Chương 4: Nhân sinh (thượng)
Ôm một cục tức trong lòng, với nhiều hoài nghi và lo lắng cùng sợ hãi. Con người có sợ ch.ết không, khi đến một độ tuổi nhất định, gọi là tuổi già, hầu hết con người đều coi cái ch.ết nhẹ tựa lông hồng, không vấn không vương, ngoại trừ ch.ết oan.
Chúng ta có thể không sợ ch.ết, nhưng chắc chắn ai cũng sẽ phải sợ chia ly gia đình, bạn bè, sợ mất mát tài sản, mất mát tình cảm, sợ mục đích cuộc đời không đạt được, vì thế đâm ra sợ ch.ết, càng sợ ch.ết càng sống khổ sở về tinh thần, tinh thần không ổn ảnh hưởng nặng nề đến cơ thể.
Không nhận được câu trả lời ưng ý, dù gì những thằng mang trên mình hệ thống chưa có thằng nào ch.ết sớm cả, chỉ là cái hệ thống này nó sai sai, đến sinh mạng ký chủ không giữ được, thì có toàn năng cũng giá trị gì.
Đại Du mở tiếp phần thưởng bonus còn lại, trước người hắn lập tức xuất hiện một lọ thuốc trong suốt, bên trong có 10 viên đan dược hình tròn nhỏ xíu đang tỏa ra lấp lánh, trên lọ thuốc hiện ra dòng chữ “Thập Thọ - Mỗi viên duy trì tuổi thọ mười năm”.
Đại Du vui sướng nhảy cẩng lên, mười viên là một trăm tuổi, không phải ăn hết chỗ đan dược này hắn sẽ không phải lo ch.ết sớm nữa hay sao, hắn khẳng định đây là một hệ thống hoàn hảo, sắp xếp nhiệm vụ và tính toán rất hoàn hảo, là vị thần cứu nhân độ thế, vậy mà bao lâu nay mình trách nhầm linh trí hệ thống rồi, thật cảm thấy xấu hổ, phải hạ thân xin lỗi nó.
Cảm nhận được suy nghĩ của Đại Du, linh trí lại hiện ra với vẻ đạo mạo của một cao nhân “Không cần xin lỗi ta, hệ thống nó cho vật phẩm gì, ta cũng không quyết được”, nói xong liền biến mất.
Bình tĩnh sau niềm vui bất ngờ, Đại Du nhìn lại lọ thuốc, chợt thấy một dòng rất rất chữ nhỏ sát mép dưới “Lưu ý: Đan dược này chỉ dùng cho người phàm, người có linh khí uống vào tự động tự bạo thể xác và linh hồn, tiêu tán linh khí”.
- Là sao, mình đã cảm ngộ được linh khí, là sơ linh sơ cấp mà… Con bà mày linh trí hệ thống, cái gì mà tỏ vẻ đạo mạo, cái gì mà hệ thống hoàn hảo chứ, cái gì mà vô sỉ cứu nhân độ thế chứ - Từ vui mừng sang hụt hẫng trong tích tắc, Đại Du khóc rống lên làm Ti Hồng trong phòng khác chạy ra.
- Chồng à, anh làm sao thế mà khóc thế?
- À à… Anh đang nghĩ về mọi chuyện mấy hôm nay, anh cứ tưởng là giấc mộng đẹp, nhưng sự thật anh đã có vợ là em, anh vui quá nên khóc – Đại Du lấp ɭϊếʍƈ.
- Xí – Không còn là cô giáo nữa, Ti Hồng trở thành một người con gái ngây thơ, làm hắn cũng ngẩn ngơ trước biểu cảm đó – Anh lại miệng lưỡi, anh mua kẹo cho em à.
Ti Hồng tóm lấy lọ đan dược, chạy nhanh vào trong phòng, vừa chạy vừa ăn kẹo đan dược, giây lát, chín viên đan dược nhỏ xíu nhanh chóng đã được ăn hết, Ti Hồng hướng lọ đan dược về phía Đại Du “Còn một viên kẹo để dành cho anh nè”, quả là người vợ thảo ăn, nói xong liền lăn ra bất tỉnh.
Đại Du đuổi tới thì đã thấy Ti Hồng nằm sõng xoài trên nền nhà, hắn vội vàng dìu nàng về giường, kiểm tr.a thân thể Ti Hồng, cảm nhận càng lúc càng nóng, vội vàng cởi hết trang phục của Ti Hồng ra, lắng nghe nhịp tim, nhịp thở, nếu nàng có mệnh hệ nào chắc mình hối hận cả đời, đi ch.ết luôn cho hệ thống nó biết mặt.
