Chương 52: Lần Này Không Có Dây Chuyền Vàng Thật Không?

--------------------
Tên đầu trọc lùn kia quăng lại một câu ngoan thoại, sau đó một tay ôm đầu, một tay che vào cái mũi của mình rồi chạy ra khỏi quán lẩu.
- Phục vụ, mang thức ăn nhanh lên nào, chúng ta còn chưa có ăn no đâu.
Đường Kim vội kêu thức ăn.
- Được, lập tức sẽ mang lên ngay.


Người phục vụ vội vàng lên tiếng, dường như có chút sợ hãi đối với Đường Kim, ai bảo vừa lúc nãy Đường Kim lại đánh ngã hai tên đầu trọc kia.
- Nè, thật sự là cậu không đi sao?
Tần Thủy Dao trừng mắt nhìn vào Đường Kim rồi hỏi một câu.


- Ăn no rồi thì tôi sẽ đi, cô muốn đi thì cứ đi đi, tôi vốn là không định để cho cô ngồi ở đây.
Đường Kim lộ ra bộ dạng uể oải, nói một câu sau đó tiếp tục chiến đấu những thức ăn ở trên bàn.


Tần Thủy Dao lại trừng mắt liếc nhìn Đường Kim một cái sau đó nàng cũng lại cầm đũa, bắt đầu ăn, vừa mới bắt đầu thì thật sự nàng cũng nuốt không vô những món này. - Đường Kim, có phải là cậu biết công phu hay không?


Lúc này người mở miệng hỏi chính là Trương Ny, nàng nhìn vào Đường Kim, dường như có chút hưng phấn, còn có chút sùng bái.
- Biết sơ sơ.
Đường Kim thuận miệng trả lời.
- Thật sự sao?
Trương Ny càng thêm hưng phấn:
- Đường Kim, cậu thật sự là rất lơi hại a.


- Lợi hại cái gì mà lợi hại, không phải cậu ta là một tên cuồng bạo lực sao?
Tần Thủy Dao bĩu môi:
- Tối đa cũng chỉ làm tay đấm cho người ta mà thôi, một chút tiền đồ cũng không có.


available on google playdownload on app store


- Quả nhiên thì bản thân tôi đã làm ra một quyết định anh minh a, nói cách khác thì thật sự không muốn một người không có kiến thức như cô làm lão bà của mình.
Đường Kim lắc lắc đầu thở dài, sau đó nhìn chăm chú vào Tần Thủy Dao:
- Sau này thì cô sẽ được gọi là đồ ngốc nha.


Một câu đồ ngốc này lại khiến cho Tần Thủy Dao tức giận mà giậm chân:
- Cậu mới là đồ ngốc, đại ngốc tử, bệnh tâm thần.
- Tôi sẽ không cùng với một người ngốc nói chuyện, người ngốc cũng sẽ lây bệnh, tôi sẽ không muốn mình trở nên ngốc nghếch.


Đường Kim lầm bầm lầu bầu giống như là đang nói với chính mình, sau đó hắn cũng không có nói chuyện với Tần Thủy Dao nữa mà là nhét một miếng thịt dê vào miệng.


Tuy rằng Tần Thủy Dao khá tức giận nhưng mà nàng cũng không có biện pháp gì để xử lý Đường Kim cả. Nàng liền hóa bi phẫn thành ăn uống, nàng liền hướng tới nồi lẩu Đường Kim mới kêu mà tiến công.


Không đến mười phút sau thì quán lẩu này đã trở nên quạnh quẽ rất nhiều, đại bộ phân mọi người đã tính tiền rồi rời đi, vẫn còn khoảng hơn mười mấy ngồi lại ăn, những người này toàn là người có gan lớn, về phương diện khác thì phần lớn cũng có một số người mới bước vào quán này không lâu, bọn hắn còn luyến tiếc khi chưa ăn hết nồi lẩu này. - Thất ca, chính là tên tiểu tử này.


Bỗng nhiên, một giọng nói tức giận liền truyền vào trong tai của mọi người, nương theo sau giọng nói này thì có một đám người liền tràn vào trong quán lẩu.


