Chương 16

“Vì con có bầu!”
Một tuần nghỉ sau đám cưới, có thể đối với nhiều người đó là quãng thời gian đẹp nhất, ý nghĩa nhất. Nhưng các bạn xem đấy, với tôi nó đúng là một quãng thời gian khủng khiếp. Nhưng vẫn chưa là gì với những chuỗi thời gian tiếp theo sau này.
- Sếp đến rồi kìa!


- Chúng em chào sếp!
- Ờ, chào mọi người! – Tôi nói với giọng chả mấy gì phù hợp với không khí hân hoan chào đón của mọi người trong phòng.


- Nhìn sếp bơ phờ thế kia là nghi lắm đó nha! Chắc đêm qua… – Cậu Đức nói đến đây quay lại cùng mọi người cười hô hố, cứ như là cậu ta và mọi người đoán đúng lắm ko bằng. Đêm qua ư? Mấy ngày nay rồi, tôi nào có đc ngủ cùng vợ bữa nào. À chính xác là một tuần. Tính cả hai ngày phải ngủ dưới sàn nhà. Ko biết nếu bọn họ biết chuyện sẽ cười vào mũi tôi thế nào đây.


- Anh Lâm! Thế nào? Làm tốt chứ!
- Sao lại ko? Các cậu khinh thường sếp mình thế à?
- Thật ạ? Thế chị nhà… khen chứ ạ? – Cả phòng lại cười rầm rộ!


- Trật tự đi! Thôi đến giờ làm rồi, vào làm việc đi, ko cuối tháng đánh giá xếp loại tôi trừ hết điểm giờ. – Vừa nói đến tiền có khác ai nấy đều tập trung chuyên môn ngay ko cần tôi nhắc đến lần thứ hai. Nhân viên của tôi đó, đc cái giống tôi, nhắc đến tiền là làm việc rất hiệu quả. Nhưng dẹp yên đc đám nhân viên, tôi lại thấy tủi cho thân mình. Ai đời lấy vợ rồi, mang phận chồng mà chả đc làm chồng! Tất cả cũng chỉ tại cái kế sách mang bầu rồi mà ra. Và cái kế sách ấy còn gây ra đủ rắc rối nữa.


Tôi vừa trở về nhà đã thấy tiếng Thanh Mai và mẹ tôi:
- Mẹ, sao mẹ lại vứt hết quần của con thế?
- Con gái lấy chồng rồi sao có thể mặc cái thứ này đc chứ?
- Quần tụt thì sao hả mẹ? Con thích mặc vì chúng thoải mái.
- Ko đc! Mẹ đã mua mấy cái quần chửa cho con rồi.
- Quần chửa?


available on google playdownload on app store


- Phải! Bắt đầu từ hôm nay mặc đi!
- Gì vậy chứ! Con mới chưa đầy hai tháng mà. Bụng làm gì đã to mà phải mặc quần chửa chứ mẹ!
- To hay ko to tôi ko cần biết! Vì cô có chử, phải mặc quần chửa, ko sau này ảnh hưởng đến cháu tôi. Thế thôi, ko nói nhiều nữa.
- Thật là bất công! – Thanh Mai hét lên.


- Nếu sợ sao còn chửa sớm làm gì?
- Dạ?… – Cô ấy ấm ức lắm mà ko nói đc gì!
Tôi bước lên tầng ngay sau khi mẹ tôi trở về phòng. Nhẹ nhàng ôm chầm lấy vợ từ sau lưng, khẽ thơm lên má cô ấy.
- Nhớ vợ quá!
- Buông ra đi người ta đang tức đây!


- Sao vậy? – Tôi giả vờ như ko biết chuyện gì. Cô ấy kéo tay tôi ra, xoay người lại.
- Mẹ quá đáng lắm! Mẹ vứt hết quần tụt của em. Lại còn bắt từ giờ phải mặc một đống quần chửa mẹ mua nữa chứ! Làm sao mà em mặc đc đây. Quần chửa xấu ch.ết đi đc!


- Thôi mà! – Tôi kéo cô ấy vào lòng. – Mẹ lo cho em và cho cháu nên mới như thế. Em chịu khó đi.
- Em ứ mặc quần chửa đâu!
- Vậy em mặc váy nhé? Đc ko anh đưa đi mua?
- Váy á? Hì, còn đỡ hơn quần! – Cô ấy cười toe. Rõ ràng cũng thích điệu mà lâu nay giả vờ.


