày hôm sau, cả căn nhà Diệp lão tưng bừng, hôm nay sẽ tổ chức tiệc rượu ở khách sạn vào lúc 2h chiều, rồi chiều tối sẽ tổ chức trong nhà với nhau. Từ sáng sớm cho đến trưa, Diệp lão đã gọi điện thoại cho Diệp Hạo không biết mấy lần mà đếm, chỉ thấy điện thoại anh tắt máy, ông tức giận suýt ném điện thoại đi, nhìn vào phòng thấy Nhạc Ân đang ngủ ngon lành, Diệp lão lặng lẽ đóng cửa phòng, ra lệnh không một ai được gây ồn ào, giờ thì phải để cô ngủ thôi chứ biết làm sao, ông lỡ nói Diệp Hạo đến sớm mà giờ lại không gọi được anh, may mà đêm qua Nhạc Ân thức quá khuya nên sáng nay mới không dậy nổi như vậy. Diệp lão buồn bực xuống nhà, điện thoại cho thím Trương đến trông nom Nhạc Ân, có thím Trương chắc Nhạc Ân sẽ ổn hơn, còn ông cho người đi tìm Diệp Hạo.
-------------------------------------
" Cha " Chu Lệ Băng ngồi ở trong phòng, cẩn thận nhìn ra ngoài cửa rồi mới đưa điện thoại lên nghe
" Sao rồi, đã nhìn được chưa?" Bên kia điện thoại, Chu Hiếu gấp gáp hỏi
" Vẫn chưa, anh ấy còn ở trong phòng " Chu Lệ Băng run run nói
" Chưa sao?" Tiếng Chu Hiếu thất vọng, lại có tiếng bà Chu vang lên nho nhỏ, dường như bà đang ngồi bên cạnh Chu Hiếu " Con gái, chỉ là nhìn một cái email mà thôi, lần trước con làm thế nào thì bây giờ làm y như thế "
Tài liệu của Diệp Bảo thì máy tính ở nhà rất ít lưu, cái mà Chu Hiếu muốn Chu Lệ Băng nhìn trộm chính là email của anh, vì tất cả mọi thứ mà cấp dưới gữi cho cấp trên đều thông qua email, nhìn trộm email còn hữu ích hơn trăm ngàn lần đi nhìn trộm giấy tờ, quả thật, hai cái hợp đồng và dự án ông cướp được của Diệp Bảo sau này chính là nhờ nhìn trộm qua email mà biết được. Mà email, máy tính Diệp Bảo luôn lưu địa chỉ email trong máy, chỉ là làm sao vào được phòng anh mà thôi
" Hai lần đó... " Chu Lệ Băng đang nói thì thở dài, hai lần đó là do trong nhà không đông đúc như hôm nay, hôm nay cha cô cần quá gấp, bắt cô lấy ngay, mà người thế này sao cô dám làm. Dù lầu trên ít người qua lại nhưng chẳng may thì sao, Diệp Bảo sáng giờ vẫn còn ở trong phòng, cô phải đợi anh ra nữa chứ " cha mẹ an tâm, anh ấy ra ngoài là con sẽ vào liền" Chu Lệ Băng khó khăn nói, bắt cô làm những chuyện như thế này mãi sao, cô tưởng chỉ có một lần, nào ngờ, đây đã là lần thứ 4.
Chu Hiếu hối nãy gấp gáp, giọng có hơi bực, nhưng nghe Chu Lệ Băng nói vậy, giọng lập tức hòa hoãn " Được rồi, cha đợi tin tức của con, nhớ gọi A Trí canh chừng, đừng để sơ suất "
Chu Lệ Băng vâng dạ rồi cúp máy, cô hít sâu một hơi, ra ngoài tìm A Trí, A Trí chính là tay sai do cha cô mua chuộc ở nhà họ Diệp này, hắn ta là người phụ làm vườn đã ở đây được 2 năm, 2 năm ở đây, không thể đấu lại tiền bạc.
