Chương 71: Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt (11)
Lâm Như không nghĩ Đào Nhiên lại có thể mang mấy túi to đựng đủ các loại hoa quả đến thăm cô.
Vừa vào đến cửa Đào Nhiên đã nói: “Chị Lâm, nghe nói chị không được khỏe, có phải bị cảm rồi không? Em đến thăm chị đây”.
Lâm Như vừa nhìn đã biết Đào Nhiên biến giả thành thật, nên có chút ngại ngùng, liền nói: “Không có gì, chỉ bị ốm xoàng thôi, uống thuốc là khỏi ngay thôi”. Lâm Như nghĩ, nếu tính theo đúng thời gian thì bây giờ vẫn là trong giờ học yoga, sao cô ta lại đến sớm như vậy chứ? Cô lại hỏi Đào Nhiên: “Nhiên à, sao hôm nay cô nghỉ tập sớm vậy?”
Đào Nhiên nói: “Nghe nói chị Lâm không được khỏe, em muốn đến thăm chị nên hôm nay em nghỉ tập”.
Lâm Như bất giác thầm kêu khổ vì Đào Nhiên quan tâm mình thế này, sau này không biết là cô có đến chỗ đó học nữa không. Nếu như không đi nữa thì cũng chẳng tìm được lý do nào, nếu mà đi thì bản thân cô lại không thể chịu được. Trần Tư Tư đã có thai rồi, sao mà vẫn lên lớp dạy yoga được? Không biết là chưa đến kỳ ốm nghén hay không biết tự bảo vệ sức khỏe của mình? Khi nghĩ đến những chuyện không vui, Lâm Như thấy trong lòng rối như tơ vò. Có những lúc, sự nhiệt tình quá mức của đối phương cũng làm người ta không thể chịu nổi, muốn từ chối cũng không tìm được lý do nào mà từ chối, chỉ còn cách đành cười nói: “Cô thật là, phải đi tập đi chứ, tôi có sao đâu”.
Khi hai người đang nói chuyện thì Hứa Thiếu Phong đi từ phòng đọc sách ra, nhìn thấy Đào Nhiên liền cười nói rất vui vẻ: “Đào Nhiên đó à, cảm ơn cô đã quan tâm đến Lâm Như nhà tôi như vậy. Điều này chứng tỏ Phó Chủ nhiệm Lâm nhà ta có nhân duyên tốt. Nào, ngồi xuống ghế đi”.
Đào Nhiên vui vẻ nói: “Cục trưởng Hứa cũng ở nhà sao?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Tất nhiên là ở nhà rồi, Vương Chính Tài nhà cô đang đi ra ngoài à?”
Đào Nhiên đáp: “Anh là sếp còn không ra ngoài, anh ấy đương nhiên cũng ở nhà rồi”.
Hứa Thiếu Phong cười ha ha nói: “Được rồi! Cái cô Đào Nhiên này thật là, nói như thế hóa ra là để phê bình tôi đây mà, cứ như mỗi lần Vương Chính Tài nhà cô ra ngoài đều là do tôi bảo cậu ấy đi không bằng”.
Đào Nhiên liền lấy tay che mặt cười ha ha.
Sự xuất hiện của Thiếu Phong làm Lâm Như thấy ấm áp trong lòng, cô cũng vui vẻ bảo Đào Nhiên ngồi xuống ghế sofa.
Hứa Thiếu Phong nói: “Sao rồi, bây giờ đài truyền hình không làm cho người ta vui vẻ, thoải mái được à?”
Đào Nhiên không để mất cơ hội nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm, nhờ có sự quan tâm của anh em làm việc cũng thấy rất vui, anh nói xem chị Lâm không phải cũng như vậy sao?”
Lâm Như nghe xong liền nói: “Là do cô Nhiên làm tốt mà, cô mà không làm tốt thì cấp trên có quan tâm cũng có tác dụng gì chứ”.
Hứa Thiếu Phong cũng nhân cơ hội này đùa Lâm Như: “Phó Chủ nhiệm Lâm ăn nói thật giỏi giang, nói câu nào đúng câu đấy”.
Đào Nhiên nghe xong cười ha ha nói: “Anh Hứa khen thật đúng, chị Lâm đúng là tấm gương sáng của mấy chị em bọn em đấy, không chỉ ăn nói có học vấn đâu mà đối xử với mọi người cũng rất tốt nữa”.
Hứa Thiếu Phong cũng hùa vào nói: “Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, khi đi làm thì người khác phải nghe tôi nhưng về đến nhà thì tôi phải nghe chị Lâm của cô đấy”.
Lâm Như nói: “Hai người cấp trên cấp dưới làm cái gì vậy? Tự nhiên người tung kẻ hứng mang tôi ra làm trò đùa”. Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng Lâm Như cảm thấy vui sướng vô cùng. Mấy ngày gần đây cô luôn phải kìm nén cảm xúc của mình, cô cũng rất muốn nói chuyện với Hứa Thiếu Phong nhưng luôn cảm thấy không thể tìm lại được tình cảm đã mất. Có những lúc khi tình cảm đã lên đến tột đỉnh thì rất cần có sự tác động từ bên ngoài. Sự xuất hiện của Đào Nhiên tuy chỉ là chuyện nhỏ nhưng lại có thể dễ dàng phá vỡ không khí căng thẳng giữa hai vợ chồng cô bấy lâu nay. Thường ngày không có cách nào có thể khiến họ mở miệng nói chuyện với nhau, vậy thì nhân lúc đang đùa vui thoải mái thế này cứ tự nhiên mà nói ra mọi chuyện.
