Chương 22: Chẳng lẽ nhiệm vụ hệ thống bắt ta đi tìm vòng tránh thai
Trời ạ, tất cả chỉ là mơ thôi sao, thế mà làm ta hết hồn, một giấc mộng phê pha, sướng tuyệt, làm phát sáu mươi chín nháy, chắc phải cắn bắp để cùng Ti Hồng biến giấc mơ thành hiện thực, ước gì cái tuyệt đại kỳ bảo Ba Con Sâu kia nó tồn tại trong cuộc đời này nhỉ, đóng một tập JAV cũng kiếm cả triệu đô chứ không phải đùa, hệ thống này thật tuyệt, hù dọa mình vãi, biết ngay mà, thằng nào tồn tại hệ thống chỉ có bá chứ không có ngủm à.
Đại Du và Ti Hồng đang nắm tay lên nấc thang tình yêu, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào, cùng nhận lời chúc phúc của khách mời, bố hắn tuyệt nhiên chưa xuất hiện, mặt dày đi nhờ Hạ Dương đọc mấy lời trước khách khứa dự hôn lễ, nhìn kìa, đám bạn cùng lớp của mình ghen tị ra mặt, tính ra thì mình đã trở thành thầy giáo gián tiếp của bọn nó rồi, há há.
Một tuần trăng mật tuyệt vời, Đại Du bao hết đỉnh núi Phúc Sĩ, trên đỉnh, băng tuyết trắng xóa, hắn cùng Ti Hồng hưởng thụ nhân sinh quan, thế giới quan, bàn bạc kỹ lưỡng chuyện khi đứa trẻ ra đời sẽ đặt tên là gì, nếu con gái sẽ đặt là "Đại Ti", nếu con trai sẽ đặt là "Du Hong?", rảnh quá thì phân tích vì sao con người hít khí oxy mà thở ra khí các bô nác, vì sao bầu trời màu xanh, cớ sao nước biển lại mặn.
Trên đỉnh núi cao ngất, vai tự vai, thỉnh thoảng cử động ma trảo kiểm tr.a sức khỏe của nhau, bên cạnh người mình yêu nhất ngắm mặt trời thức dậy, ngắm mặt trời đi ngủ, đêm tối, cùng nhìn chị Hằng trên cung trăng, không biết bà đó có ghen tị không nhỉ, thằng Cuội thì không chịu lái máy bay, chỉ suốt ngày ôm cây đa tự sướng, con thỏ thì không nướng được vì thằng Cuội không cho ít cành cây khô, dù lõa lồ trước mắt cũng không làm thằng đó suy chuyển, nếu được chọn lựa, ta thà chọn con heo kia, chứ ở đây ngoài cà rốt ra thì cũng chỉ toàn cà rốt.
- Em đói - Ti Hồng rúc vào háng hắn, dụi dụi đôi mắt, thật dễ thương, tỉ tê với Đại Du.
- Anh cho em ăn kem nè - Đại Du vừa nói vừa khoe hàng.
- Hư quá à, có cây kem bắt ăn hoài... chụt... chụt..., kem gì mà nóng hổi thế này, ʍút̼ mãi mới ra tí nước.
- Cây kem này là hàng đặc biệt đấy nhé, cây gậy của con khỉ đá sinh ra từ đống shit chỉ biết biến to biến nhỏ, lúc dài lúc ngắn, cây kem này còn biến hình được đấy, em xem này.
Dưới đôi môi của Ti Hồng, bảo bảo của Đại Du biến hóa đủ mọi loại hình dạng.
- Ặc ặc, em sặc rồi, ăn no rồi.
- Ăn no rồi thì cưỡi ngựa đi chơi nhé, lên nào.
Rất lâu và rất lâu, cuộc giao hoan mới kết thúc.
- Em đợi anh nhé, anh đi vệ sinh lát, rồi lấy nước cho em súc miệng, hấp thu protein quá nhiều dễ bị sâu răng lắm đấy.
- ɖâʍ đãng - Ti Hồng hờn dỗi.
