Chương 59: Làm gì mà mắt thâm quầng thế kia?

Trên lối vào.
Cô bé mặt ɖâʍ ngày nào, giờ đã lớn. Tung tăng, tươi cười, trên tay vài bộ đồ mới cho Đại Du.


Giờ Sương Nhi đã là sư tỷ của hắn rồi. Thời thế thay đổi chóng cả mặt. Đống Cống khệ nệ, khuân vác đống đồ mà Sương Nhi vừa mua được, về tân trang căn nhà gỗ, bố trí chỗ ăn nhậu cho nó đàng hoàng.


Hắn tính bỏ vào nhẫn trữ vật cho gọn, nhưng vợ hụt của hắn nhất quyết không chịu à. Sương Nhi muốn Đại Du, tận mắt thấy nàng chu đáo như thế nào, tấm chân tình của nàng phải lộ rõ, để sư huynh hiểu.


Từ tươi cười, phút chốc im lặng như tờ. Khi nàng nhìn hai thân hình phía trước, đang cười nói vui vẻ. Đến nỗi, chẳng để ý rằng đệ đệ và muội muội đã về.


Đôi bàn tay không đứng đắn của Đại Du, không ngừng sò mớ trên người Ni Na A Min. Nàng ta cũng nhiệt tình hưởng ứng, bằng màn cháo lưỡi bỏ đường. Đôi bàn tay nhỏ nhắn thọc vào trong, không ngừng ma sát bảo bảo của Đại Du. Hắn thiệt là muốn đè ra tại chỗ, nhưng đây chưa phải là lúc a. Trời sắp tối, đợi lát nữa làm lễ phá trinh cho nó máu.


Nghe tiếng bước chân đi đến, Đại Du tươi rói như đang chơi thuốc. Nghĩ tới cảnh some vợ và em gái nuôi, tự dưng trí não tỏa sáng à.
"Giới thiệu với nàng, đây là Sương Nhi, em gái nuôi mà ta rất thương yêu a"


available on google playdownload on app store


Ni Na A Min tiến đến bên em gái nuôi của hắn, khẽ tươi cười. Nàng chìa đôi bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh ra trước.
"Hihi, phu quân thật tốt a. Nuôi con gì cũng xinh cả. Muội muội, ta là..."
"Ni Na A Min, biết rồi, khỏi nói. Ta còn có việc, hai người cứ tự nhiên thân mật"
Dỗi rồi.


Em gái thấy anh trai có vợ lại u sầu à. Đôi mắt nàng đẫm buồn, cố gắng không rơi lệ. Nhìn vào hoàng cảnh này, đến thằng ngu cũng biết thằng anh này đã làm gì với em gái rồi. Có anh trai nào mà chơi nát hán em gái như hắn không?


Đống Cống thấy tình cảnh éo le này cũng vọt mất. Từ ngày thành huynh huynh đệ đệ, ta chưa dẫn tiểu thiếp ra mắt đứa nào. Thế mà huynh lại làm lố quá. Chơi trò hai tay bắt nhều cá. Đạo đức tầm này, làm sao con cháu nó học hỏi? Mà có khi nó lại thích học hỏi cụ tổ nhà nó, về cái tính trăng hoa í chứ.


"Phu nhân, phu quân làm người ta buồn rồi kia. Thiếp sẽ thay nàng dọn dẹp, trang trí nơi đây, nhất là căn nhà gỗ kia. Phu quân đi dỗ dành em gái nuôi nhé"
"Riêng khoảng này ta kém lắm a. Hay cứ dần dần, để em gái nuôi ta thích ứng với nàng, Tự dưng có nàng, ta cũng còn cảm thấy đột ngột. Người khác cũng thế thôi"


"Hihi, chàng chỉ được cái, phá đời con gái người ta là giỏi à. Hôn thiếp một cái, chuyện này để thiếp lo nhé"
Cái này chơi dễ à, hai cái luôn. Lúc Đại Du đi về phía Đống Cống để nướng thịt, làm mồi. Cũng là lúc Quảng Mục tới nơi. Lão già này, thiêng không kể nỗi.


Ni Na A Min đi về dòng suối nhỏ,. Nhẹ nhàng đến bên cạnh Sương Nhi ngồi cùng. Hắn cũng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn. Chẳng biết hai nữ nhân này, có nói chuyện được với nhau không? Hay lại lao vào nắm tóc, cào mặt, lột đồ như đánh ghen nữa.
Bóng đêm về, ánh trăng về.


