Chương 44: Bắc Băng thần cung

Chậm rãi quan sát quá trình dung hợp Linh thú, Vân Phàm nhàm chán nằm xuống nghĩ ngơi, đây cũng là một điều kiện thuận lợi cho hắn tu luyện Băng vực võ kĩ, dù là Huyền cấp nhưng đối với hắn nhiêu đây cũng khá đủ, là thiên tài được đào tạo từ nhỏ như tiểu loli còn phải mất 5 năm cảm ngộ ra Địa giai, còn thê thảm hơn như lão tứ từ lúc hiểu chuyện đã phải vác kiếm đi chém ngày ngàn lần.


Hắn thấy mình đã có quá đủ thứ để cảm ngộ, nếu không phải có không gian giới chỉ này có lẽ Vân Phàm đã chọn phương pháp trùng tu Võ kĩ rồi, vừa nhẹ nhàng uy lực lại được kiếm ý bỏ xung.


Càng nhìn cơn bão tuyết hắn càng nhức đầu, ước gì có được vài chục cái trận pháp ảo cảnh hack time thì tốt biết mấy.
Nói đến đây lòng hắn lại càng rung động khâm phục cô gái trẻ này, bằng chừng ấy tuổi đã có thể hiểu được Đồ hình hoàn chỉnh pháp tắc.


Chìm đắm thả lòng mình theo từng bông tuyết phiêu bạc, không phải đây là quy tắc của Phong, hắn lại nghĩ đi đâu nữa vầy.
Cứ thế Vân Phàm lúc thì một mặc ngây ngô lúc lại đưa tay vỗ đầu bức tóc, không để ý tới một đôi mắt to đang vui vẻ nhìn sang đây.
-“Haha”.


Chợt tỉnh dậy khi bị tiếng cười đánh thức, quay qua thì cô gái đang chỉnh chu lại khuôn mặt giả vờ như vừa không có chuyện gì xảy ra.
-“Tỉnh rồi sau, thu phục Linh thú thành công”.
Cô gái lại tươi cười nói:
-“Được từ lâu rồi, ngay từ lúc ngươi vừa trang ngốc ấy, Haha”.


Tiếng cười chuông bạc làm Vân Phàm ngượng ngùng vô cùng, sau con gái lại thích chơi trò núp lùm rồi nhảy ra chê người khác ngốc thế, như nhớ đến ai đó lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác có lỗi.


available on google playdownload on app store


Hắn quyết định lần này về phải nhận lỗi với tiểu loli, còn Ngọc Quý thì mặc kệ vậy, Vân Phàm đã hoàn toàn thay đổi với trước kia sau khi chạm trán Sở Huy nên không còn cảm giác yếu đuối nữa.
-“Lại trang ngốc, thực sự mị lực ta kém vậy sao mà trước mặt ngươi cứ nghĩ đi đâu không vậy”.


Vân Phàm tặc lưỡi nghĩ: “Đừng nhìn 12 tuổi chứ thật sự người thế giới này gần như đã trổ mã thuần thục, đem ném lên địa cầu bảo đảm thuấn sát tồn bộ thế giới minh tinh.”
-“Hắc hắc, đâu có, bạn thật sự rất đẹp, mình tên Vân Phàm”.


Cô gái suy nghĩ một chút cũng gật đầu đáp:
-“uhm, mình là Diễm Hương đến từ Băng cung, lời hứa trước kia vẫn còn giá trị.”
Nghi hoặc Vân Phàm tiếp tục hỏi:
-“Băng cung ở đâu?”.
Như không thể tin được sự thật này, Diễm Hương ngờ vực: “Không biết? sao lại có chuyện đó.”


Vì để dấu dím sự thật mình không thuộc về thế giới này nên trình hiểu biết cơ bản cực kì yếu kém hắn đành biện minh:
-“Mình chỉ là học viên năm nhất của Thanh Phong học viện thôi.”
Mới đầu là vài phần hiểu một lát sau lại đột nhiên Diễm Hương bất ngờ thốt nên:


-“Cái gì, thiên phú của ngươi sau có thể lưu lạc ra khỏi Băng viện được.”


Nghi ngờ, Vân Phàm hỏi thêm mới biết, quy định chung của cả hai vùng Nam hoang bộ khu và Đông Hải giới vực thì tất cả Băng hệ phải được ưu tiên chọn lựa của Băng viện, đây là một tòa học viên chuyên cung cấp tài nguyên cho Thủy, Băng, Hắc thủy ba loại thể chất này.


Trước lúc nhập học tất cả học viện khác phải thông báo cho tân sinh biết về chuyện này.
Mà phía sau Băng viện chính là con quái vật khổng lồ Băng cung, một mình nó gần như là bá của của [ Bắc băng tuyết châu ].


Vân Phàm gật đầu suy nghĩ, bên cạnh lúc này Diễm Hương đang mắng sự vô trách nhiệm của bọn công tác Băng viện.