" Chu tiểu thư, cậu Diệp Bảo đã đi rồi " A Trí đi ngang qua Chu Lệ Băng đang đứng cắm hoa ở bàn ăn, nói nhỏ, rồi ngay lập tức tránh xa cô đi ra chỗ khác canh chừng
Diệp Bảo đi rồi, cũng không chào cô một tiếng, Chu Lệ Băng cắn môi, anh đừng trách em. Nhìn một lượt xung quanh nhà, hình như trong nhà đều đi hết, chỉ có trong bếp là đang có người nấu ăn, à, còn mẹ chồng cô, bà Diệp mới ra ngoài về, hình như đang nghĩ ngơi trong phòng để chiều đến khách sạn, bà ấy đã vào phòng thì rất ít khi ra ngoài,vừa rồi, cô mới thấy Diệp Tề và Diệp lão đi ra ngoài, Diệp Thiên Minh thì đi từ sớm, chắc cũng không ai về nhà đột ngột, nắm chắc mọi thứ, Chu Lệ Băng tự nhiên xoay người đi lên lầu, ở đây rất ít người giúp việc hỏi thăm cô, dù thế cô vẫn luôn cẩn thẩn.
" Cạnh ", Chu Lệ Băng thót tim mỗi khi cái tiếng cạch khe khẽ này vang lên, dù có cố gắng nhẹ nhàng cách nào, mỗi khi mở cạnh cửa gỗ to lớn của phòng Diệp Bảo, vẫn vang lên tiếng cạch này. Cưa mở, Chu Lệ Băng nhanh chóng đi vào phòng, cô không dám đóng cửa, vì như thế phải mở cửa, đóng cửa 2 lần, càng thêm gây chủ ý. Bàn tay run run mở máy tính, chờ đợi mọi thứ đã sẵn sàng, cô nhấp vào biểu tượng email, đây rồi, email gữi tối hôm qua cho Diệp Bảo, nhưng.... Chu Lệ Băng tái mặt, email có mật mã, cô suy nghĩ đến chảy mồ hôi ướt đẫm cũng không biết mật mã là gì, vừa nhìn cửa phòng sợ hãi vừa cố gõ vào một dãy số, nhưng tất cả đều không đúng, hơn nữa..... khuôn mắt Chu Lệ Băng không còn một giọt máu, email này tự động khóa khi bấm sai mật mã quá nhiều lần, có nghĩa là Diệp Bảo khi mở máy ra sẽ biết có người xâm nhập.
" A Trí... " Chu Lệ Băng rời khỏi phòng, giọng run đến mức nói không ra hơi, thì thào gọi A Trí đang đứng cạnh chừng
" Chu tiểu thư, sao rồi, có nhìn được chưa " A Trí nghi hoặc hỏi
" A Trí, làm sao bây giờ.... " Chu Lệ Băng gần như khóc khi kể nhanh sự tình
" ch.ết rồi, ta phải làm sao?" A Trí cũng run run, nếu Diệp Bảo kia biết có người nhìn trộm máy tính anh ta, anh ta nhất định sẽ điều tra, mà điều tr.a nhất định ra hắn và Chu Lệ Băng, hắn biết sẽ là như vậy, lúc nhận tiền Chu Hiếu, hắn vốn đã liều mạng, nhưng không ngờ lúc nguy hiểm, hắn vẫn rất sợ haĩ
" A Trí, tôi có cách, chỉ là cậu phải làm được cho tôi mà thôi " Chu Lệ Băng bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường, kéo tai A Trí nói nhỏ, chỉ thấy A Trí nheo mắt nghi ngờ, Chu Lệ Băng liền khích lệ
" Tin tôi đi, cô ta ngu ngốc rất dễ mắc lừa, hơn nữa hôm qua lúc ông nội dẫn cô ta tới đây, cũng đã dẫn cô ta đi xem xét căn nhà này, sẽ không ai nghi ngờ chuyện cô ta chưa từng tới đây mà đã làm chuyện xấu
A Trí cau mày, hơi khó làm nhưng không còn câch nào khác, đổ lỗi cho một kẻ không biết gì đúng là rất an toàn, kẻ đó có nói cũng không ai tin, vội gật đầu với Chu Lệ Băng " Chu tiểu thư đi lấy đồ đi "
---------------------------------------
Diệp lão gọi điện thoại cho thím Trương xong thì ra ngoài có việc, Diệp Tề đưa ông đi,ông chỉ đi có nửa tiếng, vả lại ông cứ đinh ninh là thím Trương đến nơi Nhạc Ân vẫn chưa thức dậy, nào ngờ ông vừa đi, Nhạc Ân đã thức dậy, ngủ một giấc dài khiến Nhạc Ân tỉnh táo, việc đầu tiên sau khi ngủ dậy chính là chạy xuống lầu xem xét Diệp Hạo đã đến chưa, nhìn thấy căn phòng khách trống rỗng, Nhạc Ân cau mày chạy ra ngoài sân nhìn, vẫn không thấy xe Diệp Hạo...