Thế là ngay lập tức, sau khi đi làm chiều về, tôi đưa Thanh Mai đi chọn mua váy luôn. Lúc đầu cũng có ghé qua cửa hàng “Mẹ và bé” nhưng khổ nỗi chẳng có cái váy bầu nào vừa với cái bụng eo thon của vợ tôi cả. Thế là đành phải vào shop thời trang trong siêu thị mua váy bình thường nhưng phải mặc thoái mái và tất nhiên ko chặt bụng. Thanh Mai – vợ tôi đúng là mặc gì cũng đẹp. Cô ấy thử cái váy nào trông cũng xinh. Nhìn cô ấy trông cứ như một con búp bê nhưng tinh nghịch và nhí nhảnh lắm. Thử váy mà cô ấy làm đủ động tác bắt tôi lôi điện thoại ra chụp hình cô ấy. Phải công nhận thêm cái nữa là vợ tôi chụp hình rất ăn ảnh. Cái nào trông cũng xinh và dễ thương. Khác hẳn với những lúc đanh đá, cáu gắt của cô ấy. Vợ tôi đúng là đẹp quá đi!


- Anh ơi, đôi cao gót này đẹp quá! – Thanh Mai reo lên khi đập vào mắt chúng tôi là đôi cao gót 7 phân, trông vô cùng dễ thương với hình cỏ 3 lá lấp lánh đủ màu.
- Cao thế này em đi nổi ko?


- Hì, 10 phân thì em mới sợ thôi chứ 7 phân thì bình thường. Nhớ lần trc đi dự sinh nhật cùng em ko? Em mặc váy đi đôi 7 phân đó!
- Và nhảy rất đẹp?


- … – Cô ấy lại cười. Nụ cười mà tôi rất thích mỗi khi nhìn ngắm vợ mình. Có lẽ kí ức về những ngày tháng chúng tôi chưa yêu nhau cũng có biết bao những điều thú vị và những kỉ niệm đẹp.


Thanh Mai cứ nằng nặc đòi mặc váy và đi luôn đôi cao gót mới mua về nhà. Công nhận là nhìn cô ấy rất đẹp khi mặc váy và đi cao gót. Suốt cả lúc từ siêu thị đi ra bãi đỗ xe ai cũng phải liếc nhìn cô ấy. Trông cô ấy đẹp như một bông hoa tươi tắn căng đầy nhựa sống và long lanh bởi những giọt sương mai! Chúng tôi đi bên nhau như một cặp đôi hoàn hảo nhất. Ko biết có phải là tôi đang tự sướng ko nhỉ? Nhưng thực sự đó là những gì mà tôi đã cảm nhận thấy.


Vừa bước vào nhà, chúng tôi vội vã lên gác ngay. Tại sợ lại bị mẹ la đi mà ko biết đường về ăn cơm. Gìơ đã 8 giờ hơn rồi mà. Vừa sắp sửa bước lên đến cửa phòng chúng tôi giật mình bởi tiếng mẹ ở ngay sau lưng mình từ lúc nào.
- Đi đâu mà giờ hai đứa mới dẫn xác về ?


- Chúng con đi mua ít đồ.
- Ít à? Mấy túi lớn thế kia mà kêu ít à?
- Lâu lâu chúng con cũng phải mua sắm chứ mẹ. Thôi bọn con đi cả ngày rồi, bọn còn về phòng tắm đây.
- Đứng lại!
- Dạ!
- Thanh Mai cởi cao gót ra.
- Dạ?


- Có biết là mình đang có chửa ko? Mang bầu mà đi đôi cao gót cao thế kia hả?
- Dạ!… Nhưng…
- Ko nói nhiều! Cởi ra đưa đây, khi nào đẻ xong tôi trả!
- Kìa mẹ, mới có 2 tháng thôi mà.


- Anh lại còn nói nữa à? Vợ anh ko biết đến cả anh cũng thế nốt hả? Thấy vợ đi dép cao thế mà cũng để yên đc…. Ơ hay, chị còn chưa cởi ra à?


- Dạ ko! Con cởi ngay đây ạ! – Cầm đôi dép cao gót của Thanh Mai trong tay mẹ tôi bình thản bước xuống cầu thang, vừa đi bà vẫn buông thêm vài câu. – Từ giờ chỉ đc đi dép thấp thôi biết chưa! Tôi mà thấy còn đi dép cao nữa thì anh chị ch.ết với tôi. Đúng là… con với chả cái. Có lớn mà ko có khôn!


