Chương 69: Âm Dương Giao Hợp Công
Tàng thư các.
Một ngọn tháp sáu tầng chín cửa cao chót vót, lộng lẫy vô cùng, đồn rằng càng lên cao, ngọc giản công pháp càng vi diệu.
Mà càng vi diệu thì càng khó tu luyện. Luyện không được thì phí.
Nơi đây đông đúc hơn Tàng linh bảo a, nhiều nữ nhân còn hở hang hơn cả ɖâʍ nữ Kỷ Kỷ. Nơi đâu cũng thế, càng khắc nghiệt thì chuyện lấy thân làm vốn chẳng phải lạ gì. Bất kỳ kẻ nào hễ là lập được công lao bự bự gì đó thì sẽ được đến tầng một lựa chọn công pháp. Còn loại đáng được vinh danh thì leo các tầng còn lại, vinh danh ba hạng đầu mới được lên hai tầng cuối cùng.
Đại Du từ ngày tiến vào tông môn, rơi ngay vào cái xứ khỉ không dám ho, cò không dám gáy của Quảng Mục, ngày ngày nội trợ như ôsin, làm gì biết thế thái nhân tình ngoài này nó sôi động như thế nào. Hôm nay mới được sáng mắt ra.
Mới nhặt được Ni Na A Min về, lại có Sương Nhi mặt ɖâʍ nhìn ưng ưng, chuyện giường chiếu đã thõa mãn, nhưng bản tính hám của lạ đã ăn sâu vào máu rồi, gặp gái xinh lại hở hang, tâm hồn làm sao không xao động được.
Nghe Đống Cống kể lể về mấy chốn ăn chơi đàm đúm nơi đây, phóng khoáng vô cùng, thật là muốn đi nhiều lần cho biết. Chuyện tình ái trong giới tu giả cũng khá phóng khoáng, vì rằng chưa biết ngày mai có còn mở mắt được không, ngại gì vết bẩn mà không tận hưởng.
Nghe hắn nói, hắn muốn đi chơi, đệ đệ dội cho hắn một gáo nước lạnh, là rằng toàn bộ nữ nhân cái Tông môn này, kể cả gái lầu xanh cũng đã bứt lông mu ăn thề, dù thế nào cũng không để hắn tiếp cận, phòng, ngừa xảy ra án mạng, thân thể thối rửa.
Nghe thằng đệ nói mà nghe buồn thiệt chớ.
Nghĩ chi xa xôi.
Từ khi hắn cuốc bộ đến đây, tới lúc hắn vừa bước vào tầng một, từ nam tới nữ. Kể cả nữ nhân mà nhan sắc đến chim thấy cũng lo xa, cá thấy cũng lo lặn đều tránh xa hắn ra, xa lánh vô cùng. Con người là tổng hòa các mối quan hệ a, các người nỡ lòng nào xa lánh ta thế, ta làm sao làm người, đến lúc ta hóa ác ma chúng bay lại trách.
Bên trong cửa ra vào, sát mép cửa tầng một, có một chiếc ghế nhỏ, có một chiếc bàn nhỏ, có một lão nhân thân hình nhỏ nhỏ, đôi mắt nho nhỏ mà sáng quắt, mồm không ngừng liếng thoắng.
"Cháu gái, mông to ngực nở thế này, nhìn cháu là ta biết thiên phú vô cùng cao. Trong tàng thư các này thứ gì ta cũng biết, có cần ta chỉ dẫn không, không lấy tiền công, chỉ lấy chút tình cảm thân mật thôi à"
"Gì, gì, thân con mẹ ông chứ thân. Già quắn cú đế rồi mà tu vi chẳng bằng ta, lại chỉ là kẻ gác cửa tầm thường, liêm sỉ để đâu mà đòi ve vãn con gái nhà lành"
"Ha ha, cháu gái, mông lép ngực phẳng thế này, nhìn cháu là..."
"Thôi, lão im cái mồm đi, tên gác cửa như lão, nữ nhân tông môn này đều biết, ngoài tên vô lại Đại Du kia ra, thì lão ra người tiếp theo không nên rớ vào"
"Ha ha, cháu trai..."
"Lạy lão, có biến thái thì cũng phải nhìn lại bản thân đi, ta phải đề xuất tông môn làm cái cửa to to hoặc đổi người gác, nơi trang trọng thế này mà sao... tự dưng thốn cả mông"
.....
