Quyển 2 - Chương 19: Xin lỗi, bỗng nhiên khôn thể nhịn được

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ngô Hùng hoàn toàn mờ mịt, đầu óc lập tức không thể nghĩ ngợi, nhưng thông qua đối thoại của hai phương, cũng có thể nghe ra biến thái này và Y Tình công chúa có chút quan hệ.


Thấy những thị vệ đó vây công về phía Quân Thanh Vũ, Ngô Hùng nóng nảy, tức giận hét lớn lên: “Các ngươi làm gì vậy? Đều dừng tay cho ta!”
Giọng nói này khí thế như hồng, chấn động đến tất cả mọi người dừng động tác trong tay lại.


Cẩm Y Hầu hơi ngẩn ra một chút, không rõ nhìn về phía Ngô Hùng đang lớn tiếng rống giận.


Ngô Hùng hừ lạnh một tiếng, những người này cho rằng nàng là ai? Đó là biến thái ngay cả đệ tử nội môn cũng đều dám giết, huống chi là nhóm người thị vệ này? Bọn họ muốn ch.ết cũng đừng liên lụy đến hắn, vạn nhất biến thái kia nghĩ là mình sai khiến, hắn có mấy cái miệng cũng nói không rõ……


“Đại ca?” Ngô Lâm ngạc nhiên nhìn sang nam nhân bên cạnh.
Chỉ là hắn biết mặc kệ đại ca làm cái gì cũng đều có lý do của mình, cho nên cũng không nói gì, đôi mắt kia nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ, trong mắt xẹt qua một tia sáng.


“Ngô Hùng công tử, ngươi đây là……” Tử đế có chút khó hiểu, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi ngờ.


available on google playdownload on app store


Ngô Hùng hung hăng nhìn Tử đế, hung tợn nói: “Ngươi biết nữ nhân đi ở đằng trước kia là ai không? Nàng cũng là đệ tử nội môn trong Lưu Nguyệt Môn của chúng ta, còn xếp hạng thứ chín, ngay cả võ giả thân là Hậu Thiên thập nhất cấp cũng bị nàng giết, ta con mẹ nó một Hậu Thiên thập cấp có mấy cái mạng để đối địch với biến thái này?”


Xếp hạng thứ chín trong bảng nội môn đệ tử, hơn nữa ngay cả võ giả thân là Hậu Thiên thập nhất cấp cũng đều bị nàng giết……


Sắc mặt của Tử đế cứng lại, khuôn mặt anh tuấn đặc biệt khó coi, khuôn mặt kia như là nuốt phải lông chim. Mà sắc mặt của Cẩm Y Hầu như là ăn lông chim mà Tử đế nhổ ra, so với ông ta còn khó coi……


“Lão…… Lão đại, ngươi trở thành đệ tử nội môn của Lưu Nguyệt Môn?” Quân béo chớp mắt nhỏ, kinh ngạc nhìn thiếu nữ phía trước.


Hắn biết Quân Thanh Vũ vào Lưu Nguyệt Môn, lại không nghĩ rằng nàng lại thành đệ tử nội môn của Lưu Nguyệt Môn, một năm trở thành nội môn, giết Hậu Thiên thập nhất cấp, nếu không phải trái tim của hắn năng lực đủ mạnh, đoán chừng sẽ bị dọa hôn mê bất tỉnh.


Nếu những người Quân gia đó còn sống ở trên đời, không biết có thể hỏng đến ruột đều xanh hay không……
“Bệ hạ!”


Ngoài điện, thái giám bước nhanh đến, phất phù trần trong tay ra, vội vàng nói: “Hồi bẩm bệ hạ, có người đưa lệnh bài của thiếu chủ Lưu Nguyệt Môn, nói là muốn gặp bệ hạ.”
Thiếu chủ Lưu Nguyệt Môn?
Tử đế sửng sốt một chút, thiếu chủ Lưu Nguyệt Môn kia đến đây làm gì?


Nhưng mà không đợi ông tuyên vào cửa, ở ngoài cửa điện, kia một bóng dáng như hư ảo mờ mịt cứ như vậy xuất hiện ở dưới ánh nắng, lại đẹp đến không chân thật như thế.


Nam nhân cẩm y hoa phục, bước chân cao quý ưu nhã, khuôn mặt thanh tuấn nở nụ cười cảnh đẹp ý vui, hắn như là một làn gió ôn hòa, giữa mày lại ôn nhu như vậy.
Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn lại, lâu rồi không thấy, nam nhân này vẫn hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.
“Cảnh Nguyệt Hiên, sao ngươi lại đến đây?”