Hắn luống cuống không biết làm gì, vội vàng lấy nước lau khắp người Ti Hồng, hay là gọi cấp cứu, không có điện thoại, chưa kịp mua mà, chạy ra ngoài kêu cứu, nhà hắn khá biệt lập với các hộ dân trong thôn, có kịp không.
- Linh trí hệ thống, ra đây, nếu không ông liều với ngươi - Đại Du hoảng loạn cầu cứu.
Linh trí hệ thống vẫn im lặng, không gian trong đầu hắn vẫn đen, bảng vàng vẫn sáng, chỉ có cái bóng trắng lượn lờ của linh trí hệ thống không biết ở nơi nào, nhịp thở của Ti Hồng ngày càng chậm rãi, nhịp tim lúc có lúc không, hắn hoảng hốt vội vàng thực hiện các động tác hô hấp nhân tạo.
Một lát sau, Ti Hồng mở mắt, thấy hắn đang môi kề môi với mình, hai tay đang đè hai quả núi sừng sững, quần áo trên người nàng đã bị cởi sạch, liền bật dậy, đạp hắn một cái rớt xuống đất “Đại Du, không ngờ anh biến thái đến vậy, thích chuốt thuốc mê để làm chuyện ấy, giờ còn đổ thừa cho trái bắp nữa không, nói, đã làm việc này với bao nhiêu cô gái rồi” – Ti Hồng mặt hằm hằm như muốn liều mạng.
- Là do kẹo… - Đại Du theo thói quen mở mồm.
Ti Hồng bực bội không nói không rằng, lụm ngay cái chổi rượt hắn chạy khắp nhà, vô sỉ vẫn là vô sỉ, đàn ông hay đổ lỗi liệu có làm nên việc lớn gì chứ, phen này phải giáo huấn cặn kẽ mới được. Một lát sau có vẻ mệt, nàng dừng lại ngồi trên bậc thềm sân. Đại Du thật sự chả biết làm sao để rửa nổi nhục này cả, “Vợ, vợ, anh khẳng định không phải biến thái như em nghĩ đâu, lúc nãy em ăn kẹo xong lăn ra bất tỉnh, anh vội vàng hô hấp nhân tạo để em tỉnh dậy”.
Ti Hồng nghe hắn nói, bình tĩnh lại suy nghĩ, cũng đúng à, đây là nàng tự ăn mà, lúc nãy nhí nhảnh quá, may mà không phải thuốc chuột, nếu không thì toi rồi, mà căn nhà này cũng kỳ lạ, ăn phải cái gì cũng gặp sự cố là sao nhỉ.
Hai người trao đổi, gần gũi thêm lần nữa, Ti Hồng quyết định dẫn hắn về gặp gia đình, Đại Du cũng đề nghị lên phố để kiểm tr.a lại sức khỏe cho cả hai, bây giờ chưa phải lúc nói ra chuyện hắn cùng nàng đã có em bé, làm tâm lý của nàng bất ổn nữa thì hắn lại có khi ăn tát, cô giáo này thật sự là người ưa thích bạo lực à nha.
Trước khi đi lụm trái bắp với viên đan dược còn lại bỏ vào balo, lỡ con vật nào ngứa mồm ăn vào có khi đại loạn cả cái thôn này.
Sau khi thăm khám, cả hai sức khỏe đều rất tốt, cô giáo cũng cảm nhận được cơ thể mình có biến hóa, da dẻ mịn màng, tinh thần tốt hơn, chả lẽ đây là tác dụng sau khi hoan ái, hèn gì lắm bà muốn có chồng đến phát điên.
Chuyện tình cô trò như thế nào để giải đáp cho gia đình nàng thì hắn và Ti Hồng đã bịa ra một lý do cả rồi, đại khái là Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga.
Mua cái điện thoại cục gạch mới, Đại Du gọi điện báo cho mẹ hắn là hắn lên thành phố có việc, chứ chưa dám nói nhiều, đặc biệt cái chuyện hoang đường như thế này.
Ra mắt nhạc phụ, nhạc mẫu phải có tí quà cho xứng đáng mới được, mà giờ hắn cũng không còn bao nhiêu tiền trong túi, lúc đi quên đập heo đất rồi, không lẽ mặt dày hỏi vợ chưa cưới. Ti Hồng hiểu tâm lý hắn nhưng lại không hiểu là hắn không có tiền, lại kéo hắn vào cửa hàng đặc sản địa phương mọi miền khá sang chảnh, nhìn giá cả mà choáng cả mắt, thiếu tiền thì tâm trạng rất là xấu à.
Trong lúc Ti Hồng đi vệ sinh, hắn vội vàng alo xin số, mượn tiền mấy đứa bạn cùng lớp, chẳng đứa nào có cả, lễ tốt nghiệp thì khóc lóc không muốn xa nhau, giờ khó khăn hỏi mượn tiền thì bạn bè ở nửa vòng trái đất, nhân sinh cũng thật là đau thương.