Là sao?? Andy không đến đón sao?? Nhạc Ân nhìn khắp môt lượt, mắt chớp chớp muốn khóc, căn nhà trống rỗng cũng làm Nhạc Ân sợ hãi. Nhạc Ân vội chạy ra ghế đá ngồi xuống.
" Andy, đâu rồi, ông nội, đâu rồi..." Nhạc Ân cuống cuống, hai tay cứ xoắn vào nhau mà lẩm bẩm, ánh mắt dần dần hiện rõ sự hoảng sợ.
" Thiếu phu nhân "
Nhạc Ân giật mình nhìn về phía người vừa gọi mình, thấy đó là một người đàn ông, càng ngơ ngác sợ hãi
" Thiếu phu nhân, cậu Diệp Bảo gọi cô qua có việc "
Nhạc Ân chớp mắt nhìn người đang nói chuyện với mình, lại chớp mắt lần nữa, mới hỏi " Diệp Bảo gọi??"
" Vâng, cậu Diệp Bảo biết Đại lão gia đi ra ngoài, nên sai tôi đưa thiếu phu nhận sang chơi " A Trí nhìn khuôn mặt ngây ngốc, an tâm với lời nói của Chu Lệ Băng, đúng là thiếu phu nhân này rất ngu ngốc.
" Thật sao??" Nhạc Ân thở phào, ông nội là đi ra ngoài a, Diệp Bảo gọi mình qua, Diệp Bảo thật tốt mà
" Thật, mời thiếu phu nhân theo tôi " A Trí nhanh chóng đưa Nhạc Ân đi, phải giải quyết chuyện này trước khi mấy người đàn ông trong nhà về.
-------------------------------------------
" Diệp Bảo đâu??" Nhạc Ân nhìn căn phòng của Diệp Bảo ngơ ngác, phòng không có ai a, lại lộn xộn thế này sao, vừa quay lưng muốn hỏi A Trí đã thấy hắn nhét vào tay Nhạc Ân một thứ rồi chạy nhanh ra cửa, đứng ở đó làm như bất ngờ mà hét to lên
" Thiếu phu nhân, cô làm gì thế này, sao lại phá phòng của cậu Diệp Bảo "
Tiếng hét của hắn rất to, người làm dưới nhà nhanh chóng chạy lên, thấy cửa phòng của Chu Lệ Băng mở toang hoác, bên trong lộn xộn, phòng Diệp Bảo cũng y như vậy. Mọi người đứng ngoài của nhìn vào thì thấy Nhạc Ân đầu tóc lộn xộn do mới ngủ dậy, vẫn còn chưa rửa mặt, đang ngơ ngác không hiểu chuyên gì xảy ra.
