Chương 22: Sự tính toán của đàn ông (2)
Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ đến Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương.
Việc này ắt hẳn là có sự tác động của Bí thư Uông, chả là từ khi Bí thư Uông Chính Lương nói câu đó, thái độ của lãnh đạo bệnh viện đối với cô có sự thay đổi.
Vào hôm Vu Quyên Tú xuất viện, chồng của bà ấy, Bí thư Uông Chính Lương đến đón. Lãnh đạo bệnh viện biết ông ấy tới, đều ra tiễn Vu Quyên Tú, là bác sỹ điều trị chính, Lâm Như đương nhiên cũng có mặt. Sau khi Bí thư Uông và lãnh đạo bệnh viện hỏi thăm nhau một cách khách khí, nhìn thấy Lâm Như, Bí thư liền bước tới nói với cô: “Cảm ơn cô! Bác sỹ Lâm! Là người nhà bệnh nhân, tôi vô cùng cảm ơn cô, cô không hổ là bác sỹ phẫu thuật số một của thành phố Hải Tân chúng ta, y thuật vô cùng nhanh nhạy chính xác, miệng vết thương cũng lành rất nhanh”.
Lâm Như cười một cách khiêm tốn: “Cảm ơn sự động viên của Bí thư, đó là việc tôi nên làm mà”.
Bí thư Uông lại nói một câu. Câu nói này rất có thể là câu nói làm thay đổi vận mệnh của cô. Bí thư Uông cười ha ha nói: “Được rồi, không nói nhiều nữa, hôm khác có thời gian thì đến nhà tôi chơi, chị Vu của cô và tôi đều rất hoan nghênh cô!”
Câu này vừa được nói ra, Lâm Như liền cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh nhìn cô có sự thay đổi. Nhà của Bí thư Thành ủy là nơi anh có thể ra vào tùy tiện được sao? Mọi người không thể, nhưng Lâm Như lại có thể. Cô không những có thể đến, mà còn do Bí thư công khai mời cô đến. Bí thư còn nói: “Chị Vu của cô và tôi luôn hoan nghênh!”. Điều này cho mọi người thấy, quan hệ giữa Lâm Như và gia đình Bí thư không phải là quan hệ bình thường. Có sự thể hiện này, nếu lãnh đạo bệnh viện cứ tiếp tục thờ ơ thì không ổn chút nào.
Lâm Như nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cơ sự của việc đề bạt này không có lý do nào khác ngoài câu nói của Bí thư Uông.
Câu nói này mặc dù không có ý rõ ràng đề nghị đề bạt cô, nhưng người có quyền đề bạt nghe sẽ biết nên làm thế nào. Sự việc vốn dĩ là thế, người nói không có ý, người nghe lại cảm thấy có ẩn ý, trong tình huống không rõ thực hư như thế nào người nghe đưa ra quyết định như vậy cũng là chuyện dễ hiểu, có cơ sở này, cô càng khiêm tốn, bọn họ càng cảm thấy đã thất lễ với cô, cho nên mới khẩn cầu cô nhận lời như thế.
Lâm Như càng nghĩ càng thấy chuyện này rất hài hước, đương nhiên chuyện chiếc bánh bao có nhân thịt không biết từ đâu rơi xuống chỗ cô cũng khiến trong lòng cô cảm thấy rất vui. Trở về tới nhà, cô liền đem chuyện này kể cho Hứa Thiếu Phong nghe để ông ấy phân tích nguyên nhân cốt lõi bên trong, cũng để cho lòng cô thấy yên tâm hơn.
Hứa Thiếu Phong nghe xong câu chuyện liền cười phá lên, vừa cười vừa nói: “Tin tốt, đúng là một tin tốt lành, sau này, nhà chúng ta không chỉ có Cục trưởng mà còn có Chủ nhiệm, có thể hợp thành một ban rồi”.
Lâm Như nói: “Nói rất hay, ông thử phân tích nguyên nhân bọn họ đề bạt tôi liệu có phải do câu nói của Bí thư Uông không?”
Hứa Thiếu Phong nghĩ một lát rồi nói: “Bà thử nghĩ xem, Vu Quyên Tú liệu có khen bà với Viện trưởng không, hoặc là có ám hiệu gì đó?”
