Chương 15: Diễm phúc mãn nguyện của An Lộc Sơn
- Ta có ý này, vừa hay xem thử lũ quạ đen kia có ăn thịt luôn chúng ta nếu cho chúng ăn không, tốt lành thì chúng ta cũng có thể vào ngắm gái à. - Một tên lính già khụ vừa ho vừa nói.
- Lão ca, lão tuổi tác lớn nhất, lão có cao kiến gì thì nói bọn đệ nghe đi, nếu thành, tôi sẽ dâng cho lão ca một tiểu thiếp - Tên lính mập khẳng khái nói.
- Bọn tôi cũng thế, lão ca nhanh nói đi, không là không kịp xem đâu đấy - Bọn lính còn lại cũng hồi hộp chờ đợi.
- Nhớ giữ lời đấy, giờ chúng ta đi bắt thằng Sáng, nó khuyết tật bẩm sinh, không nhìn, không nghe thấy mấy con chim này, để nó mang thức ăn, nếu nó mang được, cứ để nó làm, chúng ta không phải rảnh rỗi sao? - Tên lính già đắc ý nói ra.
- Đúng là lão ca già nhưng không lú, bọn đệ đi làm ngay - Không đợi được nữa, cả đám lính hăm he tiến về khu nhà lụp xụp dành cho hạ nhân.
Sáng đang được mẹ ôm ngủ, bị hành hạ bởi đám lính mười lăm năm trước, Sáng không cảm nhận được gì thế giới xung quanh, trở nên ngờ nghệch, ai cho gì ăn nấy, xui gì làm nấy theo bản năng. Cánh cửa bị đạp tung ra, không nói không rằng, bọn lính kéo Sáng đi, người mẹ vội vàng tỉnh giấc, ra sức giữ Sáng lại, bị bọn lính đạp cho đến bất tỉnh. Bọn lính đưa xe thức ăn cho Sáng, không ngừng quất roi, thúc giục Sáng tiến về phía trước, đau đớn, Sáng cứ thế đẩy xe về phía lũ hắc nha, lũ chim đen nhanh chóng xà đến, tranh nhau thức ăn, tí tẹo, xe thức ăn đã bị chúng chén sạch, bọn chúng nhìn Sáng, dù gì thịt tươi cũng ngon hơn à, thế là bốn cái mỏ nhanh chóng gắp tứ chi của Sáng, tranh nhau cắn xe, tứ chi nhanh chóng rơi vào miệng chúng, các con còn lại thấy mồi ngon đã bị hưởng trước, bực tức xông vào, tranh nhau loạn xạ, hất tung Sáng lên trời rồi lao đến tấn công, một con chuẩn bị nuốt trọn Sáng vào bụng thì con khác lao tới làm Sáng văng ra, bắn thẳng xuống sàn tàu, sàn tàu vỡ ra liên tục mấy tầng, làm Sáng lọt xuống theo, nằm im bất động, Đám chim đen thấy mồi ngon rơi xuống, đuổi theo định đoạt về, nhưng cái lổ sàn tàu nhỏ quá nên chúng đành bỏ cuộc, quay mắt sang nhìn đám lính, không có con mồi này thì lụm con khác, nhưng bọn lính đã chạy mất dép, đằng nào cũng là tội, vô ngắm gái rồi tính sau, ở đây thì chẳng khác nào sẽ thành thịt vụn.
"Phát hiện khí thạch, tiến hành hấp thu", tại tầng thuyền này và các tầng nữa chứa đầy ắp khí thạch, hệ thống theo quy tắc định sẵn điên cuồng hấp thu, chưa đầy nửa nén nhang, toàn bộ linh khí từ khí thạch trên thuyền đã bị hút cạn, trên thuyền bây giờ chỉ còn một đống đá vô tri vô giác.
Trong đại sảnh tiếp khách, Bích Hà Nguyên Quân ngồi chễm chệ trên ghế cao, ánh mắt lơ đễnh nghe An Lộc Sơn báo cáo:
- Bẩm báo tiên nhân, trong mười lăm năm qua, mỏ khoáng sản tại tiểu địa này ngày đêm khai thác, đã đạt đủ số lượng theo yêu cầu, đã cho nô lệ vẫn chuyển lên thuyền, tuy nhiên, thời tiết giai đoạn vài năm trở lại đây thường xuyên băng giá, việc tìm kiếm nô lệ rất khó khăn, nước láng giềng thường xuyên phản kích khi quân ta xâm nhập, sắp tới đây sợ rằng không đủ người để khai thác, kính mong tiên nhân chỉ giáo - An Lộc Sơn run rẩy cầu xin.
