Chương 45: trở về
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
- Ăn thật ngon a! Mỳ thơm, vị dai vừa phải, quả không hổ nổi danh mấy chục năm.
Vương Sâm vừa húp nước mì vừa chỉ hồ sơ huyết đao cơ. Sự chú ý của hắn tập trung vào bát mì là chính, thầm cảm khái đúng là Thiên Cực tinh, sợi mì cũng khác với Liên Bang, thơm hơn, dai hơn.
- Nhìn đi, nhà chủ huyết đao cơ này họ Nguyên, vốn là đại thương gia, chủ nhân của nàng tên là Nguyên Dịch, là cháu đích tôn Nguyên gia, năm nay 12 tuổi. Lần này đi cùng chú tới đây học thu mua dược liệu, kết quả là khi ngủ đêm ở Túy Hoa lâu bị huyết đao cơ một đao chém bay đầu. Ngay sau khi xảy ra án mạng, Khương điển sử bắt được nô bộc Nguyên gia tr.a hỏi, vì thế biết thân thế lai lịch của huyết đao cơ.
Vương Sâm vừa nói vừa đưa tập hồ sơ cho Lâm Duệ.
- Thập Nhị ca, ngươi tự xem đi.
Lâm Duệ trợn tròn mắt lên, hiện giờ hắn còn chưa nhận được mặt chữ, sao xem hiểu được chứ, chỉ đành giả vờ lật xem qua loa.
Lúc này, một bóng áo đỏ bỗng lắc mình đến gần hắn, mặt không cảm xúc nhìn hồ sơ.
Vương Sâm tiếp tục nói:
- Huyết đao cơ này vốn họ Cơ, tên là Cơ Tuyết Oánh, là hậu nhân hoàng thất tiền triều. Có người nói là có quan hệ huyết thống với vị hoàng đề Chu Ai Đế cuối cùng triều Đại Chu. Nữ nhân này thể chất bẩm sinh yếu đuối, nhiều bệnh, làm gia cảnh khốn khó, một nhà sáu người sinh hoạt khó khăn. Chừng ba năm trước, nhà bọn họ bị vướng vào tranh chấp, Cơ Tuyết Oánh lúc đó bệnh nặng suýt ch.ết, cha nàng bị quan phủ bắt vào ngục, người nhà bị ép rời khỏi quê nhà, lang bạt đất khách, bụng ăn không no. Đúng lúc đó, người Nguyên gia tới tìm, đồng ý bỏ tiền mua ngàn mẫu đất, mua nhà cho họ, cũng dùng tiền lo thoát tù ngục cho cha nàng ta. Đương nhiên, cái giá là Cơ Tuyết Oánh chuyển hóa thành huyết đao cơ, hộ vệ chủ nhân cả đời.
Hắn sau khi nói xong thì chà chà cảm thán:
- Thảo nào Khương điển sử không dám đi vây bắt huyết đao cơ, nếu như đây là sự thật thì huyết đao cơ không phải yêu ma thượng vị mà là cấp vương! Đây là huyết thống trực hệ của Chu Ai Đế!
Lâm Duệ tê dại ra đầu, may mà mấy ngày này hắn ẩn nhẫn. Yêu ma cấp vương thì e là huyện lệnh đại nhân cũng không đụng nổi. Ài, huyện úy và điển sử cầm bài mạnh như này thì bọn họ đỡ làm sao? Đồng thời hắn cũng thêm nghi hoặc không hiểu mục đích của hai vị này là gì, mục đích của bọn họ tựa hồ không đơn giản chỉ là tranh quyền…
Lâm Duệ đóng lại tập hồ sơ, trầm ngâm nói:
- Nói như vậy, huyết đao cơ không có oán khí với chủ nhân?
- Hẳn là không, khả năng nàng còn mang cảm kích ấy. Dù sao lúc đấy nàng đã bệnh nặng sắp ch.ết. Có thể dùng mạng của mình đổi lấy một nhà bình an, tính như nào thì cũng có lời, mà đại thương gia làm việc kín kẽ, lo chu toàn cho cả nhà nàng ta. Hơn nữa chủ nhân của nàng cũng không có xung đột gì với nàng ta, tiểu tử kia tuy không đứng đắn là bao, 12 tuổi đã ngủ thanh lâu nhưng không hề để ý đến huyết đao cơ, theo như lời hắn nói thì quá lùn…
Lâm Duệ sững sờ nhìn sang bóng áo đỏ bên cạnh. Như này rất bình thường mà? Lại còn xinh đẹp nữa… Hắn lập tức hiểu ra, là thẩm mỹ quan người Thiên Cực tinh khác với nhân loại…
- Quái lạ thật, không phải nói huyết đao cơ tâm trí ổn định, sao tự nhiên mất khống chế nhỉ?
