Chương 51: Thí luyện bài danh (thượng)
Rắn có chân sao? Không có. Chính là thời điểm khi rắn di chuyển sẽ ra bộ dáng như thế nào?
Diệp Bạch chưa bao giờ tỉ mỉ quan sát , nhưng chính lúc này hắn đã biết.
Rắn không có có chân nên hành động không tiếng động, nhanh như gió, đi như mũi tên, vô ảnh vô tung, không thể tìm ra dấu vết nào. Bởi vì không có chân, cho nên khi nó tiến lên cũng căn bản là nhìn không thấy, sờ không rõ, ai cũng đoán không được bước tiếp theo nó sẽ đi phương hướng nào, hay thay đổi nào. Trong thiên hạ, bộ pháp quỷ dị nhất, biến ảo nhất cũng chỉ đến mức này.
Hôi giai cao cấp thân pháp Huyền kỹ, Xà bộ!
Diệp Bạch từng ở trong nội đường của gia tộc công pháp thấy qua giới thiệu về nó, nhưng cũng chưa từng gặp qua. Thật không ngờ, lúc này dĩ nhiên lại xuất hiện ở trên người một thanh niên chất phác cổ quái họ La này. Thanh niên họ La đột nhiên xuất hiện, tìm chính mình khiêu chiến này không ngờ cũng đã tu luyện thành thân pháp Huyền kỹ!
Trong nháy mắt, Diệp Bạch liền cảm thấy kinh ngạc đến tột đỉnh. Diệp Bồng Lai có thân pháp Huyền kỹ hắn cũng không ngoài ý muốn, bởi vì Diệp Bạch tận mắt thấy qua, biết hắn xác thực có bổn sự đó. Nhưng là, không ngờ tên thanh niên chất phác cổ quái họ La, thoạt nhìn không chút nào thu hút trước mặt này dĩ nhiên cũng đã luyện thành thân pháp Huyền kỹ. Đây chẳng phải là nói, thiên phú của hắn cũng không hề thua kém Diệp Bồng Lai ?
Hắn không ngờ rằng, khi hắn kinh ngạc thì đồng dạng, tên thanh niên La Long Hạc này cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn tu luyện Xà bộ, ăn vô số đau khổ ròng rã suốt ba năm trời mới ở trong lúc gần đây, ngoài ý muốn mà thành công. Hắn vốn đắc ý tưởng rằng không ai có thể đánh bại được mình, nhưng thật không ngờ trong một hồi thí luyện nho nhỏ này lại gặp phải một người cũng đồng dạng tu luyện thân pháp Huyền kỹ như mình. Hơn nữa, tựa hồ thân pháp của đối thủ cũng huyền diệu không thua kém mình.
Điều này làm cho lòng hiếu kì của hắn đối với Diệp Bạch càng lúc càng nhiều, cho dù như thế nào cũng phải đánh một hồi, nhìn xem ai lợi hại hơn.
Mà ở bên kia, Diệp Bạch trong lòng lại vô cùng buồn bực. "Tê, tê..." Thanh âm kì quái lại vang lên, bước tiến của tên thanh niên họ La càng ngày càng quỷ dị. Nương theo thanh âm như tiếng rắn kêu, dưới chân hắn không ngờ xuất hiện từng đạo khói đen nhàn nhạt, Diệp Bạch liền cảm thấy khó khăn, ánh mắt hơi co lại. Bỗng nhiên, kiếm quang lưu chuyển, Diệp Bạch xoay người né tránh, thân hình vận chuyển tới cực hạn, cả người phản phất như hóa thành một đạo kiếm quang, rất nhanh liền xen kẽ ở trong rừng rậm. Những nơi hắn đi qua, cây cối đổ nhào, kiếm khi bay tứ tung, vô số cành lá rơi gãy xuống. Không ngờ Diệp Bạch không tiếp tục đón chiêu của tên thanh niên họ La, mà hướng phương xa phóng đi.
