Chương 104: gặp lại kinh lôi

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Ngay khi Lâm Duệ và Trương Thiên Thường yên lặng nhìn mấy vị bộ đầu, Tào Quân cũng cúi đầu nhìn phần thân thể biến dị của mình.
- Là ma biến. Lão Tào ta cả đời giết 20 yêu ma, 5 tên ma tu, cuối cùng lại bị ma biến.


Tào Quân cười khổ nói, vừa nói hắn vừa vô lực ngồi bệt xuống. Dù vừa rồi hắn dựa vào ma biến chống lại yêu ma cấp 4 nhưng nguyên khí trong cơ thể gần như tiêu hao đến cạn kiệt. Trước đó hắn dựa vào nỗ lực chống đỡ, giờ nguy hiểm đã qua nên đã thành đèn cạn dầu. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Lâm Thập Nhị:


- Lâm bộ đầu có biện pháp ngăn Chu công công kia sao?
Lâm Duệ không nói gì, chỉ đầy trịnh trọng gật đầu.
- Vậy thì đi mau đi. Đáp ứng ta, nhất định phải ngăn hắn lại, ít nhất đừng để hắn thiêu hết người trong huyện thành. Nếu như ngươi có thể làm được, ta có ch.ết cũng thấy đáng giá!


Tào Quân hai mắt tỏa sáng nói. Trong lòng hắn đã nảy sinh ý ch.ết, chờ khi Lâm Thập Nhị đi, hắn sẽ rút đao tự vẫn.
Tào Quân hắn cả đời làm bộ đầu, sao có thể biến thành yêu ma được chứ?


- Lâm bộ đầu. Chúng ta đã cạn kiệt sức lực, không thể đi tiếp được nữa, mọi chuyện nhờ cả vào bộ đầu.
Chu Phương ở bên cạnh cũng xám xịt chắp tay với Lâm Thập Nhị.
Vị bộ đầu còn lại, Tào Bân cũng bị ma biến cười cao giọng nói:


- Lâm bộ đầu mau đi đi, đừng để ý đến chúng ta, thời gian cấp bách, đừng lãng phí trên người chúng ta.


available on google playdownload on app store


Lâm Duệ quả thật rất vội, hắn cảm ứng được ý chí của Cơ Tuyết Oánh đang ở biên giới tan rã. Chu công công kia không có ý định dừng tay, đối phương còn bất kể giá nào muốn tăng tốc thiêu hồn luyện phách, ý đồ trong thời gian ngắn đánh tan ý chí của Cơ Tuyết Oánh.


Người này thậm chí còn thu lấy tinh hoa linh hồn bách tính tự thiêu, cưỡng ép dung hợp với Cơ Tuyết Oánh, một phần để lớn mạnh thần phách Cơ Tuyết Oánh, một phần để giảm năng lực khống chế thần hồn của nàng ta.


Cảm giác đau đớn thiêu hồn luyện phách làm Lâm Duệ có chút khó chịu nổi. Hắn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sắc mặt khôi phục bình tĩnh:
- Tây Môn bộ đầu, Nhập Thất, hai người ở lại chăm lo cho bọn họ.


Tây Môn Thủ yên lặng không nói, dù hắn không bị ma biến thì nguyên khí cũng tiêu hao sạch rồi, gần như không thể động đậy.


Vương Sâm tay nắm chặt lại, sắc mặt có chút khó coi. Hắn biết Lâm Duệ cho rằng hắn thực lực không đủ, không đối phó được với vị công công kia. Hắn không khỏi sinh ra cảm giác tự căm tức bản thân, thầm nghĩ phải mau chóng tăng lên thực lực. Hắn ngưng thần cảm ứng thân thể, dưới năng lượng phóng xạ chiếu thời gian dài, hắn hình như đang thức tỉnh lực lượng huyết mạch mới.


