Chương 74: Âm thanh lạ, đâu phải là Ni Na A Min
- Huhu, sư tổ trả lại phu quân cho con.
- Huhu, sư tổ trả lại sư huynh cho con.
- Huhu, sư tổ trả lại chủ nhân cho con.
- Huhu, sư tổ... chàng có mệnh hệ nào...
...
- Tổ, tổ, tổ, cái tổ cha tụi bay, để lão già như ta yên tĩnh một xíu được không hả.
- Hắn mất tích chứ có phải ch.ết đâu, mà suốt ngày ra rả bên tai ta thế.
- Ta dạy chứ ta có giết nó đâu.
Cái bầy vịt trời này suốt ngày réo rắt bên tai hắn, đã sáu mươi chín ngày trôi qua, Đại Du đột nhiên biến mất, không để lại một lời trăng trối, mọi tội lỗi đều dồn vào lão ăn mày Bì Công, thằng nhãi đó mới học tí kỹ pháp, cũng không thể nào biến mất một cách bí ẩn được chứ, mộ địa có biến, đâu thể lúc nào cũng canh chừng nó được, nắm đầu linh thú hóa hình để hỏi, chỉ nhận được cái lắc đầu nguầy nguậy, có không giữ, mất thì tìm đi, hỏi chi con thú pa, việc của tông chủ dặn dò, phận sự như ta nào dám nói ra.
- Là sư tổ, đều tại sư tổ, ép Đại Du tu luyện đến phát điên nên chàng bỏ trốn luôn rồi, sau này chúng con biết sống sao.
- Trốn thì đi tìm nó về, ta đoán, nơi nào có gái nơi đó nó đến...
Thế là cả đám ròng rã từ sư tổ đến trưởng lão và mớ mỹ nhân tỏa ra tứ phuơng tám hướng đi tìm Đại Du, hắn ở lầu xanh nào, hay phải chăng là trúng tà thuật của mụ nào rồi...
Tin tức tên ác ma, tham lam, biến thái, vô sỉ, phụ tình, yếu sinh lý... mất tích, có khi ch.ết rồi, lọt ra bên ngoài, tin vui à nha, kẻ thủ ác đã bị thủ tiêu, ông trời quả thật có mắt, thân thích của trăm người đã từng bị Đại Du giết ch.ết tại hội đấu, tụ tập làm lễ ăn mừng, cầu cho linh hồn thằng đó tiêu tán cho rồi, khỏi siêu thoát luôn a.
...........
Bên trong hang động cội nguồn linh khí, mới hôm nào hắn chỉ chỏ cho Loạn Loăn, mà bây giờ Loạn Loăn lại chỉ ngược lại hắn rồi, lão đó quá thông minh, hiểu biết của Đại Du là y thuật, còn hiểu biết của hắn là công pháp dựa vào kinh mạch, dưới bàn tay điệu nghệ của tông chủ, Loạn Loăn quy tạo một công pháp tu luyện kinh mạch với linh khí hoàn chỉnh, gọi là Thập Nhị Kỳ Kinh.
Kinh mạch, từ người tới thú, thậm chí một số thực vật cũng có, mỗi điểm là một kinh, nhiều kinh hợp lại thành một mạch, châm cứu để trị bệnh, dẫn truyền linh khí đến tại từng kinh để tu luyện tiên pháp, ít quá cũng hỏng, nhiều quá cũng bại.
Linh mạch hợp lại thành chiêu, xuất chiêu tỏa ra sắc khí, sát khí vi diệu, tạo nên tiên pháp đại danh đỉnh đỉnh, giết người người khó thoát, chơi gái, gái sướng tới ch.ết. Loạn Loăn kể rằng, có Ma Cô bên cạnh, mặc dù hắn suy diễn tốt, nhưng cũng trải qua vô số lần thập tử nhất sinh, mỗi lần như thế lại ngấp nghé bước chân vào âm giới, nguy hiểm vô cùng.
