Chương 42: Con gái, con rể cứ để mẹ lo

Trên con đường rừng, có lối mòn, đến dòng thác nhỏ.
Sáng sớm.
Hoa Nhạc cầm hai tay hai miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa dẫn hai con thú cưng Đại Du và Quảng Mục theo sau.
Nữ nhân điên loạn này, bệnh tình tiến triển tốt lên. Nàng nói nhiều hơn, mặc dù câu chữ vẫn chưa rõ ràng, khó hiểu ý.


Hoa Nhạc ngắt cánh hoa dại ven đường, tung tăng cầm hoa, hát lên những âm thanh ngọt ngào, thanh thoát.
Thỉnh thoảng phô diễn vài điệu múa trên đường đi.
Chiếc váy rách nát, tung bay theo nhịp điệu của đôi bàn chân trắng ngà, vóc dáng ẩn hiện vài chỗ hiểm, nhìn đến mê người.


Có Quảng Mục ở đây, Đại Du nào dám nhìn thẳng, mắt hắn bị lé lúc này không hay, nhìn một nơi, thấy một nẻo.
"Rượu sầu nâng suốt đêm cho quên đi ngày tháng u buồn.
Rằng người ta mãi thương nay cũng đã mỗi người một phương."
"Chó đen, chó bẩn, hay........... hay không?"
"Hay tuyệt, hay tuyệt... go go go"


"Hay thì sao không le lưỡi, quẩy đuôi, chó bịnh rồi à?"
Hoa Nhạc ngây ngô hỏi, làm Quảng Mục sợ hết hồn. Từ loài động vật hai chân, biên thành bốn chân, mọc thêm cái đuôi, phe phẩy.
Nghe tiếng hát phê hơn con chym nó xuất. Ngắm điệu múa uyển chuyển khoái mắt hơn con lươn đen chui vào miệng hố đầy răng.


Quảng Mục như rơi vào mê muội. Dường như là hoài niệm ngàn năm hiện về, khiến cảm xúc dồn nén muốn bung ra, không kiềm chế nỗi.
Nếu không sợ dị mặt trước thằng đầu đất kia.
Chắc cũng đã khóc rồi.
Chuyện tối hôm đó, hôm uống rượu.


Tối hôm đó hắn cùng lão già thoát linh khí, uống say bét nhè. Đại Du say vào liền nhớ bài lai, hắn nhớ Ti Hồn. Hắn cứ thế vừa hát vừa hét đại vài câu thõa cơn điên.
Hoa Nhạc nghe được, lại nhớ dai.
Nàng thích thú hát cả ngày.


available on google playdownload on app store


"Hay thì sao không le lưỡi, quẩy đuôi, chó bịnh rồi à?", hôm nay, lần đầu tiên sau hơn trăm năm, hắn nghe câu hỏi của Hoa Nhạc.
Quảng Mục mừng rỡ, lòng hăm hở, nức nở. Bao lâu nay, Hoa Nhạc chỉ toàn nói bâng quơ, như đứa trẻ lên hai. Cuối cùng, nàng cũng nói được một câu hỏi đàng hoàng à nha.


"Rượu sầu nâng suốt đêm cho quên đi ngày tháng u buồn.
Rằng người ta mãi thương nay cũng đã mỗi người một phương..."
Đại Du quen miệng, cũng hát nho nhỏ. Liền thấy lão già cầm cục đá, giơ giơ trước mặt. Ý bảo hắn im mẹ cái mồm đi.


Đại Du thấy cuộc đời bất công, nên cộng lông không bao giờ thẳng, vì thế cũng chẳng hát theo Hoa Nhạc nữa.
Lão không nghe thì thôi? Làm gì căng.
Đại Du lẽo đẽo mang chiếc gùi to tướng theo sau. Sau hơn nửa tháng ăn nhờ ở đậu nhà trưởng lão. Hắn cũng cảm thấy quá nhàm chán.