"Sương Nhi, tỷ tỷ có thể, bày tỏ vài lời với muội được không?"
"Chuyện các ngươi, ta đã rõ, cần gì bày tỏ"
"Hihi, muội muội, tu tiên sống ch.ết nay mai không rõ, gặp người mình thương sao có thể từ bỏ"


"Bỏ hay không là việc của hai ngươi. Ta chỉ là kẻ thấp hèn. Đến bỏ hay không, cũng chẳng thuộc vận mệnh của ta. Ta không muốn nghe nữa. Yên tâm, ta tự biết ta nên làm gì"
"Ta không bỏ, nhưng muội sẽ phải bỏ"
Nghe câu nói khẳng định chắc nịch của Ni Na A Min. Sương Nhi giật mình. Rồi lại khóc thút thít.


"Không, ta sẽ không bỏ huynh ấy. Không bao giờ. Ngươi nói thế, có phải muốn ta không được gần huynh ấy nữa không? Huhu"


"Hihi, muội bĩnh tĩnh. Ta nào có ác ý như vậy. Nếu ta làm huynh ấy xa muội, rồi một ngày cũng có người con gái khác làm huynh ấy xa ta. Huynh ấy đã thành Sơ Linh, còn muội thì không. Liệu muội có thể ở bên huynh ấy cả đời. Nếu huynh ấy lên Tiên Tinh, muội có thể đi theo sao? Vắng muội, còn ta. Chẳng phải muội lúc nào cũng muốn, chăm sóc huynh ấy à"


"Huhu, đừng nói nữa. Ta chỉ là kẻ thấp hèn. Có tí xinh đẹp mới được huynh ấy chọn. Chưa cần ta ch.ết đi, khi ta già, ta xấu đi, huynh ấy cũng sẽ bỏ ta mà đi. Huynh ấy sẽ còn trẻ, không thể yêu bà lão như ta đâu, huhu"


"Hihi, tỷ tỷ nghĩ rằng, mẫu thân tỷ đến từ Tiên Tinh, sẽ tìm được cách, để muội tiến giai Sơ Linh. Muội bước vào con đường tu luyện, tỷ muội ta có thể cùng nhau chăm sóc huynh ấy. Ta tin, một ngày huynh ấy sẽ thành Tiên, thành Thần. Lúc đó, tỷ muội ta cũng sẽ được ở bên huynh ấy mãi mãi. Cho dù là luân hồi vẫn mãi mãi bên huynh ấy"


"Thật không?"
"Tỷ tỷ lần đầu gặp muội. Tỷ nào dám đùa"


Phụ nữ thật đúng là sinh vật kỳ lạ à nhen. Mới dỗi, mới hờn, mới ghen tuông, thề không đội chồng chung. Thế mà giờ này, lại thân thiết hơn cả chị chị em em lọt cùng một háng. Đại Du chẳng biết Nia Na A Min, nàng dùng cách nào, mà có thể thuyết phục được nữ nhân khác cho xài chung chym. Việc này còn khó hơn lên trời. Hẳng nàng là người cực kỳ sâu sắc, điền đạm, thông minh, mới làm nổi à.


Đại Du số hưởng thật rồi.
Một lời người con gái thế này nói ra. Dễ nghe và cực kỳ thuyết phục. Còn hơn nghe dăm ba thằng thầy trọc đầu giảng đạo, hay chục thằng cầm thánh giá thuyết giảng bậy bạ a.
Thằng huynh.
Thằng đệ.
Thằng già.


Cả ba thằng trố mắt, nhìn hai nữ nhân vừa cạn ly này, lại rót ly mới. Chắc kiếp trước đã quen sẵn rồi hay sao í.
Hai nàng cứ thế líu lo trong màn đêm yên tĩnh.


Nhìn sang thú nữ Thi King Kông đang nhắm mắt, thở đều đều, có vẻ sinh cơ đã ổn. Nhưng chẳng biết khi nào tỉnh lại. Khi xưa, hình dáng nữ nhân như thế này, thì hắn chỉ thấy trên phim ảnh thôi. Đến đây thì mới thấy chân thật. Thân hình nữ nhân này, đến Từ Hải cũng lạy. Lại mang khuôn mặt xinh xắn kia, thật là tiếc.


"Lão già, thú nữ kia, tu luyện công pháp gì, mà hóa thành nửa người nửa thú vậy"


"Thằng đầu đất này, khi nào rảnh, ngươi mò vào tàng thư viện nghiên cứu thêm đi. Cái gì cũng hỏi. Ta và mẹ vợ ngươi đã có câu trả lời. Con bé này, có lẽ từ lúc sinh ra đã thế. Kiểu này, giống như là bị lời nguyền truyền kiếp gì đó từ các thế hệ trước truyền lại. Kể ra, lai lịch con bé này cũng có chút dữ dằn. Kẻ nguyền rủa này, cũng không hề tầm thường à. Chắc cũng phải là Thần trở lên. Rất có thể là Bùa Chú Tộc ra tay"


"Lời nguyền, Bùa Chú Tộc"