Nhưng La Long Hạc tựa hồ không muốn buông tha, hắn nhanh chóng bám theo phía sau Diệp Bạch. Thanh âm di chuyển giống như tiếng rắn kêu, vang vọng khắp nơi trong khu rừng. Vô luận Diệp Bạch chuyển hoán thân hình như thế nào, đều không thể thoát khỏi bị La Long Hạc truy tung. La Long Hạc phảng phất giống như một con rắn đang vặn vẹo trườn đi, luôn di chuyển tới những chỗ không có khả năng xuất hiện nhất, liên tục bám theo phía sau Diệp Bạch. Diệp Bạch cảm giác, đuổi theo phía sau mình không phải là một người, mà là một con rắn ngũ sắc sặc sở tỏa ra hàn ý lạnh lẽo và kịch độc không gì sánh được. Loại cảm giác này, đối với hắn vẫn là lần đầu tiên.
Hai người một đuổi một chạy, trong nháy mắt không biết đã chạy bao nhiêu lâu. Bốn phía nơi họ đi qua, trông thấy một màn này, mấy người Diệp, La hai nhà thí luyện đệ tử đều há mồm líu lưỡi, kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm. Không ai dám đuổi theo quan sát, cho dù có gan, cũng không có bổn sự này!
Thân pháp hai người này thật sự quá nhanh, mọi người chỉ cảm thấy hai mắt hoàn toàn không đủ dùng. Đều cùng cấp bậc Huyền giả, bình thường một người thi triển thân pháp Huyền kỹ cũng khó thấy xuất hiện, hôm nay dĩ nhiên liên tục xuất hiện hai người. Đây là đạo lý gì?
Không ai có thấy rõ thân ảnh hai người, chỉ thấy được vô số kiếm quang cấp tốc bay qua, bám sát ở phía sau chính là một đạo hắc ảnh như một con rắn. Trong nháy mắt, tất cả mọi người liền vội vàng nhảy ra xa, chật vật né tránh, vẻn vẹn chỉ nhìn thấy hai bóng người phía xa cùng hàng loạt những cây cốt đổ gãy.
Nửa canh giờ sau, Diệp Bạch thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch, dừng lại trên đỉnh một ngọn núi cao. Tên hắc y thanh niên đuổi theo ở phía sau thấy vậy cũng đồng dạng dừng lại, lại có vẻ rất nhàn nhã duỗi tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. Diệp Bạch thở dốc, mặt lộ nét không vui nói: "Ngươi đến cùng là muốn như thế nào? Có để cho ta yên không?"
La Long Hạc mỉm cười, lộ ra bộ dáng không sợ hãi phản phất như lúc nãy chỉ là một trận chạy bộ bình thường không đem đến một chút mệt mỏi nào. Hắn nhìn Diệp Bạch không ngừng thở dốc, y phục ướt đẫm cả người chật vật không chịu nổi mà cười nói: "Ngươi không đánh với ta, ta sẽ vẫn theo sau quấy rầy ngươi. Ngươi đáp ứng đánh với ta một trận, ta tự nhiên sẽ ly khai."
Diệp Bạch hoài nghi nhìn hắn, hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy thôi sao, ai tin?"
La Long Hạc nhún vai, giang hai tay nói: "Ta cũng chỉ muốn cùng ngươi so tài, ngươi không tin ta cũng không còn cách nào. Thật vất vả mới có thể tìm một người làm đối thủ, vì vậy ta cũng sẽ không buông tha cho."
Diệp Bạch: "..."
Một lát sau, Diệp Bạch xoay chuyển ánh mắt, vươn người đứng thẳng lưng lên nói: "Hảo, ta nhận thua, ngươi đừng nên đuổi theo ta nữa." Thân hình khẽ động, Diệp Bạch sử dụng Kiếm bộ, liền muốn ly khai.
Nhưng là, thanh âm rắn rít lại vang lên, thân ảnh La Long Hạc quỷ dị xuất hiện đối diện với Diệp Bạch. Hắn nhíu mày, chăm chú nhìn Diệp Bạch nói: "Ta muốn chính là cùng ngươi thực sự đánh một trận, chứ không phải muốn ngươi nhận thua."
Nhìn tên thanh niên họ La đối diện trước mặt trong mắt hiện lên thần sắc nghiêm túc, Diệp Bạch thật sự đau đầu. Hắn chưa từng thấy người cố chấp như vậy, dĩ nhiên chỉ vì muốn cùng mình đánh một trận mà có thể đuổi theo mình ròng rã hết nữa phiến rừng rậm. Hít một hơi thật dài, Diệp Bạch ngữ khí lần đầu tiên trở nên trịnh trọng, nhìn tên thanh niên đối diện nói: "Đánh như thế nào?"
