Chương 39: Cô bé lấy lổ làm lãi

Tu giả.
Bước chân vào con đường tu tiên, liệu mấy ai chịu khuất phục số phận.
"Số phận" đó là ch.ết già.
Khi quy tắc sinh tử cơ bản nhất của tự nhiên đến với một sinh mạng.
Nó bắt ngươi chào đời, ngươi sống.
Nó bắt ngươi ch.ết, ngươi phải ch.ết.
Tu giả.
Muốn mạnh lên thì làm gì?


Tu luyện và tu luyện. Thiếu tài nguyên tu luyện thì đi vào nơi hung hiểm tìm kiếm. Kiếm không ra, hoặc không may thì cướp đoạt.
Muốn trường sinh bất tử thì làm gì?
Cảm ngộ quy tắc. Vượt qua quy tắc sinh tử. Nắm bắt quy tắc cao hơn. Tiến cấp thành Thần.


Từ xa xưa đến nay, tỷ tỷ tu giả đi trên con đường tu tiên, muốn trở thành Thần.
Đâu phải muốn là được?
Như Thanh Lục Tinh này, tài nguyên tu luyện có hạn. Là một tiểu tinh, nên chỉ tồn tại những quy tắc cơ bản nhất. Tu giả ở đây, đến Âm Dương Luân Hồi là hết, rồi ch.ết già.


Dĩ nhiên họ không chấp nhận số phận. Họ phải đến một nơi khác, nơi đó có tài nguyên tu luyện. Nơi đó có quy tắc tồn tại cao hơn.
Trong vũ trụ này, lắm nơi như thế, mà xa lắm. Mắt còn không thể nhìn tới. Huống hồ là đi tới.
Nơi gần nhất với Thanh Lục Tinh này, là Tiên Tinh Tinh chủ.


Tiên Tinh, mắt có thể thấy, tu giả có thể đến. Chỉ khi đạt đến Âm Dương luân hồi cửu kiếp đỉnh phong, mới là điều kiện cần. Chỉ khi tìm được cơ duyên của cuộc đời, mới là điều kiện đủ.
Cơ duyên là gì? Không ai biết.


Chỉ biết rằng, khi vô tình gặp, ta không thể để nó vuột mất khỏi tầm tay. Nó khiến ý chí, tình cảm ta thay đổi, đó là cơ duyên.
Giống như, giữa chốn hoàng cung đầy mỹ nữ, ta cũng không tìm thấy tri kỷ là ai. Rồi vô tình về nơi thôn quê xa lạ, gặp một người con gái đơn sơ, mộc mạc.


available on google playdownload on app store


Người con gái quê ấy, khiến tim ta thổn thức, khiến ta bất chấp bằng mọi giá, phải đoạt được.
Đó là cơ duyên.
Tiên Tinh, tinh cầu chủ mà các tiểu tinh như Thanh Lục tinh quay quanh. To lớn, vĩ đại, là cội nguồn linh khí, cội nguồn ánh sáng, cội nguồn của mọi sinh vật các tiểu tinh.


Là đích đến gần nhất của tu giả Thanh Lục Tinh. Muốn đến đó, phải có điều kiện cần và đủ.
Một tông môn vài chục vạn tu giả, trải qua vài trăm năm, mới có vài tu giả cảm ngộ được quy tắc Tiên Tinh, phi thăng trở thành Sơ Tiên.
Còn không? Chấp nhận đi? ch.ết già đi?


Âm Dương luân hồi cửu kiếp đỉnh phong, ngậm nguồi nhắm mắt trở về với cát bụi, là chuyện thường.
Con đường từ Sơ Linh đến Âm Dương luân hồi, là con đường cảm nhận linh khí, cảm ngộ nhân sinh, đất trời.
Con đường từ Sơ Tiên đến Thần, là con đường cảm ngộ quy tắc.


Dễ hiểu, tu vi diễn hóa sức mạnh, hai còn đường đó, sức mạnh khác nhau một trời một vực.
"Vực", chỉ những kẻ thiên phú trong thiên phú Sơ Tiên mới nắm được. Những kẻ đó, không chỉ nắm được quy tắc, mà cơ bản, đã biết vận hành quy tắc.