- Chuyện phàm nhân các ngươi ta không quan tâm, đừng làm mất thì giờ của ta, chuyện mười lăm năm trước ta giao, các người tiến hành tới đâu rồi - Bích Hà Nguyên Quân lạnh lẽo nói làm An Lộc Sơn càng hạ thấp người xuống, quỳ rất lâu rồi mà hắn cũng chưa được ngẩng đầu lên để nhìn mặt Bích Hà Nguyên Quân.
- Bẩm báo tiên nhân, tiểu nhân đã tiến hành điều tr.a mười năm, cuối cùng cũng phát hiện, khí thạch không gian nằm sâu dưới lòng đỉnh núi Xi Păng nước láng giềng, tuy nhiên, phàm nhân năng lực có hạn, dù chiếm được dãy núi đó, cũng không thể khai thác được. - An Lộc Sơn kể khổ, mẹ nó chứ, quỳ nãy giờ còn bị con quỷ cái này đe dọa, các ngươi bảo hộ người phàm, nhưng các người nếu không có phàm nhân thì đến cứt cũng không có mà ngửi, nói chi đến hít linh khí.
- Tốt, An Lộc Sơn, ngươi ra ngoài đi - Bích Hà Nguyên Quân quăng một viên đan dược nho nhỏ rồi phẩy phẩy tay, dù hắn có là tướng một vùng, đối với tiên nhân các nàng chả là cái thá gì cả, giết hắn, chưa đến mười phút sau liền có người thay thế.
"Cảm tạ tiên nhân" - An Lộc Sơn đứng lên, chắp tay rồi đi ra ngoài, không nhìn được tiên nhân thì nhìn thị nữ của tiên nhân cũng tàm tạm, nhìn bọn lính đang mê mẩn ngắm gái bên ngoài, An Lộc Sơn tự nhiên chán nản, xem ra có lúc lính sướng hơn cả tướng.
- Thiên Hậu Tắc Thiên, Đông Nhạc thái sơn ta cai quản vùng tiểu địa này, tuy nhiên, vạn năm qua, vẫn chưa tấn công chiếm được Đại Lục Việt, quả là mất mặt so với các tông phái khác, lần này Tông chủ ra lệnh, bằng mọi giá trong năm nay phải chiếm lấy Đại Lục Việt, nếu không, chúng ta sẽ phế truất ngươi.
- Hạ nhân nghe lệnh - Thiên Hậu mặc dù biết việc này khó hơn lên trời, tuy nhiên không dám cãi lại, đây là cách làm người của Thiên Hậu, nên mới ngang nhiên tại vị đến bây giờ, Thiên Hậu mặc dù đã hơn trăm tuổi, nhưng được hưởng dụng tiên đan của Đông Nhạc thái sơn nên dáng vóc, khuôn mặt vẫn còn trẻ chán, đặc biệt chỗ đó luôn thơm phức, cái đáng giá ngàn vàng mất đi lại liền lại, lưu truyền sách sử trong nhân gian, thử hỏi, sinh ra là phụ nữ, ai không muốn những thứ như vậy.
- Tốt, lại đây nào - Bích Hà Nguyên Quân ngọt ngào nói, thi triển pháp thuật tạo một cái lồng kín, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc giường êm ái. Thiên Hậu hiểu ý, nhẹ nhàng thoát y phục, rồi sau đó giúp Bích Hà Nguyên Quân cởi từng miếng vải trên người, hai con less đỉnh cao bắt đầu quấn lấy nhau, đếm từ lông nách đến lông mi. Đương lúc khoái cảm dâng trào, Bích Hà Nguyên Quân cảm nhận vũ khí bản mạng đột nhiên biến mất, liền khoác vội một chiếc áo mỏng tanh phi thân ra ngoài. An Lộc Sơn đang buồn chán, ngắm trời nhìn sao, chợt thấy một thân hình yêu kiều bay trên đầu hắn, thân thể lõa lồ của Bích Hà Nguyên Quân lọt không sót một chi tiết nào với đôi mắt cú vọ của hắn, kiếp này làm người cũng không tiếc à. Thấy Bích Hà Nguyên Quân đã bay đi, hắn vội vàng trở lại sảnh phòng để tiếp đón Thiên Hậu, lần này thì máu mũi hắn phọt cả ra ngoài rồi, Thiên Hậu Tắc Thiên đại danh đỉnh đỉnh đang í ới gọi tên Bích Hà Nguyên Quân, mắt đã bị tấm vải đen bịt lại, hai chân dạng ra, cả người vặn vẹo gợi tình. Đã thế này mà không làm gì thì làm tướng cũng vô dụng, An Lộc Sơn sấn tới, cây ƈôи ȶhịȶ tấn công liên tục làm Thiên Hậu sướng mê người, ỉ ôi ỉ ôi "Bích Hà tiên nhân, hôm nay lại dùng tiên khí gì lạ thế, hạ nhân sướng quá à".