Lâm Duệ nhìn Vương Sâm ăn ngon lành như vậy thì cũng ăn thử. Đây là tâm thái kiếp trước hắn rèn luyện được, dù ngày mai phải ch.ết thì hôm nay vẫn phải tận hưởng cuộc sống, hắn vừa ăn vừa nghĩ đến những lời vừa nghe lén được:
- Nhập Thất, ngoài huyết khế ra thì có biện pháp nào tạm thời khống chế huyết đao cơ không?
- Ta sao biết được chứ. Môn yêu ma học không dạy điều này, để tìm thử tin tức xem.
Vừa định thông qua chip sinh vật tr.a tìm thông tin thì Vương Sâm nhớ đến thiết bị trung chuyển thông tin lượng tử ở đây bị phá hỏng rồi nên thôi, cũng may, đỡ được một khoản tiền net… Lên mạng ở Thiên Cực tinh tốn nhiều tiền hơn rất nhiều ở Liên Bang.
- Để tối về tr.a thử xem. Ông chủ, cho thêm một bát mỳ nữa, mỳ thịt bò nhé.
Hắn còn chưa ăn thử thịt bò ở Thiên Cực tinh. Bò ở Thiên Cực tinh không giống với Liên Bang, chỉ có một sừng ở chính giữa, thân thể cực kỳ khôi ngô, to gấp 3 lần bò Địa Cầu, nhưng tính cách ôn hòa, đã bị người Thiên Cực tinh thuần hóa hơn hai vạn năm.
Lâm Duệ nghe vậy thì đăm chiêu, quả thật nên trở về một lần. Từ tình cảnh hiện tại mà xem xét, trừ khi là hắn chạy trốn, nếu không ch.ết chắc. Giờ điều Lâm Duệ cần làm là trở về căn cứ số 9 tr.a cứu tài liệu, nghiên cứu biện pháp xem có cách nào thoát nạn không. Hắn là một người kiên cường, không đến bất đắc dĩ thì không muốn cầu viện Phương Nhiễm Nhiễm.
Sau bữa sáng, hai người lặng lẽ tuần tr.a như thường ngày. Hôm nay không biết vì sao, Lâm Duệ không tìm được con yêu ma nào. Bách tính ven đường thì rất cung kính, nhiệt tình với hai bọn họ. Hai người mới đi một vòng mà đã thu được một đống quà mọn nông sản, bụng Vương Sâm bị nhét đủ loại đồ ăn đến căng phồng.
Đến bữa cơm trưa, ông chủ tửu lâu còn muốn mời họ ăn trưa miễn phí. Ông chủ này cảm động rơi nước mắt nói:
- Lâm phó bộ đầu ngài không biết đấy thôi, gần đây sợ hãi thành quen, chúng ta ban đêm không dám ra ngoài. Thậm chí ban ngày nếu không quá cần thiết thì cũng chỉ ở trong nhà, cũng may có Lâm phó bộ đầu, dọn dẹp yêu ma trả lại bình yên cho khu phố, tửu lâu này nhờ thế mới mở cửa lại được.
Ông chủ kiên trì không thu tiền, Lâm Duệ không còn cách nào là đành rời đi, nhưng khi ra ngoài thì lặng lẽ bắn mấy đồng tiền vào ngăn kéo.
Sau đó hai người còn phát hiện trên đường Hàm Hoa, đã có hai thanh lâu mở cửa lại. Hai ông chủ ở đây còn nhiệt tình mời họ vào, từng người mang theo một đám nữ nhân thanh lâu lôi kéo nói muốn “cảm ơn” họ. Đáng thương cho Lâm Duệ và Vương Sâm vẫn còn là xử nam, không chịu được vội chạy trối ch.ết.
Vương Sâm lúc sau cảm thán nói:
- Thật ra người Thiên Cực tinh cũng là người, cũng có hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục như chúng ta. Chúng ta tiếp xúc với dân thường đều thấy họ giản dị phúc hậu, hiền lành chất phác, ta không hiểu, tại sao Liên Bang chúng ta và Thiên Cực tinh phải một mất một còn chứ?