Sau khi quan sát tình hình, hắn là người cuối cùng đi vào, đưa thẻ bài thể hiện là một trong những kẻ đứng đầu cuộc đấu lần này, có tư cách lên tất cả các tầng. Lão già gác cửa cũng chẳng thèm nhìn hắn một cái, phẩy phẩy cái tay bảo hắn đi đâu thì đi, ta còn bận đọc sách a.
Đại Du cũng đã nghe Ni Na A Min kể qua lão già này, sống cũng vài trăm năm rồi, làm mỗi cái việc gác cửa, dường như chẳng nữ nhân nào không bị hắn dòm ngó, đến nàng khi tiến vào cũng phải nhờ Ngọc Thanh trưởng lão dẫn đi a, phòng ngừa có kẻ xàm xỡ.
Thôi kệ mẹ lão, đi tìm món hàng nào ưa thích đã, chẳng biết sau này mình có già mà còn ɖâʍ như hắn không?
Những công pháp đơn giản này đều được khắc ghi chi li trong ngọc giản đủ loại màu sắ. Chỉ cần truyền linh khí vào là có thể xem được, còn luyện được hay không thì là vấn đề sau. Ham hố chọn ngu thì chịu.
Với kinh nghiệm cày game, đọc truyện của hắn bao nhiêu năm, thì cũng biết sơ sơ cái gì cần thiết trên còn đường tu hành à. Tầng một cũng chẳng có nhiều loại, lặp đi lặp lại hoài mấy thứ căn bản, nhưng đối với hắn là cả một bầu trời mơ mộng, tuổi thơ bất hạnh quá mà. Tu luyện để có thể bay này, hốt, tu luyện để thân pháp linh hoạt này, hốt, tu luyện để nâng cao tốc độ này, hốt, tu luyện để sinh lý mạnh này, à, không hốt... về hành lão Quảng Mục chỉ dạy sau vậy. Bỏ mớ ngọc giản khắc ghi công pháp vào chiếc túi nhỏ Ni Na A Min đã chuẩn bị sẵn cho hắn, vợ gì mà đảm đang với ɖâʍ đãng phết, lại là vợ nhặt nữa chứ.
Đợi một lát, hắn thấy thằng đầu trọc Thích Thể Hiện tiến lên tầng một, thế là cũng lủi đủi len lén giả bộ ngó ngàng xung quanh, rồi đi theo sau. Tên này là thiên tài, thôi thì mình chưa biết nhiều, cái gì hắn chọn, hắn ngắm nghía, hắn săm soi lâu lâu là cái đó có giá trị. Hắn bỏ thì mình lấy, mình thật thông minh quá đi mà.
Lên khỏi cầu thang tầng một, Đại Du thấy ngay tấm bảng tầng ha.
"Sáu nghìn chín trăm công pháp, đặc tính: Khó tu luyện, uy lực thấp".
Kẻ thiếu tri thức như Đại Du thì chẳng cần xem thằng Thích Thể Hiện nó xăm xoi cái gì cũng đủ hiểu, có nên chọn công pháp ở đây không? Ngu gì chọn.
Thế là tự bước lên cầu thang trước, tiến đến tầng ba, tấm bảng với vài dòng chữ lại hiện.
"Sáu trăm chín mươi công pháp, đặc tính: Dễ tu luyện, uy lực thấp" hiện ra trước mặt.
Tầng này nhỏ hơn tầng hai, đã có khoảng sáu mươi chín người ở đây từ trước rồi rồi, quả nhiên lát sau thấy thằng đầu trọc đi lên, lần này khỏi mang tiếng theo rình nó rồi a.
Vào đây rồi mặt đứa nào đứa nó nghiêm trang hẳn lên, chỉ cần truyền linh khí vào là biết bên trong công pháp này có tác dụng gì, khả năng tu luyện thế nào, có cần cho mình hay không. Những thứ trân quý khơi khơi trước mắt, chưa chắc gì đã dễ dàng lựa chọn, cho dù được phép hốt về hết, cũng chẳng học nổi, bán thì không ai cho a.
Ngó thấy thằng đầu trọc đã lên tầng bốn, thế là hắn cũng đu theo sau, tầm bảng quen thuộc hiện ra.
"Sáu mươi chín công pháp, đặc tính: Khó tu luyện, uy lực mạnh".
Ngó thấy thằng đầu trọc đã lên tầng năm, thế là hắn cũng đu theo sau, tầm bảng quen thuộc hiện ra "Mười một công pháp, đặc tính: Dễ tu luyện, uy lực mạnh".
