Chương 43: đánh giết

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Khi ba tên đào phạm chạy trốn khỏi huyện ngục, mấy người tụ tập ở đây vội trốn đi, hoặc là nấp trong góc tường.


Toàn điển còn trực tiếp “ầm” một tiếng đóng sập cửa phòng lại. Hắn tuy cũng có tu vi cấp 3, nhưng nhiều năm làm quan văn, đã sớm quên sạch dùng võ công như nào rồi.


Trong sân chỉ còn lại mấy vị bộ khoái giơ binh khí, giả vờ giả vịt ra vẻ muốn ngăn lại. Bọn họ không dám chặn lại chính diện, chỉ đứng cách mười mấy mét, khí thế hùng hổ quát mắng liên tục. Trong huyện nha vốn không có nhiều bộ khoái, đại đa đều là văn lại, cả đám thuần một màu sợ sệt lo lắng.


- Ba tên kia sao trốn ra được thế? Ngục tốt vô dụng vậy sao?
- Sao chạy ra được à? Không thấy trấn nguyên đinh trên người họ đã bị nhổ ra sao, khí huyết no đủ thế kia chắc chắn còn được cho ăn no trước khi vượt ngục.


- Chẳng lẽ là Khương điển sử? Như vậy quá đáng rồi! Nếu không may có người mất mạng thì sao?
- Im miệng! Việc này cũng dám bàn sao? Hiện tại chỉ nhìn Lâm phó bộ đầu có thể cản lại bọn họ lại không thôi.


- Không biết, Lâm phó bộ đầu tuy ba ngày trước giết ba tên ma tu ở Triệu gia, sức chiến đấu siêu cao nhưng theo ta biết tình huống lúc đó rất khác bây giờ, hơn nữa hắn vẫn đang ở cấp 2.
- Không sai, lần này ba người này liên thủ cùng nhau, hơn nữa đều là liều mạng chạy trốn.


available on google playdownload on app store


Lúc này tất cả mọi người đều tập trung nhìn Lâm Duệ, xem hắn có thể ngăn lại ba tên đào phạm không.


Lâm Duệ thì đứng yên bình tĩnh, đè đao súc thế. Hắn không đợi ba người kia chạy tới trước mặt mình mà đột nhiên rút đao, quanh thân bùng nổ lôi đình xích diễm! Hắn tĩnh thì bất động vững chãi như núi cao, động thì mãnh liệt dứt khoát như lôi đình! Hắn trực tiếp chém đến tên thực lực cao nhất trong ba người, muốn bẻ đi sắc bén của đối phương!


Tên kia tuổi chừng 30, một thân bắp thịt cuồn cuộn, hai bên thái dương đã nhô dài ra gần như hình sừng trâu. Hắn thấy Lâm Duệ lao đến thì bất ngờ không kịp phòng bị. Đao kia quá nhanh! Võ tu sừng trâu không ngờ Lâm Duệ dám động thủ trước, mà thân tốc và đao tốc lại nhanh, tàn nhẫn như vậy! Hắn lập tức hét lên giận dữ, cánh tay phông lên, dùng hết khí lực đập xiềng xích về phía trước.


- Đi ch.ết đi!
Hắn đã không chặn được nên thẳng thắn dùng thương đổi thương! Chỉ cần có thể đẩy lùi đối phương, ba người bọn họ có thể dùng xích sắt đập liên tục đánh đối phương thành thịt nát!


Nhưng chớp mắt này, hắn thấy thân đao trên tay Lâm Duệ tuôn ra sấm sét mãnh liệt! Đao tốc cũng đột nhiên tăng nhanh!
Phập! Đao của Lâm Duệ gia tốc gấp đôi, trực tiếp phá tan sừng trâu của tên võ tu kia, đâm vào mi tâm, một đao lấy mạng!


