Chương 4

Mưa rền gió dữ như con ngựa hoang thoát cương, vô ràng buộc ở trên biển điên cuồng ***g lên.
Mưa tầm tã như trút, từng hạt từng hạt vừa to vừa buốt, rơi xuống rát mặt, đánh cho người ta cơ bản không mở được mắt.


Tiếng sét đánh vang rền, một đạo tia chớp hung dữ lóe lên, cắt vỡ bầu trời một mảng ấm trầm. Sóng lớn điên cuồng gào thét, biển rộng phô bày uy thế của cơn thịnh nộ lôi đình khiến kẻ khác run sợ.


Chợt rơi vào trong nước biển lạnh lẽo, Mạc Vô Tình nhất thời uống mấy ngụm nước. Tuy rằng chưa bao giờ ra biển, nhưng tính cách bình tĩnh trầm ổn hun đúc bao năm qua lúc này khắc phát huy tác dụng. Hắn đề khí*, ngoi lên mặt biển. (* còn gọi là vận chân khí, nàng nào từng đọc truyện võ hiệp thì biết rồi, một cách vận dụng nội lực trong cơ thể khiến cơ thể nhẹ đi, đề khí thường dùng khi sử dụng khinh công.)


Một tấm ván gỗ trôi nổi mà đến, nương theo ánh chớp, Mạc Vô Tình vươn tay ra ôm chặt lấy nó, cũng đem người trong lòng mình đặt lên trên tấm ván gỗ, để cho hắn nằm sấp ở trên mặt, còn mình bắt lấy tấm ván gỗ, chậm rãi bơi*. (*Tuy QT kaka dịch là “du”, nhưng ta cá là ảnh hổng bít bơi theo đúng nghĩa của từ “bơi”, bất quá ai bảo ảnh có võ công chi, vận công đẩy tấm ván đi chắc là được.)


Lại một tia chớp, chiếu lên hai má tái nhợt vô lực của Dịch Thần.
“Dịch Thần, ngươi trúng độc !”


Mạc Vô Tình vừa thấy mi tâm* hắn ẩn ẩn hiện lên một đạo hắc tuyến, liền cảm thấy tình huống không ổn. Tay phải khẽ nâng, lấy sét đánh không kịp bưng tai chi thế điểm một loạt các đại huyệt của Dịch Thần, ngừa độc khí công tâm. (* huyệt giữa hai đầu lông mày)
“Ngươi không sao chứ?”


available on google playdownload on app store


Dịch Thần sau khi mở mắt ra, câu đầu tiên nói, liền chính là hỏi thăm y.
“Ta không sao.”
“Không có việc gì là tốt rồi.” Dịch Thần thở ra một hơi.
“Ngươi rốt cuộc bị thương ở nơi nào?” Mạc Vô Tình vội hỏi.


Dịch Thần nhìn Mạc Vô Tình thật sâu, thật lâu sau, đột nhiên vô thanh vô tức mà suy yếu nở nụ cười.
“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Mạc Vô Tình lại hỏi, sợ hắn bị thương thần trí không rõ.
“Nguyên lai ngươi vẫn có biểu tình đó thôi!”


Dịch Thần cười nói, vươn bàn tay trái lạnh lẽo, nhéo nhéo hai má y, có điều lực rất yếu.
“Ta còn nghĩ đến cơ mặt ngươi đã muốn cứng ngắc .”
Khuôn mặt Mạc Vô Tình khẽ trừu một chút.


Tiểu tử này có biết hắn rốt cuộc đang làm cái gì hay không, đều đã ch.ết đến nơi , cư nhiên còn lấy y trêu ghẹo!
“Ngươi để làm chi phải cứu ta!”
Mạc Vô Tình khô khốc mở miệng nói.


Giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường. Đề phòng người khác ám toán còn không kịp, ai còn nghĩ muốn đi cứu người. Y càng không nghĩ tới, khi thường hắn luôn luôn một bộ không đứng đắn, nhưng vào thời điểm khẩn cấp lại sẵn sàng xả thân cứu giúp.