Mấy hôm nay nằng nặc đòi đi vào rừng săn thú, hái rau với Quảng Mục.
Sẵn tiện hiểu biết về cây cỏ thế giới này hơn. Sau này tán gái, cũng thể hiện mình là người có học.
Nhắc chuyện học mới nhớ, tu tiên cũng chẳng phải chuyện dễ à.


Khổ thân Quảng Mục, nói méo lưỡi, hắn mới hiểu ra được chút ít.
Thời gian học còn ít hơn cả thời gian nghe chửi. Biết thân, biết phận, biết mình thiếu gì.
Đại Du cũng chuyên tâm, học gì cố gắng hiểu nấy. Tự giúp mình thôi.


Nhìn lão bực tức, nóng mặt khỉ chỉ dạy, cũng may có bình rượu tri kỷ, làm lão bớt giận và chửi rủa.
Hắn là Sơ Linh sơ giai, nhưng lại không biết về luyện khí.
Hắn là Sơ Linh sơ giai, nhưng ai thấy hắn cũng nhìn ra như phàm nhân.


Bên trong hệ thống, một thân ảnh đang dần dần thành hình, từ thân thể đã tan thành bụi của hắn ở địa cầu. Hệ thống chẳng hiểu sao, không cung cấp linh khí cho thân ảnh này. Chút linh khí ít ỏi thân ảnh này có được, là từ khi hắn còn ở khu luyện nạp khí.


Người ngoài nhìn hắn, lại chỉ có thể đánh giá tu vi của hắn, qua thân ảnh này. Không thể đánh giá tu vi từ thân thể, mà hệ thống tạo ra lúc ở trên chiến thuyền của Bích Hà Nguyên Quân.
Chắc là tu vi tu giả nơi này, chưa đủ trình với hệ thống. Hệ thống là cái gì?


Không chỉ riêng ai, Đại Du cũng vậy.
Thắc mắc trong lòng hắn vẫn chưa hiểu được, hắn đã trở thành Sơ Linh sơ giai theo lời hệ thống. Mà thế éo nào, cơ thể hắn phải đi học luyện nạp khí mới hấp thụ linh khí được. Hay cái hệ thống này vô dụng, đến phần thưởng nó cũng lừa mình.


Lâu nay không có đánh nhau nên Vô Linh cũng chẳng hiện hồn ra, mà có hiện nó cũng im mồm chứ có nói lời nào đâu.
Chuyện sau này mới rõ, khi hắn đến Nữ Tích Cổ Tinh.
Nghe hắn xin xỏ, ban đầu, Quảng Mục đách cho hắn theo vào rừng. Cũng hoài nghi có phải thằng này, kiếm cớ để dòm trộm Hoa Nhạc tắm không?


Nhưng thằng nhóc láu cá này, ức hϊế͙p͙ người già quá đáng. Hết lấy Hoa Nhạc làm bia đỡ đạn. Hắn lấy đồ ăn làm mồi nhử. Quá đáng hơn, nó phe phẩy bình rượu, loại chỉ nó mới nấu được, giơ giơ trước mặt.


Tuổi già khó cưỡng lại cái hương vị nồng nồng, cay cay đầu lưỡi, nóng nóng cái bụng đó à.
Khu rừng rậm rạp, linh thú cũng có, động vật tầm thường cũng có, tất cả đều chạy tán loạn.
Chắc là đã quen mặt Quảng Mục rồi.
Thấy hắn là tử thần đến không vọt lẹ mới lạ.


Đại Du chỉ chỉ tay một con linh thú hình chim, đang núp sau tán lá rậm rạp, đến ị cũng không dám vì sợ bị phát hiện.
Hiểu ý, lão già quạt tay một cái, Đại Du chỉ việc đi tới, xách bỏ con chim số mạng hẩm hiu vô gùi.
Món buổi trưa đây rồi.


"Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn vừa gửi thư mời, tham gia võ hội tỉ thí cấp tu giả Sơ Linh. Ta mới nhận thiếp mời sáng nay. Mỗi trưởng lão, nhận mười lệnh bài, cử mười đệ tử tham gia thi đấu. Mẹ nó chứ, cái lão già này, ỉ thu được đệ tử thiên tài, nên kiêu căng. Mới một quãng thời gian, mà đã tổ chức võ hội để khoe đệ tử. Ta đoán chính xác, là muốn khoe khoang tên Thích Thể Hiện kia à. Ta đến một đệ tử cũng không có, gửi chi lắm thế"


"Nghĩa là có cơ hội rời khỏi đây"
Nghe vậy, Đại Du hí hửng.
Mặc dù hắn lâu ngày quen thói, tâm tư cũng không muốn rời xa Hoa Nhạc, tâm tư đó không rõ, chỉ là nảy sinh một ý nghĩ thôi.
Ở lại có sơ muối thêm được gì nữa đâu?


Bên ngoài, có em gái nuôi tắm rửa sạch sẽ, nằm chờ hắn trên giường.
Nữ nhân Bích Hà Nguyên Quân, với nô tỳ Thiên Hậu Tắc Thiên của hắn, sống ch.ết chưa rõ.
Thằng đệ Đống Cống thì hứa sẽ tới thăm mình, mà lâu nay đách thấy đâu.
Hệ thống đang đòi mạng.


Ở lại chi cái xứ khỉ ho cò gáy này?
Ai muốn ch.ết già, ch.ết trẻ ở đây chứ? Trừ lão Quảng Mục Thiên Vương lụy tình này ra.
Nhìn biểu cảm hớn hở của Đại Du. Quảng Mục cũng thở dài.
Chính mình muốn nó đi, rồi lại không muốn nó không đi, rồi muốn nó đi...


Thằng lõi láu cá này, chính lão cũng không biết, nên làm gì với nó bây giờ?
Nếu giữ nó lại thì cũng ác với nó. Nếu không giữ nó lại thì ác với Hoa Nhạc. Hoa Nhạc còn muốn ăn ngon.


Đối với lão, thằng nhãi kia đi, sẽ đi luôn không thèm trở lại, nơi đây không phải là nơi nó muốn. Lão không muốn nó đi, cái rượu nồng nồng kia thì sao?
Cái rượu này, làm Quảng Mục xuất hiện một ý đồ ích kỷ.


"Ngươi đến Sơ Linh cũng chưa bước vào. Lấy gì đi thi. Mặc dù ta rất mừng, vì ngươi không phải đệ tử của ta. Nhưng danh nghĩa, ngươi vẫn là đệ tử của nhà. Ta trước sau gì, cũng sẽ đưa ngươi đi. Nhưng không đưa đến cái võ hội đó làm gì cho mất mặt"


"Hay lão cố gắng giúp ta thành Sơ Linh đi, rồi truyền thụ cho ta công pháp gì đó?"


"Giúp ngươi thành Sơ Linh thì được. Nhưng dạo này, tâm tình không tốt, không thể giúp không công. Còn công pháp thì mơ đi, đến luyện nạp khí cũng trầy da tróc vảy với ngươi. Đầu đất như ngươi, đến xuống lỗ cũng không học được công pháp gì đâu"
"Một bình"


Đại Du phe phẩy bình rượu khá to trước mặt Quảng Mục, lão muốn ta trả công, ta không có công thì ta trả bằng rượu. Ý lão như thế, thì nói mẹ đi. Già còn vòng vo.
"Mười bình"
Quảng Mục phe phẩy mười ngón tay phía trước. Mấy khi được cơ hội trả giá với thằng này.
....
Chốt kèo 6 bình.
---


Tiếp chuyện lên Tiên Tinh.
Theo yêu cầu của Bàn Cổ, đổi lổ lấy thần thạch không gian. Các tông môn ra sức kiếm mỹ nhân, không ít án mạng tranh đoạt đã xảy ra, không ít đôi lứa đôi ngã chia ly.
Bình thường mỹ nhân nhiều vô kể, nhưng đến lúc này, lựa mỹ nhân nào đẹp nhất lại quá khó.