Trong những kẻ có "Vực" ấy, chỉ cần tiến cấp tới Thần, sẽ tạo được "Giới".
Từ thuở xưa đến nay.
Lác đác.
Vài tu giả từ Tiên Tinh trở về tiểu tinh.
Việc này, còn vĩ đại hơn, tu các tông môn về phàm giới.


Ai ai cũng được kính trọng, ngưỡng mộ, tôn thờ. Bàn Cổ Ái Thi Thị là một trong số đó.
Hắn mang một thứ trân quý từ Tiên Tinh về là thần thạch thuộc tính không gian.


Thần thạch này, xưa nay hiếm, là lối tắt để đến Tiên Tinh. Nó là chìa khóa để mở bí cảnh, bí cảnh vượt giới, cầu nối không gian đến Tiên Tinh.
Từ vạn vạn đời xưa, chẳng ai biết bí cảnh được hình thành như thế nào?
Thiên địa dị biến tạo nên chăng?


Có suy đoán đó là "Giới" mà tu giả Đại Thần tạo ra?
Mỗi bí cảnh là không gian khắc họa từng chuỗi ký ức, hoài niệm, thiên phú, công pháp tu hành của Thần.
Những thứ đó là báu vật với tu giả như Thanh Lục Tinh.
Tùy bí cảnh.


Muốn vào bí cảnh, phải có linh khí. Không phải linh khí tầm thường. Mà là linh khí thuộc tính không gian.
Ở Thanh Lục Tinh, linh khí thuộc tính không gian hiếm hoi. Khí thạch, huyền thạch mang linh khí không gian đã vô cùng ít. Ít hơn cả vàng ở giới phàm nhân.


Các tông môn ra sức tìm kiếm và khai thác, làm chìa khóa mở cửa bí cảnh nơi đây.
Thánh thạch, thần thạch thuộc tính không gian, chỉ Tiên Tinh mới có. Mà nó cũng không nhiều.
Bí cảnh vượt giới, cần thần thạch này để mở.
---
Sảnh điện Thiên Tử Thanh Long tông.
Sau sáu mươi chín khắc.


Bàn Cổ Ái Thi Thị đã bắn sáu mươi chín phát vào âm động của Đẩu Mẫu Nguyên Quân.
Rồi lắm ra ngủ mấy ngày liền.
Tên đô con này mặc dù đã trở thành Chuẩn Tiên, hô phong hoán vũ nhưng sinh lý có vẻ không được mạnh mẽ như tu vi.
Nhanh lên mà cũng nhanh xuống.
Nhanh dô mà cũng nhanh ra.


Nhìn điệu bộ với vẻ mặt gượng gạo giả tạo thõa mãn của Đẩu Mẫu Nguyên Quân là biết à.
Bàn Cổ thay được Đẫu Mẫu cẩn thận thay mới một bộ trang phục.
Hắn gỡ bỏ "Vực", vươn vai hít thở.
Ánh mắt của hắn, bây giờ mới đảo qua đám anh hào đang chờ mòn mỏi bên dưới.


Không có kẻ nào dám tạo động tĩnh, ngoan như chó cảnh.
Hắn hài lòng nhếch miệng cười, nụ cười khinh khỉnh.
Mấy trăm năm trước.
Ta là kẻ ngồi chung mâm, chung bát, cùng gái gú với các ngươi.
Mấy trăm năm sau.
Ta là kẻ ngồi trên đầu các ngươi.
Giờ.


Các ngươi được làm đầy tớ cho ta, chính là vinh hạnh của các ngươi.
Bàn Cổ nhìn ngán, cũng không nói không rằng, ngả ngửa lên chiếc ghế tình nhân.
Đi ngủ.
Chơi con Đẫu Mẫu kia, tổn hao tinh khí vô cùng.
Đẫu Mẫu Nguyên Quân.


Da trắng như tuyết, môi đỏ như son, mái tóc và lông mày sợi trắng, sợi đen.
Toàn bộ lông trên người là trắng bạch, kể cả lông háng.
Đẩu Mẫu Nguyên Quân thân thể trần truồng, một mắt tròng trắng, một mắt tròng đen, trên cổ quàng chiếc khăn choàng màu đỏ.
Không chút e thẹn.


