Chương 39: Trở về
Trời vừa sáng anh và cô đã thức dậy soạn đồ chuẩn bị trở về nước. Nguyên Y bước tới chỗ người đàn ông đang ngủ dưới đất đá nhẹ anh ta vài phát.
" Hà Kỳ Nam, anh dậy đi!!"
Anh ta ngồi dậy, chùi nước miếng ke dính trên miệng, bộ dạng lôi thôi của một đại thiếu gia khi ngủ dậy thật khiến người ta kinh ngạc.
" Em kêu anh dậy làm gì? "
Nguyên Y được cho anh ta cái vali đầy quần áo.
" Anh thay đồ đi rồi chúng ta về nước "
Cảm thấy chuyện không lành anh ta liền nhanh chóng hỏi cô lý do
" tại sao, chẳng lẽ em với tên đó làm lành rồi. "
Cô vui vẻ mỉm cười.
" Phải "
Vừa nghe cô nói thế giới của anh ta như sập đổ.
" Anh sao vậy, chẳng lẽ em và anh ấy làm lành anh không vui?".
Làm sao mà anh ta vui được nhìn người con gái mình yêu, yêu thằng khác.
" Vui......."
Miệng thì nói vui nhưng trong lòng thì muốn rơi nước mắt.
Hu....hu....hu.....hu....
Ba người đi ra sân bay thì lại có chuyện sảy ra do quá trình sắp xếp hành khách có sai sót nên lịch bay phải dời xuống một tiếng sau.
" chắc tại ông trôi không mượn cho em trở về anh ta "
Hà Kỳ Nam khó chịu nói với cô. Nghe anh ta nói vậy Vưu Trường Tĩnh liền không khách khí đạp vào chân anh ta thật mạnh.
Rồi họ cứ như vậy mà ngồi chờ chuyến bay khác. Khoảng chừng sáu tiếng sau đã tới nơi.
" Haiz..."
Nguyên Y vừa vươn vai, vừa thở dài.
Rồi cô quay sang nhìn anh.
" Tôi muốn anh ấy đi cùng "
Nguyên Y đưa tay chỉ về phía Hà Kỳ Nam.
Anh ta ngạc nhiên nhìn cô.
" Được!! "
Chẳng lẽ anh lại dễ dàng bỏ qua vậy sao. Không phải đâu thật ra anh rất tức giận nhưng vì muốn cô về cùng nên bắt buộc phải đồng ý.
" Nhưng anh không rảnh! "
Anh ta kịch liệt phản đối.
" Nhưng không phải dạo này công ty anh không có hàng sao?"
Chỉ một câu nói mà cả câu chuyện
" Được "
Họ cùng nhau về nhà họ Vưu.
Mẹ anh nhìn thấy cô, xúc động quá những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên má..
" Con bé này sao giờ con mới về "
Nhìn thấy bà khóc Nguyên Y đau lòng đưa tay lau đi những giọt nước mắt
" Sao thằng bé này cũng tới? "
Bà nhìn anh ta.
" Anh ấy tới nhà mình chơi mấy ngày "
Đột nhiên Dĩnh Nhi từ trên lầu đi xuống. Cô ta đưa mắt lườm Nguyên Y.
Rồi bước tới ôm chầm lấy anh. Giọng nói ỏng ẹo bên tai anh
" Nguyên Y,thật không ngờ cô có sức hút đến vậy. Mới đi có mấy tháng mà có thể câu được một đại gia "
Cô cố tỏ ra bình tĩnh bước tới tán thật mạnh vào gương mặt của cô ta.
" Dĩnh Nhi tiểu thư tôi mong cô tự trọng một chút. Chồng tôi không phải ai cũng có thể ôm đâu "