Đại Du bước đi, bước đi mãi, kỳ lạ là hắn không đi tới, mà lại đi thụt lùi, hình dáng hoảng hốt của Ti Hồng cứ nhỏ dần, hắn thấy mình đang ở trên mây, nhanh quá, hắn thấy mình đang ở rất xa, nhìn về hệ mặt trời, nhanh nữa, hắn nhìn thấy thiên hà, ngân hà, chớp mắt, hắn thấy cả vũ trụ bé nhỏ, chớp mắt, hắn thấy trước mặt giống như có một tấm kính trong suốt khổng lồ, nhưng lại không nhìn thấy gì bên kia tâm kính, lại qua hàng loạt tấm kính, nhanh quá, chỉ một giây thôi.
Đại Du đang ôm Bích Hà Thiên Quân ngủ, hắn vừa cảm nhận sự sung sướng, vừa cảm nhận sự hoảng hốt kinh dị, cả người giật giật, mồ hôi tuôn ra như suối, tiểu bảo bảo cũng khóc cạn nước mắt, nhưng mệt mỏi quá không tỉnh nổi, chỉ thấy một bóng dáng mờ mờ, chắc là ảo giác.
Có người hỏi nam nhân kia, tinh thần ngươi thăng hoa nhất là khi nào, không phải lúc giàu có nhất, không phải lúc quyền lực nhất, không phải lúc mọi mục tiêu đều mĩ mãn nhất, mà đó là một giấc mộng, mộng tinh, ở đó giàu hay nghèo không quan trọng, mạnh mẽ hay yếu đuối không quan trọng, hô mưa gọi gió hay chỉ là thằng nông dân đi cày không quan trọng, mà ở đó, nam nhân gặp được người con gái trong mơ, một người con gái giản dị, không quen nhau bao giờ, nhưng gặp nhau lại nắm tay nhau, đè nhau ra, cũng không cần có lý do, lúc đó nam nhân thăng hoa nhất, ở đó vừa mông lung, vừa chân thật.
Có người hỏi nam nhân kia, khi nào ngươi hụt hẫng nhất, mất hết tiền bạc, mất hết địa vị, quyền lực, mất hết mục tiêu cũng không phải là hụt hẫng nhất, hụt hẫng nhất là khi biết giấc mộng tinh chỉ là giấc mộng tình, những cảm giác thăng hoa dần biến mất khi thức dậy, ta càng cố gắng nhớ người con gái trong mơ, cố gắng níu kéo cảm giác thăng hoa đó, thì càng hụt hẫng, hiện thực như một cái tát đau đớn quặn lòng, rồi cũng tan biến.
Và đặc biệt, không mỹ từ, tục từ nào diễn ra hết được cảm giác thăng hoa và hụt hẫng.
Một đoàn người rất đông lục đục tiến về phương nam, đây là chuyện vạn năm nay chưa hề xảy ra, ra đi có thể còn sống nhưng không thể trở về, mẹ con Sáng ngoái đầu nhìn lại ân nhân, phép màu đã xuất hiện, họ sắp về đoàn tụ với gia đình, mà không biết rằng ân nhân của họ không biết đi đâu về đâu, đi cùng ai và đi để làm gì.
Trên đỉnh tòa nhà, Đại Du nhìn xuống dòng người bước đi dưới đất, nhìn lên trời để cảm nhận vẻ đẹp không gian này, cảnh thì đẹp thật, nhưng người có vui đâu bao giờ. Con người không phải sỏi đá, nói quên là quên, đối với những phàm nhân kia việc đoàn tụ là phép màu, còn mình, cho dù phép màu xảy ra liệu có thể đoàn tụ, đoàn tụ rồi liệu có thể xảy ra phép màu. Chuyện phàm nhân để phàm nhân giải quyết, chính mình không thể đụng chạm quá nhiều, Đại Du đã là người tu tiên.
Bích Hà Nguyên Quân lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn, thật ra nàng đứng không nổi nữa rồi, kẻ biến thái này không ngờ cũng có lúc tâm tư, hóa hắn cũng có tâm tình, có nỗi đau, có bi ai, ɖâʍ dê vô độ chỉ được cái làm người ta sướng là giỏi.