" Chuyện gì thế, tại sao lại thế này??" Chu Lệ Băng không biết từ đâu đi đến, nhìn vào phòng mình sợ hãi mà la lớn
" Có chuyện gì mà ồn ào như vậy,hôm nay ngày gì mấy người có biết không hả?" Tiếng bà Diệp vang lên giận dữ, ngay lập tức máy người giúp việc đứng tản ra một bên để bà và Chu Lệ Băng đến nhìn vào phòng Diệp Bảo
" Có chuyện gì?" bà Diệp căm giận nhìn Nhạc Ân đang sợ hãi trong phòng Diệp Bảo, quay sang mấy người làm hỏi
A Trí liền nhanh miệng báo cáo " Dạ, phu nhân, tôi thấy thiếu phu nhân này cứ tự nhiên mà đi vào nhà, lúc đầu tôi không quan tâm mấy, nhưng sau đó thấy cô ấy đi vào đã lâu mà không thấy đi ra, đinh bụng vào xem, tìm phía dưới lầu không thấy nên mới lên đây, nào ngờ thấy cửa phòng bên kia và phòng cậu Diệp Bảo đang mở, chạy tới xem thì tan hoang thế này "
Bà Diệp nghe thế càng căm phẫn, quay sang Nhạc Ân hét lên " Cô dám phá phòng con tôi, đồ vô phép, mấy người, đem cô ta ra khỏi phòng, đưa tới phòng khách cho tôi "
Nhạc Ân run rẩy, không nói nổi một tiếng, trơ mắt nhìn A Trí và một người nữa vào kéo mình, lúc A Trí chạm vào tay Nhạc Ân, chỉ thấy cô hét lên một tiếng sợ hãi rồi ngã quỵ bất tỉnh.
-------------------------------------------
" Là ai??? Ai làm " Diệp lão hét lên, không cần bước mà chạy nhanh đến bên Nhạc Ân đang bất tỉnh. Ông mới đi có một lúc mà đã xảy ra chuyện thế này.
Thím Trương đang ngồi bên cạnh ôm Nhạc Ân vội khóc òa lên khi thấy Diệp lão, bà tới vừa đúng lúc trong nhà có chuyện, nghe người làm nói là thiếu phu nhân gì gì đó, cái gì mà vợ Diệp Hạo, bà kinh hãi chạy theo họ, đến nơi thì thấy Nhạc Ân bất tỉnh nằm ra giữa đất, mọi người xung quanh chỉ đứng nhìn mà không làm gì cả, bà khóc òa lên chạy vào ôm lấy cô, rồi khăng khăng ngồi như vậy không nghe bất cứ ai nói điều gì nữa. Diệp lão căn dặn là ông đi nửa tiếng rồi về, bà sẽ đợi ông về.
" Bà buông tay, để tôi đưa cô ấy lên giường nằm " Diệp Tề đi sau Diệp lão, thấy Nhạc Ân nằm dưới đất, tim anh cũng thắt lại, nhẹ nhàng ôm Nhạc Ân đặt lên giường, nhịn không được anh đưa tay vuốt tóc cô một cái mới nhường chỗ cho Diệp lão rồi đứng một bên, anh cũng muốn biết chuyện gì xảy ra.