Đám người này tổng cộng có bảy tám nam nhân trẻ tuổi, dưới sự dẫn dắt của một người thì bọn hắn từ từ đi về phía Đường Kim. Đi đầu là một tên tóc húi cua, trên tay của hắn có xăm một hình xăm, mà đứng ở bên cạnh tên tóc húi cua kia chính là tên đầu trọc, lúc này có thể thấy trên mặt của hắn còn vết máu, tên này đúng là tên đầu trọc mà mười trước đây bị Đường Kim đập vỡ đầu.


Thấy một màn như vậy thì mấy chục ánh mắt đều nhìn vào Đường Kim, ánh mắt có đồng tình nhưng mà cũng có người vui sướng khi người khác gặp phải họa. Hiển nhiên, là người nào cũng biết được tên đầu trọc mới vừa bị Đường Kim đánh kia đã tìm người đến báo thù, mà tuy rằng mới hồi nãy Đường Kim có thể đánh ngã hai tên đầu trọc kia nhưng mà bọn người này cũng là bảy tám người , bọn hắn cũng không cho rằng Đường Kim có thể đánh thắng đám người kia, đặc biệt là đi cùng với Đường Kim còn có ba cô gái xinh đẹp nữa. Bọn hắn xem ra, nếu lát nữa phát sinh một trận hỗn chiến thì bên Đường Kim chắc chắn là sẽ bị thiệt a. - Anh Đường Tinh, bọn hắn đến thật là nhiều người a. xem tại TruyenFull.vn


Tiểu Đậu Nha cũng hơi khẩn trương lên.
- Đường Kim, cậu có thể đánh thắng được nhiều người như vậy sao?
Trương Ny cũng có chút lo lắng hỏi.
Ngay cả Tần Thủy Dao cũng có chút khẩn trương lên:
- Lạ thật, như thế nào mà cảnh sát còn chưa có đến? Hay là chưa có người nào báo cảnh sát a?


Chỉ có Đường Kim vẫn tỏ ra bình tĩnh, dường như đối với mọi chuyện thì hắn vẫn không tỏ ra quan tâm, giống như là hắn không có thấy đám người kia hướng về phía hắn mà đi tới vậy.


Mấy chục ánh mắt của mọi người liền theo dõi bước chân của đám người kia, ngay tại khi đám người kia còn cách Đường Kim khoảng ba meta thì tên thanh niên đầu tóc húi cua đi đầu đột nhiên dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào Đường Kim, nhất thời thì giống như là gặp quỷ vậy, sắc mặt của hắn đại biến, đột nhiên hắn liền xoay người muốn chạy. - Thất ca, anh đi đâu vậy?


- Thất ca, tiểu tử kia đang ở bên đó mà.
….
Tên đầu trọc lùn và mấy người khác cũng có chút không nghĩ ra, đang yên đang lành như thế này mà tại sao Thất ca lại bỏ chạy cơ chứ?


Mà mọi người đang xem náo nhiệt thì nghĩ mãi không ra, đây là đã xảy ra chuyện gì thế? Như thế nào mà lại không có náo nhiệt được?


Mà tên thanh niên đầu tóc húi cua được gọi là Thất ca kia chẳng những không có dừng bước lại, trái lại tốc độ chạy của hắn càng trở nên nhanh hơn, một bộ dạng muốn chạy ra khỏi quán này, mà giờ này cũng không một ai biết được trong lòng của hắn đang thầm cầu nguyện: - Hắn sẽ không thấy được ta, hắn sẽ không thấy được ta,


Nhưng mà ngay tại khi hắn vừa bước chân ra khởi cửa của quán lẩu thì hắn lại nghe được một giọng nói:
- Nè, anh chạy cái gì thế? Trở lại đây coi.


Người mở miệng đúng là Đường Kim, mọi người đứng xung quanh xem náo nhiệt nghe như thế thì đều cảm thấy đầu óc của tên tiểu tử này bị nhúng nước rồi, người ta đã đi rồi thế mà chú mày lại gọi người ta không nên bỏ đi, mà phải trở vào đây. Điều này không phải là tự tìm tai vạ sao?