Lâm Duệ tay cầm đao Lôi Thần, chân vận lực, lao nhanh về phía trước:
- Thế gian này thật đẹp, như tranh vẽ, ta muốn đi muôn nơi…
Trương Thiên Thường theo sát phía sau hắn, có chút bất đắc dĩ nói:
- Thập Nhị ngươi đang hát bài gì đấy? Ngươi có thể không hát nữa được không, nghe phiền ch.ết.


Hắn cảm giác bài ca này thật vui nhưng không hợp với tình cảnh bây giờ.
Lâm Duệ thầm nghĩ ta cũng không có cách nào khác, giờ đầu đau như muốn nổ tung rồi. Hắn nghiêng đầu một chút nhìn Trương Thiên Thường:
- Lão Trương, tình huống của ngươi như nào rồi, còn sức lực không?


Tên này dù đánh gẫy sống lưng cốt khải long kia nhưng cũng ăn chục chùy của đối phương, giờ toàn thân như hồ lô máu vậy… Chỉ là thiên phú của Trương bộ đầu không tầm thường, nhìn bộ dáng có vẻ già nhưng thật ra mới chỉ chừng 25 tuổi. Nếu như người này thu được tài nguyên tu hành, ngày sau có thể Hóa Long. Lâm Duệ cảm giác gọi đối phương là lão Trương có chút quá qua loa.


- Ta còn sức lực. Sau đó đánh nhau nếu ngươi không đỡ được thì trốn ra sau ta.
Trương Thiên Thường vừa nốc đan dược vừa trả lời.
Lâm Duệ cũng có ý định này. Với huyết mạch mạnh mẽ và công phu bá thể của đối phương, lát nữa kiểu gì cũng đỡ được mấy kiếm của Chu công công kia.


Đúng lúc này, bọn họ trông thấy huyện úy Chu Lệnh Thì. Người này đang đứng trong thông đạo, tay cầm đao gác lên cổ một nữ nhân.


Lâm Duệ có thể thấy tình huống Chu Lệnh Thì không tốt chút nào, toàn thân là da thịt nhão, còn có bong bóng phồng lên bỏng rộp nữa. Chân và tay đứt được thay bằng rễ cây nhưng giờ nhìn như mục nát vậy.
Hai mắt Chu Lệnh Thì hung dữ, nhìn chằm chằm Lâm Thập Nhị:
- Đứng lại, nếu không ta sẽ giết nàng ta!


Hắn hận thấu xương Lâm Thập Nhị, vừa rồi đối phương dẫn nổ phóng xạ, khả năng cố ý nhắm vào hắn để hắn chịu phóng xạ và nhiệt độ cao gần như thiêu sống hắn vậy. Dù cho hắn còn sống nhưng thân thể đã phát sinh ma biến. Ngay trong nháy mắt ma biến, hắn hiểu tiền đồ của mình đã bị hủy diệt, hắn thấy thế giới như tối tăm, chỉ còn lại tuyệt vọng. Hàn Vương dù tín nhiệm chú hắn như nào cũng không thể trọng dụng ma tu được!


Chu Lệnh Thì cũng không dám trở lại bên người Chu Thiên Mậu, hắn biết giờ chú mình đang đầy tức giận không chỗ phát tiết. Nhưng hắn cũng không còn lực tái chiến, hôm nay hắn đã nhiều lần trọng thương, thân thể vô cùng suy yếu.
Cũng may hắn còn nắm trong tay con tin, mẹ của Cơ Tuyết Oánh.


Trong cơ thể nữ nhân này không có bụi mịn, lại được kẹp giữa đám yêu ma nên may mắn không bị thiêu ch.ết. Chu Lệnh Thì hiện giờ chỉ muốn trì hoãn Lâm Thập Nhị, tranh thủ thêm thời gian cho chú mình. Hắn đã không còn tương lai nữa, giờ hắn chỉ muốn Lâm Thập Nhị trả giá đắt, chờ chú hắn trả thù giúp hắn.