" Có chuyện gì xảy ra, nói mau " Diệp lão đưa tay vuốt khuôn mặt tái nhợt của Nhạc Ân, đau lòng hỏi thím Trương, thấy thím Trương cứ khóc mãi không ngừng thì hét lên " Ngậm miệng lại cho ta, nói mau ", Diệp lão từng là người hô mưa gọi gió chốn thương trường, lời nói luôn có uy lực, chỉ là lâu nay ông nghĩ ngơi ở nhà, ai cũng không còn nhớ tới uy lực đó nữa, bây giờ, thím Truơng nghe Diệp lão hét thì ngay lập tức ngừng khóc chỉ vào bà Diệp và Chu Lệ Băng đứng ngay cửa đang cúi đầu
" Diệp lão gia, lúc tôi đến thì đã thấy Tiểu Ân nằm bất tỉnh ở đây, đã vậy không một ai đỡ cô... ấy... " Nói đến đây thì thím Trương nghẹn ngào " Tôi... tôi... chỉ nghe nói.... cô ấy.. bị họ mắng... nên... oa hu hu hu.... "
" Các người nói đi, có chuyện gì, nếu nói không hợp ý ta, thì đừng trách ta " Diệp lão quay đầu trừng mắt nhìn hai người sau lưng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Chu Lệ Băng tái mặt cúi đầu im lặng, cô chỉ là muốn đổ tội cho Nhạc Ân quậy phá, cô nghĩ Nhac Ân ngu ngốc chỉ không thể nào minh oan cho mình, rồi chịu tội là xong chuyện, nào ngờ Nhạc Ân lại ngất xỉu. Bà Diệp cũng vậy, trong nhà này, dù ai ai cũng sợ bà nhưng là do Diệp Thiên Minh để bà làm chủ, Diệp lão đã sống riêng, bà vẫn rất sợ hai người đó, dù vậy bà có cớ để nói
" Thưa cha, người giúp việc bắt gặp cô ta phá phòng Diệp Bảo, cả phòng của Lệ Băng " bà Diệp quay qua nhìn Chu Lệ Băng rồi nói tiếp " Con chỉ muốn đưa cô ta ra khỏi phòng, nào ngờ cô ta ngất xỉu "
" Phá phòng??" Diệp lão rít lên qua kẻ răng, mọi người xung quanh chợt nổi cả da gà run sợ " Nó mà đi phá phòng, các người không biết dựng chuyện gì hay ho hơn sao, xưa nay tính tình nó thế nào ta là người hiểu nhất, các người dám vu oan giá họa cho nó "
" Thưa ông nội " Chu Lệ Băng đột nhiên lên tiếng, Diệp lão cau mày nhìn cô, ý bảo cô nói
" Dạ, mẹ và con không cố ý vu oan gì cho chị dâu đâu, quả thật lúc đó chúng con nhìn thấy chị dâu trong phòng anh Bảo, phòng lại rất lộn xộn, phòng con... phòng con.. " Chu Lệ Băng ngập ngừng nhìn vào bàn tay đang nắm lại của Nhạc Ân, có một thứ đang lòi ra, dường như là một chiếc nhẫn, Chu Lệ Băng mở to mắt ngạc nhiên " Đó là nhẫn mẹ tặng cho con.. " Chưa kịp nói xong đã đưa tay bịt miệng lại.
Mọi người đều nhìn vào bàn tay của Nhạc Ân, đúng là có một chiếc nhận nạm kim cương rất to, bà Diệp hừ mũi khinh thường, vội nói
" Cha, cha nhìn xem, cha còn bảo chúng con vu oan giá họa, nó chính là ăn trộm.."
" Câm miệng cho ta " bà Diệp chưa kịp nói hết đã bị Diệp lão hét lên, bà ngay lập tức im bặt, đứng lùi về sau, ánh mắt chứa chán oán hận, ông trước mặt bao nhiêu người làm bà mất mặt
Diệp lão lại đưa tay vuốt tóc Nhạc Ân, rồi mới nắm lấy bàn tay cô, kéo nhẹ từng ngón tay đang nắm chặt chiếc nhẫn, lôi chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Tề
" Điều tr.a mọi chuyện cho ta, phải tìm ra ai vu oan giá họa cho con bé, tất cả giải tán hết đi " Diệp lão lấy chăn trên giường đắp cho Nhạc Ân, nói xong một lời thì ngồi im như vậy nhìn cô.
Diệp Tề nhìn chiếc nhẫn, lại liếc Chu Lệ Băng, lúc đó cô cũng ngẩng đầu vừa lúc chạm phải ánh mắt anh, cô bổng giật mình cúi đầu lại, không nhận ra khóe miệng khẽ nhếch lên đầy nguy hiểm của Diệp Tề trước lúc rời đi.