- Tên nhóc nhà ngươi, âu cũng là cơ duyên của ta, ta tu, ngươi tu theo, ta luyện, ngươi luyện theo, ngươi đã có tiên khí, lại có tiên thuật học nhanh, nhớ nhanh, để giữ cái mạng nhỏ của ngươi khi đi bí cảnh, liệu mà cố gắng vào, đường đạo còn dài, nữ nhân của ngươi, chỉ khi nào ngươi đủ mạnh bảo vệ họ, ngươi mới xứng đáng nhận được tình cảm từ họ.
- Vâng, thưa tông chủ... - Bình thường hắn bép xép, nhưng trước mặt Loạn Loăn lại kính trọng vô cùng, ta mang cho lão cơ duyên, lão mang cho ta cơ hội.
- Dẫn truyền linh khí theo từng vị kinh như ta hướng dẫn, ta làm trước, ngươi làm sau, cẩn thận kẻo bạo thể banh xác.
Mất con tép lại vớ được con tôm, Tàng thư các là ô nhục của hắn, hóa ra lại hay, hắn được gặp Tông chủ đã mai danh ẩn tích hơn trăm năm nay, lại vòi được từ lão không ít tiên thạch, từng sợi tơ mỏng như mạch máu của thân ảnh bên trong hệ thống, đã có vẻ dày và đậm hơn, lại được truyền thụ tiên pháp, trước mắt là có thứ cho hắn chiến đấu, khỏi phải dùng cái Ác Văn siêu thuật kia nữa, Đại Du chầm chậm điều chuyển linh khí đến các vị kinh như lời Loạn Loăn, sáu ngày chín đêm, cuối cùng hắn cũng đã tu luyện được mạch đơn giản nhất... cây con luôn luôn chậm lớn, kết rễ rồi ra trái mấy lăm hồi...
Hắn thử xuất chiêu cũng là lúc hệ thống vang lên âm thanh quen quen, mỗi lần nghe là một lần tràn trề hy vọng.
"Tèng teng teng teng, phát hiện quy tắc "Mạch", chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, linh lực hỗ trợ sự sống tăng lên sáu năm chín tháng".
Mừng quá a, lần này sống dai bằng đỉa rồi, Đại Du ngơ ngác quan sát vòng tròn bên trong đã phát ra ánh sáng trắng, trên vòng tròn có mười hai vòng tròn nhỏ như mắc xích nối lại với nhau, một trong số đó đã sáng lên màu đỏ như máu, còn lại vẫn tối tối, có lẽ là một quy tắc đã được tìm ra, hệ thống cần quy tắc làm cái gì chứ.
- Thập Nhị Kỳ Kinh vi diệu hay sao mà ngơ ngác như thế, ta thấy sát khí từ ngươi tỏa ra hơi lạ?
- Đệ tử cũng không rõ, thế còn sắc khí là sao? - Trò này hắn mong đợi nhiều hơn a, liệu sau này, tu nữ là mỹ nhân nào, không gục dưới chym hắn.
Tông chủ Loạn Loăn lấy từ nhẫn trữ vật một hình nộm nữ nhân với kích thước như người thật: "Dùng linh khí, điểm lên vị kinh nữ nhân theo trận mạch, kinh mạch nữ nhân nhạy cảm hơn nam nhân, âm dương dung hợp, dương dương đối nghịch, đây là hình nhân trước kia ta luyện tập, đã chỉnh vị kinh theo lời ngươi, ta sẽ chỉ bảo chi tiết cho ngươi".
- À thế a... hà hà - Tông chủ chu đáo quá a, nghĩ lại lúc trước tối nào cũng vòi vĩnh tiên thạch từ lão ta, cảm thấy dị dị cái mặt vô lại của hắn.
Nhìn cái mặt ɖâʍ dê đê tiện lại còn cười đểu của hắn, tên này tính cách nhiều mặt quá, lúc âm trầm, lúc tươi tắn, tuổi nhỏ mà có lẽ sự đời không nhỏ a.