Lâm Duệ lắc đầu nói:
- Không hoàn toàn đúng, ngươi không đọc tin sao? Chính phủ nước cộng hòa Đông Á chúng ta đưa ra sách lược là cẩn thận, đề phòng, tiếp xúc cùng tồn tại với Thiên Cực tinh. Các thế lực trong Thiên Cực tinh tuy căm thù Liên Bang, nhưng cũng có phái chủ hòa, đáng tiếc…
Đáng tiếc Liên Bang chỉ là Liên Bang, một chính thể phân tán, tính tự chủ rất cao. Vào 800 năm trước, cuộc viễn chinh Thiên Cực tinh là do một bang quốc Liên Bang chủ đạo. Cộng hòa Đông Á thì do trải qua quá trình thực dân đô hộ, từng bị đàn áp nên ghét cay ghét đắng chiến tranh, không tham gia trận đó nên bảo tồn được thực lực.
Bây giờ trong mười hai đô thị xây quanh Thiên Cực tinh thì có đến bảy thuộc quyền sở hữu của Cộng Hòa Đông Á, có bốn là độc chiếm, ba là cùng chính phủ Liên Bang cùng quản lý. Căn cứ số 9 là đô thị chính, thuộc diện cùng quản lý. Lúc đó nếu không phải các thành viên khác kháng nghị, với tài lực của Cộng Hòa Đông Á, hoàn toàn có thể tự xây dựng mười hai thành phố này.
Theo như lời lãnh tụ Cộng Hòa Đông Á, khi Liên Bang phát độngchiến tranh với Thiên Cực tinh, thì bọn họ cũng bị cuốn vào rồi. Là một thành viên của nhân loại, dù bọn họ muốn hay không thì cũng đã bị Thiên Cực tinh coi là kẻ thù. Lâm Duệ rất đồng ý với những lời này. Muốn cùng tồn tại với sư tử thì điều kiện tiên quyết là phải có sức mạnh, vì thế bọn họ không thể trốn tránh! Cộng Hòa Đông Á muốn lãnh đạo nhân loại thì phải có thực lực mạnh hơn hẳn, để tất cả im miệng!
- Đây không phải điều chúng ta có thể giải quyết. Đi thôi, nên quay về rồi.
Lâm Duệ bước nhanh nói.
Vương Sâm nghe vậy thì cười vui.
Buổi tối hôm đó, hai người vừa trở lại tiểu viện là vội thao tác với chip trí năng, xác nhận quay trở về.
Khi Lâm Duệ tỉnh lại ở võ đạo xã đoàn, hắn cảm giác thân thể có biến hóa. Một thân khí huyết dồi dào, mạnh hơn rất nhiều!
Là hiệu quả thần miên số 3 sao? Nhưng khoang ngủ chỉ giúp hắn vận chuyển thung công, tránh đình trệ tu hành mà thôi! Không đúng, còn nhờ hiệu ứng đồng hóa dị thể nữa.
Dị thể hành giả khi điều khiển dị thể, bản thể cũng phát sinh biến hóa tương ứng dị thể, đây là hiệu ứng đồng hóa dị thể. Lâm Duệ cảm giác bản thân được lợi nhờ thánh thể chưa thức tỉnh. hắn phát hiện có rất nhiều tin nhắn gửi đến, nhưng giờ hắn chưa muốn xem mà trực tiếp nhắn với giáo sư Tư Mã.
Cô Ảnhメ Thiên Đao (Lâm Duệ): giáo sư, em đã trở về, không biết ngài có rảnh không, có thể giúp em cấy luân mạch không?
Giáo sư Tư Mã lập tức nhắn lại.
Thần y Tư Mã (Tư Mã Lâm): Được, em chờ chút, để tôi đến.
Ngữ khí này giống như vội vã không chờ được vậy.
Cùng lúc đó, trong một hầm để xe của tòa nhà cách đó 2500 mét, trong một chiếc xe bay, một vị trung niên tóc bạc lưa thưa bỗng phấn chấn. Nhờ dấu ấn tinh thần bí pháp, hắn cảm ứng được linh hồn Lâm Duệ đã trở về Thiên Cực tinh. Trung niên khẽ mỉm cười, đồng thời nhắn tin cho ai đó:
- Sở trưởng, hắn đã trở về.
- Rất tốt, mau chóng động thủ, trước 12h đêm nay báo cáo kết quả cho ta.
Trung niên tóc bạc không trả lời, chỉ thầm thở dài, xem ra sở trưởng đã mất kiên nhẫn. Cũng may là, cảnh sát đã ít tuần tr.a tiểu khu đó, hắn lại thuê một tòa nhà gần nhà Lâm Duệ. Đêm nay hắn có thể an tâm dùng bí pháp sưu hồn Lâm Duệ rồi.