Thanh Mai mếu máo nhìn tôi. Gìơ đây làm việc gì cũng bị mẹ tôi vin vào: “Vì con có bầu”. Xem đó, từ chuyện cấm vận chúng tôi, cho đến chuyện mặc quần áo và giờ là giày dép. Thế nhưng mọi chuyện mẹ tôi vẫn chưa dừng ở đây đâu!
-----
Mẹ chồng – Nàng dâu !


- Trời ơi! Anh ơi! Mới có 1 tháng thôi mà em tăng 2 ký rồi! Ôi… thế này thì thành heo mập mất thôi! – Thanh Mai la oai oái khi cô ấy vừa đứng lên cái cân cân thử. Ừ mà cũng công nhận dạo này vợ tôi béo hơn trc. Nhưng tôi trông cô ấy vẫn đẹp mà. Béo khoẻ cũng tốt chứ có sao đâu nhỉ!!


- Ko sao đâu! Chỉ hơi béo một chút thôi!
- Hơi béo! Ôi ko! Em ko biết đâu! Tất cả là tại mẹ đó! Ngày nào cũng bắt em phải ăn chân giò. Ko béo mới lạ. Em ngấy tận cổ họng rồi! Cứ đà này em thành con heo quay cũng nên! Huhu ko biết đâu! Ko biết đâu!….


Thanh Mai vừa kéo ghế ngồi xuống bàn ăn cơm. Nhìn quanh bàn một lượt ko thấy có món canh chân giò, trông cô ấy có vẻ đang ăn mừng trong lòng.


- À còn món canh chân giò ở dưới bếp! – Cô ấy đang tận hưởng cảm giác sung sướng thì ngay lập tức bị mẹ tôi dập tắt. Đặt bát canh chân giò trc mặt Thanh Mai, mẹ tôi dõng dạc:
- Phải ăn hết nghe chưa!
- Dạ?
- Dạ gì mà dạ? Thôi ăn đi!


- Mẹ! Con ngấy tận cổ họng rồi! Ngày nào mẹ cũng bắt con phải ăn món này là sao?
- Ơ hay cái con bé này. Có chửa ăn canh chân giò tốt chứ sao!
- Nhưng ngấy lắm! Con ăn ko nhuốt nổi nữa đâu!
- Ko nhuốt nổi vẫn phải nhuốt! Đâu phải ăn cho mình chị!


- Con ko ăn đâu! Ngày nào mẹ cũng chỉ nấu một món này, mẹ kêu tầm bổ. Có mà mẹ ghét con, nên mẹ mượn cớ để tr.a tấn con thì có!
- Cái gì?!!!!!!


Thế đấy bữa ăn trưa của chúng tôi đc mở màn bằng một tiết mục “dân ca và nhạc cổ truyền” của hai nghệ sĩ mẹ chồng, nàng dâu. Và tiếp theo sau bữa trưa là bữa tối. Có lẽ tôi sẽ lại đc nghe hát!
- Sao chỉ có mỗi rau và lạc rang thế mẹ. – Nhìn mâm cơm tôi thắc mắc.


- À, tôi nấu nhiều món sợ lại mang tiếng tr.a tấn vợ anh! – Giọng mẹ tôi kéo dài, đủ để hiểu hàm ý của bà.
- Ăn thế này lại dễ nhuốt cũng nên! Hì, cám ơn mẹ nhé! – Thanh Mai đang cố tình trêu ngươi mẹ tôi đây. Thật phiền phức với hai cái người này.


Tưởng mẹ tôi chỉ giận có bữa này ai dè mẹ tôi cho cả nhà ăn “thanh đạm” nguyên một tuần.
- Lại rau muống với lạc rang hả mẹ? – Tôi nhăn nhó.
- Phải. Ăn thế này vợ anh mới dễ nhuốt.


- Cám ơn mẹ nhé, vì con mà mẹ bắt cả nhà phải chịu khổ cùng. – Thanh Mai cũng ko vừa. Hình như dạo này cô ấy bắt đầu phán kháng lại mẹ tôi thì phải. Trời ơi cái cá tính ngang ngược của cô ấy lại thức tỉnh rồi! Nhưng thôi, giờ tôi ko bận tâm, tôi chỉ bận tâm tới mấy bữa ăn sau này của tôi thôi.


- Mẹ ơi, ăn thế này cả tuần rồi, thiếu chất lắm. Con đi làm mệt, mẹ thì cũng cần phải đc tầm bổ, Thanh Mai lạ có thai. – Tôi tỉ tê. – Mai mẹ đổi món quay trở lại như trc nhé!