Cảnh Nguyệt Hiên nhìn mọi người, lại chuyển ánh mắt về phía Quân Thanh Vũ, ôn nhu cười: “Ta đến xem có người nào không có mắt trêu chọc ngươi.”
Dù là đang mắng người, lời nói của hắn cũng không có bất kì thô lỗ gì, cao quý khiến người ta không dám nhìn gần.


“Thanh Vũ sư tỷ, thiếu chủ!” Ngô Hùng hết phục hồi tinh thần lại trước, vội vàng kéo Ngô Lâm, bước nhanh đi đến: “Chúng ta không biết Y Tình công chúa là bằng hữu của Thanh Vũ sư tỷ, vẫn xin sư tỷ và thiếu chủ tha thứ.”


Trên người Ngô Lâm đã sớm chảy ra mồ hôi lạnh, hắn chọc ai không tốt, lại đi trêu chọc hai ôn thần này? Ở trong Lưu Nguyệt Môn, địa vị của Cảnh Nguyệt Hiên vô cùng cao quý, thậm chí có người truyền hắn còn tôn quý hơn môn chủ Lưu Nguyệt Môn.


“Thanh Vũ sư tỷ, ngươi biết Y Tình? Ta chỉ là lưỡng tình tương duyệt với Y Tình, Tử đế bệ hạ cũng nói Tình Nhi đồng ý gả cho ta, ta không biết……”
Hắn vội vàng muốn giải thích cái gì đó, lại bị tiếng tức giận của Quân béo chặn ngang.


“Lưỡng tình tương duyệt cái rắm! Đồ bỏ Cẩm Y Hầu kia chạy đến Quân Môn ta quấy rối, phá huỷ Quân Môn ta, còn nói là ý kiến của hoàng đế bệ hạ Tử Lăng quốc, nếu nha đầu điên không đi thì sẽ giết chúng ta, ép nha đầu điên không thể không trở lại, lưỡng tình tương duyệt cái rắm, không phải không lâu trước đây các ngươi đánh rất sảng khoái sao? Ha ha, sao, bây giờ choáng váng? Lão đại của chúng ta đã trở lại xem các ngươi còn ngưu bức như thế nào! Mau thả nha đầu điên ra, một đại nam nhân vì quyền thế mà cưỡng ép nữ nhân liên hôn, các ngươi tính là nam nhân gì?”


Ngô Lâm cảm giác cả người lạnh lẽo, cơ thể nhịn không được run rẩy.


Theo hắn, Tử đế xác thật nói Y Tình cũng coi trọng hắn, hắn mới dẫn theo ca ca đến cầu hôn, vì cho hoàng tộc đủ mặt mũi, cho đến khi những người này xuất hiện, hắn mới từ lời nói của bọn họ mà nghe ra hình như không phải là tình huống này.


Được rồi, tuy rằng nếu Tử đế từ chối hắn, hắn nhất định sẽ đoạt người, nhưng Tử đế đã nói với hắn chính là Y Tình tự nguyện gả cho hắn, chẳng qua muốn giải sầu ở trước khi xuất giá, căn bản không nói cho hắn tiểu công chúa là rời nhà trốn đi.


Bây giờ Ngô Lâm có một loại cảm giác bị lừa gạt, còn bởi vì lừa gạt này mà đắc tội với người không thể đắc tội.


“Các ngươi còn sửng sốt làm gì? Còn chưa cút đi dẫn tiểu công chúa ra!” Ngô Hùng nhìn thấy những ngu ngốc này còn không có động tác, tức giận hét to lên, như muốn để lại ấn tượng tốt ở trước mặt Quân Thanh Vũ và Cảnh Nguyệt Hiên.


Dù sao chuyện sai đều là Tử đế ngu xuẩn này làm, cái gì hắn cũng không biết, muốn giết cũng là giết ngu xuẩn này, có quan hệ gì với hắn đâu?
Sắc mặt của tứ đế trắng nhợt, nâng chân lên hung hăng đá vào thái giám bên cạnh: “Ngu xuẩn, Nhanh đi dẫn tiểu công chúa đến!”