“Trăm năm tu đắc đồng thuyền độ*, Vô Tình, ta chỉ là không nghĩ để ngươi ch.ết.” (* Tu luyện trăm năm mới có cơ duyên được ngồi cùng nhau trên một chuyến đò)
Thanh âm rất nhẹ, thực đạm, thực suy yếu, ở trong tiếng gió biển gào rít, lập tức đã bị thổi xa.


Một đợt sóng lớn nghênh diện đánh tới.
Mạc Vô Tình nhìn về phía Dịch Thần cả người đều ướt sũng, ở trong đôi mắt sáng ngời thâm thúy của hắn soi rọi hình bóng y cũng vô cùng chật vật.


Phảng phất như bị một mũi hỏa tiễn rát bỏng cắm phập vào sâu trong cơ thể, ngực hỏa lạt lạt đau đớn lan tràn, đến hô hấp cũng khó khăn, ngoại trừ cặp mắt sáng ngời kia, y cái gì cũng đều nhìn không thấy!


Thân thể lạnh, ý nghĩ hỗn loạn, hết thảy đều tồi tệ từ trước tới nay chưa từng có, tồi tệ đến tận cùng…
Nhưng mà, lòng cũng là nóng ấm, là mềm mại, viên mãn căng đầy, giống như có thứ gì đó không ngừng âm thầm tràn ra từ bên trong…


Lại một đợt sóng đánh úp lại, biển rộng đem hai người gắn bó cùng một chỗ đẩy về phía xa xa vô định…
***
Diễm dương cao chiếu.
Sóng biển, bờ cát.
Tiểu đảo, cát trắng như ngân, cây cỏ rậm rạp.
Âm thanh chim chóc ríu rít không thôi đánh thức Mạc Vô Tình.


Mạnh mở mắt ra, tay phải theo bản năng đi tìm kiếm, hoàn hảo, hắn ở, tuy rằng hơi thở mỏng manh, nhưng ít ra còn có sinh khí!
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Mạc Vô Tình ôm lấy Dịch Thần vẫn còn nhắm chặt hai mắt, hướng bờ biển đi đến.


Y cởi xuống y phục của hắn, tinh tế kiểm tra. Trên cánh tay trái có một mảnh tím đen sưng lên, Mạc Vô Tình lấy kiếm cắt miệng vết thương, dùng một chút lực, gẩy ra một mũi ám khí có độc.
Dịch Thần khẽ rên rỉ, từ từ chuyển tỉnh.


Không nghĩ gì khác, Mạc Vô Tình cúi xuống, một ngụm một ngụm hút máu độc ra, phun trên mặt đất. Độc dược tím ngắt, ở dưới ánh mặt trời soi rọi, nhìn hết sức ghê người.


Y khoác hờ y phục lên người hắn, nâng hắn dậy dựa ở trên tảng đá, sau đó y ngồi xếp bằng, ngưng thần, nhấc tay hắn lên, song chưởng cùng để.
Chỉ chốc lát sau, trên đỉnh đầu hai người liền xuất hiện hai làn khói nhẹ.


Chân khí từ lòng bàn tay mà vào, đi qua Đan Điền, đi qua ngũ tạng, đả thông hai mạch Nhâm, Đốc. Cứ như vậy vài chu thiên, trên trán Mạc Vô Tình thấm ra tinh mịn mồ hôi.
Thời gian từng giây từng giây, chậm rãi trôi qua.


Đạo hắc tuyến trên mi tâm Dịch Thần dần dần mờ đi. Nhưng vì đã trúng độc lâu lắm, lại không có dược vật hỗ trợ, một ít độc tố hiển nhiên lưu lại trong cơ thể hắn, không thể hoàn toàn bức ra ngoài.
Y thu công, rụt tay về, mất đi chỗ dựa, Dịch Thần liền mềm người ngã vào trong lòng Mạc Vô Tình.


Mạc Vô Tình ngẩn ra, theo bản năng đưa tay ra ôm lấy hắn.
Dịch Thần lúc này không giống dĩ vãng thần thái phi dương, hắn hiện tại vẻ mặt tái nhợt, ảm đạm mà tiều tụy.
Thân hình Dịch Thần còn chịu tác động của độc tố mà khẽ run rẩy thống khổ, Mạc Vô Tình cau mày, cánh tay siết chặt lấy hắn.