Lâm Như nghĩ một lát rồi nói: “Hình như không, có thì cũng không rõ ràng cho lắm, tôi cũng không biết nữa”.
“Thế thì có khả năng câu nói của Bí thư Uông đã gây ra tác dụng quan trọng. Nghe lời của lãnh đạo, thứ nhất là phải xem hoàn cảnh, thứ hai là phải xem ngữ điệu. Hoàn cảnh của câu nói rất quan trọng, nếu ông ấy chỉ nói trước mặt bà và bà Quyên Tú, có nghĩa là ông ấy chỉ muốn thể hiện ấn tượng tốt đối với bà, mà ảnh hưởng đối với cá nhân thì không lớn. Nhưng nếu ông ấy nói trước mặt lãnh đạo bệnh viện, thì rất khó có thể khiến cho người ta đoán biết ý đồ, bọn họ có thể hiểu là tình cảm giữa bà với vợ chồng Bí thư không tầm thường chút nào, cũng có thể hiểu đấy là ám hiệu của Bí thư với họ. Ngoài ra, nghe giọng điệu ông ấy, giọng điệu nặng nhẹ nhanh chậm, cũng đoán biết được tình cảm lạnh nhạt hay nhiệt tình. Lời nói như nhau, nếu lãnh đạo nói một cách thờ ơ thì đó chỉ là tiểu tiết còn nếu ông ta có ý nhấn mạnh, điều đó có nghĩa là muốn để người khác nghe thấy. Nếu lãnh đạo muốn người khác nghe thấy, người khác nhất định phải nghe thấy, nghe thấy rồi thì nhất định sẽ để ý lời của lãnh đạo, nếu không để ý hoặc để ý không được chu đáo, sẽ bị lãnh đạo để ý lại. Tôi nghĩ chắc là lãnh đạo bệnh viện của bà đã lĩnh hội sâu sắc lời của lãnh đạo, mới đối xử với bà khẩn thiết như thế, mới đưa bà lên chức Phó Chủ nhiệm”.
Lâm Như nghe Hứa Thiếu Phong nói một hồi, cũng thở phào nhẹ nhõm nói: “Không ngờ kiến thức chốn quan trường cũng nhiều đến thế, chỉ học cách lĩnh hội lời nói của lãnh đạo thôi cũng đã bao gồm nhiều chiêu thức như thế này rồi, nếu chỉ học ở trường thôi thì không bao giờ biết được những điều này”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Đương nhiên rồi, thực tế cuộc sống luôn cho ta kiến thức thật sự mà. Có lúc, đối với lời nói của lãnh đạo, chúng ta lĩnh hội có sâu sắc hay không có thể cho thấy sự nhìn nhận của người đó là sâu sâu sắc hay nông cạn, điều đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tiền đồ sau này của người đó. Tôi lấy một ví dụ phản diện, một vị lãnh đạo cùng ngành, khi nói chuyện phiếm với cấp dưới, nói tới việc bố ông ta ở quê muốn dỡ nhà. Vị lãnh đạo nói, vốn dĩ muốn đón bố mẹ ông ấy lên thành phố sống chung với gia đình, nhưng bố mẹ ông ấy không quen, nhất định đòi sống ở quê nên ông ấy cũng không còn cách nào khác đành sửa nhà cho ông cụ.