Tự nhiên như ruồi, bước những bước chân như siêu mẫu về phía đám cao thủ các tông môn, đảo đảo lung tung. Như muốn khoe thân thể, để bọn bay thèm chơi.
Nhìn thân thể uốn éo của Đẩu Mẫu đi tới. Từ tông chủ đến đám trưởng lão các tông môn xốn cả háng.
Hôm nay được no mắt rồi.


Hết xem sếch lại được ngắm siêu mẫu lõa thể biễu diễn mà không tốn một xu.
Ngẫm nghĩ mấy kẻ nhát gan cu rú ở nhà, không dám đến gây sự với Bàn Cổ. Chúng biết được, còn có dám sau này to mồm nói, ta là anh hùng biết nắm bắt thời thế hay không.
Lũ đeo, chắc cảm thấy hối hận đến nhục chym à.


Ánh mắt dái dát.
Đẫu Mẫu đi tới trước, rồi lại quay phía sau mấy vòng như tìm kiếm ai đó.
Ả dạng háng, đứng trước mặt, đưa hàng họ sát mồm một vị tông chủ đang ngồi tĩnh tọa.
Cả đám Tông chủ, trưởng lão còn lại ngưỡng mộ không thôi.


Thằng này có phúc khí ghê ta, lại được xem gần đến thế, chỗ đó có thơm không, ɭϊếʍƈ một phát rồi phát biểu ý kiến cho chúng ta coi nào.


"Tông chủ Đông Nhạc Thái Sơn Tông Loạn Loăn, nghe đồn ngươi đã luyện được Tam mạch trong Bát Mạch Kỳ Kinh tiên pháp. Dù mới chỉ đạt Thiên khí sơ giai đã vượt cấp chiến đấu đoạt chức tông chủ. Hay là tranh thủ Bàn Cổ đang ngủ, cho ta được nếm thử sắc khí kỳ kinh. Có đồ chơi hay ho vậy, không nỡ lòng để Âm Dương luân hồi cửu kiếp như ta cô đơn chứ"


Ái chà chà.
Tới nhà bạn chơi, thấy bạn đang ngủ, vợ bạn đang khiêu khích mình. Liền đè con vợ ɖâʍ dục của bạn ra chơi trước mặt nó.
Tình cảm anh em liệu có bền lâu.
Nhất vợ kẻ thù, nhì vợ thằng bạn, cổ nhân nói éo bao giờ sai à nhen.


Ai có phúc nấy hưởng, thời ai tới nấy lên à, tụi bay ngồi im cho bố thể hiện.
Tông chủ Loạn Loăn trên trán đổ mồ hột, vội vã bế quan tỏa khí, ngăn cản dục tâm.
Mắt khỏi thấy, tai khỏi nghe, miệng khỏi ngửi hương vị tình ái, tỏa ra từ dị thể tu giả Đẩu Mẩu Nguyên Quân.


Hàng ngon trước mặt, mà hắn cố gắng không chạm vào dị thể đó.
Hết sức.
Hắn lấy hai tay đấm mạnh con chym mất dạy không nghe lời chủ.


"Đẩu Mẫu Nguyên Quân, chúng ta không thuộc về nhau, trái tim không thuộc về nhau, giấc mơ không là của nhau. Hôm nay xuất phát vội quá, ta không có mang chym đi theo. Tông chủ Đẩu Mẩu thấy đấy, ta đấm mà cảm giác nào đâu. Mời nữ Tông chủ sang phía thằng đầu trọc kia xem, tại hạ thấy nó còn rin đó"


Đẩu Mẫu Nguyên Quân nhếch môi khinh thường.
Ả bức một cộng cỏ trắng ở khu rừng dưới rún, rồi đem ngoáy qua ngoáy lại cái lỗ mũi của Tông chủ Loạn Loăn cho bỏ tức.
Dám từ chối bà à.


Thằng máu gái này, bình thường ngươi gặp ta, hai mắt như là muốn ăn tươi nuốt sống. Thế mà trước mặt Bàn Cổ, rụt đầu rụt cổ như rùa, ta ngoáy cho thằng ngươi thò đầu thằng nhỏ ra"
Thề.
Trên con đường tu hành, gặp muôn vàn nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng.


