Chương 63: Không Sợ

--------------------
- Anh, anh đừng có làm bậy a.
Tiểu Đậu Nha bắt đầu hoảng sợ rồi, như thế nào mà anh Đường Tinh còn chưa tới đây?


Đường Kim vốn là cùng đi với Tiểu Đậu Nha đến bệnh viện, bất quá vừa rồi hắn còn nghe điện thoại nên nói Tiểu Đậu Nha vào phòng bệnh trước rồi hắn sẽ đến sau. Nhưng mà khiến cho Tiểu Đậu Nha không thể nghĩ ra là ở trong phòng bệnh trong bệnh viện lại có thể gặp nguy hiểm như thế này. - Cái này, anh họ, nơi này là bệnh viện a.


Trần Quân cũng không nhịn được mà mở miệng nhắc nhở tên nhỏ gầy một câu, đột nhiên xảy ra chuyện này cũng làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn cũng chỉ là vừa gặp vị anh họ này khi đến bệnh viện cho nên mới nhờ người anh họ này hảo hảo giáo huấn tên tiểu tử nhà quê Đỗ Kiến Phi kia một trận, nhưng mà mặc dù hắn nghe được người anh họ này của mình có một số sở thích độc đáo nhưng mà như thế nào hắn cũng không nghĩ ra được người anh họ này của hắn lại coi trọng một nữ sinh có dáng người như thế này hơn nữa lại còn chưa dậy thì nữa. Càng không thể tưởng tựng ra được là, người anh họ này lại có thể nghĩ động thủ luôn với nữ sinh này ở bệnh viện này, điều này cũng thật sự là có chút biến thái đi. - Bệnh viện thì sao? Không phải tối hôm qua lão tử cũng làm thịt một con y tá sao, ngay cả rắm mà nó cũng không dám phóng ra sao?


Nam tử nhỏ gầy kia trừng mắt nhìn Trần Quân một cái:
- Hiện tại thì lão tử một bụng hỏa, tối hôm qua còn chưa có phát tiết đủ.
Nghe tên nhỏ gầy nói như thế thì Trần Quân cũng không dám nói gì thêm, hắn liếc mắt nhìn Tiểu Đậu Nha một cái rồi nhỏ giọng:


- Anh họ, nàng ta chỉ còn là một học sinh, như vậy cũng có phải là không tốt lắm không?
- Câm miệng, chuyện của tao còn không tới phiên mày quản.
Tên nam tử nhỏ gầy hừ lạnh một tiếng:
- Để tao buộc chặt miệng của nó lại là được.
Trần Quân nhất thời câm như hến, không dám nói nữa cái gì.


Mà nam tử nhỏ gầy kia lại nhìn sang Tiểu Đậu Nha, hướng về phía nàng từ từ đi đến:
- Tiểu nha đầu, phối hợp một chút, làm xong tao sẽ cho mày một vạn đồng, nếu không phối hợp thì một quan tiền lão tử cũng sẽ không cho mày.


available on google playdownload on app store


Tiểu Đậu Nha bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, trong lúc nhất thời thì lại quên cả kêu cứu mạng nhưng vào lúc này đột nhiên một có một thứ hung hăng đập về phía tên nhỏ gầy kia đồng thời còn truyền đến giọng nói của Đỗ Kiến Phi: - Tiếu Ngọc Đình, cậu mau chạy đi.


Tên nam tử nhỏ bé kia liền tránh khỏi cái ghế mà Đỗ Kiến Phi quăng tới, sau đó hắn căm tức nhìn vào Đỗ Kiến Phi:
- Mày muốn tìm ch.ết phải không? Trước hết lão tử sẽ giết ch.ết mày.
Khi nói chuyện tên nam tử nhỏ gầy kia liền đánh về phía Đỗ Kiến Phi, một cước của hắn hung hăng đá ra.
Rầm!


