Chương 61: Nhóc con, hãy đợi đấy
Sáng sớm tinh mơ.
Ni Na A Min và Sương Nhi dìu hắn đến dòng suối nhỏ. Hai mỹ nhân cẩn thận lột đồ, rồi tắm rửa cho hắn. Vết máu đã khô, hiện lên vết thương sâu hoắm, chằng chịt khắp người. Hai nàng xót lòng xót dạ không thôi. Đắp thuốc rồi băng bó xong, nhìn Đại Du chẳng khác nào xác ướp. Nhưng được cái là trên mặt và thằng nhỏ không bị thương a.
"Phu quân, thiếp sợ, lần sau đừng hù thiếp thế nữa"
"Sư huynh, huynh ác lắm, hic"
Nghe Đống Cống kể lại trận chiến hôm qua, hai mỹ nhân trong lòng run sợ cầm cập. ch.ết hàng trăm người chứ chẳng chơi. Hai nàng không ngờ nam nhân của mình, một khi ra tay lại ác độc như vậy. Ni Na A Min cảm thấy mình thật may mắn khi giao đấu với Đại Du và thoát kiếp. Tấm thân xinh đẹp trinh nguyên thế này, lại bị thối rửa, thì đến linh hồn cũng ủy khuất mà tan biến hư vô.
Đại Du cũng trầm lặng, thở dài. Hắn chẳng nhớ gì.
Hắn chỉ biết lúc đó hắn thật điên cuồng. Hắn mất đi lý trí. Hắn như con thú hoang rượt đuổi con mồi. Trải qua trận chiến sinh tử với Thiên Bồng. Linh khí trong người sụt giảm đến nỗi đi lại cũng khó khăn. Chứng tỏ linh khí từ hệ thống cũng đã có dấu hiệu sắp cạn, chỉ đủ duy trì hệ thống. Chẳng thể nào bổ sung cho hắn nữa.
Hắn có thể mạnh, nhưng chỉ mạnh khi là kẻ điên cuồng.
Điều đó cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Gặp kẻ mạnh hơn thì đến ch.ết cũng chẳng biết rằng mình đã ch.ết. Thể chất cứng rắn Thể Tôn tinh, mà vẫn bị cây cào cỏ của Thiên Bồng đâm thủng. Đan dược vi điệu, đắt đỏ từ Ngọc Thanh mới từ từ giúp hắn hồi phục trong đêm. Có bà mẹ vợ tốt thật. Tình trạng thế này, cái vị trí hạng thứ ba, bây giờ chẳng thể nào thực hiện rồi.
Đi còn không nỗi, đánh đấm gì. Buồn.
Mọi muộn phiền tan biến khi Đống Cống đưa cho hắn một viên thần thạch. Thằng đệ bảo là từ Quảng Mục đưa cho. Là vật phẩm Ngọc Thanh đưa lão già dùng để cá cược với Thượng Thanh. Đại Du cười hắc hác, lần đầu thấy lão hào phóng a. Thần thạch, nghe tiếng nhiều rồi, giờ mới cầm trực tiếp trên tay à.
Hắn nói hắn cần yên tình.
Vì vậy, một mình hắn đi về phía phía xa xa, tĩnh tâm tiến hành hấp thụ Thần thạch. Linh khí thuần khiết như sông lớn tràn vào cơ thể hắn. Một viên thần thạch thôi mà bằng cả một phần khí thạch hắn chôm được từ chiến thuyền. Phải biết rằng, khí thạch trên đó Bích Hà phải mất mười năm đi gom.
Thú nữ cũng đã tỉnh lại, nhưng chẳng khác nào kẻ mất hồn, đầu lúc nào cũng cuối xuống, lẳng lặng dùng bữa sáng cùng mọi người. Địa Thượng Thiên Tiên Lục Ngự còn đang bận rộn lắm trò với đám trưởng lão kia, cũng chẳng còn nhớ đến đệ tử là thú nữ này. Kẻ lên đỉnh thí luyện lại thất bại ngay từ trận đầu tiên, cũng không phải là nhân vật để người như hắn quan tâm.
Đại Du gắp thức ăn cho thú nữ. Sự quan tâm lại thành đả kích, thú nữ rời bàn ăn, chạy nhanh đến một gốc cây ngồi khóc huhu. Tình cảnh đó àm Ni Na A Min và Sương Nhi phải chạy theo dỗ dành. Kẻ cứng rắn mang trên mình sự tự ti, chịu muôn vàn lời lẽ, hành động sỉ nhục vẫn mạnh mẽ sống. Kẻ đó ại yếu lòng khi được người khác quan tâm.