Cuộc đời Loạn Loăn chưa bao giờ gặp cực hình man rợ như thế này.
Bí bách trước màn tr.a tấn của Đẩu Mẫu, Loạn Loăn phải dùng sát khí Bát Mạch Kỳ Kinh, tự đánh sắc khí của chính mình để khống chế tinh thần.
Mang danh Tông chủ, lại bị bỡn cợt, mông lung như một trò đùa.


Ta xin giơ tay rút lui thôi, trách ai bây giờ đây, xin lỗi thằng em trai, hôm nay ngươi phải chịu uất ức rồi.
Đùa chán đùa chê.
Tông Mẫu đứng lên đảo mắt tìm thằng đầu trọc còn trinh.
Hôm nay phải nếm thử tư vị già mà con rin xem nó thế nào a.


Đẩu Mẫu vừa bước đi mấy bước, Loạn Loăn ôm háng, nước mắt lưng tròng, lăn lộn như chó trúng bã.
Gờ hắn nhịn đau hết nổi rồi.
Miệng hắn hộc máu tươi, da hắn dần đen thui.
Cái giá của việc tuyệt kỹ của mình hại mình.


Tình cảm gia đình rạn nứt, khi thằng em trai vô duyên vô cớ, bị thằng anh trai nó đánh không thương bi tiếc lông.
Nhìn tấm gương sáng trước mắt.
Đám tông chủ, trưởng lão các tông môn đang cầu trời khấn Phật, mong sao Đẩu Mẫu Nguyên Quân đừng để ý tới mình.
Tu giả trọc đầu.


Hắn là Tông chủ Tịnh Độ tông Thích Không Nắc, mới chính thức xuất quan ra ngoài lần đầu tiên.
Cả đời ăn chay, đề cao đạo đức, chưa chạm ái dục, lúc này cũng buộc miệng chửi thề.


"Mô Phật, con mẹ thằng cha ông cố nội mày Loạn Loăn. Ta với ngươi hôm nay mới gặp mặt lần đầu. Vốn không thù không oán, cớ sao ngươi muốn gây thù chuốc oán. Lắm thằng mê gái không chỉ, sao lại chỉ kẻ tu hành như ta. Chẳng lẽ hôm nay mình mất rin tại đây, không phục, không phục"


Nhìn thằng đầu trọc đang nhắm mắt tụng kinh, trên tay không ngừng mân mê tràng hạt, linh khí lấp lánh vàng chóe chói mắt.
Nó đang cưỡng lại bản năng nguyên thủy.
Đẩu Mẫu Nguyên Quân khoái chí. tiến đến ngồi banh háng trước mặt Thích Không Nắc. Rồi cầm tay hắn kéo về hai trái bưởi.


"Thích Không Nắc, thích nắc không?"
"Mô Phật, hồi giờ có biết nắc là gì đây mà muốn, thí chủ vui lòng giữ thể diện"


"Ái chà chà, đã ngượng lại còn ngại. Ta nghĩ ta tu hành mới gần sáu trăm chín mươi năm, đã đạt đến Âm Dương cửu kiếp. Ta nghĩ ta đã là thiên tài trong thiên tài rồi. Không nghĩ cao tăng lại còn có thiên phú kỳ dị, tu luyện chấp ta nửa đường. Thật hâm mộ. Tu giả như vậy, mới xứng đôi vừa lứa với ta. Thôi thôi trọc ơi, cứ mân mê chi cái hột bé bé cứng ngắt đó, trọc thử mân mê cái đầu ti mềm mại này có phải thích hơn không?"


Thích Không Nắc cảm nhận bàn tay động phải cái gì sướng tê tay, mặc dù biết là cái gì nhưng không muốn thừa nhận. Đây là hắn bị ép a, thích thú gì đâu.
Nói thì nói vậy, Thích Không Nắc đang cật lực áp chế sắc khí trong người đang có dấu hiệu tỏa ra, khiến cả người phát kim quang rực rõ.