Mà đẹp nhất là đẹp như thế nào?
Lỡ, xấu hơn mỹ nhân tông môn khác thì làm sao?
Tại một tông môn, Hoàng Ngọc Đế Đại tông.
Đêm khuya, có hai thằng đực rựa, mặc áo thư sinh đứng ngắm trăng, trên đỉnh núi cao cao.
"Trăng hôm nay xa tít.
Ta muốn hôn vào.... Oài"


"Í, Anh Đài đệ đệ. Hôm nay có tâm sự gì, mà kéo ta lên đỉnh núi ngắm trăng, rồi ngâm thơ thế này? Ngâm thơ thì có gì vui đâu. Hay là đổi điểm, chúng ta đi ngâm thằng nhỏ đi. Huynh mới biết, cái lầu xanh này ngon lắm, đến đó, kích thích hơn đến đây à"


"Nè, Sơn Bá huynh. Ngày mai, chúng ta sẽ đi hai bí cảnh khác nhau rồi. Sống ch.ết sau này chưa rõ. Huynh chẳng lẽ, không biết trong lòng đệ nghĩ gì sao? Hôm nay đệ muốn tặng huynh ngàn vàng của đệ, để tỏ tình ý"


"Í, Anh Đài đệ đệ. Tình ý thì ta không muốn nhận. Chúng ta đều là nam nhân mà. Nhưng ngàn vàng thì được. Không nghĩ đệ đại gia thế a"
"Nè, Sơn Bá huynh, huynh có thích đệ đệ này không?"


"Í, huynh là trai thẳng à nhen. Mặc dù ta không kỳ thị trai cong. Nhưng Anh Đài đệ đệ, đừng làm ta khó xử à nhen. Dễ tổn hại đến nghĩa huynh đệ"
"Nè, đệ không thẳng, cũng không cong, mà là... Sơn Bá huynh đúng là đầu đất, huynh xem này"


"Í, dừng dừng, đừng cởi nữa. Ta la lên đó. Ta không muốn đấu kiếm với đệ"
Anh Đài buông gỡ khăn buộc tóc, xuôi mái tóc dài, mượt mà xõa xuống. Nhẹ nhàng cởi từng lớp áo.
Lúc hai trái cam bung ra, cũng là lúc hai con mắt trên mặt, một con mắt dưới đũng quần Sơn Bá, căng lên.


Đệ đệ của mình, nhầm, muội muội của ta, bao lâu nay là gái giả trai.
Lại có tình ý với mình.
Dáng ngon thế này, múc luôn chứ còn đợi gì nữa.
Trên tảng đá.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc.


Hai thân thể quấn lấy nhau ßú❤ ɭϊếʍƈ sờ mó. Kỹ năng xuất thần nhập hóa, là kinh nghiệm sau bao năm chơi gái của Sơn Bá huynh, làm Anh Đài muội rên rỉ không thôi.
"Nè, Sơn Bá huynh, biết nó sướng thế này. Muội cũng không giả trai đến hôm nay? ɭϊếʍƈ phía dưới, bóp phía trên nữa đi huynh"


"Í, Anh Đài muội, chí phải, chí phải, ta cho vào nhé"
"Nè, ưm ưm, lần đầu của muội. Huynh nhẹ nhàng nhé. Huynh có nguyện chăm sóc muội, cả đời này không"
- Í, đảm bảo nhẹ, uy tín luôn. Còn chuyện chăm sóc, hên xui"


Loa Loa Loa, tất cả nữ nhân còn zin nghe đây.... Thông báo quan trọng hơn thông háng, cấp báo cấp báo... loa loa loa loa...
Trong đêm sáng vằng vặc, trên đỉnh núi cao cao.


Sơn Bá đệ tử Hoàng Ngọc Đế Đại tông ôm háng khóc nức nở. Cây ƈôи ȶhịȶ cứng ngắt của hắn, lấy đà định đâm mạnh một phát, lại không trúng háng của Anh Đài muội.
Chú chym non ngơ ngác, đâm thẳng vào tảng đá bên dưới, khiến thằng em quẹo cổ sang một bên.
Có phải kiếp này coi như bỏ...


