Chương 6: Nhân sinh (hạ)
- Chú là Cương Mãnh, là bố của Ti Hồng, là chủ của cái nhà này? – Bố Ti Hồng lên tiếng.
- Chắc không? – Mẹ Ti Hồng bên cạnh quay sang lườm nguýt hỏi.
- Nếu không có mẹ Ti Hồng… anh chưa nói hết câu mà? – Cương Mãnh quê độ nịnh nọt, Ti Hồng bên cạnh cười hỉ hỉ, Đại Du tạm khái quát quyền lực trong nhà này rồi, Cương Mãnh rút ra một điều thuốc rồi đốt lên để lảng tránh bầu không khí u ám này.
- Đại Du, con có hút không? – Cương Mãnh lại hỏi.
- Có ạ, nhưng không hút nơi đông người.
- Con có biết uống rượu bia không, uống tốt không? – Cương Mãnh hỏi tiếp.
- Có ạ, cỡ một thùng kẹp nách mười lăm nghìn rượu – Đại Du thành thật.
- Có bài bạc gì không? – Cương Mãnh gằn giọng.
- Có ạ, thỉnh thoảng đánh cho biết.
- Có biết đánh nhau không? – Cương Mãnh nhìn chằm chằm hắn, thằng này thành thật quá hóa ngu rồi.
- Có ạ, mới đánh nhau lúc nãy.
Lần này thì Cương Mãnh nóng mặt rồi, rít dài một hơi thuốc, rồi quay sang nhìn vợ mình, tỏ vẻ bất mãn, con gái lá ngọc cành vàng của mình sao lại quen cái thằng hư đốn, du côn này chứ, tiêu chuẩn chọn chồng của nó khắt khe lắm mà, nên ế tới bây giờ, gia đình có mỗi đứa con gái, mong ngóng có cháu lắm rồi, con gái sao lại vớ cái thằng này chứ. Thấy chồng mình không hỏi gì thêm, Hồng Diễm, mẹ của Ti Hồng lên tiếng:
- Cháu đừng nghe chú nó nói bậy, tuổi trẻ ai chả thế, ông nó lúc trẻ có khác gì đâu, bây giờ cho cô hỏi nhé, con làm nghề gì vậy?
- Con đang thất nghiệp, chưa có việc gì làm cả.
- Nhà con ở đâu, bố mẹ con làm gì?
- Nhà con làm nông dân, mẹ con làm nông dân, bố con ham mê cờ bạc nên bỏ nhà đi giờ tìm không ra.
Lần này tới Hồng Diễm nóng cả mặt rồi, con gái mình sao lại tìm một thằng như thế này làm chồng chứ, con gái tìm tiểu bạch kiếm thì đúng hơn, không môn đăng hộ đối, thì cũng phải đàng hoàng chứ, thằng này ngoài thành thật ra thì có mẹ gì đâu, sao con gái điện về hoan hỉ báo đã tìm được người chồng như mơ chứ, lại còn nói thằng đó anh dũng cứu con giữa bọn cướp nữa chứ, hay con gái sống sướng quá rồi, giờ mong tìm được người chồng nghèo khó để trải nghiệm, ngược đời à nhà. Đại Du cũng khó xử, có gì nói nấy, đằng nào chả lộ ra, lại mang tiếng giả dối.
- Bố, mẹ, Đại Du là bố đứa bé trong bụng con – Ti Hồng lên tiếng chắc nịch, thằng học sinh nông thôn mới tốt nghiệp thì lấy đâu ra sự nghiệp chứ, nhưng với những biểu hiện dọa chó đánh người, nàng tin chắc phu quân mình là người giỏi giang à nha, sướng quá hóa ngơ rồi.
Bố mẹ Ti Hồng bây giờ xác định luôn rồi, cái gì mà Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga cơ chứ, chắc chắn thằng này lập mưu để lừa con gái mình rồi, bây giờ lại còn mang giọt máu của thằng này nữa, gia đình mình sống có đức lắm mà, sao lại vớ thằng con rể như thế này.
Hồng Diễm nóng nảy đứng dậy kéo tay con gái về phòng, quyết tâm răn dạy cho đúng, kiểm tr.a chính xác là đã mang thai chưa, con gái khi yêu đương hay hóa mù, lừa cả bố mẹ không phải là chuyện hiếm.
Còn lại Đại Du với Cương Mãnh, không khí trở nên trầm lặng, Cương Mãnh liên tục hút thuốc, Đại Du trong lòng cũng không yên, xin điếu thuốc hút cùng, bố vợ và con rể cứ thế trầm mặc một lúc lâu.
- Con gái chú yêu ai thì thì chú cũng không có quyền ngăn cản, nhưng liệu con còn có tài năng gì để có thể lo cho con chú sau này không, thế này thì, chú không yên tâm lắm, một mái nhà tranh, hai trái tim vàng chỉ dành cho đại gia về quê ẩn cư thôi, con làm sao có thể làm cho con gái chú hạnh phúc được chứ - Cương Mãnh dù gì cũng là đàn ông, vẫn giữ được bình tĩnh hơn vợ hắn.
Đột nhiên Hồng Diễm mở toạc cánh cửa ra, tạo tiếng động lớn, tiến về phía Cương Mãnh quát lớn:
- Ông lẩm bẩm cái gì đấy, con rể tốt thế này, làm gì mà con gái không hạnh phúc chứ, chính ông mới không làm cho vợ mình hạnh phúc thì có? – Hồng Diễm to tiếng, thái độ quay ngoắt so với lúc trước, làm Cương Mãnh và Đại Du vô cùng ngạc nhiên, không hiểu hai mẹ con nhà nó tâm sự gì mà làm Hồng Diễm vốn nổi nóng tính lại như thế, chính bà vừa còn nóng nảy đây mà, còn Ti Hồng thì đứng bên cạnh cười tủm tỉm.