Dù sao, thú nữ vẫn là nữ nhân. Có lẽ chưa được ai quan tâm. Nói cho là nam nhân.
Chuyện về hắn và Bích Hà Nguyên Quân, hai nàng cũng đã biết. Môn có môn quy, sự khắc nghiệt mới rèn giũa được tu giả, mới làm tông môn lớn mạnh. Cho dù Quảng Mục, Ngọc Thanh là trưởng lão cũng chẳng thể ngang nhiên cứu nàng ra được. Phá lệ một lần cũng chỉ làm tông môn thêm rối loạn.
Bích Hà là con của lão Loạn Loăn, lão không quan tâm, mình đi quan tâm làm gì.
Nhưng hai trưởng lão cũng hứa với hắn. Cho dù không được thả ra. Nhưng đảm bảo, nữ nhân của hắn cũng sẽ chẳng có mệnh hệ gì. Nặng lắm thì bị đuổi về phàm giới. Không đến nỗi, bị ném vào Dục Tung Cung.
-----
Trận quyết định, cũng đã đến.
Tiễn chàng lên đường mà Ni Na A Min và Sương Nhi luyến tiếc không thôi, sợ rằng...
Lượt trận thứ năm, chỉ cần thắng trận này, hắn vào hạng ba người đứng đầu. Có thể lựa chọn tùy ý bất kỳ nữ nhân nào trong tông môn mà hắn ưa thích. Ai đã vào tới vòng này, chắc chắn đối thủ phải mạnh. Lại một trận quyết chiến sinh tử khốc liệt sắp bắt đầu. Lượng linh khí hấp thụ được từ thần thạch, chắc cũng đủ cho hắn chiến trận này. Nghĩ tới cảnh cứu được Bích Hà, tinh thần hắn hứng phấn nên đến sàn đấu thật sớm.
Đợi chờ.
Quan sát Chính Thể là thân ảnh trong không gian hệ thống. Cũng có một vòng tròn màu đỏ luôn hiện diện trên trán. Hắn cũng có thể hiểu, một khi sát ý giết người nổi lên, nó sẽ hóa thành hoa văn đen kịt, còn lúc cứu người hay đánh đấm tầm phào, nó là màu đỏ. Chẳng hiểu sao vòng tròn đó không hiện ra bên ngoài nữa mà chui trong đó. Có nhiều thứ cần Vô Linh giải thích, Vô Linh trốn đâu mất rồi, sắp có đánh nhau nè.
Trên đường đi tới sàn đấu.
Nhìn hắn vác Thanh Thượng Huyền Lục Kiếm, đệ tử nào thấy hắn cũng tránh xa. Không ai muốn đụng vào ác ma, sát thần như hắn cả. Cái loại hϊế͙p͙ xong giết, yêu xong giựt quà này không nên giao du a. Hắn đã giết hơn trăm người, trăm người ch.ết oan dưới nhát kiếm tàn độc của hắn. Bây giờ kẻ thù của hắn còn đông hơn tiểu thiếp của mình. Rớ vào nó chi cho mang tội.
Ngạc nhiên.
Toàn sàn đấu vắng lặng như tờ, chỉ có mỗi hắn và Đống Cống. Huynh đệ hắn tưởng rằng đi lộn xòng, ngó ngó thấy quản sự, hỏi xong mới biết là không sai à.
"Quản sự, sao chỉ có mình ngươi? Đối thủ đâu rồi? Khán giả đâu rồi?"
Bình thường Sơ Linh chiến đấu, quản sự chỉ là Nhân khí à. Thế mà bây giờ vị quản sự trước mắt lại là Địa khí đỉnh phong. Đống Cống gặp mặt quản sự này cũng cúi chào đó chứ. Chắc tông môn đã rút ra kinh nghiệm sâu sắc lắm rồi. Có lẽ nếu xảy ra sự cố hôm qua, cũng cần có người giữ được cục diện.
Quản sự nhìn Đại Du với vẻ tò mò, ác ma chém loạn chém xạ đây sao? Sao nhìn mặt giống thằng cù lần thế kia.