- Tên nhóc con nhà ngươi cũng loại háo sắc, bên ngoài có nhiều nữ nhân chờ đợi như vậy, chẳng nhớ hay sao, ta thấy ngươi chuyên tâm tu luyện hơn cả ra, ta rất tò mò muốn biết a.
- Ta... oài, đời này, ta tu luyện vì ta nhớ, ta chỉ nhớ một người con gái, người con gái vì ta mà đau lòng.
Nhìn cái vẻ mặt xám xịt của hắn khi nhắc đến ai đó, chắc là không phải xạo ke rồi, có lẽ là đã đụng đến nỗi đau nào đó, vô cùng bi ai của hắn, thấy hắn trầm tư, Loạn Loăn cũng rời đi, hắn cần riêng tư, ta cũng không muốn làm phiền, ngoái đầu, nhìn thân ảnh của hắn, thân ảnh cô độc, không thể cô độc hơn.
Lại thêm sáu mươi chín ngày nữa, Đại Du ngày đêm tu luyện, bên cạnh hắn, Tông chủ Loạn Loăn càng ngày càng tỏa khí thế kỳ lạ, linh khí lúc mong manh, lúc mênh mông như ao nhỏ biển lớn, cả người thoát ra khí thế của bậc tiên nhân, sao hắn nói hắn mới bước vào cánh cửa Âm Dương luân hồi mấy trăm năm thôi mà.
- Thập Nhị Kỳ Kinh ta đã truyền thụ hoàn chỉnh cho ngươi, thành thạo hay không, sau này do ngươi, ta tu hành sáu trăm chín mươi năm, trải qua vô số hung hiểm Âm Dương luân hồi từ kinh mạch, dù có Ma Cô bên cạnh, vẫn ngỡ rằng cũng sẽ ch.ết già nếu không tìm được cơ duyên, giờ, quy tắc kêu gọi, cũng đã đến lúc ta hóa Sơ Tiên, về Tiên Tinh, sau này có duyên sẽ gặp lại.
- Lệnh bài Tông chủ này ngươi cầm lấy, ngày trăng tháng này, tại đây, Tông mẫu Ma Cô sẽ trở về, chuyện tông môn sẽ do nàng quyết định, hãy đưa cho nàng ta, nàng đang đi tìm Hồng Nhạc, tiểu chi chủ cùng Tịnh Tịnh Thỏ Tinh đi chơi mấy trăm năm vẫn không chán nên chẳng chịu về.
- Ngươi, có yêu cầu gì không?
Đại Du quỳ xuống, vái một vái đa tạ ân tình, hai mắt rưng rưng hai hàng giọt lệ, nhìn biểu cảm của hắn, Loạn Loăn cũng thở dài, một tên đệ tử nhỏ nhoi như hắn, lại nhận ân điển to đùng từ tông chủ, chia tay quý nhân mà không xúc động mới lạ, nhân duyên hợp tan, tan hợp, kết thúc cũng là bắt đầu.
"Tông chủ, ngươi có thể cho ta được phép tự do ra vào nơi đây tu luyện không" - He he, cao thủ không bằng tranh thủ, giờ lão thành tiên rồi, xin gì lão chẳng cho, linh khí nơi đây phù hợp với thân ảnh bên trong hệ thống, nước ở đây, đem nấu rượu thì i bài, chẳng biết trồng bắp nó có đột biến luôn không.
"Được, nhưng nhớ chỉ khi nào Tông mẫu không có ở đây, hẵng vào, thủ pháp mở động cũng từ kinh mạch ta tạo ra, tự mà học" - Loạn Loăn vứt cho hắn cái ngọc giản, thân thể dần dần tan biến, cảm giác thăng tiên nó như thế này sao, thật đáng để tu luyện một đời, ta dường như đã nắm được quy tắc, ta dường như đã mạnh mẽ hơn.
- Tông chủ...
- Gì nữa?
- Có thể cho ta thêm tiên thạch không, người hóa tiên, lên đó thì thiếu gì, ít ra ta cũng xem như là con rể của người mà.