Người cấp dưới này chỉ thêm vào lời vị lãnh đạo vừa nói, cho rằng những người già bây giờ toàn là những người cổ hủ, cố chấp, chứ không lĩnh hội được hàm ý đằng sau lời nói của vị lãnh đạo đó. Sau này, những người khác đã được thăng quan tiến chức, riêng người cấp dưới đó không ngóc đầu lên được, tìm hiểu nguyên nhân mới rõ, những người được đề bạt đều giúp sức xây nhà cho bố mẹ lãnh đạo, chỉ riêng anh cấp dưới đó là không, đương nhiên cũng không thuộc trong hàng ngũ được đề bạt. Ngoài ra còn có một vị lãnh đạo khác khi xuống địa phương kiểm tr.a công tác có nhắc đến tên một người, nói người đó là bạn học cũ hồi đại học với ông ấy, hiện giờ đang sống ở huyện này nhưng không biết làm việc gì? Lãnh đạo trong huyện không biết, bèn nhanh chóng cho người đi điều tra. Chẳng bao lâu, ban điều tr.a đã có câu trả lời, hóa ra ông ấy làm giáo viên một trường học ở một ngôi làng. Vị lãnh đạo đó nói: “Hồi học đại học, tôi và anh ấy thân nhau như chân với tay, quan hệ với nhau rất tốt, không ngờ sau hơn 10 năm lại không liên lạc với nhau được nữa, các cậu có gặp thì giúp tôi hỏi thăm”. Nghệ thuật lãnh đạo là gì? Chính là ở chỗ đó. Ông ấy không bảo họ đề bạt bạn của ông ấy, chỉ đưa cho họ một thông tin, không nói gì thêm. Ông ấy trở về, không lâu sau lãnh đạo huyện đã điều người bạn học cũ đó lên trên huyện, đề bạt làm chức Phó Chủ nhiệm phòng Giáo dục Đào tạo huyện. Một câu nói của lãnh đạo cấp trên, có lúc có thể hơn cả sự phấn đấu cả đời của một người. Giống như quan hệ với gia đình Bí thư Uông, không phải ai muốn cũng được, Vu Quyên Tú và Bí thư Uông đã hoan nghênh bà đến nhà họ thì bà nên bớt chút thời gian đến đó, giúp họ nấu bữa canh, biếu chút thuốc, đây là cơ hội tốt để thắt chặt thêm mối quan hệ với họ, nhất định phải trân trọng”.
Lâm Như nghe thấy rất vui liền nói: “Nói rất có lý, để cảm ơn, tôi nhất định nắm chắc cơ hội này, phải đến nhà họ vài lần mới được. Tôi chỉ e người ta mời khách khí, nếu đi thật, chưa hẳn họ đã vui. Hơn nữa, để người khác nhìn thấy cũng rất ngại, giống như thấy người sang bắt quàng làm họ, cố tình đến kết giao với vợ Bí thư”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Không sao, quan trọng là phải biết nắm bắt cơ hội. Cổ nhân từng nói, chân lý chỉ cần vượt qua một bước, sẽ gặp phải sai lầm. Quan hệ xã giao với người khác cũng thế, nắm bắt quá chặt cũng sẽ gây phiền hà cho người ta, nếu lâu lâu mình không đến thăm cũng bị người ta cho rằng mình tạo khoảng cách với họ, quan hệ vốn dĩ rất tốt cũng trở nên xa dần, một khi quan hệ xa rời cũng giống như cơm nguội, có muốn hâm nóng lại cũng không được như cũ nữa. Hôm khác bà liên lạc với bà Quyên Tú một chút, cứ nói về chuyện dạy bà ấy việc nấu canh dưỡng sinh, bà ấy nhất định sẽ rất vui khi bà đến”.
Lâm Như nghe xong cứ gật đầu khen mãi. Cô thấy đầu óc Hứa Thiếu Phong đúng là rất sâu sắc, có hiểu biết, bất cứ việc gì đến tay ông ấy, ông ấy đều phân tích ra ngọn ra ngành, đây cũng là thứ mà cô luôn cảm thấy ngưỡng mộ và tự hào ở ông. Đương nhiên ông ấy cũng có điểm khiến cô phải phiền muộn, chẳng hạn như việc ông ấy luôn về nhà muộn, miệng bảo là phải hội họp nhưng trên thực tế không ai có thể biết rõ ông ấy họp với ai? Cho đến bây giờ cô vẫn chưa đủ bằng chứng chứng minh ông có người đàn bà khác, nhưng từ một số biểu hiện bên ngoài, cô vẫn có chút hoài nghi. Việc này không giống như những việc khác, một khi đã nghi ngờ, trong lòng sẽ không được thoải mái, nhất là chuyện quan hệ chăn gối thì càng không thể tập trung được, cho nên dần dần chất lượng cũng bị giảm xuống. Ông ấy vốn dĩ thuộc lòng những nguyên tắc ngầm trong chốn quan trường, lại biết sự lợi hại trong các mối quan hệ trong đó, tại sao ông ấy vẫn dám đùa với lửa?