Không tức sau được rõ ràng trăm năm thiên tài, mười hai tuổi tân sinh lĩnh ngộ Phong kiếm ý, còn tuyệt thế Băng thể nữa, là song thuộc tính ngàn năm khó gặp. Trời ạ! Đây là một vị 100% bước vào Hoàng cấp cường giả, chỉ cần xuất hiện trên [ Trường sinh lộ ] sẽ lập tức oanh động toàn bộ Tam tông, nhị cốc, nhất cung, nhất thánh địa.


Có thể dẫn đến chiến tranh cấp đại lục vì nhận đệ tử, thế mà bọn chúng có thể bỏ soát…
Không bỏ qua cơ hội trước mắt, Diễm Hương nhanh chóng tiếp lời dụ dỗ:


-“Không sao, ngươi bây giờ có thể đến gia nhập Băng viện, ta lấy tư cách thiếu chủ tương lai Băng cung bảo đảm mọi tài nguyên sẽ được cung cấp để ngươi tu luyện.”
Một phen bất ngờ, Vân Phàm im lặng một lúc mới lắc đầu từ chối:


-“ Không cần thiết, việc học của ta hiện giờ còn quá nhiều thứ không đếm xể nên thêm nữa lại thành ra hư.”
Thực ra lý do chính yếu, trên thế giới này hắn chỉ mới thực sự tin tưởng được hai người, cũng như có được vài người bạn thôi.


Một lời hứa viễn vông chưa chắc đủ để hắn đánh đổi được.
Cắn răng Diễm Hương tức giận: “Ngu ngốc”.
Thật không thể tưởng tượng nổi, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này bị từ chối, nhất là mình còn hạ thấp bản thân đi cầu cạnh nữa.


Phùng má cô nàng quay người đi không giải thích gì thêm.
Ách… Lại nữa rồi con gái đúng là sinh vật kì lạ, một cái liếc mắt là thay đổi ngay.
Vừa định bước lên khuyên giải thì hình ảnh Diễm Hương phát sáng rồi mờ dẫn biến mất, chỉ nghe bên tai truyền lại tiếng nói:


-“Nhanh chóng đi tìm Linh thú cho mình đi, khu vực này là được rồi, vào sâu là bỏ mạng ngay đấy. Rất nhanh sẽ có người đến đón ngươi đi… Cảm ơn ngươi”.
Ba chữ cuối cùng tuy ngắc đoạn và nói cực kì nhỏ nhưng Vân Phàm vẫn hài lòng nghe thấy được, ít ra cũng phải vậy chứ.
----


Cách đó cực kì xa xôi, tại một căn phòng lộng lẫy, dù đồ vật cao quý hơn rất nhiều nhưng cách bài trí cũng cực kì tương tự học viện, chính giữa là một hòn đá Cội nguồn lớn xung quanh đang có rất nhiều thiếu niên nam nữ ngồi trên đệm cảm ngộ, một góc phòng, nơi có luồn sáng đang che kín thì dần dần tan biến, trong đó đồng thời một cô gái cực kì xinh đẹp bước ra.


Một thiếu phụ chạy đến đỡ: “Con gái ngoan đã trở lại rồi, sau thu phục được Linh thú gì cho mẹ xem nào”.
Cô gái đó đúng là Diễm Hương từ Thất giới Linh thú đảo trở lại, không hết giận giữ nhưng đứng trước là mẫu thân mình đành cố vui mừng gậc đầu:


-“Dạ, là biến dị Hoàng đế Bò cạp tuyết ạ”.
Oh, như thấy vẻ khó chịu của con gái, thiếu phụ liền hỏi:
-“Là ai đắc tội con gái cưng của ta nào, trên thế giới này không ngờ còn có người dám nữa.”
Diễm Hương lắc đầu kể lại.


Nghe xong mỹ phụ trong mắt ánh lên sát khí uy nghiêm nói với cô gái bên cạnh:
-“Thanh Trúc, nói với viện trưởng Băng viện cho ta một lời giải thích không thì mang đầu về thay, còn ngươi đến đón tên tiểu tử kia về đây.”
Như gặp khó khăn cô gái tên Thanh Trúc ngập ngừng đáp:


-“Dạ, Mệnh lệnh của Cung chủ sẽ được thực hiện, nhưng thiếu niên kia đang ở Thanh Phong học viện chỉ sợ đến đó sẽ lộ liễu làm đã động tới Thánh địa.”
Cả người mỹ phụ bắn ra uy áp đánh sợ rồi mới hiền lành vuốt tóc Diễm Hương đang làm nũng trong lòng nàng:


-“Đợi baba con xuất quan sẽ cho bọn lão già thối kia biết tay, hừ, không được thì tìm cách, muốn ta tự mình đi à”.
Thanh trúc sợ hãi cuối người rời đi: “Thuộc hạ tuân lệnh”.
Trong lòng Diễm Hương nghe thấy liền cong lên nụ cười đầy ranh mãnh:


-“Xem ngươi làm sao thoát khỏi bàn tay của bổn tiểu thư, Vân Phàm.”
...............






Truyện liên quan