Chương 3: Lời tạm biệt
*" Yêu một người đã khó, **quên đi một người lại càng khó hơn. "*
______
" Nếu là anh, nếu biết một ngày nào đó không xa mình sẽ ch.ết, thì anh sẽ làm gì trong những ngày cuối cùng ấy?"
Cô nói, ánh mắt đượm buồn nhìn qua khung cửa sổ, từng giọt nước mắt vô hồn lặng lẽ lăn dài trên đôi má hồng.
" Em, vậy mà chỉ còn được sống có một tháng nữa thôi sao? Tại sao lại như vậy nhỉ? Anh có biết không?"
Giọng cô nhẹ nhàng, mang chút gì đó nghẹn ngào, có chút gì đó chua chát, và có chút gì đó đắng cay... Cô hỏi anh, ánh mắt cô hướng về phía anh, và.... Chờ đợi câu trả lời từ anh...
Anh không nói gì, chỉ lấy tay quệt đi những giọt nước mắt của cô, đồng thời, nước mắt anh từ giây phút ấy cũng lặng lẽ rơi theo...
- Uyển Nhi, em đừng có hỏi anh những câu như vậy có được không? Xin lỗi, anh không biết nên trả lời em như thế nào...
- Không biết? Tại sao lại không biết....?
Cô nói, hai hàng nước mắt một lần nữa lại trào dâng. Cô gào thét trong tuyệt vọng.
- TẠI SAO.....? Huhuhu... Em không muốn ch.ết, không muốn ch.ết. Bạn bè em, ba má em, còn người em yêu nữa, em không muốn rời xa họ. Không muốn. Huhuhu....
- Ngoan! Em sẽ không sao đâu. Anh sẽ cố hết sức, cố hết sức chữa khỏi bệnh cho em. Vì thế cứ yên tâm. Em sẽ không sao đâu...
Nói rồi anh gồng mình lên ôm cô vào lòng. Cánh tay anh xiết chặt, gắt gao ôm lấy cô. Chỉ sợ nếu anh thả lỏng, cô sẽ biến mất, rời xa anh mãi mãi..." Ưm... Đau..." Tiếng cô nhỏ nhẹ, nàn môi trong phút chốc lại Chu lên, trông rất đáng yêu,... Không may, hình ảnh đó lại lọt vào trong ánh mắt của anh.... Khiến anh giờ đây rất muốn....
Nghĩ là làm, anh cúi người xuống tham lam ɭϊếʍƈ ʍút̼ mật ngọt từ cô, ép người cô xuống giường, anh gắt gao ôm chặt lấy cô, hơi thở anh bắt đầu dồn dập, anh muốn cô....
- Ưm....Ưm... Ưm...
Tiếng cô dần dần trở lên khàn đặc, khơi dậy ham muốn từ anh....
Anh cứ triền miên, tham lam nhấm nháp đôi môi đỏ mọng của cô. Tay anh vì thế mà cũng bắt đầu di động trên người cô, nhưng....
/ Rầm.../ - Mấy người đang làm cái quái gì thế?
Tiếng của một tên con trai, anh thật sự rất tức giận, khi thấy người con gái mình yêu, nằm một chỗ với thằng đàn ông khác. Hai người họ, cư nhiên ôm ấp nhau, ɭϊếʍƈ láp nhau,... Mặc dù nơi đây là bệnh viện.
- Anh Ken.... Anh... Em... Không phải là những gì anh vừa nhìn thấy đâu. Em không...
Cô cuống cuồng giải thích. Cô rất sợ. Sợ anh sẽ rời xa mình. Sợ anh sẽ ghét bỏ mình...
- Sao Hả. Là tôi đã phá đám hai người đúng chứ? Tôi không ngờ cô... Lại có thể làm ra cái chuyện bại hoại như thế? Tôi đúng là một thằng đàn ông tệ mà. Hờ. Không ngờ tôi lại đi yêu cái người bại hoại như cô...
Anh nói, ánh mắt đỏ ngàu, chấp chứa biết bao hận thù. Anh hận, hận không thể cướp cô ra khỏi vòng tay tên đàn ông kia, anh hận, hận không thể đánh cho tên đàn ông kia một trận. Và anh hận, hận vì cô đã lừa giối anh...
- Không... Em không có. Ken à, nghe em nói đi....
- Cô còn cái gì để nói hả? Tôi không muốn nghe những lời thối tha từ chính miệng cô nói ra nữa.
Nói rồi anh một Mạch đi ra khỏi phòng bệnh, bỏ mặc lại cô với hai hàng nước mắt dài. Cô khuỵ xuống, khóc... Rồi lại cười.
Hình ảnh của cô, vô tình lọt và hai ánh mắt. Và cả hai ánh mắt ấy, đều là đau thương. Một là người đơn phương cô ( Triệu Hoàng Minh). Một là bạn trai cô ( Hoàng Lục Nam < Ken >)
________
Hehe. Mở màn rồi. Cuộc chiến tay ba bắt đầu khai chiến. Anh Triệu nhà ta đã ra tay, liệu anh Ken có thể đánh thắng anh Triệu không đây? Liệu ai có thể có được cô?
Chúng ta cùng biểu quyết nào?
Để lại nhận xét đi nha mọi người!
#Kun sẽ lấy nó làm động lực để viết truyện!!
Mơn mọi người nhiều lắm!!!