Chương 47: Bí cảnh vượt giới: Nỗi đau của hai kẻ cô độc
Cheng...
Một búa kết liễu giáng xuống. Một tiếng cheng thanh thoát vang lên.
Sóng âm làm cho Kim Tự Tháp lắc lắc, có chút nghiêng ngả. Di Thú Di Bàn mặc dù ở xa, cũng rung lên dữ dội. Đám người ngồi trên la bàn, như con xúc xắc bị lắc trong canh bạc.
"Vực" của Bàn Cổ xuất hiện mấy vết nứt như tia sét.
"Huhu. Tiểu Thần Phạm Gia, ta biết chàng quan tâm ta mà. Cớ sao không chịu chơi ta? Huhu. Chẳng lẽ, chàng nhẫn tâm để tên đô con kia, bứt lông háng của ta, bắt ta phải ʍút̼ chuối của hắn?"
Một chiêu Khai Thiên Phá Vực giáng xuống HaThor. Ngay tức khác, một chiếc trống đồng màu vàng đen đón lấy nhát búa này. Từ chiếc trống đống, những vòng hoa văn ngăn nắp tỏa ra. Sáng chói chang như mặt trời.
Chỉ một chiêu, gậy ông đập lưng ông.
Tên đô con như Bàn Cổ, cũng phải ôm búa lùi lại cả sáu mươi chín bước chân.
Quần áo rách tả tơi, thân thể xuất hiện vài vết thương sâu hoắm, sắc lẹm.
Gặp địch thủ thật sự rồi. Sức mạnh quá khinh khủng.
Vẻ tự tin của Bàn Cổ biến mất, hắn ngơ ngác nhìn cao thủ tóc đen trước mắt, không một vết thương, không rụng một cộng tóc.
Bên trong "Vực" của La Bàn.
Đám người Cúc Tịnh Tu cũng ngơ ngác không kém. Nhìn Bàn Cổ đối kháng nữ nhân tóc vàng, mũi cao kia. Tưởng rằng gặp hai Tiên nhân choảng nhau là dữ dội lắm rồi.
Ngay lúc thấy Bàn Cổ đánh bại nữ nhân tóc vàng vếu to. Trong lòng hai lão bố vợ cũng mừng thầm. Mạng này hôm nay có thể giữ. May mắn hơn nữa, là có thể xem Bàn Cổ chơi gái khác đại lục a.
Chắc phê lắm đây.
Nhưng đời thế éo nào?
Lại xuất hiện một tên tóc đen, mà theo lời của nữ nhân tóc vàng gọi là Tiểu Thần. Trời ạ, là Thần đấy.
Dù là tông môn uy danh nhất đại lục, họa lắm mới cũng chỉ được gặp tu giả tu vi Đại Tiên, mắc tiểu viếng thăm là vinh hạnh lắm rồi.
Hôm nay, hai lão già trong hoàn cảnh sắp gần đất xa trời, lại được gặp tu giả đã bước chân vào cấp bậc của Thần.
Tận mắt chứng kiến những trận đánh của Tiên nhân, hai lão lại có thêm cảm ngộ. Nhưng, tận mắt chứng kiến Tiểu Thần đánh nhau với Chuẩn Tiên, đáng tiếc, cấp bậc như thế, có cho xem cũng chẳng cảm ngộ nỗi cái gì.
Tuy vậy.
Nếu qua cửa ải hôm nay, sẽ có cái để mà khoe khoang, chém gió với bọn tông chủ, trưởng lão khác. Những kẻ hóng chuyện đó, ngoài đàn bà ra, thì những trận chiến này, thực sự cuốn hút.
Phạm Gia thu lại trống đồng, rồi bế mỹ nhân HaThor trên tay. Nhẹ nhàng lau vết máu trên khuôn mặt của nàng. Một chút áy náy hiện ra trên nét mặt hắn. Đôi mắt nhìn sát vào bộ vếu cực trắng, cực căng, căng tròn, cực bự của HaThor. Tiếc là, khuôn mặt lại không hiện lên cảm xúc gì.
Có lẽ, hắn là điển hình của loại nam nhân chung thủy đến cực hạn à nhen. Sau này, vợ hắn quỳ lạy cho tiền hắn, chàng đi chơi gái giùm em cái, đừng quấn em nữa. Đằng nào hắn cũng không đi tìm gái, lại thịt con vợ đúng bảy bảy bốn chín ngày. Cho chừa cái thói hư.
Phạm Gia nhìn Bàn Cổ.
"Ngươi mang trên mình màu da vàng. Ta tha mạng cho ngươi hôm nay. Giờ thì cút đi. Đến từ đâu, xéo lại chỗ đó. Cho dù ngươi mang trên mình Thần bảo Khai Thiên của Thi Tộc, cũng chẳng đủ bản lĩnh để dùng nó phá trời được đâu"
Má nó.