Thái giám kia sợ đến mức mông chảy nước tiểu, bị Từ đế đạp chạy ra ngoài.
Trong điện các, Y Tình ngơ ngẩn ngồi phát ngốc ở chỗ cửa sổ, đúng lúc này ngoài cửa truyền đến giọng the thé của thái giám: “Tiểu công chúa, bệ hạ bảo ngài đi qua.”


Lòng của Y Tình hung hăng chấn động, khóe môi nở một nụ cười khổ, nên đến sẽ đến, nàng không chạy thoát được vận mệnh đã an bài, chỉ là……


Ánh mắt đặt ở trên trường kiếm, nàng đi qua, ngón tay khẽ vuốt thân kiếm, rồi sau đó cầm thanh trường kiếm từ trên giá vũ khí xuống treo ở bên hông.
Có lẽ là Tử đế quá tự tin, cho nên không có thu vũ khí của nàng.


Mà nếu thật sự gặp phải loại nam nhân tr.a tấn nữ nhân này, nàng tình nguyện ch.ết cho xong việc……


“Hoàng muội, ngươi muốn đi gặp Ngô Lâm công tử sao?” Y Lạc nhìn thấy Y Tình đi ra, nở nụ cười ác độc: “Không bằng để cho hoàng tỷ bồi ngươi đi, cũng muốn trông thấy muội tế tương lai là người thế nào.
Y Tình không nói gì, nàng đã sớm tính toán tốt vào lúc trước rồi.


Vì Tôn gia gia, nàng không thể không đồng ý những yêu cầu đó, đồng dạng nàng cũng chuẩn bị hẳn phải ch.ết. Chỉ là đúng lúc này, trong đầu của Y Tình hiện ra bóng dáng của Quân béo.


Tuy mập mạp có béo một chút, ngốc nghếch một chút, nhưng lại là một người không tồi, đặc biệt là bộ dáng ngày đó hắn bảo vệ nàng, một người yếu đuối lúc trước bị nàng ức hϊế͙p͙, nhưng thật ra rất có khí khái của nam tử.


Y Tình khẽ rũ mắt xuống, tay đặt ở bên chân nắm chặt thành quyền……
“Về sau xem ngươi còn khoe khoang như thế nào!” Y Lạc nở nụ cười, trong mắt chứa tia đắc ý nàng như trông thấy bộ dáng bị ức hϊế͙p͙ Y Tình, loại cảm giác này thật là khiến người ta thống khoái.


Ai bảo ở trong hoàng tộc, mình khắp nơi không bằng đồ đê tiện có nương sinh mà không có nương dạy này.


Trong chính điện, Y Tình bước vào liếc mắt một cái đã thấy được mọi người Quân béo, cơ thể của nàng bỗng dưng cứng đờ, như không dám tin xoa hai mắt của mình, trong mắt bất giác nổi lên một tầng hơi nước, giọng nói ngắt quãng mang theo một tia nghẹn ngào: “Mập mạp……”


Y Tình cắn chặt chặt môi, sắc mặt hơi trở nên trắng bệch, nàng ngước mắt nhìn về phía Tử đế, mắt to luôn trong trẻo kia mang theo một tia hận ý.


“Phụ hoàng, ngươi dùng Tôn gia gia uy hϊế͙p͙ ta còn chưa đủ sao? Vì sao phải bắt bọn họ đến? Bọn họ đều vô tội, vì sao ngươi phải làm loại chuyện quá phận này? Thật sự đủ rồi, ta chịu đủ rồi, thân là công chúa nên hy sinh vì hoàng tộc? Phụ hoàng, từ nhỏ ngươi đau ta yêu ta, đến lúc này rồi lại lộ bản tính ra, cả đời này ta hận nhất chính là thân phận tiểu công chúa này! Không phải là ngươi muốn ta gả sao? Được, ta gả, nhưng từ nay về sau ta và với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt! Ngươi không bao giờ còn là phụ hoàng mà ta đã từng biết kia nữa!”


Một câu Cuối cùng nàng điên cuồng hét lên, thân thể mềm mại kia ở dưới ánh mặt trời run rẩy không thôi, là yếu ớt như thế, nước mắt lạnh lẽo từ khóe mắt chảy xuống, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ tái nhợt kia càng thêm trong suốt.