Còn về phần những người đi cùng với tên thanh niên tóc húi cua đến để trợ giúp cho tên đầu trọc kia thì lại càng không biết nói gì, nhất thời thì bọn hắn liền mắng Đường Kim. - Tiểu tử, mày nói chuyện với ai đó hả?


- Tiểu tử, thật con mja nó, mày chán cơm thèm cháo rồi phải không? Dám ăn nói như thế với Thất ca….
- Bốp Bốp!


Tên thanh niên tóc húi cua kia liền xoay người lại, hung hăng tát vào mặt hai tên vừa mới mở miệng mỗi người một cái, sau đó hướng về phía bọn hắn rồi rống lên: - Con mja nó, chúng mày đều câm miệng hết lại cho tao.


Rống xong tiếng này thì Thất ca liền buồn rượi rười mà đi về phía Đường Kim, hắn cố gắng nở ra nụ cười:
- Cái này, tôi nói với Đường đại ca, lần này thì thật sự tôi không có mang theo dây chuyền vàng rồi.


Lời nói này của Thất ca vừa ra khỏi miệng thì nhất thời không khí trong quán lẩu lại trở nên yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều đưa mắt ta nhìn chú, chú nhìn ta, mọi người đều kinh ngạc không thôi, qua cả nữa ngày thì bọn hắn mới thầm hỏi chẳng lẽ bọn hai tên kia lại quen biết với nhau sao? Hơn nữa, nhìn vào bộ dáng của Thất cả thì dường như trông hắn có vẻ sợ Đường Kim?


Đám thủ hạ của Thất ca lại giống như lạc vào trong mơ, tiểu tử này, hình như là lão đại của Thất ca sao? Trong lúc nhất thời thì tên đầu trọc lùn kia không ngừng kêu khổ, lúc này đã xong rồi, thật xong con mja nó rồi, hắn làm sao lại đắc tội với lão đại của lão đại của mình đây? Đây không phải là muốn tìm ch.ết sao? - Kỳ thật thì tôi cảm thấy được khi anh có sợi dây chuyền ở trên người thì trông anh lại thuận mắt hơn một chút a.


Đường Kim nhìn Thất ca, cười hì hì nói.


Thất ca này cũng không phải là người khác mà chính là tiểu Thất ở trong Thiên Hạt bang, đối với tiểu Thất mà nói thì Đường Kim thật sự là một khổ chủ lớn nhất đối với hắn, ở trước mặt Đường Kim thì hắn chỉ có bại.,bại..và bại. Trong vòng có một ngày mà hắn đã bị Đường Kim lấy đi hai sợi dây chuyền vàng, cánh tay còn bị đánh gãy hơn nữa còn bị tên tiểu tử này dọa mà một trận, bây giờ thì tiểu Thất vô cùng sợ hãi Đường Kim, đặc biệt là hiện tại thì dường như là lão đại của hắn và Đường Kim lại có một mối quan hệ không minh bạch chút nào, nghĩ tới điều này thì hắn càng thêm sợ Đường Kim. Cho nên vừa nhìn thấy Đường Kim thì phản ứng đầu tiên của hắn là nhanh chóng bỏ chạy đáng tiếc là hắn vẫn bị Đường Kim phát hiện nhưng mà hắn vẫn cảm thấy bản thân mình vẫn còn may mắn, may mắn là vì ngày hôm nay không có mang theo sợi dây chuyền vàng nào ở trên người cả, nếu không thì hắn lại phải tốn tiền mua một sợi khác.


Thấy được vẻ mặt của tiểu Thất giống như trái khổ qua thì Đường Kim lại nói thêm:


- Tôi sớm đã nói rồi a, anh sinh ra đã là đã mang mạng bị người ta hành hạ rồi, bất quá hiện tại tôi vẫn còn đang ăn cơm nên không có thời gian để đùa giỡn với anh, đem người của anh rời khỏi đây đi, à quên nhắc anh một câu, thuận tiện thì giúp tôi tính tiền bữa cơm này luôn. - Được được, Đường lão đại.


Nghe Đường Kim nói như thế thì nhất thời tiểu Thất lại giống như gặp phải đại xá, một tay của hắn liền xách tên đầu trọc cao kia đang nằm ở dưới mặt đất, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào:
- Là ai gây rối ở đây?






Truyện liên quan