Hôm nay nhục quá là nhục. Nó nhận ra Thần Bảo của Thi Tộc, lại không nể, còn hoạnh họe.
Bao nhiều năm ta sống, bọn bay chẳng gặp chịu gặp. Đè lúc ta đang ra oai với nương tử chưa cưới mà làm nhục.
Làm nhục xong còn lên giọng dạy đời, tỏ vẻ lương thiện.
Mụ nội nó.
"Haha, Tiểu Thần thì làm sao? Bàn Cổ ta, mặc dù tu vi Chuẩn Tiên. Nhưng cũng đã từng đánh trọng thương một Tiểu Thần. Ta cướp nữ nhân của hắn. hϊế͙p͙ cả mẹ, vợ lẫn con của hắn, ngay trước mặt hắn. Hôm nay, ta muốn chuyện xưa sẽ lặp lại. Gặp ta, Tiểu Thần cũng phải ch.ết"
Bàn Cổ cả người chuyển sang tím rịm theo màu của cây búa. Bản thể to ra thêm mấy lần, chẳng thể nhận ra đây là hắn nữa. Sau lưng và trên đầu hắn, có hai vòng tròn màu tím xoay tròn, tỏa ra Thi khí quỷ dị.
Không gian xung quanh hắn dường như vặn vẹo, sáu mươi chín khôi lỗi mạnh nhất của Bàn Cổ, lúc ẩn lúc hiện.
Thần bảo Khai Thiên xuất hiện đầy gai nhọn. Trên mỗi gai nhọn có một vòng tròn đỏ xoay xoay, phát ra âm thanh chói tai.
Từ xa xa, Bàn Cổ giơ búa lên cao, hạ xuống. Một loạt quang ảnh búa xuất hiện, phóng về phía đối thủ. Chớp mắt, hắn đã đứng giáp mặt Phạm Gia, hạ xuống một búa kết liễu.
Nhìn con quái quật xông tới, Phạm Gia khuôn mặt băng lãnh, khí khái ung dung thư thả không hề thay đổi.
Một tay bế HaThor, sơ sẩy bóp nhẹ giữa háng, làm mỹ nhân rên hư hử, ôm chặt hắn hơn.
Một tay chỉ về phía Bàn Cổ.
"Cưỡng bức tu vi, bước chân vào cảnh giới của Thần. Ngươi cũng thật là liều mạng đấy, ta tin ngươi đã từng đánh trọng thương Tiểu Thần. Ta cho ngươi nếm thử cái này"
Trên đầu ngón tay của Tiểu Thần Chinh Ka xuất hiện nửa quả cầu. Mang màu đen kịt, tâm cầm xoáy tròn. Mọi thứ xung quanh, dường như bị hút vào, tạo nên tiếng rít gió dữ dội.
Quả cầu thoát khỏi tay Phạm Gia, biến lớn, phóng thẳng về phía Bàn Cổ, tích tắc muốn chụp lấy tên đô con này.
Nhìn nửa quả cầu, da mặt Bàn Cổ rụt lại, tim đập thình thịch. Chưa đầy một cái nháy mắt, hắn trở lại nguyên hình dạng ban đầu. Huyễn hóa cực nhanh, biến về phía Di Thú Di Bàn. Mục đích rõ ràng là muốn bỏ chạy. Má nó ơi, ai đời lại gặp trúng thiên tài trong các kẻ thành Thần. Thần lại có tiểu "Giới". "Giới" xuất hiện, "Vực" giờ là con mẹ gì nữa.
Mà "Giới" của hắn, rất kỳ lạ.
Giờ thì, bản năng sinh tồn, giúp hắn thức tỉnh cơn điên. Bàn Cổ tỉnh mộng, nhận ra, hôm nay chơi ngu rồi.
Vừa chui vào trong "Vực".
Bàn Cổ phóng thẳng Di Thú Di Bàn trốn đi, đi vào nơi hung hiểm sẽ càng dễ trốn. Chỉ vừa tới rìa của bức tường không gian gian hỗn loạn. "Vực" của Bàn Cổ, đã bị nửa quả cầu đụng vào, rồi hút lấy. "Vực" của hắn vỡ như kính, nhanh chóng bị "Giới" mất sạch.
La bàn nổ tung thành nhiều mảnh. Có mảnh bay vào bên trong bức tường. Có mảnh lại bị "Giới" của Phạm Gia hút lấy, tan thành bụi mịn., rồi bị hút hết vào trong quả cầu nho nhỏ.