Y Tình như không thấy được sắc mặt của Tử đế đã trắng bệch, cười khổ một tiếng: “Phụ hoàng, ta sinh ra là ta không thể giải quyết, nhưng ta biết nếu mẫu hậu còn sống, nhất định sẽ không ép ta đi tìm ch.ết, cho nên nếu có kiếp sau, ta cam nguyện làm một bá tánh bình thường, ít nhất sẽ không mất đi tự do……”


Cũng sẽ không thể không có vận mệnh của mình.
Loại cảm giác này, nàng thật sự chịu đủ rồi!
Nàng thà là một dã nha đầu điên điên khùng khùng kia, cũng không muốn đi làm tiểu công chúa điện hạ cao quý này.


Tử đế hoàn toàn nói không ra lời, đương nhiên không phải là bị chọc tức, mà là sợ hãi, từ chuyện vừa rồi là có thể kết luận vị đệ tử xếp hạng thứ chín trong bảng đệ tử nội môn ở Lưu Nguyệt Môn kia không thoát khỏi có quan hệ với Y Tình.


Y Tình ở dưới tình huống không biết càng nói ra lời như vậy, ông có thể không cảm giác được hoảng sợ sao? Một hoàng đế quốc gia thật sự rất mạnh, nhưng so với môn phái nào đó vẫn là kém quá xa.
“Hoàng muội.”
Giọng nói ôn nhu vang lên ở phía sau Y Tình.


Y Lạc cong môi cười nhạt, ưu nhã bước chân đi vào, nàng cố tình muốn biểu hiện sự cao quý của công chúa hoàng tộc ra ngoài, đáng tiếc, gà rừng chính là gà rừng, dù thế nào cũng không thành được phượng hoàng.
Cho dù như thế, người biết Y Lạc vẫn bị hoảng sợ.


Tuy có khi Y Tình rất điêu ngoa, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ hại tính mạng của người khác, mà Y Lạc phàm là chỉ cần đắc tội nàng ta, đều sẽ bị đánh ch.ết, bởi vì có Mị quý phi yêu thương, cũng không ai dám phản kháng nàng.
Nữ nhân này cũng có một mặt ôn nhu như vậy?


“Hoàng muội, phụ hoàng làm như vậy đều là vì muốn tốt cho muội, cho dù muội không cảm kích, cũng không thể nói chuyện như vậy với phụ thân thân sinh của mình, cổ nhân có câu, lấy hiếu làm trời, hiếu thuận với phụ hoàng là chuyện đương nhiên, dù sao phụ hoàng cũng sẽ không hại muội, sao ông có thể đi hại nữ nhi thân sinh của mình?”


Y Lạc đã đến chậm một bước, không biết chuyện đã xảy ra sau đó, cho nên muốn cố ý ở trước mặt Ngô Hùng thể hiện một mặt ôn nhu thiện lương của mình ra ngoài.
Nam nhân bây giờ chính là thích nữ nhân ôn nhu như nước, tôn kính trưởng bối.


Cho dù thế nào Y Tình đều mất đi tư cách này……
“Nếu ngươi hiếu thuận như vậy, vì sao ngươi không tự mình đi?” Y Tình hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một vẻ trào phúng.


Nụ cười của Y Lạc khẽ cứng đờ, cười gượng hai tiếng: “Ngô Lâm công tử nhìn trúng chính là hoàng muội, làm tỷ tỷ sao có thể đi cướp phu quân của muội muội.”


Một ngoại môn mà thôi, nàng vẫn là chướng mắt, Ngô Hùng thân là nội môn đệ tử mới là mục tiêu của nàng. Hình như ánh mắt của nam nhân kia rất cao, nữ nhân điêu ngoa không tôn trọng trưởng bối như Y Tình, sao hắn có thể thích?
Cũng chỉ có ánh mắt của Ngô Lâm mới có thể kém như vậy.


“Phải không? Nhưng mà lại ta cảm thấy hinh như Ngô Lâm của Lưu Nguyệt Môn càng thích đại công chúa ngươi hơn.”


Giọng nói thanh lãnh từ bên cạnh truyền đến khiến Y Lạc quay đầu sang, ngay lập tức, một khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ xuất hiện ở trước mặt nàng, khuôn mặt kia bao trùm một lớp hàn ý, khiến người ta không rét mà run.


Chẳng qua khi Y Lạc nhìn thấy thiếu nữ kia đứng ở trước mọi người Quân Môn, đáy mắt toát ra một tia khinh thường, nhưng mà vì duy trì hình tượng ôn nhu, nàng ta cũng không chửi ầm lên.