Nghe thống báo bất ngờ, Anh Đài muội nhanh như chớp, huyễn hóa biến mất, ngay dưới thân thể của hắn.
Hắn chỉ kịp nhìn bóng dáng trần truồng của Anh Đài, biến mất trong đêm, rồi ôm háng khóc.
---
Thường Nga Bôn Nguyệt tông.


Tông chủ Hà Ngăng đang nhức đầu, mẻ trán nhìn con gái mình, là Chúc Nữ Tử Tử.
Hôm nay, cái ngày đen đủi gì mà, nó lại dẫn người yêu về nhà ra mắt.
Thân là nữ nhi duy nhất của tông chủ, nên được cưng chiều từ bé, muốn gì được nấy.


Con hư tại mẹ, thành ra bây giờ nó hư, nó không nghe lời mẹ rồi.
Tu vi Chúc Nữ Tử Tử Thiên khí sơ giai, thậm chí Tông chủ trẻ tuổi các tông khác cũng nhấp nhé ngỏ lời kết duyên.
Trời xui đất khiến thế nào.
Nó lại chọn một thằng quê mùa, tu vi Nhân khí Sơ giai, làm ý trung nhân.


Vỗ vỗ cái đầu, xốc lại bộ vếu lấy tinh thần.
"Chúc Nữ Tử Tử à, thằng chăn bò này con quen nó bao lâu rồi"
"Phụ mẫu à, Ngưu Lang huynh là tu giả chăn linh thú. Không phải chăn bò. Con quen được sáu đêm chín ngày rồi"
Chúc Nữ Tử Tử thấy vẻ căng, khó ăn khó nói, liền nhanh chóng biện hộ cho tình lữ.


Lãi còn cãi với mẹ nó nữa chứ, con với chả cái, giời ơi là giời. Tông chủ Hà Ngăng vỗ vỗ cái đầu, xốc lại bộ vếu lấy tinh thần.
"Trời, chăn gì cũng là chăn. Thế thì có khác đách gì nhau. Con gái à. Nó có gì hơn người, mà con chọn nó chứ"


Chúc Nữ Tử Tử e thẹn, ghé sát miệng của Hà Ngăng kể lể sự tình.


"Sáu đêm chín ngày trước, con đi chọn linh thú. Thấy huynh ấy với linh thú Ngưu Ma Vương đang so chym. Cả hai vừa bung chym ra, Ngưu Ma Vương đã quỳ xuống vái lạy Ngưu Lang huynh. Con đoán không sai, thì chym huynh ấy dài sáu mươi chín nấc đó. Nó thể biến hóa dài ngắn tùy ý. Chẳng phải dị thể hay sao? Mẹ à, đừng ép con lấy Tông chủ nào cả. Gia tài nhà ta đâu thiếu gì. Chỉ thiếu cái chuyện sung sướng trên giường. Con gái mẹ đâu có ngu, mà chọn bậy, chọn bạ"


Tông chủ Hà Ngăng mấp né đôi môi vàng.
"À thế à, như thế thì, thế con có cho ta cùng..."
"Cấp báo, cấp báo. Trưởng lão Nhị Lông Hán bái kiến tông chủ. Bàn Cổ Ái Thi thị tuyển thiếp... bla bla bla"
...


Hội truy sát Bàn Cổ Ái Thi Thị thiếu vắng Tông chủ Thường Nga Bôn Nguyệt tông Hà Ngăng. Vì lúc đó đang đỏ đèn. Nghe Nhị Lông Hán báo cáo lại tình hình. Hai mắt Hà Ngăng sáng vàng như ánh trăng rằm.
Hà Ngăng vỗ vỗ cái đầu, xốc lại bộ vếu lấy tinh thần.