Đám người trong la bàn, xui xeo văng về phía bức tường không gian. Đẩu Mẫu Nguyên Quân ôm lấy Cúc Tịnh Y. Mỹ nữ tuyệt sắc này, trang phục đã không còn một mảnh. Miếng rèm che mặt, vốn là Tiên bảo của Bàn Cổ tặng nàng rơi ra. Hai nữ nhân chật vật, cố cố gắng thoát tránh xa những vết nứt không gian trong bức tường.
"Ớ..."
"Ớ..."
Tutankhamun đang chơi trò bịt mắt bắt dê. Lại cảm nhận được, Phạm Gia dùng Tiểu "Giới" chiến đấu. Tò mò muốn biết, đối thủ là ai mà phải vất vả thế? Liền huyễn hóa, hiện thân ra bên ngoài Kim Tự Tháp.
Vừa ra, đôi bạn thân rất thân này, nhìn thấy Cúc Tịnh Y.
Nhìn thân thể trần truồng đó, không còn một mảnh vải che thân. Mái tóc suông dài buông xuống. Nhan sắc cực phẩm mỹ nhân hiện ra. Hai thằng "ớ" lên một tiếng ngạc nhiên.
Bàn Cổ thì đã xụi lơ. Hắn nhìn hai vị Tiểu Thần. Một thằng đã ngán, giờ xuất hiện thêm tên đầu trọc, da ngâm ngâm, tu vi nhìn không thấu, chí ít cũng Sơ Thần.
Phạm Gia điều khiển Tiểu Giới lơ lưng trên đầu Bàn Cổ, như là dây treo cổ dành cho kẻ điên này.
Giờ thì mạng cũng khó giữ. Nói chi là giữ sỉ diện trước nương tử. Tiểu Thần này khác Tiểu Thần nọ. Tiểu Thần đã bị hắn đánh, là Tiểu Thần không có Tiểu Giới. Nếu sống sót qua hôm nay, Bàn Cổ ta thề, đây là nỗi nhục lớn nhất, nhớ nhất. Tên Phạm Gia và đồng bọn kia, hãy đợi đấy.
"Tên đô con nhà ngươi vậy mà cũng có thẩm mỹ nhỉ? Muốn sống không, Phạm Gia ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là ngươi sống, nữ nhân của ngươi sẽ ch.ết và ngược lại. Ba giây suy nghĩ, bắt đầu"
Chẳng biết Bàn Cổ suy nghĩ lựa chọn thế nào? Chỉ thấy hắn, cả người đỏ như máu, xuất ra tiên khí dự dội la lớn.
"Ta sẽ cứu các nàng"
Rồi biến mất vào vùng không gian hỗn loạn. Hắn đã bỏ chạy. Bỏ lại hai thằng bố vợ và hai nương tử, tất cả đang đứng hình, éo thốt nên lời.
Mới hôm nào đầu ấp tay gối, thề non hẹn biển. Giờ cứ vậy, vô tình mà trốn đi như thế sao?
Mạng đổi mạng. Đù má mày Bàn Cổ.
Tutankhamun nhìn say đắm Cúc Tịnh Y, người con gái Phương Đông. Miệng liên mồm cười ha hả.
"Phạm Gia, làm tốt lắm bạn. Bao lâu nay ăn nhờ, ở đậu, đi ké. Hôm nay, lại ra tay giúp ta giải quyết rắc rối. Hơn nữa, lại kiếm cho ta, một nữ nhân tuyệt sắc thế kia. Hài lòng quá đi. Ta cam đoan, từ nay sẽ không bắt em gái ta, gã cho ngươi nữa đâu"
Phạm Gia đôi mắt cũng chẳng khác gì Tutankhamun. Ngơ ngẩn trước vẻ đẹp của Cúc Tịnh Y. Đến Tiểu Giới cũng chẳng thèm thu hồi.
"Tutankhamun, ngươi mới nói gì thế? Ai nói ta kiếm cho ngươi? Ta là kiếm mỹ nhân cho ta"
"Phạm Gia, ngươi đừng quá đáng. Em gái ta còn trong tay ngươi kìa. Già mồm cũng vừa vừa thôi. Chẳng phải ngươi luôn miệng nói, là ngươi chỉ thủy chung son sắt gì đó, với Tiểu Thần Lolita hay sao?"
"Đúng nhỉ. Ta quên mất. Tutankhamun, ngươi đã từng nói. Vì ơn cứu mạng của ta, ngươi sẽ là bằng hữu mãi mãi của ta. Bây giờ, giữa ta và mỹ nhân kia. Ngươi chọn ai?"
"Hỏi ngu. Tình cảm huynh đệ ngàn năm khó đổi. Ta chọn mỹ nhân kia"
HaThor bị Phạm Gia thả rơi. khóc huhu thảm thiết. Vì một nữ phàm nhân, anh trai nàng, kẻ nàng thương, đều bỏ rơi nàng.
Trên cao cao, hai kẻ bằng hữu, mang tiếng tri kỷ, đánh nhau dữ dội. Vừa đánh, vừa nói đạo lý.