La Long Hạc vui vẻ nói: "Ta và ngươi, mỗi người bằng sở học của mình, ở ngay trên đỉnh núi này đấu một trận xác minh xem ai lợi hại hơn."
Diệp Bạch nhắm mắt lại, chậm rãi đứng lên làm cho chính mình trở nên bình tĩnh, tiêu trừ mệt nhọc, khôi phục thể lực cùng Huyền khí của mình. Qua một lát sau, Diệp Bạch lần thứ hai mở mắt, trong ánh mắt đã trở nên bình tĩnh như nước. Hắn khẽ vươn tay, nói: "Mời --"
"Mời--" La Long Hạc cũng khẽ vươn tay ra, nói. Hai người nhìn thoáng qua nhau. sau một khắc không hề có chút gì báo trước, thân ảnh hai người liền đồng thời động. Diệp Bạch kiếm quang dưới chân vẽ ra một đạo hình cung, tay trái xoay một vòng, đánh về phía ngực tên thanh niên họ La.
Nhưng là, mắt thấy sẽ đánh trúng thì thân ảnh tên thanh niên họ La bỗng nhiên biến mất không thấy gì nữa. Ngay sau đó, hai luồng kiếm chỉ đỏ như lửa liền đâm hướng mi tâm Diệp Bạch. Diệp Bạch thần sắc khẽ động, dưới chân vừa chuyển, liền tránh được một chiêu này.
Diệp Bạch dừng cước bộ, hướng tên thanh niên họ La hỏi: "Đây là Huyền kỹ gì?"
La Long Hạc thấy thế, cũng không thể không dừng công kích lại, nói: "Đây là trụ cột huyền kỹ, ngũ hỏa kiếm chỉ, là một môn thực dụng Huyền kỹ ta đã tu luyện nhiều năm."
Diệp Bạch hiểu, tuy rằng đây không phải là thuộc tính Huyền kỹ, nhưng vẫn là một loại Huyền kỹ duy nhất trong giai đoạn Huyền giả có khả năng tu luyện được. Mà bởi vì lúc trước, Diệp Bạch không có tài lực nên căn bản là chưa từng học qua bất kỳ bộ trụ cột Huyền kỹ nào. Điều này làm cho hắn ở các phương diện công kích hay phòng ngự đều thua xa tên thanh niên họ La này một bậc.
Nhưng là, một màn này lại kích phát lòng hiếu thắng của Diệp Bạch. Cho dù ngươi có tu luyện nhiều loại Huyền kỹ thì sao, ta chỉ cần một bộ trụ cột kiếm pháp là đủ.
Thần sắc ngưng tụ, Diệp Bạch lần đầu tiên trở nên chăm chú. Vai khẽ nhúc nhích, thanh Tử Âm thiết kiếm phía sau lưng liền rời khỏi vỏ. Nhất thời, một đạo hàn quang liền toát ra, tử khí tràn ngập khắp xung quanh. Ở phía đối diện, tên thanh niên họ La kia không kềm nổi mà nhãn tình sáng lên, nói: "Hảo kiếm!"
Diệp Bạch lạnh lùng nói: "Hảo kiếm này cũng không phải Huyền binh, cẩn thận..." Thanh âm nói chưa hết, cổ tay vừa động, ba đóa tử sắc kiếm hoa lớn bằng miệng chén chia làm ba đường thượng, trung, hạ hướng thanh niên họ La công tới. Phối hợp với Kiếm bộ của Diệp Bạch, uy lực chiêu này liền được tăng cao.
Ba đóa kiếm hoa đã là cực hạn của Diệp Bạch ở hiện tại, xem như rốt cục đã có chút thành tựu.
Diệp Bạch không mảy may bảo lưu thực lực, đối mặt một đối thủ cực mạnh như thanh niên họ La này, trực tiếp xuất động công kích cực mạnh của chính mình. Chính mình từ trụ cột kiếm pháp, trải qua vô số sinh tử mà lĩnh ngộ ra ba chiêu kiếm thuật -- Liệt Kiếm Tam Hoa!