Bà Diệp cắn môi nhìn Diệp Tề rời đi, lại quay qua nhìn lưng Diệp lão ai oán, cuối cùng hậm hực mà đi, Chu Lệ băng thấy vậy cũng ra ngoài, mọi người đều giải tán, trong phòng chỉ còn Diệp lão ngồi im như vậy và thím Trương đang đau lòng mà nhìn Nhạc Ân.
" Có cần gọi cậu Diệp Hạo không?" Một lúc sau, thím Trương dè dặt hỏi nhỏ Diệp lão
" Thím về nhà nghĩ ngơi đi, không cần lo lắng những chuyện này " Diệp lão không trả lời thím Trương, một lời cũng đuổi bà ra khỏi phòng.
Thím Trương do dự, nhưng nhìn ánh mắt Diệp lão thì e sợ rồi cũng đi ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi cửa, bà đã nghĩ đến một người.
-----------------------------------------
" Diệp Hạo, dậy đi, có chuyên rồi " trong một căn phòng ngủ rộng lớn của nhà họ Từ, Từ Gia Huy đánh thức Diệp Hạo dậy
" Có chuyện gì?" Diệp Hạo đưa tay xoa bóp mi tâm đau đớn, hôm qua anh uống rượu đến 5h sáng với Từ Gia Huy, gần 6h mới về đây ngủ, chưa lần nào uống rượu mà đầu anh đau như thế này
" Diệp Hạo, người ở văn phòng Trần thúc đi tìm tôi, bảo Nhạc Ân đã có chuyện.."
" Cái gì????" Diệp Hạo chụp lấy cổ áo Từ Gia Huy mà hét lên, không kịp đợi Từ Gia Huy nói là có chuyện gì đã với lấy chìa khóa bàn bên cạnh giường chạy ra ngoài
" Diệp Hạo, từ từ thôi, Diệp Hạo... " Từ Gia Huy cũng hoảng, nhanh chóng chạy theo Diệp Hạo.
---------------------------------------------
Tiệc rượu ở khách sạn bị hủy bỏ, có lẽ cả bữa cơm sum vậy mừng thọ cho Diệp lão ở nhà tối nay cũng không có, ở phòng khách, bà Diệp và Chu Lệ Băng ngồi đó, mỗi người một sắc mặt. Trên phòng Diệp Bảo, Diệp Thiên Minh và Diệp Bảo đã về nhà đang ở đó với Diệp lão.
" Tiểu Ân, ta là ông nội cháu này " Diệp lão rơm rơm nước mắt gọi Nhạc Ân đang nghiêng đầu nhìn một chỗ, cả khuôn mặt ngơ ngác, đôi mắt trống rỗng vô hồn, không khác gì lần đầu tiên ông thấy cô. Hồi nãy cô đã tỉnh lại, nhưng kể từ lúc đó, cô cứ như thế này, lúc Diệp lão nâng cô dậy cho dựa vào giường, cô cũng không có biểu hiện gì
" Tiểu Ân, nhìn ông nội đi cháu " Diệp lão đau đớn, nâng khuôn mặt Nhạc Ân lên buộc cô nhìn ông, nhưng đối mắt Nhạc Ân vẫn vô định
" Cháu ta " Diệp lão rơi nước mắt, không nhịn được ôm Nhạc Ân vào lòng, Diệp Thiên Minh đứng sau lưng đau lòng mà nhắm mắt lại. Diệp Bảo
nhìn khuôn mặt Nhạc Ân, lại nhìn ông nội và cha, nghiến rặng đi xuống nhà, nãy giờ đứng đây với anh là một cực hình, vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Diệp Hạo đang chạy tới, khuôn mặt tái mét
" Anh... " Diệp Bảo cau mày muốn giữ Diệp Hạo lại, nhưng lại bị Diệp Hạo đẩy mạnh tránh ra khỏi cửa, may mắn Diệp Bảo là người có học võ, lựa thế xoay người mới không bị ngã