Cúc Tịnh Tu bây giờ, cạn lời luôn rồi. Con gái mình được vị Thần giành nhau a. "Nữ" nơi nào biết được, có vui không?
Đều là Thần. Ai là con rể của ta cũng được. Con gái ta, còn trinh nguyên đó. Nếu có một thằng rể thế này, hai thằng càng tốt. Con đường đi tìm "Nữ", chưa bao giờ thênh thang đến thế. Hỡi tông chủ, trưởng lão các tông môn, ta là bố vợ của Thần à nhen. Còn tên Bàn Cổ kia, là cái đinh rỉ gì? Gặp hung hiểm, đến mạng mình chẳng giữ nổi. Bày đặt to mồm ta sẽ cứu hai nàng.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Mới một năm, mà thế giới quan, nhân sinh quan của Cúc Tịnh Tu, thông thái hơn cả cuộc đời tu tiên bao năm cộng lại.
Chương Chung Hàng nhìn Cúc Tịnh Tu, hâm mộ không thôi. Tự nhủ, nếu con gái mình không biến mất? Biết đâu lại được các vị Thần lựa chọn a.
HaThor nước mắt ngắn dài, bay đến bên Đẩu Mẫu Nguyên Quân và Cúc Tịnh Y, làm hai nàng không biết, nữ nhân này có ý gì?
Hathor nhìn Cúc Tịnh Y.
Mặc dù nữ nhân hay ghen tị. Nhưng phải nói, mỹ nữ Phương Đông này quá đẹp. Tấm khăn mỏng được khoác tạm lên thân thể, càng tôn vinh vẻ đẹp ấy. Sao mình không đẹp bằng người ta trời? Vếu to thì có nghĩa lý chi? Nữ nhân này, không thể giữ. Ta không muốn mất Phạm Gia đâu.
Trước là Lolita.
Giờ là mỹ nhân Phương Đông này.
Chẳng lẽ suốt đời, suốt kiếp này, HaThor ta, là kẻ yêu đơn phương?
HaThor cả người toát lên màu vàng chói. Sáu mươi chín biểu tượng và ký xuất hiện. Xông về phía Đẫu Mẫu và Cúc Tịnh Y. Một kích này, sẽ đưa tình địch về cát bụi.
Phát hiện nguy hiểm, Đẩu Mẫu Nguyên Quân che chắn trước mặt Cúc Tịnh Y, linh khi mạnh nhất thoát ra, đỡ được bao nhiêu thì đỡ. Tà Tiên Dị Nhãn tỏa ra khí thế bức người, đối chọi với thần công HaThor. Một cái chớp mắt, cả người Đẫu Mẫu đầy máu. Chỉ cần một cái chớp mắt nữa, cả người nàng, sẽ thành tro bụi.
Đột nhiên.
Phân thân Ma Thần trong đôi mắt Đẫu Mẫu hiện ra. Chắc nó cũng biết, dưới một chiêu này, dù có là phân thân của Đại Thần thì cũng toi.
Ma Thần lấy khi thế mạnh nhất, cùng với Tà Tiên Dị Nhãn đối kháng với HaThor. May mắn đỡ được một kích.
Nhưng...
Chấn động làm không gian xung quanh, vốn loạn càng thêm loạn. Một vết nứt kinh khủng hiện ra. Hút tất cả vào trong. Tutankhamun chỉ kịp nắm lấy HaThor thoát khỏi vết nứt.
Sau tất cả.
Tutankhamun và Phạm Gia đứng ngơ ngơ như trời trồng. Tâm trạng uyến tiếc nhìn vào vết nứt không gian. Mỹ nữ cực phẩm, chỉ là phàm nhân. Bị cuốn vào đó, ch.ết là cái chắc rồi. Tiếc cho một đóa hoa.
...
Ngay sau đó.
Tutankhamun lại chơi trò bịt mắt bắt dê.
HaThor bị Phạm Gia ôm lấy, vật phăng ra giường. Tuột quần, chịch cho đến nát háng. HaThor mãn nguyện, sung sướng. Còn Phạm Gia, nhìn HaThor, lại cứ lẩn quẩn hình ảnh của mỹ nhân cực phẩm kia.
Ngay sau đó.
Trong bí cảnh vượt giới. Hai lão già Cúc Tịnh Tu và Chương Chung Hàn sầu não. Lê từng bước về điểm sáng vàng. Nỗi đau nào hơn nỗi đau mất con. Hai kẻ cô độc song hành. Đồng cảm, khiến hai lão trở thành bằng hữu.
Về sau.
Phạm Gia treo lên một bức tranh. Ngày ngày ngắm hai nữ nhân. Lúc nứng thì lại mang HaThor ra chịch choạc.