"Đẩu Mẫu Nguyên Quân thí chủ, kẻ tu hành chưa chạm vào sắc dục như ta, chưa có kinh nghiệm gì. Ta có phá giới, cũng không thể thõa mãn ái dục bất kỳ ai. Nói chi là thí chủ. Bó tay, ta phải phụ lòng thí chủ rồi. Ta đã nguyện tu hành hết kiếp, kiếp này bần tăng bận lắm, không rảnh. Hữu duyên thì hẹn thí chủ kiếp sau"


Nói xong.
Thích Không Nắc dứt khoát rút tay lại, rồi xoay người, miệng không ngừng lẩm bẩm tụng kinh.
"Con mẹ mày Loạn Loăn, con mụ nội mày Loạn Loăn, cái thứ loạn luân"
Vạn lần cầu mong, Đẫu Mẫu Nguyên Quân nể chút đạo lý, hiểu tí Phật pháp, mà tha cho mình.
Ái chà chà.


Hôm nay sao bị hai thằng từ chối à nhen?
Kích thích quá đi.
Thí chủ Đẫu Mẫu lại đến trước mặt tên đầu trọc, uốn éo mấy lượt, rồi hạ thân thể xuống, đưa chân banh háng ngồi ngay trên con chym trọc đầu của Thích Không Nắc.
Nhún nhảy mấy phát.


Làm thế mà cũng không ăn thua? Đạo gia có khác. Tâm vũng như bàn thạch.
Láo thật.
Đã láo thì biến con mẹ ngươi đu.
Đẫu Mẫu Nguyên Quân đưa hai trái bưởi bự chà bá đến cái miệng đang mấp máy tụng kinh của Thích Không Nắc.
Cứ thế chà qua chà lại.


Thích Không Nắc vốn là kẻ ăn chay, lần đầu cảm nhận được miếng thịt gần mồm. Cái miệng có cảm giác thay đổi lạ kỳ. Thật là muốn hả miệng cắn một phát, ʍút̼ một chút.
Tầm này còn tu với hành cái gì nữa.


Tông chủ Tịnh Độ tông Thích Không Nắc tri triển Hư Vô Viễn Không, nháy mắt huyễn hóa thành cát bụi biến mất, chính thức từ bỏ cuộc chơi lên tiên giới.


Chuyện sau này, ái dục lần này, phá hỏng đạo tâm của hắn. Mãi sau này, hắn mới thất bại khi không cưỡng lại được ái dục. Giao hoan linh hồn cũng Tà La Đen Vũ Nữ. Sinh ra thằng đầu trọc Thích Thể Hiện.
Đúng là quy tắc, người sinh ra có số.


Đẩu Mẫu Nguyên Quân chậc chậc cái miệng. Tiếc nuối vì đã tuột mất một miếng mồi ngon. Thằng trọc đầu còn trinh này tu luyện Hư Vô Viễn Không, chỉ được cái trốn nhanh là giỏi.
Nếu không?
Thì đách có cửa thoát khỏi nơi đât. Bất quá tam à nhen, thằng tiếp theo phải chịch được.


Đẩu Mẫu rà mắt một vòng xung quanh, tiếp tục tìm bò lạc.
Đến thằng ngu cũng biết.
Bàn Cổ Ái Thi Thị lần này trở về ngoài tạo cơ duyên cho quần hùng.
Cũng tạo cơ duyên cho nữ nhân của hắn là Đẩu Mẫu Nguyên Quân.
Lên là lên là lên là lên, Tiên Tinh.
.....................


Hơn sáu trăm chín mươi năm trước.
Bàn Cổ Ái Thi Thị đã đạt đến Âm Dương cửu kiếp đỉnh phong. Suốt ngày long nhong từ đầu đường xó chợ đến núi cao vực thẳm tìm cơ duyên, trở thành Sơ Tiên.
Một ngày nọ.
Vào một đêm trăng tròn.


Hắn chán nản ủ rủ lê bước trong khu rừng nhỏ ở đại lục nào đó thế giới phàm nhân.
Chợt nghe một tiếng la lớn cầu cứu.
"Con sói gian ác, đừng hϊế͙p͙ ta, đừng giết ta, khụ khụ"
Và tiếng tru sung sướng xuất phát từ trong căn nhà nhỏ ở bìa rừng.


Vốn dĩ hắn cũng chẳng thèm để ý tới chuyện phàm nhân.
Phàm nhân sống ch.ết chỉ cách nhau vài chục năm, ch.ết trước ch.ết sau cũng xá gì.
Con sói không ăn thịt thì nó cũng đói ch.ết.
Nhưng.
Hắn nổi hứng thèm thịt sói. Thuở mới lọt háng, phụ mẫu hắn đã ch.ết vì bị sói ăn thịt.