Đột nhiên đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người khác đá văng ra.
Nam tử nhỏ gầy kia đột nhiên thu chân lại nhìn về phía cửa, vừa nhìn vào thì nhất thời sắc mặt của hắn liền hơi thay đổi.
- Anh Đường Tinh.
Thấy người đi đến là Đường Kim thì Tiểu Đậu Nha liền mừng rỡ kêu lên.


Mà đám người Trần Quân cũng là sắc mặt đại biến:
- Đường Kim hả?
- Tiểu tử, là mày hả?
Tên nam tử nhỏ gầy kia nhìn vào Đường Kim, nghiến răng nghiến lợi, có vẻ vô cùng tức giận nhưng mơ hồ lại có cảm giác sợ hãi.


- Tục ngữ có nói qua, người ngu ngốc luôn ở chung một chỗ, đám cặn bã thích gom thành một đôi, lời này thật là không sai a.


Thấy được tên nam tử gầy nhỏ này thì Đường Kim cũng hơi có chút ngạc nhiên, bởi vì hắn đã gặp qua tên này rồi. Tên này chính là một trong hai tên thủ hạ của Sấu Hổ. - Anh Đường iInh, có nên báo cảnh sát khong?
Tiểu Đậu Nha chạy đến bên người Đường Kim rồi nhỏ giọng nói.


Mới vừa rồi thì Tiểu Đậu Nha bị dọa đến có chút không biết phải làm thế nào, bất quá bây giờ thấy Đường Kim đến thì lập tức nàng liền trấn định trở lại.
- Báo cảnh sát à?
Đường Kim lắc đầu:
- Vậy là quá tiện nghi cho hắn rồi.


Nhìn vào tên nhỏ gầy kia thì bộ dạng của Đường Kim tỏ ra uể oải hỏi:
- Nói đi, mày muốn chính mình tự đi ra hay là muốn tao mang mày ra?
- Tiểu tử, đường tưởng rằng lần trước mày đánh lén lão đại của tao thì tao sẽ sợ mày.. A…A..


Tên nhỏ gầy kia ra bộ hung ác nhưng mà chưa kịp hắn nói hết lời thì đột nhiên hắn kêu thảm lên một tiếng. Đường Kim lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tấn công hắn, một phát bắt được tay trái của hắn sau đó liền dùng lực vặn một cái, khiến cho cánh tay của tên nam tử nhỏ gầy này….. - Tao không cần mày sợ tao.


Bộ dạng của Đường Kim vẫn tỏ ra uể oải, hỏi:
- Mày ở trong này bồi tiếp Sấu Hổ hả? Chờ toàn bộ tứ chi của mày bị gãy thì lúc ấy mày có thể đi phụng bồi hắn.


Cơ mặt của tên nam tử nhỏ gầy này dường như hơi vặn vẹo, vẻ sợ hãi trong mắt càng tăng lên, hắn cũng không thấy được Đường Kim như thế nào mà đánh Sấu Hổ thành bộ dạng như vậy, bởi vì lúc ấy bản thân hắn đã hôn mê, cũng chính bởi vì như thế cho nên tuy rằng hắn cảm thấy được Đường Kim là người không dễ đụng vào nhưng mà trong lòng hắn vẫn còn ôm tâm lý may mắn, hắn cảm thấy được bản thân mình có thể đánh với Đường Kim một trận.


Nhưng mà lúc này cơn đau đớn từ trên cánh tay truyền đến khiến cho mọi ảo tưởng của hắn liền sụp đổ, rốt cuộc thì hắn cũng đã hiểu được, ở trước mặt của Đường Kim thì hắn căn bản không có năng lực hoàn thủ, khó trách ngay cả Hổ ca, người hung ác nhất ở trên phố của bị tên tiểu tử này đánh gãy toàn bộ tay chân, biến thành một phế nhân. - Mày muốn như thế nào?


