Chương 25: Một khi giết dán phải đập cho nó bẹp người
Mấy ngày qua trôi đi thông thả. Không khí trời ngày càng ấm hơn. Hoa lá cũng bắt đầu khoe sắc. Mọi người trong nhà ai ai cũng đều vui vẻ đón năm mới. Nơi nơi phủ đều treo hoa đăng, dán giấy đỏ.
Vân phủ lại càng vui vẻ hơn khi nhị ca của Vô Tâm rước nàng dâu về phủ. Cả phủ ngập tràn sắc đỏ- màu đỏ của hạnh phúc và may mắn.
Chị dâu Vô Tâm mặc dù Huyễn lực không tốt nhưng bù lại nàng ấy lại rất biết đối nhân xử thế, có năng lực trong việc quản lí và tình cảm đối với nhị ca Vô Tâm rất quan tâm.
Vô Tâm nhìn cảnh đưa rước dâu của nhị ca mình rất vui khi huynh ấy có 1 mối tình viên mãn. Hai người nhất định sẽ hạnh phúc.
Hôm nay khách khứa vô kể, người qua kẻ lại, quà cáp, hồng bao cầm trên tay. Tân nương, tân lang làm lễ xong thì buổi tối chính là thời điểm kích thích nhất- nháo động phòng.
- Đệ nha, xích qua kia 1 chút
- Tam hoàng tử cũng xem náo nhiệt. Là huynh đệ với nhau, ngươi tính khi nào mới rước vương phi về phủ đây? Cho chúng ta cũng náo 1 phen
- Duyên chưa tới, người chưa có. Khi nào ta có ắt sẽ thông báo cho mấy người.
- Ngũ đệ cũng tham gia ha… ha… ha
- Tò mò
- Náo nhiệt như vậy, mấy huynh cũng không gọi muội
- Muội tới làm gì? Chuyện người lớn muội đi chỗ khác chơi
- Đúng vậy, công chúa của mấy huynh ơi ~ Bà cô của tụi huynh, muội đi chỗ khác đi, chỗ này muội vẫn không nên coi thì hơn. Sẽ ảnh hưởng a~ Ảnh hưởng đó
Miệng tân nương tủm tỉm cười với khuôn mặt đã đen như cột nhà cháy còn nổi mấy đường gân xanh trên trán tân lang
- Chàng vẫn nên ra giải quyết. Bọn họ thật có chút ầm ĩ
- Hừ… Mấy đứa rảnh hơi. Thi nhi yên tâm, ta đuổi hết mấy con ruồi kia thì sẽ quay lại làm tốt “chuyện” của chúng ta nha
- Sỹ…chàng thật là xấu xa.
- Ta “không xấu” thì sao Thi nhi yêu nha…haha…
…
Vân Sỹ mặt đen sì sì đi từ cửa bên hông, vòng ra phía sau đám người đang tranh cãi ầm ĩ phá hư mất cả mấy chục khắc xuân rồi.
Người xưa có câu: 1 khắc tiêu xuân đáng giá ngàn vàng. Hắn đây vì tụi người này mà bị mất bao nhiêu là vàng a~
Vô Tâm vì có huyễn lực cao nên từ lúc đại ca cách xa đã phát hiện rồi. Nàng tốt bụng nhắc nhở mọi người đại ca tới rồi mà đám người này còn không tin.
- Tên hồ li kia còn đang chàng chàng thiếp thiếp trong tân phòng đâu ra thêm tên Vân Sỹ nào a
- Chúng ta canh từ nãy đến giờ có thấy Sỹ huynh bước ra khỏi cửa đâu? Chờ đến lúc 2 người cao trào chúng ta liên xông vô… hố hố… khẳng định mặt sỹ huynh sẽ rất đặc sắc
- Vâng. Bây giờ mặt ta còn đặc sắc hơn lúc đó ấy chứ, mấy đệ đệ thân yêu
Vô Tâm thở dài: đã bảo rồi còn không tin. Đám người liên tục viện cớ rời khỏi hang kiến lửa.
-Ai nha…Ta tự dung đau bụng quá
- Sỹ huynh khỏe a, ta tự dưng nhớ ở phủ còn việc ta đi trước
- Huynh đệ à, mẫu thân ta cho người gọi ta về rồi
- Đại ca buổi tối tốt! Đệ tự dung đau đầu quá, hình như đệ bị trúng gió rồi…đệ đi về phòng…
…
- Đại ca đây là quà muội tặng huynh nha. Cái này là bảo bối đó. Nó mang đến hạnh phúc cho huynh và chị dâu đấy. Cuốn này là 1 trong 1 đống bảo bối tứ ca muội lấy dc, huynh nên tập cũng như áp dụng từ giờ đi là vừa.