Cả đời hắn chẳng khoái ăn gì, chỉ khoái thịt sói. Ăn thịt sói, uống rượu cay là đam mê bất hủ của Bàn Cổ.
Sói mà biết hϊế͙p͙, chẳng phái sói thường, ăn càng ngon.
Tới nơi.
Hắn thấy mà con linh thú đầu sói thân ngươi, tu vi vừa tiến Thiên khí sơ cấp.


Nó đã xé rách, đã lột sạch quần áo của một nữ nhân tóc vàng lớn tuổi, chuẩn bị đút chim vào háng.
Ngoài cửa, ánh lửa bập bùng.
Có một bếp nướng bằng than đang đỏ rực.
Chắc thằng sói này định hϊế͙p͙ xong, lột da nướng thịt đây mà, cũng có khẩu vị phết.


Sau khi chịch nát háng nữ nhân kia, làm bà ngất ngơ, ch.ết đi sống lại. Cảnh này Bàn Cổ im lặng, nín thở, xem từ đầu đến cuối. Cũng có khẩu vị phết.
Con Sói gian ác mở cửa, xách nữ nhân lớn tuổi ra bên ngoài định nướng, rồi ăn cho lại sức.
Con sói gian ác, đụng mặt Bàn Cổ, đang cầm búa đợi sẵn.


"Anh thợ săn, cứu, cứu với, ta nguyện lấy thân báo đáp"
Nữ nhân lớn tuổi nhìn thằng già đô con cầm búa, đoán chắc nó là thợ săn ban đêm rồi, vừa cố gắng thở, vừa nói, tìm chút hi vọng.
"Đù, thợ săn, sợ quá, săn con mẹ mày chứ săn, về mà..."


Con sói gian ác chưa nói hết câu, liền xuất chiêu, lụm thêm một con mồi tự dâng lên tận miệng.
Hai chiếc răng nanh huyễn ảnh to tướng xuất hiện. Từ trên trời đập thẳng lên đầu Bàn Cổ.


Hôm nay, quả là ngày may mắn của sói ta, được hẳn hai con mồi. Linh thú, có hóa hình thành người, thì bản năng ăn thịt cũng không thể mất đi, thèm hơn thì có.


Sói ta, tự thưởng, tự mừng, vì ngày hôm nay, nó đã tiến cấp đến Thiên khí. Liền muốn thử tư vị nữ nhân Nhân Tộc, sẵn kiếm một bữa no nê, cho nó sướng cái cuộc đời.
Hai chiếc răng nanh đụng phải Bàn Cổ, liền nứt vụn.
Đáp lại.


Một huyễn ảnh hình búa chộ nhẹ lên đầu của con sói, làm nó lăn ra ra bất tỉnh.
Lúc sói ta tỉnh lại, là thấy đời nó ngược ngược.
Kẻ đang bị nướng là mình.
Mà lửa này cũng không phải tầm thường, tu giả mà cũng cháy khét cả lông thịt.


Dây trói này lại càng không phải tầm thường, sói ta vùng vẫy mãi cũng không thể thoát ra được.
Đụng thợ săn tông môn mẹ nó rồi.
Ôi, vì một bữa no mà hết đời, cũng may được chơi trước khi ch.ết, vẫn là có chút mãn nguyện.


Trước khi ch.ết, sói ta vẫn còn nghe tiếng rên rỉ ɖâʍ đãng, đang phát ra từ trong căn nhà gỗ.
...
La li lalalai lala li lalai
La li lalalai lala li lalai
À đù má ma ri à, ma ri, mà ri rí a...
Trong rừng, trên lối nhỏ.
Tiếng hát trong trẻo vang lên xuyên màn đêm.
Một cô bé tuổi tròn trăng, dễ thương, dú bự, cổ quàng khăn đỏ.


Khuôn mặt bé đang sợ, lấm la lấm lét. Đôi chân không ngừng bước nhanh.
Hai tay ôm chặt giỏ bánh mẹ dặn, phải mang cho bà ngoại đang ở một mình.
Bà ngoại là người bé yêu quý nhất nên hào hứng mang đi.
Mãi chơi nên trời tối lúc nào chẳng hay. Thương ngoại, bé vẫn can đảm vượt qua đêm đen.