"Chúc Nữ, cơ hội ngàn năm có một lên Tiên Tinh. Con chọn thằng sáu mươi chín nấc hay thằng già hơn con sáu trăm chín mươi năm tuổi, tùy con"
"Con, con... con chọn thằng già. Nhưng con cũng không muốn xa Ngưu Lang, huhu"
"Con ngoan đừng khóc, con rể cứ để mẹ lo, sau này con có thành Tiên, trờ về lấy xài cũng chưa muộn"


Hà Ngăng vỗ vỗ cái đầu, xốc lại bộ vếu lấy tinh thần.
"Nhị Lông Hán, ngươi thay mặt ta dẫn Chúc Nữ đi ứng tuyển. Công pháp của ta hiện tại, chưa thể động vào khí thạch không gian. Sau này ngươi có thành Sơ Tiên, thì nhớ ơn huệ này của ta"


Thấy Chúc Nữ quyến luyến chia tay thằng chăn bò Ngưu Lang. Hà Ngăng ra rệnh cho Nhị Lông Hán tách hai đứa ra, ngay từ bây giờ.
Đêm dài lắm mộng, gần nhau thì tức cảnh sinh tình. Chia tay rồi thì chia tay. Chứ mất zin con gái bà thì vẫn có thể a.
Hà Ngăng lặng lẽo đi về phía biệt viện, ngẩng đầu lên trời than thở.


"Cuội huynh, cuối cùng muội cũng đã tìm ra dị thể thay thế huynh rồi. Hí hí, huynh cứ an tâm mà theo con Thỏ Tinh bốn vếu đó đi. Đừng tưởng không ai thay thế được huynh trong lòng ta ahihi. Con rể Ngưu Lang, từ này, con rể là của mẹ vợ"
-----
Hằng trăm, hàng ngàn giai thoại về tuyển mỹ nữ, sớm lưu truyền trong nhân gian.


Trên Đại Lục Nữ này, mỹ nhân còn trinh, còn xinh, chưa bao giờ có giá đến vậy.
Bàn Cổ Ái Thi Thị Đại Tiên tuyển thiếp về Tiên Tinh là chuyện chính sự của mọi tông môn, những việc khác, muỗi.
Tông môn nô nức, ngày đêm mở hội tuyển mỹ nhân.


Nhiều nam nhân, ngậm ngùi chia tay trong nước mắt, với mỹ nhân mới vừa mở miệng, thề non hẹn biển, đầu bạc răng long với mình.
Lắm mỹ nhân khóc lóc dữ dội, vì tối hôm qua, hay mới ngay tức khắc, đã ăn trái cấm.


Các tông chủ, trưởng lão cũng đau đầu, từ bỏ các mỹ nhân mà mình ngao du bốn bể tìm kiếm, chưa kịp xài đã phải tiễn đi.
Giờ này có gái là mừng rồi.
Nhiều tông môn toàn đực rựa, thì kiếm đâu ra mỹ nhân, ngoài mấy bà làm bếp. Vì vậy, ra sức truy lùng, tìm kiếm, bóc cóc mỹ nhân.


Hễ có mỹ nhân xức sắc, là tông môn sẵn sàng chấp nhận cái giá cực cao.
Kể cả hàng thải loại của các tông môn đã tuyển đủ người, cũng được hét giá ngất ngưởng.


Những tông môn nghèo nghèo hy vọng, gu mỗi người mỗi khác. Không xinh hơn mỹ nhân khác, nhưng biết đâu lại là gu thẩm mỹ của Bàn Cổ Ái Thi Thị.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Trước vài ngày xuất phát đến lối vào bí cảnh vượt giới. Sảnh điện Thiên Tử Thanh Long Tông ngập tràn mỹ nữ, lườm nguýt lẫn nhau.


Vẻ khát khao, ghen ghét, đố kỵ hiện rõ trong đôi mắt họ.
Chỉ một đoạn thời gian nữa thôi. Ta sẽ thành tiểu thiếp của Chuẩn Tiến đó mà lị.






Truyện liên quan