Chương 8: Cảm giác bất thường
Ngay khi vừa về đến nhà, Hàn Thiên Khánh đã ngã gục ra sàn do mất máu quá nhiều. Hàn lão gia và Hàn phu nhân vội vã kêu người đưa anh vào phòng y tế gia đình và cho gọi bác sĩ riêng cấp tốc đến.
Hàn Thiên Khánh chìm vào cơn mê man dài, trong đó anh đã thấy một cô bé có khuôn mặt không rõ đang chơi đùa bên cạnh một cậu bé cũng không rõ mặt mũi. Hai người vô cùng yêu thương nhau, nói cười trên cánh đồng hoa oải hương tím. Chợt hắn thấy lòng mình đau thắt, không hiểu sao hắn lại có cảm giác thân quen đến vậy, mọi việc như đã từng xảy ra ngay trước mắt nhưng lại chẳng nhớ được gì.
Cũng vào thời điểm đó, Tuệ Nghi và Duy Anh đang ở nhà của anh. Vết thương không quá sâu nhưng máu chảy rất nhiều, cô đang ngồi băng bó cho Duy Anh mà trong lòng lại nghĩ về Hàn Thiên Khánh. Cái quát lúc đó của hắn khiến cô vừa sợ vừa tủi thân, chồng sắp cưới của mình mà còn chẳng được động vào.
Tuy vậy cô vẫn rất lo, lúc hắn rút dao ra máu chảy rất nhiều, chắc hẳn là vết thương rất sâu.
- Á....- Duy Anh kêu lên, do cô vô tình xiết mạnh tay nên chạm đến vết thương của anh.
- Em xin lỗi, em không cố ý. Anh có sao không? - Tuệ Nghi lo lắng
Thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, anh nổi hứng muốn trêu chọc con mèo ngốc này
- Ui da...em có biết là em làm anh đau lắm không? - Duy Anh giả vờ kêu ca.
Tuệ Nghi trở nên bối rối hơn bao giờ hết, cô không nói được lời nào làm Duy Anh cũng phải bối rối theo. Anh phì cười nhìn cô âu yếm và nói
- Đùa thôi, tiểu bảo bối của tôi ơi! Làm gì mà phải đến nỗi thất thần thế?
- Anh dám lừa em....Ya..anh đi ch.ết đi - Tuệ Nghi nhảy lên người Duy Anh lấy gối đập cho anh tơi tả. Những tiếng cười vang đi khắp cả ngôi biệt thự, dập tắt đi sự lo âu của Tuệ Nghi về hắn. Thế là một ngày đã qua đi trong những vết máu và cũng là sự thay đổi trong suy nghĩ của mỗi người
...............................................
Sau khi tỉnh lại sau cơn hôn mê dài, Hàn Thiên Khánh khẽ cựa mình dậy nhưng đụng trúng vết thương ở vai nên kêu lên một tiếng rên nhỏ. Anh đưa mắt nhìn khắp phòng thì bắt gặp khuôn mặt Tuệ Nghi đang phóng đại ở trước mắt.
Sáng sớm hôm nay Tuệ Nghi đã qua nhà Hàn Thiên Khánh từ sớm. Nghe Hàn lão gia nói anh đang trị thương ở phòng y tế riêng nên mò lên xem thế nào. Không ngờ lại ngủ quên mất, tối qua mãi muộn cô mới về nhà mà ngủ cũng muộn nên không đủ giấc. Bây giờ mới ra cái dáng vẻ ngủ gà ngủ gật vậy đây.
Hàn Thiên Khánh định gọi cô dậy nhưng thấy cô đang ngủ say cũng không nỡ. Thế là anh đã có một việc làm điên rồ mà anh không thể hiểu nổi - đó là nằm ngắm cô ngủ.
Những đường nét trên khuôn mặt baby của Tuệ Nghi hiện lên trước mắt anh một cách hoàn hảo nhất có thể, đẹp và hài hòa tựa như tranh vẽ. Lông mi cong vút, làn da trắng không tì vết, sống mũi cao, môi đỏ,....nhưng bất chợt Hàn Thiên Khánh nhận ra trên lông mày của cô có một vết sẹo nhỏ, nằm khuất sâu trong đó.
Lập tức những hình ảnh rối loạn hiện lên trong đầu anh, nó cứ nhảy loạn xạ cả lên khiến cho đầu anh đau nhức. Tựa như một cơn ác mộng, nó dày vò anh đến nỗi anh phải ôm đầu hét lên.
Tuệ Nghi giật bắn cả người ngồi dậy, nhìn thấy Hàn Thiên Khánh đang lăn lộn trên giường thì cô không khỏi lo lắng nhưng vẫn rất ngây thơ và trong sáng.
- Anh đang làm gì vậy? - Tuệ Nghi hỏi, cô hướng ánh mắt tò mò về phía Hàn Thiên Khánh.
Anh không nói gì, vẫn ôm đầu đau đớn và hét lên khiến cho Tuệ Nghi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, ngày thường anh đã rất đáng sợ rồi, ai biết lúc anh bị như thế này thì anh sẽ làm gì cơ chứ.
Cô lùi về phía sau vài bước, đứng sát vào tường. Bỗng Hàn Thiên Khánh vùng dậy, anh lao đến chỗ cô như một con hổ lao về phía con mồi.
- Rốt cuộc cô đã làm gì tôi? - Hàn Thiên Khánh chống tay vào tường, trợn ngược mắt nhìn Tuệ Nghi và gằn từng chữ.
- Em không hiểu anh đang nói gì? - Tuệ Nghi ngây thơ, chẳng hiểu anh nói gì cả. Cô hỏi lại Hàn Thiên Khánh.
- Vết sẹo...vết sẹo của cô ở đâu ra? - Anh lớn tiếng hơn hỏi cô.
- Em không biết - Tuệ Nghi trả lời.
- Cô không biết thì ai biết - Hàn Thiên Khánh hét lên.
Tuệ Nghi bật khóc, những tiếng thút thít và những tiếng nấc ngày càng to khiến Hàn Thiên Khánh muốn phát điên.
- IM - Anh quát
Tiếng khóc đã nhỏ lại nhưng những tiếng nấc dài vẫn đều đều nối tiếp nhau. Hàn Thiên Khánh anh chúa ghét nhìn thấy con gái khóc, lúc ấy anh sẽ cảm thấy rất khó xử và khó chịu vô cùng. Đã có rất nhiều người con gái khóc trước mặt anh và phải trả một cái giá rất đắt.
Nhưng lần này lại khác, anh chỉ đuổi cô đi thôi chứ không giống như những người khác.
- Cút. Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cô khóc nữa.
Tuệ Nghi nghe lời đi ra cửa và ra về, vừa đi cô vừa khóc. Hàn Thiên Khánh đóng sầm cửa lại, đầu anh đã hết đau, những hình ảnh rối loạn ấy đã hết nhảy nhót, nhưng thay vào đó là hình ảnh Tuệ Nghi khóc hiện lên trong tâm trí anh.
Con tim anh bỗng đau thắt lại như có ai bóp nghẹn. Đưa tay lên ngực mình, Hàn Thiên Khánh cảm thấy có một cảm giác rất kì lạ - nó đang từng ngày len lỏi trong con tim anh giống như một mầm xanh của tình yêu, của sự nhung nhớ.