"Nghe thấy hết rồi nhé, cần bao nhiêu em cho mượn nè" - Một giọng nói phát ra từ phía sau lưng Đại Du làm hắn hết cả hồn, quay đầu lại, đây chẳng phải là con bé hoa khôi trong lớp sao, nó tên là Bạch Hỉ, không biết cô gái này đã tìm thấy con chó cưng chưa nữa.
Chào hỏi vài câu, bây giờ hắn đã có vợ rồi, cũng không quá bị thu hút bởi các em gái tơ này nữa. Sự việc tìm con chó đã để lại vết tì trong lòng hắn, cảm giác không nên dính dáng đến con bé này thì hơn. Đại Du từ chối không mượn, vội vàng rời đi, làm cô bé cũng khá ngạc nhiên, bình thường trước đây tên này cũng khá thân thiết với mình, thậm chí còn đè mình ra mà, thời thế thay đổi rồi sao.
Núp sau một cây cột lớn, Đại Du thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lên thành phố này lại gặp người quen, chuyện của hắn và cô giáo tạm thời không thể để người ngoài biết được, đặc biệt mấy đứa trong lớp, chuyện gì cũng có thể đồn ra.
Thấy Ti Hồng đã giải quyết xong nỗi buồn, Đại Du cầm chai rượu rẻ tiền cùng nàng định ra ngoài thanh toán, nhìn chai rượu, Ti Hồng mới hiểu là thằng dân quê này không còn nhiều tiền lắm, mà ra mắt gia đình thì không thể xuề xòa được, đặc biệt gia đình nàng.
Nàng lại dẫn hắn dạo quanh siêu thị chọn một đống đồ với giá cả làm hắn hoang mang cả lên, lại còn phải dáo dát nhìn xung quanh để tránh đụng mặt con bé Bạch Hỉ, Ti Hồng nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng cười thầm hả dạ, hành hạ bà mấy ngày nay, không lấy lại tí vốn liếng thì sao yên lòng được.
Xui xẻo thế nào, lúc tính tiền lại đụng mặt ngay cô bé Bạch Hỉ, người tránh cũng bị trời đánh, thấy hai người đi cùng nhau, lại có biểu hiện khá thân mật, trong lòng Bạch Hỉ cũng nảy sinh nghi ngờ, thằng này nó lơ mình hóa ra vì đã hái được cánh hoa này à, quả là kinh thiên động địa, nhìn mặt ngu ngu mà tài năng, thủ đoạn ra phết.
“Em chào cô Ti Hồng, sao hai người lại thân mật thế kia, giống đi ra mắt gia đình à?”.
Nghe tiếng Bạch Hỉ trêu chọc, Ti Hồng mới ngớ người ra, con bé này nổi tiếng thông minh, xinh đẹp, nhìn phát nó lại đoán ra ngay, phen này mặt mũi biết để đâu cho khỏi nhục đây trời, biết thế đi cách xa chồng mình một tí.
“Đại Du vừa mới khỏi bệnh, mà xuất phát lỗi cũng do cô, lần này cô về nhà, sẵn dắt hắn theo, mua hắn tí đồ đề bồi thường đó mà, hắn được nước lấn tới, tay chân táy máy không đứng đắn gì cả”, Ti Hồng vội chữa ngượng, nhanh chóng rút thẻ đưa cho nhân viên thanh toán, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi nơi này. “Việc này em cũng có lỗi, đồ bồi thường hắn đề em thanh toán nhé?”.
Thế là hai cô trò không ai nhường ai, làm nhân viên thanh toán ngớ người, quay sang nhìn thằng đàn ông bên cạnh, mọi người xung quanh cũng nhìn, đợi hắn phân xử, hắn làm đách gì có tiền mà phân xử chứ, mặt quê cực độ, cuối người xuống, thấy hắn chẳng phản ứng gì, không có tiền thật mất mặt, phải nghĩ cách kiếm tiền mới được, thu ngân cầm thẻ của cô giáo thanh toán, ai mua người nấy trả cho lẹ, khách còn đợi thanh toán phía sau kìa, nhưng vẫn liếc tên đàn ông nghèo kiết xác kia, tỏ vẻ khinh bỉ, hắn có gì mà hai cô gái xinh đẹp này trả tiền chứ, nếu biết được suy nghĩ của cô thu ngân, hắn sẵn sàng quát lớn "Ta có mười bảy ba mươi à". Thanh toán xong, Bạch Diễm nhất quyết phải mời hắn và Ti Hồng dùng cơm trưa, bữa cơm của rắc rối.