- Bà nó à, sao lại quát tôi chứ, lúc nãy bà giận, tôi cũng nào dám vui – Cương Mãnh lên tiếng mình oan.
- Lắm mồm, đi xuống rửa bát, tôi ra chợ mua thức ăn về đãi con rể quý – Hồng Diễm chỉ chỉ tay hướng về nhà bếp, Cương Mãnh bực bội trong lòng, lần này thì mất thể diện thật rồi, lững thững bước về phía bếp.
- Đi nhanh lên – Hồng Diễm quát lớn làm Cương Mãnh co giò chạy thẳng vào nhà bếp.
- Đại Du, con cùng Ti Hồng tham quan nhà của cô, à, của mẹ nhé, mẹ ra chợ mua tí đồ về làm tiệc? – Hồng Diễm ngọt ngào nói với Đại Du, làm hắn thấy rợn rợn trong người, lông gà dựng đứng, dạ dạ, chứ không biết nói gì thêm, lát nữa có gì hỏi cụ thể Ti Hồng sau.
Đại khái, Hồng Diễm xuất thân danh giá, con nhà kinh doanh có tiếng, vì mục đích hôn nhân cần liên kết chính trị nên làm quen với phía nhà Cương Mãnh, lúc mới cưới nhau về, vợ chồng sung mãn, rồi không lâu sau đó sinh ra Ti Hồng, cuộc sống đầm ấm, đầy đủ, hạnh phúc.
Cũng vì thời còn trẻ, Cương Mãnh lao lực quá sức, lại hay dùng thuốc nên thời gian sau biến chứng, không còn cương mãnh như đúng cái tên của ông nữa, vốn dĩ Hồng Diễm sinh lý khá mạnh, rồi lục đục gia đình, Cương Mãnh hối hận thì cũng đã muộn, hết lòng chăm sóc Hồng Diễm, thậm chí đôi lần khơi gợi mở đường cho Hồng Diễm, chỉ mong việc này không truyền ra ngoài, nếu không thì hắn cho dù làm chính trị cũng không đỡ được, có thăng tiến thì cũng không có vinh dự gì, Hồng Diễm nén nhịn, tập trung vào kinh doanh, chăm sóc Ti Hồng, thường hay uống nước rau răm để giảm bớt ham muốn, hay đi chùa để giảm bớt dục vọng, dù vậy, tâm lý của Hồng Diễm ngày càng nóng nảy, còn Cương Mãnh thì ngày càng yếu đuối, chỉ mong nhanh cho qua kiếp người.
Khi Ti Hồng kể về Đại Du, đặc biệt đến trận đại chiến dài ngày, Hồng Diễm bị khơi gợi lại tâm lý, dù con mình có lấy được chồng quyền lực, giàu sang thì có nghĩa gì chứ, đau khổ cả một đời, nhà mình không có thiếu tiền, đào tạo rồi tạo việc cho thằng con rể cũng không khó, thằng này lại thành thực, không lo nó ong bướm bỏ rơi con mình, điểm đặc biệt nó lại là học sinh của con gái mình, nên Hồng Diễm nhanh chóng ra quyết định.
Nghe xong, Đại Du không ngừng hưởng ứng nụ hôn nồng thắm của Ti Hồng, tiếng loảng choảng nhà bếp phát ra mới làm hai người bừng tỉnh.
Ngẫm lại, lần ra mắt này dù cuối cùng cũng suôn sẻ, nhưng không làm hắn thấy vui, Ti Hồng lá ngọc cành vàng như vậy, cho dù là cô gái bình thường, thằng đàn ông còn tay, còn chân, còn trí lực cũng phải tạo nên một gia cảnh tốt cho vợ con sau này, lắm thằng đàn ông ảo tưởng, cho rằng vợ mình cưới về là để phục vụ mình, rốt cuộc cuộc sống vợ chồng thường xuyên lục đục, đàn ông có ngon thì chịu khó, chịu khổ làm việc, để thuê một osin về làm việc nhà, rồi hai vợ chồng hoan hỷ chẳng vướng bận có phải tốt hơn, Đại Du càng thêm quyết tâm xây dựng hạnh phúc cho Ti Hồng, chỉ có điều hắn cần phải sống à.
Nhìn Cương Mãnh lủi thủi dưới bếp, Đại Du cũng vô cùng ái ngại cho người đàn ông này, một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn, Đại Du nói với Ti Hồng cần nói chuyện riêng với Cương Mãnh một lát, Ti Hồng lên lầu, còn hắn đi về phía nhà bếp. Nghe tiếng bước chân Đại Du, Cương Mãnh chẳng nói chẳng rằng, sau này nó có làm con rể mình, liệu nó có chịu nghe lời mình, Hồng Diễm đã ra mặt thay hắn rồi.
- Chú à, à không, bố vợ, mời bố trò chuyện cùng con một lát – Đại Du nhẹ nhàng nói.
- Không dám, ai dám làm bố vợ của cậu chứ - Cương Mãnh bực tức nói, hết hi vọng thật rồi.
- Con đã nghe Ti Hồng kể, vừa hay con có bài thuốc gia truyền để điều trị cho bố, bố có muốn thử không? – Đại Du cười hắc hắc, ai đời lại lấy bố vợ ra làm vật thí nghiệm chứ.