Chu Lệnh Thì hai mắt hung tợn, cười lạnh:
- Ngươi có biết người trong tay ta là ai không, nàng là mẹ của huyết đao cơ kia đấy…
Hắn còn chưa dứt lời đã thấy Lâm Thập Nhị không có ý định dừng lại, còn cầm Lôi Thần đao lao lên!
Chu Lệnh Thì hai mắt trừng lớn, đao kề sát cổ con tin, giận dữ hét lên:


- Mau dừng lại!
Trong nháy mắt này, luồng sáng tím quen thuộc hiện ra. Cảnh tượng cũng thật quen!
Không tốt! Chu Lệnh Thì còn không kịp phản ứng, hai tay của hắn đã bị chém đứt rơi xuống đất! Chu Lệnh Thì tràn đầy mờ mịt khó hiểu, sao Lâm Thập Nhị này xuất đao nhanh vậy, nháy mắt chặt đứt hai tay của hắn!


Vấn đề là đao này quá mạnh, hắn chưa từng thấy đao nào mạnh như vậy! Phải biết đôi bên cách chừng bốn trượng, đao kia như là trực tiếp chém xuyên qua hư không vậy!
Chu Lệnh Thì tuy không kịp phản ứng, nhưng vẫn định dùng đầu đập mạnh xuống nữ nhân trước mặt, để Lâm Thập Nhị trả giá đắt.


Đây là mẹ của Cơ Tuyết Oánh, người quan trọng nhất đối với nàng ta, nếu Lâm Thập Nhị đã nguyện ý vì Cơ Tuyết Oánh xuống đây thì nhất định rất coi trọng nàng ta.
Chỉ là chớp mắt tiếp theo, Lâm Duệ đã vọt tới trước mặt hắn, một quyền đập vào mặt hắn, đánh văng hắn ra xa.


Lâm Duệ còn có chút lưu tay, không một quyền đấm ch.ết đối phương luôn. Hắn đoán huyết đao cơ nhất định muốn tận tay giết đối phương, nàng ta cũng có rất nhiều lời muốn nói với tên súc sinh này.
Trương Thiên Thường sau đó đi đến bên cạnh, kinh dị hỏi:


- Thập Nhị, vừa rồi là đao pháp gì vậy?
Đao chiêu này hắn đã thấy một lần lúc ở công đường, vừa rồi lại thấy lần nữa nhưng đao quá nhanh, hắn không thấy kịp.
- Là biến hóa của Tử Diệu Lôi đao.


Lâm Duệ vừa nói vừa nhanh chóng lột bộ giáp trên người Chu Lệnh Thì đưa cho Trương Thiên Thường:
- Mau mặc bộ giáp này vào đi.


Đó là một bộ giáp nửa người, không biết tên gọi là gì, toàn thân được bao bởi huỳnh quang, không chút tổn thương nào. Lâm Duệ vừa nhìn đã biết là không phải vật thường, khả năng là cấp 5, đánh giá S+.
Chu Lệnh Thì vừa rồi không bị thiêu ch.ết chắc là nhờ giáp này.


- Đồ tốt, đây là dạ quang giáp, nghe nói là Chu Lệnh Thì mời cao nhân luyện chế, ngày thành công còn mời người trong nha môn đến uống rượu ăn mừng.
Trương Thiên Thường không chút khách khí mặc giáp vào, hắn hiểu trách nhiệm của bản thân, tiếp theo hắn sẽ phải đỡ lại tấn công của Chu công công!


Lâm Duệ nhân lúc Trương Thiên Thường mặc giáp, đưa cho nữ tử kia mấy viên thuốc, lại băng bó sơ qua vết thương cho nàng.
Bỗng hắn hơi giật mình.
Thông báo: đã tiến vào phạm vi bắt giữ chiến linh trung tướng, có bắt lấy không?
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an






Truyện liên quan