Vân sỹ nhìn tên sách “ Xuân mộng 48 thế” mặt liền càng đen ánh mắt xẹt tia lửa điện bắn về phía Vân Phong Ưng đang chuồn nhanh vì đau đầu
- Tứ đệ… lúc trước đệ hứa gì với huynh và ta đã nói gì với đệ? Đệ quên rồi sao
( à mọi người còn nhớ lời hứa của Ưng huynh sẽ chôn mấy bảo bối xuân cung k? không dc cho Vô Tâm biết nếu không bị cắt tiểu đệ đệ ấy. Tình huống này là Vô Tâm rảnh hơi nhàm chán vô phòng tứ ca coi có bảo bối gì trộm không thì phát hiện 1 đống tranh họa xuân cung cùng 1 đống sách dạy về chuyện phòng the dc dấu kĩ trong ở dưới gầm giường. Vô Tâm nghiền ngẫm cả buổi thì quyết định lấy 1 quyển nàng thấy là tâm đắc nhất làm đại lễ cho ngày xuân của đại ca mình)
- Trời hôm nay hình như lạnh hơn mọi hôm thì phải, đệ tự dung vừa đau đầu vừa bị cảm lạnh rồi…nên..đại ca… đệ đi trước. Tạm biệt
Đệ đứng lại không? Hôm nay ta không dạy bảo dc đệ thì ta không còn là đại ca của đệ nữa… Phong Ưng đệ còn không đứng lại. ch.ết tiệt! Ta mà bắt dc đệ ta sẽ cho đệ dở sống dở ch.ết vì làm trễ hạnh phúc của ta. – Vân Sỹ nghiến răng ken két vận huyễn lực phi người duổi theo Vân Phong Ưng( grừ)
…
Kết thúc câu chuyện chỉ còn 1 mình Vô Tâm chơ vơ còn mọi người đã viện cớ đi hết. Nàng nhảy chân sáo trên con đường rải đá về viện của mình.
Vừa bước chân vào viện nàng đã cảm nhận dc mấy nguồn huyễn lực thấp hơn cũng như cao hơn mình. Đêm trước có trăng có sao không khí kì dị thích hợp làm chuyện xấu. Hôm nay không trăng không sao cũng thích hợp đi giết người. Có lẽ chỉ cần là vào đêm thì đêm nào chả thích hợp giết người cướp của đâu.
Vừa vào viện là nàng đã gọi lớn Tiểu Mỹ cùng Tiểu Lan
- Tiểu Mỹ (Nhân)! Tỷ cùng Lan tỷ đi nghỉ đi sáng mai tới trễ gọi muội dậy nha. Hôm nay muội mệt ch.ết rồi.
- Vâng. Tiểu thư nghỉ trước tụi nô tỳ ngày mai đầu giờ thìn sẽ gọi người dậy.
- Ừm. Mấy tỷ đi thong thả a
Chờ cho mấy người đi hết, Vô Tâm lén lút dùng thuật khế ước gọi mấy người Thần thú. Sau đó, nàng đi tới ghế quý phi đặt ngoài sân nằm lên. Cái miệng nho nhỏ khẽ mân lại sau đó thì vừa khe khẽ ngâm ra 1 giai điệu không rõ lời vừa suy tính nghĩ cách.
Nhóm người tới lần này cao hơn trước không ít. Kẻ thấp nhất đã là Huyễn tông cấp 6 còn kẻ cao thì đã là huyễn hoàng cấp 4 hơn nàng những 2 cấp nhưng trong khí tràng bọn người này còn ẩn dấu cả kiếm khí.
Vừa luyện huyễn lực vừa luyện kiếm khí, quả thật người luyện ra đám người này rất biết quăng tiền ra cửa sổ. Mấy người này không phải dễ đánh. Đây mới gọi là khí tràng của sát thủ.
Lần này một mình không thể ứng phó rồi. Đánh tất nhiên là phải đánh còn để rèn dũa bản thân vì đâu phải lúc nào cũng có đối thủ có sức mạnh như vậy để rèn. Nhưng mà cũng phải cân nhắc tới tính mạng của mình.
Lỡ như ch.ết rồi thì làm sao bảo vệ mọi người, bảo vệ báu vật của nàng.
Cho nên cần mấy người thần thú rảnh hơi thừa mỡ tập luyện chống lại mấy người còn nàng thì thử đánh với người cùng cấp xem xem. Nhưng phải đem mấy “quả bom hạt nhân” này tránh xa Vân phủ mới dc, nếu không nhà nàng thành bãi phế tích thì nàng biết ngủ đâu bây giờ?! -