- KO! – Trời! Tôi vừa mới dứt lời thì ngay lập tức bị phản đối bởi cả mẹ đẻ lẫn vợ yêu! Đúng là chẳng ai khổ bằng tôi. “Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi ch.ết”. Tôi đau khổ phải gánh chịu cái thân phận ruồi muỗi!


Vừa ăn cơm xong, Thanh Mai đứng dậy thu dọn bát đũa. Rửa bát đũa là phần việc của cô ấy mà. Nhưng thật lạ, Thanh Mai vừa dọn vừa ngóng mẹ tôi. Vừa thấy mẹ tôi từ phòng khách bước vào, cô ấy vội ôm bụng.
- Anh ơi! Em… em đau bụng quá! Ôi em đau bụng quá! Em đau ch.ết mất!


- Ơ… ơ… – Tôi đần người chả hiểu gì cả!
- Cái thằng kia! Ko lại đỡ xem vợ mày làm sao! – Tôi giật mình bởi tiếng quát của mẹ. Vội vã chạy lại đỡ người Thanh Mai.
- Em sao thế hả? Sao tự dưng lại đau bụng.
- Em ko biết! Chắc là cái thai nó làm sao.


- Hả? – Tôi tròn mắt. Và ngay lập tức bị cái véo nhắc nhở của Thanh Mai. Ko biết cô nàng của tôi đang giở trò gì nữa.
- Con Thanh Mai kia sao ăn nói gở mồm thế hả? Sao đâu mà sao. Mang thai ai chả đau bụng vài lần.


- Vâng con biết rồi! Thôi em ko sao đâu. Đau một tí em cố chịu vậy. Bỏ em ra đi em còn phải rửa bát! – Nhìn bộ dạng cô ấy lúc đó trông đau yếu lắm.
- Thôi khỏi. Đau thì lên phòng nghỉ ngơi đi. Để bát đũa đấy tôi rửa.


Mẹ tôi vừa nói xong, quay ra nhìn vợ yêu mình đang mỉm cười sung sướng. Trời đất, hoá ra là cô vợ yêu quý của tôi muốn trốn rửa bát. Đưa cô ấy lên phòng, tôi khẽ nói.
- Em ko muốn rửa bảo anh 1 tiếng cũng đc mà! Sao phải bày trò làm gì?


- Anh rửa thì thà em đi rửa còn hơn! Người ta đâu cần anh rửa hộ chứ’! Cần mẹ anh cơ!
- Là sao vậy?


- Mẹ suốt ngày gây chuyện với em! Gìơ đến lượt em! – Cô ấy cười đắc chí vì vừa hạ đo ván cho mẹ tôi “mọc sừng”! Tôi chỉ còn nước cầu trời, lạy đất cho cuộc sống tôi đc êm xuôi mấy ngày. Nhưng trời chẳng thấu mà đất cũng chẳng thương!
Đang ngồi xem ti vi thì tiếng vợ vào cắt ngang.


- Anh! Cái máy giặt nó bị sao ý. Ko thấy khởi động gì cả!
- Nó hỏng rồi! – Tiếng mẹ tôi từ phòng bước ra. – Chị chịu khó giặt tay tạm một hôm!
- Giặt tay ạ?
- Phải! Chị ko giặt đc thì để đó tôi giặt!


- Ôi! Cám ơn mẹ! Hì, vậy mẹ giặt hộ con nhé. Con phải lên phòng dọn qua phòng anh Lâm cái. Bừa bộn quá! – Nó rồi cô ấy phi thẳng lên tầng bỏ lại tôi và mẹ há hốc miệng kinh ngạc, đặc biệt là mẹ tôi! Nhưng kì lạ thay, tôi thấy mẹ vào phòng tắm, thản nhiên cắm lại máy giặt và giặt bình thường. Tôi còn nghe rõ tiếng mẹ lầm bầm”


- Cái con quý sứ này! Nó trơ hơn mình tưởng! Mình cứ tưởng bắt nó đc bữa giặt đồ nhừ tay, ai dè…


Trời đất, mẹ tôi từ bao giờ lại biết bày trò thế này? Đúng là mọi thứ trong gia đình tôi bắt đầu bị đảo lộn rồi. Gìơ thì tôi đã hiểu thế nào là chuyện “mẹ chồng nàng dâu”!






Truyện liên quan