“Trước giờ đều là nữ nhân giúp ta cởi y phục, đây chính là lần đầu tiên có nam nhân thoát y của ta đâu, thực đáng kỷ niệm!”
Tuy rằng thanh âm suy yếu nhưng lại mang theo khẩu khĩ đùa bỡn quen thuộc.


Mạc Vô Tình cúi đầu nhìn Dịch Thần nằm trong lòng mình, y đột nhiên nhận ra, một người nam nhân, thế nhưng cũng có một đôi lông mi dài và đậm như mỹ nhân, dưới ánh mặt trời cong cong óng ánh như đôi cánh bướm cất cao. Dưới lông mi là cặp mắt thâm thúy, giống như quang diễm thoáng hiện lên giữa u hồ* trong đêm khuya vắng lặng. (* hồ nước thanh tĩnh)


Nụ cười gượng đầy kiên cường … cơ hồ có thể lu mờ hết thảy ánh mặt trời rực rỡ… Vô thanh vô tức, hô hấp của Mạc Vô Tình đã cứng lại.
Trái tim bị thiêu đốt trong ánh mắt sáng lấp lánh kia, y muốn dời tầm mắt, rồi lại dời không được.


“Không nghĩ tới Dịch Thần ta phong lưu một đời, cư nhiên phải táng thân trên cái hòn đảo nhỏ này, rất không cam tâm a.”
Lời tuy như thế, nhưng hắn vẫn tiêu sái cười, này phân phong độ, lệnh Mạc Vô Tình tự than thở không bằng.
“Người tốt không lâu mệnh, tai họa di ngàn năm.”


Mạc Vô Tình nói, không biết mình là ở châm chọc hắn, hay là đang an ủi hắn.
“Ngươi đang mắng xéo ta sao?”
“Chỉ cần Mạc Vô Tình ta còn sống một ngày, liền tuyệt sẽ không để cho ngươi ch.ết.”


Lúc ấy y không ý thức được, những lời này, thật càng giống một câu hẹn thề. “Vậy sao? Đây chính là ngươi nói a! Lời đã nói ra, nhất định phải có trách nhiệm.”
Dịch Thần mạnh ngẩng đầu, chăm chú nhìn y, cười sáng lạn.
Ngực Mạc Vô Tình không hiểu vì sao rung động.


Hết thảy đều thực mạc danh kỳ diệu, cứ như vậy ôm một người nam nhân có gì đó .. thật “tối”. Nhưng nếu hắn không hề động, y cũng không muốn động.
“Vô Tình, ta muốn làm một chuyện nhưng sợ ngươi sẽ giận.”
“Ta sẽ không.”


“Đây chính là ngươi nói … ” Dịch Thần khẽ cười nói: “Vậy hạ thấp đầu xuống.”
“Làm gì…”
Mạc Vô Tình chỉ cảm thấy một bàn tay bám lên cổ mình, kéo đầu y xuống. Không đợi đến lúc y nhận ra là chuyện gì, một thứ mềm mềm lạnh lạnh gì đó đã đụng phải môi y.


Mạc Vô Tình chấn động, toàn thân cứng ngắc.
“Ngươi…”
Lời nói chưa thốt ra đã bị một đầu lưỡi ấm áp phá hỏng. Đầu lưỡi đột nhiên với vào trong miệng y, nhẹ nhàng đảo qua răng nanh, trơn tuột mà luồn vào khoang miệng, lập tức dây dưa lấy đầu lưỡi Mạc Vô Tình.


Mềm mại, ướt át mà triền miên.
Nước bọt trao đổi nước bọt, đầu lưỡi triền đùa với đầu lưỡi, nỗi kinh hoảng sâu tận tâm linh, theo thời gian gắn bó lan tràn tới tứ chi trăm hài, giữa điện quang đá lửa, ý thức hôi phi yên diệt.