Vừa đi vừa hát cho đỡ sợ.
Nhìn ảnh lửa bập bùng ở xa, cô bé đưa tay lên bịt miệng sợ hãi.
Một con sói to lớn nằm trên lửa sưởi ấm, nhe răng ra cười.
Chẳng lẽ bà ngoại bị ăn thịt rồi sao?
Làm sao bây giờ?
Cẩn thận núp sau bụi cây, trấn tỉnh.


Nhìn con sói mãi không cử động, lại có mùi khét khét lẫn thơm thơm, nhìn kỹ con sói đã ch.ết, ch.ết nhe răng..
Đèn trong nhà vẫn sáng.
Lại nghe bên trong phát ra âm thanh mà cô bé vừa thấy lạ, vừa thấy quen, như đã biết ở đâu.
Rón rén bước về phía cửa sổ.


Cô bé quàng khăn đỏ hoảng hốt khi thấy một lão già to con, đang dí cái gậy trong háng hắn, đâm lia lịa vào bà ngoại.
Chắc bà đau lắm, nên rên rỉ ỉ ôi khủng khiếp.
Nhìn kìa.
Bà ngoại đang cố gắng chống đỡ tên già tàn ác đó.
Bà lật người hắn lại.


Bà đưa miệng cắn vào môi hắn.
Một tay nắm lấy cây côn cố gắng bóp cho nó nát.
Một tay không ngừng tét mông tên già gian ác kia.
"Lão già gian ác hơn cả sói kia, không được đâm bà ngoại của ta. Có giỏi thì đâm ta đây. Mau thả bà ngoại ta ra"


Cô bé quàng khăn đỏ đẩy mạnh cửa, rồi chạy nhanh vào nhà, hai tay không ngừng nắm lấy bà ngoại kéo đi.
Khi nãy.
Bàn Cổ Ái Thi Thị sau khi đem con sói lên bắt nướng, mắt nhìn nữ nhân lớn tuổi vẫn còn co ro sợ hãi trong trần truồng.
Hắn tiến đến đỡ nữ nhân này vào trong nhà.


Nữ nhân cúi mình cảm tạ.
Đôi mướp vẫn còn xuân, lủng lẳng treo trước mặt hắn.
Nữ nhân này tuy đã lớn tuổi, nhưng thân thể sức hút vẫn còn à.
Thấy Bàn Cổ nhìn chăm chăm mình, ân nhân cứu mạng chẳng lẽ có ý với mình.


Từ ngày lão chồng thăng thiên, mười năm nay chưa rón rén với ai, cũng bức rức cả người.
Càng già càng hiểu đạo lý.
Có thù tất báo, có ân tất trả à, trả gì chứ trả kiểu này sướng phết.
Bà quỳ xuống, rồi tụt quần Bàn Cổ ra.
Lá là la.


"Đẩu Mẫu, con vào đây làm gì, mau đi ra ngoài, ưm ... ưm"
"Bà ngoại, con sẽ cứu bà..."
Hôm nay ngứa háng, muốn hưởng tư vị của gái lạ, gái già mà còn soi.
Bàn Cổ cũng không muốn bị con nhóc kia làm phiền.


Loại nai tơ đó, chơi hoài cũng chẳng còn hứng nữa. Hắn vận tí linh khí vào lòng bàn tay rồi đặt trên trán của cô bé Đẩu Mẫu, định làm cô bé bất tỉnh.
Chuyện không ngờ đến.


Tối hôm đó, hai bà cháu cô bé quàng khăn đỏ lăn lê bò trườn, lên giường xuống bếp, từ ra ngoài sân đến bờ suối với lão thợ săn này.
Chơi xong ăn, ăn xong chơi.
Cứ vậy, tận mấy ngày liền không ngủ.
------
Dị thể.
Thứ tồn tại trong cơ thể của Đẩu Mẫu Nguyên Quân vô cùng kỳ lạ.


Dị thể nhiều loại, nhưng loại này chưa từng được thư văn ghi lại.
Kẻ khác giới, mang linh khí chạm vào cơ thể của Đẫu Mẫu, liền bị kích thích sắc dục mãnh liệt.
Khi giao hợp thì sung sướng không thể tả, hơn cả việc giao hoan bằng linh hồn.