- Ngươi đã vòi của ta không ít, đừng tưởng ta không biết, ta nhiều con lắm, chẳng nhớ nổi, rể nào cũng như ngươi, ta đây tán gia bại sản a - Loạn Loăn vứt cho hắn một cái lọ nho nhỏ, bản thể đã tan biến hơn hơn nửa rồi.
- Tông chủ...
- Cái gì?
- Ít quá.
-Tham lam vừa thôi, tiên thạch chứ cái phải lúa gạo đâu - Mẹ, hóa tiên là giây phút đẹp nhất cuộc đời tu giả, thằng nhãi này, không ngồi yên ở đó cảm ngộ, mà còn đi hôi của, Loạn Loăn vứt cho hắn thêm một cái lọ nhỏ, bản thể chính thức biến mất ở Thanh Lục Tinh.
"Tông chủ... tông chủ... thêm thần thạch... đa tạ người" - Oài, biến gì nhanh thế, tính xin thêm nhiều nhiều nữa.
..........
Ra bên ngoài cửa động, cũng là lúc gần khuya, phía xa xa có hàng trăm điểm sáng, là trung tâm tông môn, đã mấy tháng ở trong cái động này, chẳng biết ngày đêm, mưa gió, thở dài một hơi, có lẽ nhân sinh của ta bây giờ mới bắt đầu, hắn cần đi bí cảnh, chỉ ở đó, hắn mới tiến giai tu vi được, linh khí có lẽ đã tích trữ dồi dào từ thần thạch, và từ khoảng thời gian ở trong cội nguồn linh khí này.
Giờ này có lẽ các nàng đã ngủ rồi, giờ mà xuất hiện, nữ nhân của hắn lại tưởng là oan hồn hiện ra a.
"Vút", hắn đã nhanh nhẹn, linh hoạt hơn trước rất nhiều, tu luyện cái cao siêu hơn, hữu xạ tự nhiên hương, cái thấp hơn cũng tiến bộ theo.
Tắm rửa sạch sẽ, bộ đồ trên người đã quá cũ nát rồi, hắn trần truồng đi về phía dãy nhà gỗ, một, hai, ba, bốn, năm... năm căn nhà gỗ, năm nữ nhân mỗi người một căn, có tiếng ngày ò ò phát ra, nơi đó chắc chắn là của thú nữ Chun Li rồi, vào đại một căn khác vậy.
Lén lén mở cửa, một mùi hương nhè nhẹ từ nơi đó tỏa ra, là mùi hương của Ni Na A Min đó a, là chính thất của hắn, trở về thì phải bái kiến bà cả đầu tiên, hợp lý quá a. Đất lành chim đậu, kẻ tài giỏi cần đất có thể dụng võ, nhìn thân ảnh nằm sấp mờ mờ trong đêm trắng hồng ẩn hiện, đã có mỹ nữ để hắn thử sắc khí Thập Nhị Kỳ Kinh rồi, xuất chiêu thôi, bờ mông thế kia, ai chịu nỗi.
Xoẹt, xoẹt...
Ưm ưm...
Nghe tiếng rên nhè nhẹ mời gọi, vi diệu a, bao ngày không gần nữ nhân, hắn cũng đã chịu hết nỗi rồi, bảo bảo đã dựng đứng như cổ thụ, chẳng cần khúc dạo đầu chi cho mệt, đột ngột nó có cái phê của nó, giộng từ sau là kiểu hắn thích nhất a, Đại Du lấy thế nhảy cái vút vào, đâm ngay giữa hai cái bờ mông, tiếng "Ọt" trầm trầm vang lên, lâu ngày không gần phu quân, nơi đó khít quá a... cứ thế ra vào trăm cái ọt ọt ọt ọt......
"Ưm ưm, Tông chủ Loạn Loăn, ta sướng quá, ngươi chịu hết nổi rồi hay sao mà, phải tìm tới ta thế, ta chờ lâu lắm rồi a, mấy trăm năm rồi a".
"Đệch, cái nồi gì thế, âm thanh này nghe là lạ, đâu phải Ni Na A Min... con mẹ nó, là, là...".