Hai tên đào phạm bên cạnh thì kinh hãi ngây người, đây là ai chứ, có thể một đao chém giết Cát Cửu! Cát Cửu là người mạnh nhất trong ba người bọn họ, đã đến cấp 3 trung kỳ, thân thể một phần ma biến, sức mạnh lớn hơn bình thường năm phần mười. Đao pháp kia là Xích Lôi đao đúng không? Tại sao có thể đột nhiên gia tốc giữa chừng vậy?


Hai người nhanh chóng tỉnh táo lại, đồng loạt rít gào, như hổ điên vung xiềng xích tới! Bọn họ hiểu ngầm không dám giữ lực lại, dùng toàn bộ sức mạnh muốn giết ch.ết Lâm Duệ hoặc đánh thương! Bọn họ hiểu vị phó bộ đầu trẻ tuổi này không phải kẻ yếu mà là kẻ địch vô cùng nguy hiểm! Nếu không giải trừ mối uy hϊế͙p͙ này, hai người đừng hòng chạy ra nha môn, thậm chí có thể tử vong!


Nhưng lúc này, Vương Sâm giơ tấm khiên, như lá chắn hạng ưu đánh tới, đẩy lùi một tên đào phạm ma tu lại hơn 3 mét.
Lâm Duệ thì thân hình hơi nhích, tách ra xiềng xích đối phương ập đến, rồi cả người như quỷ mị lao đến tên bên phải.
Xích Lôi chưởng – Xích Lôi Thân Chính!


Tiết Bá Cao đã luyện Xích Lôi chưởng đến cấp tông sư, đang nỗ lực hòa kỹ xảo vật cổ truyền và bát cực quyền vào, luyện đến cấp đại tông sư. Một chiêu Xích Lôi Thân Chính chính là bắt nguồn từ chiêu đỉnh tâm trửu trong bát cực quyền, uy lực không kém hơn bí chiêu Xích Lôi Xà Thủ là bao nhưng rất khó luyện. Trước kia Lâm Duệ chân khí có hạn, thân thể không đủ mạnh không dùng được, nhưng giờ hắn đã khai thông lục mạch, không cần mượn hồn lực cũng có thể hoàn thành chiêu này.


Đùng!


Toàn bộ huyện nha đều chấn động, thân thể tên đào phạm bị bắn bay như đạn pháo, đập vào vách tường phía sau để lại một lỗ thủng lớn. Hai vị văn lại suýt chút thì không tránh kịp bị thi thể đào phạm đập ch.ết… Đến khi thi thể kia rơi xuống đất, không chỉ mất mạng tại chỗ mà ngực bụng phá tan mảng lớn, nội tạng vỡ nát.


Toàn bộ huyện nha tĩnh mịch, tràn đầy khó tin nhìn cảnh trước mặt. Bọn họ đã nghe chiến tích Lâm Thập Nhị liên tục chém giết ba vị ma tu cấp 3, cũng biết hắn đã giết mấy con yêu ma cấp 3 mấy ngày này nhưng khi chiến đấu nghiêng về một bên như này xảy ra ngay trước mắt họ, họ vẫn chấn động không thôi.


Tên đào phạm cuối cùng thấy vậy thì sắc mặt trắng bệch. Khi ánh mắt sắc bén của Lâm Duệ quét qua, tên này vỡ nát tâm can từ bỏ chống lại, rủ tay để Vương Sâm và mấy vị bộ khoái bên cạnh đè xuống đất. Trong lòng hắn chỉ nghĩ đấy là quái vật gì vậy, rõ ràng tu vi cấp 2, nhưng dựa vào tố chất thân thể mạnh mẽ và trình độ võ đạo, giết cấp 3 như giết chó lợn! Ba người bọn họ tuy ở trong ngục tổn thương nguyên khí, trên người còn có vết thương do hỏi cung nhưng thực lực vẫn còn bảy tám phần mười, hơn nữa đều là liều mạng chạy trốn mà lại không đỡ nổi một đòn của vị phó bộ đầu này!