Thiên Hậu Tắc Thiên đứng dưới sân, ngước mắt nhìn hắn, bên cạnh nàng đã không còn hai nam nhân Xương Tông và Dịch Chi, hai thằng đực rựa đó chính thức bị thất sủng rồi, nhận ít hưu trí rồi muốn đi đâu thì tự cút.
Nghe tiếng ngáy như sấm của Đại Du, Thiên Hậu Tắc Thiên tỉnh dậy, thấy hai thân thể đang ôm nhau ngủ, nhìn Bích Hà Nguyên Quân má ửng hồng, đôi môi còn có ý cười, Thiên Hậu Tắc Thiên nhìn người tình của mình đang ôm ấp một thằng đực rựa, nàng không nổi cơn ghen điên cuồng, mà lại khẽ mỉm cười, nỗi đau của Bích Hà Nguyên Quân, chỉ có nàng mới biết, mặc dù Thiên Hậu ta không tình nguyện, nhưng đôi bên đều có lợi.
Thiên Hậu Tắc Thiên bịt miệng hoảng hốt, nàng vừa nhìn thấy một con sâu rất kinh khủng, vĩ đại nhất trần đời, Bích Hà Nguyên Quân kiếm đâu ra hàng họ tốt thế này, lại còn mang về cho kẻ nô tì như mình, quả là chủ nhân tốt bụng, ta muốn cung phụng hai vị chủ nhân cả đời à, hưởng sái thôi cũng được.
Thiên Hậu Tắc Thiên đã bất tỉnh mấy ngày liền rồi nên rất đói, mỹ thể đã trở lại như gái mười tám, đói thì phải ăn, ăn kem này, ăn no rồi thì đi chơi, cưỡi ngựa này, đột nhiên cảm thấy trong người không ổn, cái trụ sắt kia đột nhiên mọc ra tua tua xúc tu, chốc lát lại gắn một đống viên ngọc, chốc lát lại rung bần bật... Mỹ thể của Thiên Hậu Tắc Thiên đã trải qua không ít nam nhân, riết rồi mất cảm xúc, hướng dục trở nên lệch lạc, cùng với Bích Hà Nguyên Quân lạc đường gặp nhau, thần tiên và mỹ thể ảo mộng như kẻ đã tìm ra chính đạo, chính đạo bị đập tan bởi ba con sâu vàng chóe. Không phải bách hợp làm chúng ta chán nam nhân, mà là nam nhân làm chúng ta chán nên trở thành bách hợp, chí ít trời không phụ lòng đàn bà, bách hợp biến thành some hợp.
- Vô Linh, cái vòng tròn có chấm bi kia là cái gì thế, chẳng lẽ nhiệm vụ hệ thống bắt ta đi tìm vòng tránh thai - Vô Linh vẫn im lặng, từ khi tới thế giới này, nó ít khi hiện thân, có vẻ như là đang cấm kỵ điều gì đó, hỏi cái gì cũng không biết, chỉ là một linh trí tầm thường, tính cách biến thái.
Đó là nhiệm vụ tiếp theo hệ thống giao cho Đại Du, nhìn vòng tròn bên trong không gian hệ thống, trò chơi đố chữ mà không có một gợi ý, tìm con bà nó chứ tìm. Có người vất vả trên kiếm tiền trên con đường mưu sinh, rên ơi rên hư hử, cũng không khổ sở bằng những người nghĩ nát óc cũng chả biết làm gì để mưu sinh. Có người mất tất cả rồi làm lại từ đầu, nhưng làm lại từ đầu mà chẳng biết bắt đầu từ đâu mới nản lòng nhất. Nhân sinh mặc dù luôn trêu người, nhưng cũng tạo cho người vô số cơ hội, cứ xách chim lên mà đi, kể cả đi trong vô vọng, kiểu gì cũng gặp được gái đẹp à. Phần thưởng nhiệm vụ lần này là tăng lên số ngày của sinh mạng, qua mấy ngày nay, Đại Du hủy diệt hàng tỷ tỷ sinh mạng, thế mà nhận lại chỉ có sáu mươi chín ngày không hơn không kém.