"Làm sao ta biết. Đúng giờ không đến coi như thua. Chờ xem nó có đến không? Còn khán giả ư? Hôm qua ngươi giết trăm người. Ai mà thèm đến xem ngươi thi đấu nữa. Ta là quản sự, ép lắm ta mới đến đó"
Chờ vậy, đợi mãi mới thấy một tên ăn mày già cằn già cỗi, râu tóc bạc phơ dính đầy rác rưởi. Từ xa xa quệnh quạng tiến đến khu vực thi đấu. Trên miệng còn ngậm cây tăm xỉa răng. Sàn đấu chỉ cao ngang đầu hắn, kẻ có linh khí búng cái là lên ngay, thế mà lão già này chật vật mãi mới leo lên được. Tuổi cao sức yếu rồi à? Hay là say quá leo không nỗi? Sao già thế kia mà vẫn còn là Sơ Linh? Leo lên tới sàn đấu lại lăn ra ngủ.
Tu giả thật phức tạp, đủ loại. Trận đầu gặp mỹ nữ, trận hai gặp đầu heo, trận ba gặp lão già kỳ lạ này a. Gì chứ đánh người già là không tốt đâu, trừ khi hắn là tội phạm hϊế͙p͙ ɖâʍ hay già rồi mà đến cách tôn trọng người khác cũng không biết.
"Lão già Bì Công, ngươi không thi đấu thì về mẹ đi? Lần thi đấu nào cũng diễn trò. Tu vi không luyện, luyện dăm ba cái thứ đạo lý bậy bạ. Già cằn, già cỗi, già sắp xuống hố rồi, còn dùng mồm miệng đi gạt người. Đệ tử của Trưởng lão Tam Thanh Đạo Chủ chỉ được cái nói mồm là giỏi. Ta tặng lão một câu "Những thằng hay nói đạo lý thường sống như âm đạo". Bộ dạng ngươi đúng quá còn gì. Trận đấu bắt đầu"
"Say thế này thì đánh đấm mẹ gì nữa. Ta nhận thua. Ta chỉ muốn nhìn mặt, cái kẻ gọi là ác ma một phát thôi. Ta thua là do ta say đó nhen quản sự. Đừng đi bô lô ba la là ta yếu nữa"
"Mẹ nó, yếu còn ra gió, già còn sỉ diện. Trận đấu kết thúc, Đại Du thắng. Nhãi con, ta khuyên ngươi về đi, ở đây nghe lão già lắm lời này nói thối luôn lỗ tai đó"
Quản sự nói xong bay lẹ, dường như đã chứng kiến lão già trước mắt thi đấu vô số lần đến quen mặt rồi. Chửi câu nào thấm câu đó à. Nhìn lão già nằm ngủ, Đại Du thì thầm Đống Cống. Đệ đệ hắn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một bình rượu nhỏ, rồi mở nắp đưa ngay mũi lão già.
Nhanh như chớp đã bị lão bắt lấy, công pháp thật lanh lẹ, rồi tu một hơi thật dài.
"Thật đã, mỹ tửu, nhãi con, ta thua rồi, ngươi không về đi còn ở đây làm gì?"
"Lão biết rồi còn hỏi? Lão không muốn đánh, khi không lão vất vả tới đây làm chi. Tất nhiên không phải để ngủ à. Có gì mời lão nói. Ta cũng thấy lão kỳ quái nên ở lại thôi"
"Haha, nhãi con khá thông minh đấy, sắp bằng một góc của ta rồi. Chắc là ngươi lần đầu gặp ta. Ngươi nghe quản sự nói rồi chứ, ta không luyện tu vi, thứ ta luyện là "Đạo". Ta có thể huyễn hóa suy diễn nhân duyên trời đất, ta có diễn hóa vận mệnh chúng sinh, ta có thể... Mà thôi, ta tài năng lắm, nói cả ngày cũng không hết đâu. Ngươi cho ta bình rượu, ta tặng ngươi một câu..."
Khò khò.
Lão già chém gió vãi. Sơ Linh cũng chẳng phải cao tầng gì. Bố láo gặp du côn như Đống Cống bực mình đập phát ch.ết tươi. Ở đó mà đú. Thế mà tự nhận năng lực chẳng khác nào là thần, là tiên chính hãng a. Quản sự nói không sai, ở đây chỉ nghe thối lỗ tai, mà lão tặng câu gì chứ, khò khò à.