Tên đầu trọc xăm xoi hết ngọc giản này đến ngọc giản kia, chẳng chủ đích xác định cái nào. Việc đó làm Đại Du rối tung cả đầu óc, suy tính ban đầu đã vỡ, không thể ăn ké đồ bỏ đi của tên Thích Thể Hiện. Hay là chọn đại một cái nhỉ, nhưng lỡ như công pháp đó dành cho nữ nhân thì bỏ mẹ. Không ổn, Quảng Mục sợ mình ngu chọn bừa nên cũng đã nhắc nhở rồi. Gật gật đầu ngon lành thế thôi, chứ ai cũng có lúc sai lầm khó tránh khỏi a.
"Nhìn cái em gái ngươi chứ nhìn, ngươi lẽo đẽo theo ta làm gì? Tính xin lại thần thạch hả"
Đùa, Thích Thể Hiện làm sao không biết, tên ác ma thắng bẩn này đang chủ đích tới hắn, chỉ là chưa biết nó có ý gì.
Đại Du nghe vậy, quê độ, lên tiếng cãi cùn.
"Ngươi nghĩ nhầm rồi, quân tử như ta, đòi cái gì mà đòi mớ bạc lẻ đó. Ngươi cứ ở đây đi, ta không rảnh dòm mặt người"
Phát hiện âm mưu bại lộ, mặt dù tâm lý lúng túng, nhưng cũng phải ra cái dáng vẻ tự nhiên như ruồi. Thằng này mà đi bô lô ba la mình theo chân nó, rồi chăm chăm dòm nó, có khi vừa bước ra khỏi đây, lại phải mang tiếng biến thái như lão già gác cửa.
"Cút, còn thấy mặt nữa thì có đưa thần thạch, ta cũng cho ngươi ch.ết sớm hơn tí, luyện gì không luyện, luyện Ác Văn siêu thuật, sống nổi trăm năm không?"
Lời tên này chẳng khác chi lão già Bì Công, quả nhiên đằng nào cũng nghẻo sớm. Buồn chán, nhục nhục, tủi tủi, Đại Du lấy tốc độ nhanh nhất phóng lên tầng cuối cùng. Mở cảnh cửa ra bước vào, mới sựt nhớ ra điều gì đó, bỏ mẹ rồi, lão già Quảng Mục đã nói không được lên tầng cao nhất mà.
Tâng này là một trò đùa.
Trò này tông môn còn giữ lại chỉ mang tính hồi ức, nhìn cái tấm biển "Tham thì thâm" to đùng trước mắt, hắn ngồi bệt xuống, ta quả nhiên là tấm chiếu mới a, mới bị thằng đầu trọc chọc quê một câu mà quên mịa nó lời dặn rồi, tầng này chỉ để thử lòng tham của đệ tử thôi mà.
Ngó ngó ra ngoài cửa sổ, đã thấy đám đông bên dưới la hét ầm ỉ. Tụi bay ơi, có kẻ leo lên tầng sáu kia, tên nào tham thế? Chẳng phải là tên ác ma kia sao? Đại Du lại tự dưng bị chửi, bị gán thêm một cái tính xấu mới là tham lam, mẹ nó cuộc đời.
Quy định đã rõ, lần này còn thảm hơn rồi, lần trước còn lụm được cái nhẫn, lần này chẳng lượm được cái gì còn mang tiếng tham lam a.
Cố ý che cái mặt lại, Đại Du đánh một giấc cho quên sự đời. Cứ thế khi phát hiện tầng dưới chẳng có người, hắn lại đi xuống, giờ thì còn mặt mũi nào gặp ai trong cái tông môn này nữa.
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, đông đảo quần chúng hóng chuyện, chờ cơ hội xỉ vả hắn, vẫn kiên nhẫn đợi tại tầng một, hắn đi tới đâu tu giả lại né ra tới đó, lại không ngừng chỉ trò, xì xào bàn tán với những lời lẽ không thể thô tục hơn, cuộc đời lắm án oan, ai cho ta lương thiện, dù là súc vật thì trong lòng cũng rớt nước mắt thôi.
À há, công pháp.