"Là một chủng tộc ở Tiên Tinh. Loại này sống tách biệt với các chủng tộc khác. Chiến tranh của các chủng tộc trên Tiên Tinh, cũng chưa bao giờ thấy chúng ra mặt. Một phần vì chuẩn tộc này rất yếu. Nhưng vạn vật được cái này thì mất cái kia. Chúng thuộc loại dễ ch.ết, nhưng khó chơi. Dính phải bùa chú của chúng, như dính phải phân vậy. Tắm rửa kỳ cọ cũng không ra đâu. Trừ khi, là được chính chủng tộc này giải lời nguyền"


"Lão nói vạn vật, thì vạn vật của có tương sinh tương khắc. Chẳng lẽ không có chủng tộc nào, có thể khắc chế được"


"Nghe nói là có. Mà không biết là chủng tộc nào. Vì hễ gặp chủng tộc này, các chủng tộc khác đều không muốn rớ vào. Nên cũng chẳng cần biết, chủng tộc có thể giải lời nguyền này. Là chủng tộc nào"


"Bùa Chú Tộc, cái kiểu gây hại đó, nghe quen quen. Ta đã từng gặp một mảnh tàn hồn của tộc Tà La Đen. Có phải họ hàng gì với Bùa Chú Tộc hay không?"


"Thằng nhãi, càng nói, ta càng hiếu kỳ lai lịch của ngươi a. Tộc Tà La Đen, Tiên Tinh cũng có một chi tộc nhỏ lẻ. Chúng đến từ đâu không rõ. Nhưng chắc chắn không phải nguyên bản từ Tiên Tinh sinh ra. Vũ trụ này lớn lắm, lang thang lạc lối là chuyện thường. Có thể nói, Tộc Tà La Đen là bộ tộc nguyền rủa về linh hồn. Còn Bùa Chú Tộc là nguyền rủa về thể xác. Cũng còn vài chủng tộc dạng dạng như vậy. Chúng ta hay gọi, là chủng tộc Bóng Đêm"


"Lão đừng hiếu kỳ làm gì. Trước kia, ta chỉ là một phàm nhân sắp ch.ết. Cơ duyên giữ lại được mạng, gặp vài chuyện lạ. Nên có biết vài thứ. Quả thật, đến ta cũng chưa hiểu ta bây giờ như thế nào. Đến một lúc nào đó, có lẽ, ta biết thì lão cũng sẽ biết"


"Tạm thời ta tin ngươi vậy. Vì miếng ăn chén rượu à. Khà khà. Thật ra, ta có biết thì cũng chỉ là tò mò. Tu giả, nơi đâu cũng có kẻ kỳ dị. Đừng nói đến Tiên Tinh, Thanh Lục Tinh này cũng có. Tông chủ Loạn Loăn đó, chẳng ai biết, Bát Mạch Kỳ Kinh của hắn, từ đâu mà vớ được. Hỏi thì hắn bảo là mơ mà thấy. Có chó nó tin. Thôi, nghỉ đi. Ta được biết. Tên Thiên Bồng điên điên kia, dùng chiêu trò nên đã chọn ngươi rồi đấy"


"Ta muốn một cái nhẫn trữ vật, lão có thể cho ta một cái không?"
"Nhẫn thì rẻ. Mua là có. Mà dung hợp mới khó. Trong bí cảnh nào cũng tồn tại quy tắc không gian. Vào đó mới cảm ngộ, từ đó mà dung với hợp. Cứ lọt vào mười người đứng đầu đi. Rồi tới bí cảnh hẵng tính"


"Ta muốn một vũ khí gì đó phòng thân, cho trận chiến ngày mai. Lão có thể cho ta một cái không?"


"Thật sự. Ở chi tộc Hoa Nhạc, ta cũng chỉ là kẻ gác cổng. Khi đến Tông môn này, ta chẳng để ý cái gì ngoài Hoa Nhạc. Ta thật sự chẳng có gì trong tay. Mà đi xin thì ta ngại. Với lại, vũ khí gì đó cần có linh trí đơn sơ mới mạnh mẽ, mới mang ra chiến đấu. Mà như ngươi, kiếm cho ngươi thì cũng có. Mà thời gian để thức tỉnh linh trí. Rồi làm quen với nó cũng không còn. Ta có cách này. Hay là mượn Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm của Ni Na A Min đi. Món đó không tồi đâu. Đem đi chặt thịt nướng thì mê ly à"


"Sư thúc, thúc già rồi mà chửi bậy a"
"Tỷ tỷ à, ngực tỷ thật êm. Ta muốn ôm a"
Hai nữ nhân say rồi. Gục đầu trên bàn ngủ. Nghe tiếng nói chuyện, hai nàng tỉnh dậy. Rồi tự dìu nhau về căn nhà gỗ để ngủ. Tính toán phá trinh Ni Na A Min của Đại Du hôm nay, tan tành mây khói rồi.