Đào Nhiên nói: “Được rồi, được rồi, không đùa nữa, anh Hứa, chị Lâm hôm nay là ngày nghỉ cứ ngồi ở nhà thế này không phải khó chịu lắm sao? Hôm nay chúng ta gọi cả Vương Chính Tài đi đến suối Tam Điệp chơi, anh chị thấy thế nào?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Quả là một ý kiến không tồi, Lâm Như bà thấy sao?"
Lâm Như thấy đây cũng là một ý kiến rất hay, cũng sẽ là cơ hội để cải thiện mối quan hệ giữa hai vợ chồng cô nên liền nói ngay: “Phải gọi cả Hồ Tiểu Dương đi nữa, càng đông người càng vui”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Được! Tôi là anh rể nói chuyện sẽ không tiện, bà hãy gọi điện liên lạc với cô ấy đi, liên lạc xong thì chúng ta xuất phát”.
Lâm Như nói: “Ông nghĩ thế cũng đúng, đến lúc đó thì tôi, Tiểu Dương và cô Nhiên sẽ cùng đi một xe còn ông và Chính Tài đi một xe”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Như thế không được, ba người phụ nữ xinh đẹp bọn em phải chia nhau ra ngồi cùng hai chúng tôi chứ”.
Đào Nhiên lại cười ha ha nói: “Được thôi, vậy thì em sẽ làm tài xế cho hai người đàn ông các anh để chị Lâm và Tiểu Dương cùng đi với nhau, như thế đã được chưa nào?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Thế còn tạm được, có cô tài xế xinh đẹp thế này ngồi cạnh thì tội gì tôi phải nhận lái xe làm gì nữa”. Vừa nói xong ông lại tiếp lời: “Đào Nhiên, cô bảo Chính Tài đến Cục lấy xe công vụ của Cục đi, năm người đi chung một xe không phải vui hơn sao?”
Đào Nhiên lại cười ha ha: “Đúng là Cục trưởng Hứa không nỡ xa chị Lâm mà”.
Lâm Như nói: “Không nỡ xa tôi gì chứ? Có mà ông ấy không nỡ xa em vợ ông ấy thì có”.
Đào Nhiên nói: “Câu này nếu để Tiểu Dương nghe được, cô ấy không sướng điên lên mới lạ đấy”.
Không ngờ nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện ngay, có tiếng chuông cửa, Lâm Như ra mở cửa, quả nhiên không phải ai khác chính là Tiểu Dương. Ba người không nói gì, nhìn nhau cười phá lên.
Hồ Tiểu Dương không hiểu có chuyện gì liền hỏi: “Mọi người sao thế? Cười gì mà cười chứ?”
Lâm như nói: “Vừa mới nhắc đến cô thì cô đến liền, đúng là thiêng thật đấy”.
Hồ Tiểu Dương: “Nói xấu em chứ gì?”
Đào Nhiên gọi điện cho Chính Tài xong cũng nhập cuộc nói chuyện cùng mọi người, kể cho Tiểu Dương nghe đầu đuôi nguyên nhân tại sao mọi người lại cười cô.
Tiểu Dương nghe xong cũng không nhịn được cười: “Em vợ là trợ thủ đắc lực của anh rể mà, anh rể phải nên nhớ đến em vợ mới đúng, không nhớ mới là không bình thường đấy”.
Đào Nhiên hỏi Tiểu Dương: “Nếu không nhớ thì có gì mà không bình thường?”
Hồ Tiểu Dương nói: “Điều đó chứng tỏ cô em vợ quá xấu, không đủ sức hấp dẫn anh rể”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Được rồi Tiểu Dương, đây là do chính miệng cô nói đấy nhé. Vậy thì từ nay về sau ngày nào anh cũng nhớ cô, cô em vợ xinh đẹp thế này mà không nhớ thì quả là có lỗi với chị gái cô”.
Hồ Tiểu Dương cười phá lên: “Trời ạ, đây không phải là em vợ đang dụ dỗ anh rể sao? Cứ nói đùa thế này mà thành thật thì em sẽ có lỗi với chị em mất, đến lúc đó thì em biết ăn nói thế nào đây?”
Lâm Như nói: “Đấy là việc của anh rể em vợ các người, tôi mà biết thì cũng nhắm mắt làm ngơ coi như không biết”.
Đào Nhiên nói: “Chị Lâm à, câu này đáng lẽ chị không nên nói ra, người gọi chị là chị thì nhiều lắm, nếu xét ra thì đều là em vợ của anh Thiếu Phong, bọn em đều đến dụ dỗ anh Phong liệu chị có để yên cho bọn em không?”
Lâm Như nói: “Nếu như vậy thì tôi cũng đành phải để yên chứ biết làm sao”.
Mọi người lại được một trận cười.
Trong tiếng cười đùa này Lâm Như cảm nhận thấy được sự vui vẻ, cảm thấy rất nhiều chuyện cũng như thế này, cứ dày vò bản thân chưa chắc đã thành công, đôi khi cứ để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên thì còn có thể khiến mọi người cùng vui vẻ.
Chẳng mấy chốc Vương Chính Tài gọi điện thoại nói anh ta đã đến trước nhà rồi, bảo mọi người hãy xuống nhà. Hứa Thiếu Phong cùng ba người phụ nữ đi xuống, Vương Chính Tài thấy thế cười toe toét.
Mọi người vừa cười nói vui vẻ vừa bước lên xe, chiếc xe lăn bánh theo hướng ngoại ô thành phố.