Toàn sân tĩnh mịch rồi tiếng vỗ tay hoan hô nổ vang.
- Hay! Đao pháp của Lâm phó bộ đầu đỉnh quá!
- Không hổ là Lâm Thập Nhị, Lâm phó bộ đâu, thân thủ cao tuyệt!
- Nhìn mà than thở, nhìn mà than thở a! Ba tên này cũng xui xẻo, đụng vào lưỡi đao của Lâm phó bộ đầu.


- Thật sắc bén, Xích Lôi đao của Lâm phó bộ đầu như này, chắc có thể vào Hoàng Thành ty rồi.
Đúng lúc này Trương Thiên Thường đến nơi, hắn sau khi nhận được cảnh báo thì vội chạy tới đây nhưng vẫn là chậm một bước. May mắn là kết quả không tệ, không xuất hiện tình huống bết bát nhất.


Trương Thiên Thường nhìn quanh bốn phía, định thần nhìn hai cỗ thi thể đại khái đoán được tình huống lúc đó. Sau đó ánh mắt hắn nhìn Lâm Duệ có chút phức tạp. Tối hôm đó, khi Trương Thiên Thường biết hai người Lâm Duệ giết ba tên ma tu cấp 3 thì kinh hãi há hốc mồm, khó mà tin nổi. Sức chiến đấu của Lâm Thập Nhị mạnh đến như này sao? Ba tên ma tu kia, dù là Trương Thiên Thường đối phó cũng phải mệt mỏi một phen, lại bị hai người Lâm Thập Nhị liên thủ chém giết.


Tình cảnh hôm nay để Trương Thiên Thường thêm chấn động, Lâm Thập Nhị mạnh hơn rồi. Hắn có cảm giác rất quái dị, giống như bản thân tiện tay vun mầm cây nhỏ, nhưng xoay người lại đã biến thành cổ thụ, cao như mình rồi.


“Khí tức Lâm Thập Nhị đã thu lại không thấy rõ, nhưng hẳn là đã dùng long hổ thông mạch đan, thông được ngũ mạch trở lên.”


Trương Thiên Thường có thiên phú quan sát, tuy không thấy rõ hư thực Lâm Duệ nhưng có thể thấy khí huyết dồi dào trên người Vương Sâm, đấy hẳn là khí huyết cường thịnh sau khi luyện thung công thông mạch. Trương Thiên Thường biết hai người Lâm Duệ và Vương Sâm được Triệu viên ngoại cảm tạ hai viên long hổ thông mạch đan và hai viên hồn phẩm trung thạch, bọn họ hẳn đã dùng để thông mạch, tu vi tăng mạnh.


Trương Thiên Thường thấy vậy càng vui, thực lực hai người mạnh hơn thì có thể giúp hắn chống đỡ một phương.
Lâm Duệ nhìn thấy Trương Thiên Thường thì vội cười rạng rỡ gọi:
- Tổng bộ đại nhân!


Trương Thiên Thường thấy thế thì như thấy quỷ, làm như không thấy đối phương gọi, vội tăng nhanh bước chân, ù té đến cửa lớn. Vừa đi hắn vừa phẩy tay cười ha ha:


- Được rồi, đều là huynh đệ trong nhà, không cần đa lễ. Ta không nghe rõ ngươi nói gì, bản tổng bộ còn có việc cần xử lý, ta đi trước đây.


Dưới trướng Lâm Thập Nhị còn thiếu người, vốn đường Hạm Hoa là trọng điểm thu thuế, đảm bảo an ninh trong huyện còn phải tăng mạnh nhân lực. Nhưng vấn đề là cả huyện không còn người, một đám từ chức hoặc xin nghỉ ở nhà! Tuy mấy ngày này cũng tìm tuyển thêm người, nhưng huyện lệnh nói rõ phải làm nghiêm, không chỉ yêu cầu dòng dõi thuần khiết, thành thực tin cậy mà vũ lực phải cao nên mới chỉ tuyển thêm được 6 người thôi.


Toàn huyện đều thiếu người, Trương Thiên Thường sao có thể rót thêm người cho Lâm Thập Nhị chứ? Vì thế hắn cứ thấy Lâm Thập Nhị là đau đầu…






Truyện liên quan