Đai Du và Đống Cống thấy thế, liên đi về. Lão già này có linh khí, say rượu trúng gió cũng chẳng ch.ết được. Mới đi xa xa nghe tiếng lão già trở mình, miệng cười ha ha la lớn.
"Hủy hay không hủy. Diệt hay không diệt. Minh hay không minh. Mộng hay không mộng. Do mình, đều do mình".
Lão già điên. Mọi sự chẳng do mình thì do ai. Cho dù bị ai đó chơi khăm, trước tiên cũng là do mình đã sinh ra trên đời này. Sai thì nhận, không lý do. Nói thì làm, lười giải thích. Đạo ư? Nói một câu đã biết thừa. Có duyên gặp lại ta tặng lão một câu.
"Nữ nhân học là môn học dễ hiểu nhất, đó là môn phân tích một hiện tượng luận về hiện tượng, hiện tượng mà chúng ta luận về hiện tượng đó đúng là hiện tượng, cho nên người ta mới gọi hiện tượng luận là luận về hiện tượng. Nhưng hiện tượng đôi khi không là hiện tượng luận nhưng luận về hiện tượng đó vẫn là hiện tượng luận".
"Này, này, sư huynh nghĩ gì mà cười nham hiểm thế kia. Lão già này ta biết à, có một trận, chưa đánh mà đối thủ nghe lão già này nói nhiều quá, nên bức óc bỏ về mẹ luôn. Đối thủ xác định, đánh thắng một lão vừa già vừa điên, vừa yếu thì cũng chẳng vinh hạnh gì"
"Đống Cống, ngươi dẫn ta đi xem thằng đầu trọc thi đấu đi. Ta nghĩ thiên tài như hắn không đến nỗi đã bị loại rồi"
"Loại sao được, tên Thích Thể Hiện đó mấy ngày nay nổi tiếng, chỉ có huynh là mang tiếng à. Tên đó ra tay không ác độc như huynh, nhưng đối thủ của hắn bị hành sống ch.ết không rõ. Có thằng thua trận, tối qua điên tiết cởi truồng chạy khắp nơi à"
Đến nơi.
Trận đấu đang diễn ra căng thẳng, theo hướng một chiều. Khán giả reo hò cổ vũ nhiệt tình. Một nữ đệ tử thấy hắn và Đống Cống đi vào, vội vàng la lớn.
"Ác ma tới"
"Sát thần tụi bay ơi"
Đám đông khán giả ngó mặt dòm một phát. Vội vàng tỏa ra tứ phía như ong vỡ tổ. Xung quanh vị trí hắn và Đống Cống ngồi trăm thước, chẳng có ma nào.
Vừa xem trận đấu, Đại Du vừa nghe tiếng chửi từ trong đám đông phát ra.
"Má nó, bên này mới bắt đầu bao lâu, bên kia đã kết thúc... Tao đoán chắc là đối thủ của ác ma kia xong đời rồi"
"Tao cũng nghĩ thế, đến nữ nhân của mình mà hắn cũng hϊế͙p͙, cũng giết, thì tha cho ai được"
"Mặc dù cha ta cưỡng hϊế͙p͙ mẹ ta đến mang thai đẻ ra ta nhưng ta không hận bằng ác ma kia a. Nam nhân ta mới thề non hẹn biển, lại bị hắn chém đến thân xác cũng chẳng còn, huhu"
"Thôi, đừng khóc nữa, trong tình yêu, có không giữ, mất rồi thì tìm đứa khác"
Thật sự, mang tiếng, mang tiếng oan. Ta giết người cũng có lỗi của ta. Lỗi của những kẻ kia là không chạy kịp. Lỗi này, nên đá qua cho tên Thiên Bồng chứ. Ai bảo nó chạy về phía khán giả làm chi.
Trên sàn đấu.
Đối thủ của Thích Thể Hiện cầm cây đao đỏ thén, bốc lửa rừng rừng, chém được mấy phát vào người tên đầu trọc thì cúi người thở hùng hục. Máu miệng chảy ra đỏ cả sàn đấu. Hắn hở xong đứng dậy chém tiếp. Thằng đầu trọc lại đứng im ngay trước mặt cho thằng kia chém. Rõ ràng là chém trúng nó, mà cứ như bị chém vào không khí.
Bụp...
Thích Thể Hiện móc một cú, đối thủ bầm đen mắt trái.
