Chương 62: Bảo vệ
Cô ôm lấy anh gào khóc ầm ĩ,chỉ đơn giản là diễn xuất thôi mà nước mắt cô cứ rơi như mưa. Nhìn thấy cô như vậy anh cảm thấy rất khó chịu còn đám nhân viên kia thì chỉ biết đứng im như tượng.Đụng tới vợ của Tổng Giám đốc xem ra lần này họ sống không yên ổn rồi.
" Vưu Trường Tĩnh lần này anh phải làm chủ cho tôi. Nhân viên công ty anh...ai cũng bắt nạt tôi! ... Huhuhu.."
Ai dám làm cho vợ anh khóc chứ? Bọn họ đúng là to gan mà. Anh như ma vương đứng trước mặt toàn thể nhân viên. Họ sợ sệt, run rẩy trước đại ma vương là anh.
Nhưng duy nhất có một người cô ta không sợ vẫn dùng ánh mắt đố kỵ đó nhìn Nguyên Y.
" Ai làm gì em nói tôi nghe? Tôi đảm bảo với em sẽ * chăm sóc * tên đó thật tốt. "
Anh bá đạo nói với cô.Người đàn ông này đúng là yêu nghiệt mà chỉ một lời nói thôi cũng đủ khiến cho mọi cô gái điêu đứng vì anh.
Nguyên Y đảo mắt nhìn Yên Linh rồi nhếch mép cười vô cùng gian xảo.
Sắp tới cô quyết định mình sẽ làm một việc để nợ mới và nợ cũ một lần thanh toán cho rõ ràng.
" Là cô ta, cô ta nói tôi đê tiện, thấp kém nói tôi leo lên giường anh, nói tôi vì mê tiền mới lấy anh. Còn đám người này thì hùa theo cô ta nói xấu tôi. Vưu Trường Tĩnh tốt nhất anh xử lý chuyện này cho tốt nếu không anh coi chừng tôi! "
Nghe cô nói vậy anh đi tới trước mắt Yên Linh. Ánh đèn trên cao chiếu xuống càng làm cho nhan sắc của anh thêm phần tuyệt mỹ.
Ánh mắt sắt bén nhìn cô ta, xung quanh anh lúc nào cũng tỏa ra khí phách ngút ngàn vừa cao quý lại vừa lạnh lùng.
" Cô ấy là vợ tôi không tới lượt cô xen vào chuyện giữa tôi và cô ấy, chuyện mình còn lo chưa xong mà đi lo chuyện thiên hạ. Vưu Trường Tĩnh tôi trước giờ không thiếu tiền nếu cô ấy muốn tự tôi sẽ dâng lên.
Vợ tôi là người thế nào tôi là người hiểu rõ ngược lại tôi thấy cô mới là người quỷ kế đa đoan, chuyên đi làm chuyện xấu hãm hại người khác. "
Cô ta xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Người trước giờ ở công ty này hóng hách kêu ca lại có ngày hôm nay.
" Cô bị cắt chức trưởng phòng trừ tiền lương hai tháng còn những người còn lại thì bị trừ tiền lương một tháng vì tội nhiều chuyện. "
Nói xong anh nắm tay Nguyên dắt vào phòng.
( Rầm mmm) cánh cửa đóng luôn lại.
Yên Linh tức giận đá chân vào bàn làm việc.
( Nguyên Y sau này cô chắc chắn sẽ sống không được yên ổn)
Suy nghĩ trong lòng lấn át lý trí thật không biết sau này cô ta sẽ làm ra chuyện gì đây.
" Em nãy giờ đang diễn đúng không? Phải công nhận em đóng đạt quá không đi làm diễn viên thì uổng phí !"
Sao chuyện gì anh cũng biết hết vậy?
Rõ ràng không có một khe hở nào sao anh có thể nhìn ra được cô đang giả bộ.
" À thì... Mà anh biết rồi còn hỏi làm gì? "
Thiệt hết nói nổi mà.
Đã sai mà còn không nhận lỗi mà còn ngang ngược như vậy
" Em đói bụng chưa để tôi kêu người mang thức ăn lên "
Anh nắm tay cô dịu dàng nói.
Trái tim cô đập mạnh, anh cũng vậy. Nhưng hình như giữa họ còn có khoảng cách không tài nào nói cho đối phương biết tình cảm của mình đó là lòng tự trọng, sự cam đảm.
Ở nhà họ Hà lúc này đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân, một cô nàng năng động lại rất cá tính.
" Cô là ai sao lại đứng trước cửa nhà tôi. Đi chỗ khác giùm nếu không tôi báo cảnh sát ".
Hà Kỳ Nam vừa cầm cây kem ăn vừa nói chuyện với vị mỹ nhân này.
Nhưng hình như tiểu tiên nữ này như gặp được vàng hứng khởi nhìn anh.
" Tôi là Liên Chi bạn của Dĩnh Nhi còn... Anh chắc là bạn trai cô ấy đúng không? "
Khụ khụ anh ho liên tục còn làm rớt luôn cả cây kem đang cầm trên tay. Thiệt không ngờ người như Dĩnh Nhi mà cũng có bạn, cái thông tin này đúng là khiến cho người nghe giật mình.
" Đừng nói bậy, tôi và cô ta không có quan hệ gì cả. Hai chúng tôi chỉ đơn giản là chủ nhà và khách trọ thôi. "