Bàn Cổ Ái Thi Thị vừa chạm vào cô bé quàng khăn đỏ, đã liền cảm thấy phát sinh biến hóa trong cơ thể.
Hắn đã ở đỉnh cấp Âm Dương luân hồi, bị một phàm nhân làm thần trí phê phê. Linh khí tỏa ra từ bàn tay, bị cô bé này hút lấy.


Không chỉ riêng Bàn Cổ, cô bé quàng khăn đỏ khi bị người khác giới có linh khí chạm vào. Cũng cảm nhận cơ thể như rơi vào chốn hoan lạc miên man, không thể dừng lại được.
Không để bà ngoại bị đâm nữa, mà chủ động đòi lấy và để mình bị tên già gian ác kia đâm lấy đâm để.


Ngay khi phá cái ngàn vàng của cô bé Đẩu Mẫu, Bàn Cổ như rơi vào một kiếp người khác trong mộng.
Nơi đó, hắn sống một cuộc đời.
Nơi đó, hắn đỉnh cao, toàn năng, kẻ thống trị... đúng như dục vọng của hắn.


Mỗi canh giờ giao hoan cùng Đẩu Mẫu, Bàn Cổ trải qua thêm một kiếp người, một kiếp cảm ngộ, nhân sinh luân hồi.
Bao năm qua hắn cố tìm cơ duyên, không ngờ đêm nay cơ duyên tới.
Bàn Cổ cảm thấy ở cùng cô bé này chỉ một thời gian nữa, sẽ trở thành Sơ Tiên.


Cái được của việc giao hoan cùng Đẩu Mẫu đó là sống thêm một kiếp người. Một canh giờ bằng một kiếp tu luyện. Mà kiếp này, mong ước, dục vọng của bất cứ nam nhân đều đạt được, viên mãn vô cùng.
Cảm ngộ đó, quá quý giá với mọi tu giả, con đường tu luyện như mở ra nhiều lối đi.


Cái mất của việc giao hoan cùng Đẩu Mẫu, đó là linh khí.
Kẻ dưới Thiên khí mỗi lần giao hoan, sẽ bị hút cạn linh khí thành phế nhân.
Kẻ từ Thiên khí sơ giai đến Thiên khí đỉnh phong sẽ tuột một cấp tu luyện.


Bé ta chưa là tu giả, mà đến Âm Dương luân hồi như Bàn Cổ, linh khí không ngừng thất thoát, hắn vừa chơi vừa hấp thụ Thần Thạch.
Hắn mang Đẫu Mẫu về tông môn.
Ngay khi Đẩu Mẫu tiến cấp Nhân khí, ham muốn sắc dục càng dữ, cực kỳ khó thõa mãn, dị thể càng biến hóa mạnh mẽ.


Bàn Cổ Âm Dương cửu kiếp đỉnh phong cũng bị thụt cấp nếu giao hoan, đành không dám hoan ái cùng nàng, sợ ảnh hưởng tu vi.
Rồi.


Bàn Cổ chính thức thăng tiên Sơ Tiên, được quy tắc triệu hồi về Tiên Tinh. Hắn hẹn ngày trở lại, khi đó hắn đủ mạnh, đủ sức chơi mà không sợ, sẽ đón nữ nhân này về tiên giới.
Lần đầu tiên, Thiên tử Thanh Long tông có một nữ Tông chủ, tu vi Nhân khí sơ giai.


Nữ nhân dị thể Tông chủ Thiên Tử Thanh Long Tông Đẩu Mẫu ở lại, lấy lổ làm lãi.
Con mồi ngon của nàng là nhưng Âm Dương luân hồi, hết đường thăng Tiên, còn đường xuống lỗ.
Tu giả loại đó, đằng nào cũng ngủm, chơi một lần cho biết.
Nhờ hấp thụ linh khí.


Tu vi Đẫu Mẫu tiến cấp đến thiên phú của thiên phú cũng không bằng.
Nàng là sự thèm khát và nỗi sợ hãi của mọi tu giả. Cùng nàng một canh giờ, có ch.ết cũng được nhắm mắt mỉm cười hè hè.






Truyện liên quan