" Ân Ân.. " Diệp Hạo đứng ở cửa nhìn vào chỉ thấy Diệp lão ôm che khuất người của Nhạc Ân, vội chạy đến bên giường " Ân Ân, Ân Ân... " nhưng chưa kịp nhìn Nhạc Ân thì
" Bốp " một tiếng bốp vang lên đanh gọn, Diệp Hạo đứng ngay tại chỗ cau mày đau đớn, khóe miệng cũng rĩ máu
" Mày cút đi cho ta, ta không có thứ cháu như mày, cút đi " Diệp lão tát cho Diệp Hạo một cái, bàn tay vẫn còn đau đớn, nhưng lòng ông càng đau đớn hơn, ông vô cùng giận Diệp Hạo, chỉ tại anh Nhạc Ân mới thành thế này
" Ông nội, làm ơn, cho cháu ôm cô ấy " Diệp Hạo sau cái tát, cũng không màng đến lời mắng chữi của Diệp lão, cố gắng nhìn bóng dáng đang ngồi trên giường, chỉ cần cô không quay lại nhìn anh, anh cũng đủ hiểu tình hình cô lúc này... Run rẩy đi đến gần giường, Diệp Hạo gần như không còn một chút sức lức nào nữa, vòng hai tay ôm lấy Nhạc Ân vào lòng, anh biết trái tim mình đã ch.ết một nữa.
" Ngốc, anh về với em rồi, ngốc, đừng bỏ anh một mình...." đầu khẽ cúi hôn nhẹ lên trán Nhạc Ân,anh chỉ đủ sức thì thào trong miệng, nếu không phải chính anh nói, anh cũng không nghe thấy được.
Diệp lão nhắm mắt lại thở dài, Diệp Thiên Minh đứng yên một chỗ, ngoài cửa phòng, Từ Gia Huy cũng vừa đến, đang đứng với Diệp Bảo nhìn vào, tất cả đều im lặng, tất cả đều đau lòng.
" Andy..." một tiếng nói khe khẽ vang lên khiến mọi người trong phòng sững sờ
" Anh đây, Ân Ân, anh đây..." Diệp Hạo mững rỡ, vội nhích người ra khỏi người Nhạc Ân, nhìn vào mắt cô mà gọi
" Andy đến rồi... " Nhạc Ân ngây ngốc nhìn kĩ khuôn mặt trước mắt
" Anh đếm rồi, Ân Ân, là anh, anh đến rồi đây,anh xin lỗi em.. " Diệp Hạo đưa bàn tay run rẩy vuốt nhẹ má Nhạc Ân, đôi mắt giờ đã phiếm hồng
" Andy đến rồi... " Nhạc Ân gật đầu mĩm cười thì thào, chậm rãi đưa hai bàn tay níu lấy áo Diệp Hạo, vô lực nép vào người anh, bàn tay níu áo thật chăt, " Andy đến rồi.... " cuối cùng cả người buông lỏng, nhắm mắt lại
" Ân Ân, Ân Ân.... " cả căn phòng lại chỉ còn duy nhất tiếng Diệp Hạo nghẹn ngào, nhưng dường như tình thế đã xoay chiều. Diệp lão phất tay ra hiệu cho mọi người đi hết, chính ông là người đóng cửa phòng, nhìn lại hai người đang ôm nhau kia lần cuối, Diệp lão thở dài đóng chặt cửa
" Nể tình Tiểu Ân chỉ nhận ra mình cháu, ta tha thứ cho cháu lần này nữa... " Diệp lão vừa đi vừa nghĩ, nhưng chợt nhận ra rằng, ông không tha thứ cho Diệp Hạo, thì Nhạc Ân tỉnh lại cũng cần đến anh, rồi ông cũng không thể tách hai người đó ra, aiz, thì ra, ông không có quyền hạn tha thứ hay không tha thứ Diệp Hạo, mà quyết định là ở chỗ Nhạc Ân a