Đối thủ lại chém mấy phát rồi cúi người thở hùng hục.
Bụp...
Thích Thể Hiện móc một cú, đối thủ bầm đen mắt phải.
Đối thủ lại chém mấy phát rồi cúi người thở hùng hục. Vận linh khí chém cả trăm phát rồi, cẳng làm thằng kia mất một sợi tóc. Quên, là lông. Nó làm gì có tóc.
Từ đầu trận đến cuối trận, trừ lúc bụp thằng kia, Thích Thể Hiện đi long nhong trên sàn đấu, vẫy vẫy tay chào khán giả, không quên khoe khoang những thứ đắt giá trên người. Từ nhẫn trữ vẫn móc ra mớ huyền thạch, thánh thạch quăng tứ tung về nơi có gái đẹp.
Hắn đi chán thì lại đến dựa cột, trò chuyện tầm phào cùng quản sự chấp chưởng. Nói chuyện chán thì phẩy phẩy tay thả tim mấy em gái xinh xinh. Mặc kệ đối thủ của hắn đi theo phía sau, chém tới tấp vào hắn.
Tán gái chán rồi hắn đột nhiên đè đầu đối thủ cho chui qua háng mình, thả bom một phát.
Thả mấy phát xong chán, lại đấm gãy răng đối thủ, gãy từng cái, từng cái một.
Chơi chán thì đứng im cho đối thủ chém sao chém.
Hết cách, chẳng còn đường thắng, đối thủ lại chém mấy phát cuối rồi cúi người thở hùng hục, giơ tay la lớn.
"Quản sự, ta nhận..."
Lời chưa hết, thì bị thằng đầu trọc bóp miệng chẳng thể nói nữa.
"Đang vui mà nghỉ, chơi gì kỳ dậy mày... Uống nước đi, cho lại sức, rồi chơi tiếp. Ta sống tốt đời đẹp đạo lắm. Chân lý không bao giờ sai"
Thích Thể Hiện cạy miệng của tên cầm đao, rồi đỏ nước vào.
"Ặc, ặc... mày cho tao uống cái gì khai khai giống nước tiểu thế kia"
"Thí chủ quả nhiên có học thức, tinh hoa từ thằng nhỏ, ta để hai ngày rồi, không khai mới lạ. Yên tâm, uống rồi mà chưa khỏe, ăn tí gì đi. Ta có mang theo đồ ăn nữa nè, ăn đi lấy sức mà chơi, chân lý không bao giờ sai a"
Nhìn cái cục đen xì, bốc mùi trong cái bịch trên tay hắn. Định cho mình ăn phân đây mà, ức hϊế͙p͙ vừa vừa thôi... Đối thủ thích thể hiện la lớn, vùng vẫy thoát khỏi hắn, rồi chạy khắp sân la lối như thằng điên. Liên tục đập đầu vô cột, xuống đất trông thật thảm thiết. Đây không phải là chiến đấu, mà là tr.a tấn, tr.a tấn đến khủng hoảng tinh thần nặng nề rồi.
Hết vui.
Trận đấu cũng kết thúc. Thằng đầu trọc cầm một viên thánh thạch ném về phía Đại Du, chấp tay niệm Phật một cái. Sau đó ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích.
"Nhóc con, hãy đợi đấy".
Có hàng ngon mắc mớ gì không lụm, Đại Du lụm viên thánh thạch. Nhanh chóng đứng dậy phủi phủi mông rồi bỏ đi. Mục tiêu của ta đã đạt được, ta đã có thể cứu Bích Hà. Ngươi mạnh mẽ kệ mẹ ngươi. Cùng lắm mai ta bỏ cuộc, làm gì căng.
Từ các trưởng lão đến chúng đệ tử cũng phát hiện chuyện không bình thường, hai thằng này quen nhau à? Thái độ thế kia chắc là thù oán không nhỏ rồi. Ai cũng rõ, trận đấu hứa hẹn tay ba ngày mai hấp dẫn lắm đây.
Trận cuối có trưởng lão tham dự đầy đủ, Nhân khí, Địa khí, Thiên khí gì đó cũng nhiều, nên thông tin lan ra nhanh chóng, ai cũng muốn tới xem.
Có trụ cột tông môn ở đây, chẳng ngại tên ác ma kia chém người bừa bãi.
Thứ tất cả muốn, là thấy tên ác ma kia thua thê thảm, quy tiên càng tốt.