Đêm tối, hắn có chút trằn trọc. Rượu vào không ngủ được. Thì đâm ra hay suy nghĩ. Đời hắn, có nhiều thứ phải nghĩ.
Thiên Bồng, nghe bảo, hắn rất mạnh. Mạnh và điên. Cộng thêm, hắn giờ thấy mình là ngứa mắt. Trận chiến sinh tử, là khó tránh khỏi.


Thể Tôn Tinh, có thể giúp hắn vượt qua trận này không?
---


Sáng sớm. Ni Na A Min đã tươm tất mọi thứ để cho hắn lên đường, chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo. Ni Na A Min và Sương Nhi chọn ở lại. Lấy lý do là chăm sóc thú nữ. Nhưng sự thật, là nhát gan. Hai nàng không muốn nhìn nam nhân của mình, bị đánh tí nào. Khóc hết nước mắt mất thôi.


Mình hắn lang thang trên đường tới sàn đấu. Đống Cống thì chạy đâu mọe mất rồi. Có lẽ, tối qua đại chiến với mấy tiểu thiếp. Nên sáng nay đau lưng, mò dậy không nổi. Hắn biết, có lẽ là Quảng Mục hay mẹ vợ Ngọc Thanh vẫn để ý nhất cử nhất động của hắn. Nên mới an tâm, nghênh ngang ra đường.


Hắn giờ nổi tiếng rồi. Người người người đe dọa.
"Thằng bội bạc, phụ tình kìa. Mong là Thiên Bồng đánh phát ch.ết luôn nó đi"
"Trên tay hắn, là Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm của Ni Na A Min kìa. Có phải chia tay xong, hắn giựt lại quà không?"


"Ta nghĩ tên đó, hϊế͙p͙ xong giết Ni Na A Min rồi. Vũ khí bản mệnh của mỹ nhân đó, làm sao có thể rời tay nàng ta được"
"Chứ sao nữa. Nhìn kìa, đến tư thế cầm kiếm cũng không chuẩn. Loại này, không phải là cướp trinh rồi cướp của, thì còn gì nữa"?"


"Mẹ nó. Ác hơn cả thú. Tao thề, sẽ triệu tập năm trăm anh em, thông thí mẹ nó luôn"
Vẫn ánh mắt ghẻ lạnh. Lời nó bôi nhọ dành cho hắn. Nhưng, hắn lười giải thích. Có nói thật thì lại còn mang tiếng giả dối.


Những sàn đấu kia, mới là mục tiêu cần nghĩ đến. Là con đường để cứu Bích Hà Nguyên Quân. Cùng với Thiên Hậu. Sâm một lúc bốn em, còn gì phê bằng.


Nghĩ tới thôi mà hắn nở nụ cười nham hiểm. Khiến những kẻ xung quanh trở nên lạnh gáy. Nghĩ rằng, tên này điên thật rồi. Vô cảm với xã hội chăng? Vậy khác nào, trận đấu này, là trận đấu của hai thằng điên. Một đồn mười, mười đồn tới một nghìn. Thanh ra, trận chiến của Đại Du và Đống Cống, kín không còn chỗ chen.


Ni Na A Min râm ran gì đó, rồi đưa Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm cho Đại Du. Nàng đợi hắn, mang chiến thắng trở về.


Nhìn Đại Du cầm kiếm như cầm củi. Hỏi ra thì hắn chẳng biết chiêu thức gì. Nhưng có còn hơn không. Sương Nhi bình thường quấn quýt Đại Du như sam. Bây giờ lại quấn lấy Ni Na A Min. Anh trai đã đến lúc bị em gái cho thất sủng a.
Trên sàn đấu.


Thiên Bồng đã đến từ sớm. Trên tay tất nhiên là có cái đùi để gặm. Nhìn bộ dạng như mất sổ gạo của Đại Du. Hắn phá lên cười.
"Ha ha, nhãi con. Làm đách gì mà mắt thâm quầng thế kia? Có phải, biết hôm nay, sẽ gặp ta nên tối qua không ngủ được? ủa, không mang theo quan tài à"


"Lo ăn đi. Có thể là bữa ăn cuối cùng của con heo mập nhà ngươi đó"
"Mẹ mày. Dám khinh thường ta. Hôm nay ta cho ngươi biết, vì sao ta lại mập?"
"Ăn nhiều, chơi ít thì nó mập thôi, có gì lạ đâu"


"Mẹ mày, khinh thường ta yếu sinh lý hả. Quản sự, mẹ mày còn ngồi đấy làm gì? Cho trận đấu bắt đầu ngay và luôn"






Truyện liên quan