Cứ nghĩ như vậy, cô lại muốn thử, hoặc là đánh động cho ông ấy, bèn nói: “À, Thiếu Phong, gần đây trên mạng có một tin hot nói về một vị cán bộ giết tình nhân, đúng là kinh thiên động địa, không biết ông đã đọc chưa? Ông này nguyên là Chủ nhiệm Hội đồng Thường trực Ủy ban Nhân dân thành phố Tề Nam tên Đoàn Nghị Hòa. Ông ta có tình nhân nhưng người đàn bà đó rất quá quắt, được voi đòi tiên, lòng tham vô đáy, đòi Đoàn Nghị Hòa mua nhà cho đã đành, lại còn muốn sắp xếp công việc cho họ hàng nhà bà ta, làm cho vị lãnh đạo này phải khổ sở. Sau đó người đàn bà này không ngừng đòi tiền của Đoàn Nghị Hòa. Ông này không thể chịu đựng thêm nữa đành nghĩ cách giết người diệt khẩu. Cuối cùng âm mưu bí mật với cháu rể, đặt thuốc nổ trên xe của người đàn bà đó, người đàn bà đó bị nổ tung trên phố, còn làm bị thương cả hai người đi đường. Những người này, có nhà có con cái, lại có địa vị không muốn sống cuộc sống sung sướng, vì một người đàn bà mà hủy hoại bản thân, lại còn hủy hoại cả gia đình, đúng là không đáng”.
Hứa Thiếu Phong trong lòng căng thẳng, không phải bà ấy có ám chỉ gì khác chứ, sao lại kể với mình tin này? Liền nói: “Xem rồi, bây giờ cả nước có mấy vụ án quan chức giết tình nhân, những người này đúng là hám lợi mất khôn, vì một chút lợi ích mà ném cả sinh mạng của mình vào trong đó, để cuối cùng, tất cả nhận được chỉ là con số 0”.
Lâm Như nói: “Những người đàn bà này đúng là ch.ết không hết tội, tưởng là chỉ cần nắm chặt một kẻ làm quan là có thể thay đổi được vận mệnh tám đời nhà mình, đúng là chẳng có tôn ti gì cả, quá đê tiện, cũng quá đáng ghét. Có ch.ết cũng không có ai thương. Những tên cán bộ đó cũng kém cạnh quá? Rành rành biết được đó là cạm bẫy, còn chui vào trong, chẳng chịu tiếp thu bài học của người khác gì cả”.
Hứa Thiếu Phong càng nghe càng thấy không bình thường, dường như bà ấy không phải đang nói về người khác, mà là đang nhắc nhở ông. Liệu có phải Lâm Như đã biết gì đó về chuyện của ông và Trần Tư Tư? Nghe thấy rất không thoải mái, muốn bỏ đi chủ đề này, liền nói: “Cái này thì có gì lạ chứ? Thiên hạ rộng lớn, không có chuyện gì là không có. Trước đây, ở Quảng Đông xảy ra vụ án Cục trưởng giết Cục phó, nguyên nhân là Cục phó loan tin muốn cướp vị trí của Cục trưởng, Cục trưởng giết ch.ết Cục phó trong phòng làm việc. Sau đó qua điều tr.a nói là người Cục trưởng đó tinh thần không bình thường, nghĩ xem, một người thần kinh không bình thường, làm sao có thể làm Cục trưởng?”
Lâm Như nói: “Không biết là vì quyền lực, hay là vì sắc, ông nhất định không được như họ đâu nhé, lên được cái chức như ông bây giờ không phải dễ dàng gì, phải biết tự hài lòng và coi trọng nó”.
Hứa Thiếu Phong hơi tức giận nói: “Nói linh tinh! Sao tôi có thể giống họ được?”
Lâm Như cười nói: “Tôi chỉ là có ý nhắc nhở ông thôi, không biết chừng có con đàn bà nào muốn bám lấy ông, ông lại đứng không vững thì làm thế nào? Đến lúc đó ông hãy nghĩ tới lời tôi nói, nghĩ tới con mà kìm nén bản thân mình”.
“Nếu tôi là loại người đó, thì khi còn trẻ đã giở thói đó rồi, còn đợi đến bây giờ sao? Bà cứ yên tâm đi, tôi sẽ không hồ đồ như thế đâu”.