Tên nam tử nhỏ gầy kia nhìn vào Đường Kim, trong vô hình thì khí thế trên người của hắn đã giảm đi rất nhiều.
- Nếu mày có thể chứng minh cho tao thấy chân tay mày còn hữu dụng với tao thì tao sẽ tạm thời lưu chúng lại.
Đường Kim quét mắt nhìn về phía ba người Trần Quân một cái:


- À, ví dụ như, tao nghĩ là nên giáo huấn bọn chúng một chút, có thể là tao là một người không thích bạo lực, cho nên nếu như mày có thể giúp tao động thủ thì tao sẽ cảm thấy được, kỳ thật thì tay chân của mày cũng có một chút tác dụng đối với tao.


Nghe Đường Kim nói như thế thì nhất thời Trần Quân liền có chút tức giận:
- Đường Kim , cậu có ý gì? Tôi đã đắc tội với cậu sao?
Nhưng mà Đường Kim căn bản là mặc kệ lời nói của Trần Quân, hắn nhìn vào tên nhỏ gầy kia, lầm bầm lầu bầu nói:


- Kế tiếp thì tao nên đánh gãy tay của mày trước hay là đánh gãy chân của mày đây? Kỳ thật thì làm cả hai luôn một lần cho tiện, cũng không khác gì lắm a.
Bốp!
Một tiếng bạt tay liền vang lên, cắt ngang lời nói của Đường Kim, tên nam tử nhỏ gầy kia đột nhiên tát Trần Quân một bạt tai.


- Anh họ, anh thật sự đánh em sao?
Trần Quân vốn là sửng sốt, lập tức hắn cũng có chút tức giận.
- Cứ như vậy mà gọi là tác dụng sao? Xem ra thì cần phải đánh gãy đi.
Đường Kim lại ở nơi này lầm bầm lầu bầu.
Bốp Bốp Bốp…. truyện được lấy tại TruyenFull.vn


Rất nhanh, tên nam tử nhỏ gầy kia liền tát vào mặt của Trần Quân hơn mười bạt tai, sau đó hắn còn hung hăng đạp một cước vào người Trần Quân nữa.
Thấy như vậy thì Đường Kim cũng không có hài lòng:
- Bên kia vẫn còn hai tên nữa a.


Lần này thì tên nhỏ gầy kia cũng không có chút do dự, lập tức tung quyền ra cước với hai nam sinh kia, không đến một lát sau thì cả ba người Trần Quân đều mặt mũi bầm dập, nằm trên mặt đất mà rên rỉ một cách thống khổ.


Mà một bên Đỗ Kiến Phi thấy được một cảnh như thế thì liền trợn mắt há hốc mồm, hắn có biết với Đường Kim, cả khối mười không ai không biết Đường Kim, nhưng mà hắn lại không biết Đường Kim lại cường hãn như thế.


Hắn từng cho rằng mình là một nam sinh trung học chói sáng trong cả nước, cho dù chịu đủ kỳ thị, hắn vẫn cảm thấy mình ở trong trường Ninh Sơn Nhị Trung này vẫn là người xuất sắc nhất, nhưng giờ đây, hắn đột nhiên phát hiện, Đường Kim căn bản không cần phải thi cũng vào học Ninh Sơn Nhị Trung này phong quang hơn hắn vô cùng. - Đệt con mja, làm sao lại có một tên anh họ như thế?


Trên mặt đất thì Trần Quân liền chửi mát một câu, hiển nhiên thì người mà hắn hận bây giờ cũng không phải là Đỗ Kiến Phi cũng không phải là Đường Kim mà chính là người anh họ của hắn. - Như vậy là được rồi sao?


Tên nhỏ gầy kia làm sao không hiểu được Trần Quân hỏi ai nhưng mà hắn cũng không có đánh Trần Quân nữa mà cắn răng hỏi Đường Kim.
- Cũng không sai biệt lắm.
Đường Kim có chút thỏa mãn gật gật đầu.
- Hiện giờ thì tôi có thể đi được rồi sao?
Tên nam tử nhỏ gầy kia lại hỏi.


- Đương nhiên là có thể đi được rồi.
Đường Kim gật gật đầu nhưng mà ngay lập tức hắn liền nói câu khác:
- Bất quá, tao cảm thấy được, chỉ sợ là bản thân mày không thể đi ra ngoài rồi.






Truyện liên quan