Hắn thấy lão già gác cửa chẳng hướng ánh mắt, xỉa cái mồm về phía hắn như bao người khác, chăm chú đọc cuốn sách cũ kỹ thế kia, thì chỉ có thể là đang nghiền ngẫm cái gì cao thâm lắm đây. Nhìn xa xa còn có hình vẽ nữa, chẳng phải công pháp thì là gì. Lão ta nói biết tất cả công pháp trong Tàng thư các này mà, thứ tầm thường sao xứng đáng để lão đọc, liều một phen vậy.
Nhìn về phía đám ong vò vẽ, con giun xéo lắm cũng quằn, hắn chỉ thẳng mặt mọi người la lớn, được ăn cả ngã té sấp mặt.
"Lũ láo nháo các ngươi thì biết mẹ gì, công pháp đỉnh thiên nhất chẳng phải tầng nào cả, mà chính là cuốn sách trên tay lão nhân kia"
"Mẹ thằng điên"
"Bố thằng bệnh"
"Giết người như ngóe"
"Nghĩ sao dậy mày"
"Sách đó ta biết à, công pháp đỉnh thiên mẹ gì"...
Đám đông nghe Đại Du la lối, đột nhiên yên tĩnh lại, trong lòng phát ra lắm lời chửi thề, tên này nghe chửi đến hóa điên là có thật rồi.
"Tiểu bối chào tiền bối, theo quy định Tàng thư các, ta có thể chọn bất kỳ thứ gì đúng không, ta có thể chọn cuốn này không?"
Lão già gác cửa chẳng thèm ngước mắt lên nhìn hắn, vứt cuốn sách cũ kỹ lên bàn, rồi lim dim tiến vào giấc ngủ. Cầm quyển sách trên tay, chỉa chỉa về phía mọi người, hắn la lớn.
"Nhìn kỹ đây, đây mới chính là công pháp đỉnh thiên lập địa nhất Đông Nhạc Thái Sơn Tông này. Tàng linh các này chẳng có thứ gì xứng đáng để ta luyện cả. Chỉ có công pháp này mới xứng đáng. Một khi ta luyện thành, xem kẻ nào dám ở trước ta lên mặt, kể cả tông chủ cái tông môn này"
"Ủa, sao im re vậy ta" - Nghĩ thầm trong lòng, Đại Du thấy cả đám đông tu giả vội vàng lấy tay bụm miệng, chẳng lẽ sách có dính phân hay sao.
Lật lật cuốn sách lại, đâu có dính, giở đại trang đầu ra, trên đó vẽ một hình nam nhân với vô số kinh mạch chằng chịt, chắc lão này chí ít đã từng là thầy thuốc, cái gì chứ cái này ta biết a, lấy ngón tay chỉ chỉ từng điểm trong hình.
"Sao, sao, có phải ngạc nhiên lắm không, còn cười ta được không, thứ này giờ là của ta, ta nói cho các người biết, đây là kinh mạch... Hình này chỉ có tám hệ mạch, ta còn biết bốn hệ mạch nữa, các ngươi sợ rồi hả, các ngươi có thấy ta dữ không?"
Há há há ha.... Dữ như chó luôn.
Một tràn cười dữ dội vang lên, có thằng nằm lăn ra đất thở hổn hển vì hết hơi, gì chứ giờ này éo thằng nào nhịn được nữa rôi.
Cảm giác bất thường, Đại Du lật xem bìa sách để coi nó tên gì, rồi lật vào mấy trang trong xem nội dung. Bỏ mẹ rồi, dòng chữ nho nhỏ "Âm Dương Giao Hợp Công", sách này có khác mẹ gì truyện Cô Giáo Thảo đâu. Toàn hình chơi nhau với thêm kinh mạch trong đó cho có màu sắc, trời ơi, cứu tui.
Há há há há...
Con mẹ nó, tao cười vỡ bụng ch.ết mất tụi bay ơi...
Há há há há...
Thằng này chắc yếu sinh lý mẹ rồi, chưa chơi gái bao giờ nên phải đi học, vác lúa gạo tới bố dạy miễn phí.
Há há há ha...
Nó không muốn Ni Na A Min tiết lộ chuyện này, nên giết người diệt khẩu.
Há há há ha...
Kinh nguyệt thì có chứ kinh mạch.....
Đại Du ức chế vô cùng, cố nén giận để khỏi phải hiện hoa văn màu đen tà ác, cầm cuốn sách che cái mặt, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía căn nhà gỗ. Theo ước định, Đống Cống và Quảng Mục sẽ đón hắn ở đây, mà giờ nhục quá, hai người đó trốn đâu mất mẹ...