“Ngươi là tiểu thư nhà ai? Tử Lăng quốc chúng ta rất chú trọng thân phận của mình, bây giờ là bản công chúa nói chuyện với muội muội, cô nương vẫn cần giáo dưỡng nhiều một chút thì tốt hơn, ngươi hẳn phải hiểu rõ thân phận địa vị của mình một chút mới đúng, nếu ngươi không hiểu giáo dưỡng, trong cung chúng ta có rất nhiều ma ma giáo dưỡng có thể dạy ngươi một số quy củ.”


Y Lạc khinh miệt nhìn thiếu nữ, lời nói này chế nhạo Quân Thanh Vũ đồng thời hiện ra tu dưỡng của bản thân, làm một nữ tử quý tộc, sao có thể không có giáo dưỡng tùy ý ngắt lời?


Tử đế chỉ muốn một chưởng đánh ch.ết Y Lạc, nhưng khi nhận phải ánh mắt của Cảnh Nguyệt Hiên thì lại thả tay xuống, nhìn Y Lạc cảnh cáo, như muốn dùng ánh mắt để nàng biết rõ nữ nhân này bọn họ không thể trêu vào.


“Vũ nhi, ta cảm thấy suy nghĩ của ngươi không tồi, hình như Ngô Lâm sẽ thích vị công chúa này hơn.”
Cảnh Nguyệt Hiên nở nụ cười lạnh nhạt, giọng nói của hắn khiến người ta thấy được rừng trúc sau cơn mưa, không khí mát mẻ xông đến, như còn có giai điệu duyên dáng……


Y Lạc theo tiếng nhìn lại, vừa nhìn thấy bất giác ngây dại.
Nàng còn chưa từng gặp qua nam nhân nào thanh tuấn như thế, đặc biệt là ý cười giữa mày của nam nhân này quá sinh động, đẹp đến căn bản khiến người không thể dời ánh mắt đi.


Cảnh Nguyệt Hiên nhận thấy được ánh mắt hoa si của Y Lạc, đáy mắt xẹt qua một tia hàn ý, rồi lại lướt qua giây lát, ý cười trên khóe môi khiến bất kì kẻ nào cxung đều không thể không rung động.


Nhưng mà chỉ có Quân Thanh Vũ bên cạnh Cảnh Nguyệt Hiên mới cảm giác được nụ cười kia mang theo chán ghét và khinh miệt, nhưng người nam nhân này chính là chán ghét một người, cũng sẽ không dễ dàng biểu hiện ở trên khuôn mặt tuấn mỹ.


“Thanh vũ sư tỷ và thiếu chủ nói không sai, ta thích Y Lạc công chúa hơn.”
Ngô Lâm có chút không muốn nói ra câu trái lương tâm này.
Nhưng mệnh lệnh của hai vị này hắn không thể cãi lời.
Đừng nói là Y Lạc, dù là Y Tình cũng đều ngây ngẩn cả người……
Thanh vũ sư tỷ? Thiếu chủ?


Đây là tình huống như thế nào?
Y Lạc si ngốc nhìn Cảnh Nguyệt Hiên, nam nhân này chính là thiếu chủ tôn quý nhất Lưu Nguyệt Môn? Hắn chẳng những thực lực cường đại, hơn nữa lớn lên lại đẹp như thế, tuấn mỹ không giống như là người thường……


Cảnh Nguyệt Hiên cong môi khẽ cười, hắn ngước mắt nhìn về phía Y Lạc, nâng bước chân ưu nhã đi về phía nàng ta.
Tim của Y Lạc nhảy lên thình thịch, khuôn mặt lập tức nóng như lửa đốt, chẳng lẽ đúng theo như lời của mẫu phi, thiếu chủ Lưu Nguyệt Môn rung động bởi vì mình ôn nhu và thiện lương?


Nàng nói lời này trong mơ còn chưa tỉnh lại, một bàn tay hung hăng đánh đến, lực lượng cường đại trực tiếp đánh bay nàng ta ra ngoài, phịch một tiếng ngã xuống mặt đất.


Cảnh Nguyệt Hiên khẽ lau tay của mình, nở nụ cười ôn nhu, nụ cười kia vẫn động lòng người như thế, lại khiến tim Y Lạc nháy mắt rơi xuống vực thẳm.
“Xin lỗi, bỗng nhiên không thể nhịn được.”






Truyện liên quan