“Ta chỉ muốn ở trước khi ch.ết thưởng thức qua một chút, môi của nam nhân cùng nữ nhân có cái gì bất đồng…”
Nhìn thấy sắc mặt Mạc Vô Tình vì khiếp sợ mà trắng bệch, còn không kịp uyển chuyển nói hết lý do, Dịch Thần đã cảm thấy trước mắt tối sầm, ý thức lâm vào hôn ám.
***


Bờ biển. Trong hang.
Hang sâu, lửa bập bùng, con cá được xiên trên một que củi, đặt trên đống lửa, “xèo xèo” phát ra hương thơm mê người.
Một nam tử nằm ở trên đống lá khô thật dày trải thành tấm đệm gần bên đống lửa, nặng nề mà ngủ, trên người phủ nhất kiện áo dài.


Ánh lửa chiếu ra bóng dáng một nam tử khác.


Mạc Vô Tình lơ đãng đảo hòn đá lăn trên trục nghiền nát dược thảo. “Bách linh thảo” là dược thảo giải độc trị thương rất có danh tiếng trên giang hồ, không ngờ trên đảo này cũng có, những điều ngoài ý muốn đúng là không đâu không xảy ra được.


Một tiếng lách tách vang lên, mùi cá nướng khét truyền đến, Mạc Vô Tình mới bừng tỉnh, phát giác chính mình thế nhưng lại thất thần .
Đây là chuyện chưa bao giờ có.
Y làm việc từ trước đến nay thực chuyên tâm, làm chuyện gì đều rất có trật tự.


Từ trước đến nay y thực nghiêm khắc kiềm chế bản thân, thực bình tĩnh.
Y làm mỗi một sự kiện, vô luận là luyện kiếm, hay là ăn cơm, thậm chí đi đường, đều hết sức chăm chú, tâm vô không chuyên. Cho nên y chưa từng thất bại, cũng rất ít hội phạm sai lầm.
Nhưng …


Hết thảy đều không khống chế được, từ sau khi gặp được hắn.
Trên môi vẫn còn lưu lại cảm giác ê ẩm ma ma … Giống bị một ngọn lửa đốt cháy, lại giống bị một phiến nóng rực chà xát qua….


Tuy rằng từ nhỏ y đã sống trong thanh tâm quả dục, vô tâm tuyệt tình, nhưng một người nam nhân, tái thế nào không muốn vô cầu, cũng sẽ có dục vọng.
Cho nên một năm sẽ có đâu một vài lần, y sẽ tìm đến thanh lâu.


Tục tằng son phấn, dối trá tươi cười, mùi vị *** mĩ , khắp nơi là thú loại dây dưa… Mỗi lần phát tiết xong, y sẽ nhảy đến giữa sông ngâm mình mất cả ngày, tẩy trừ cho sạch sẽ mấy thứ mùi buồn nôn trên người.


Y cũng không thích hôn môi, không thích trên môi lưu lại mùi son phấn, càng chưa bao giờ nghĩ đến, mình cư nhiên lại bị một nam nhân hôn!


Nhưng … cũng như khi bị hắn nắm tay, y không hề có cảm giác chán ghét… Không chỉ không chán ghét, còn… Hô hấp bỗng nhiên trở nên dồn dập, nam nhân đang trong cơn hôn mê trầm trầm bỗng bừng tỉnh, vụt mở đôi mắt rực sáng.
Bất chợt chạm đến ánh mắt sáng ngời kia, Mạc Vô Tình trong lòng căng thẳng.


Giống như trốn tránh cái gì, y thay đổi tầm mắt.
“Tỉnh? Ta giúp ngươi thượng dược.”
Mạc Vô Tình đi đến bên cạnh hắn, nghĩ muốn cởi bỏ y phục của hắn rồi lại lược hiển do dự.
“Nghĩ muốn thoát liền thoát đi.”


Như nhìn thấu tâm tư của y, Dịch Thần tự động lật người thành nằm úp sấp, khẽ cười nói.
Y chậm rãi cởi bỏ y phục của hắn, chỉ chốc lát sau, một khối thân thể nam tính trẻ trung giàu có mị lực trần truồng lộ ra dưới ánh lửa.


Ánh lửa bập bùng vẽ lên bờ lưng tao nhã, bờ vai cùng đường cột sống mềm mại hữu lực, lan tràn trên thắt lưng duyên dáng.


Ánh lửa vàng óng, phần eo lõm xuống tạo thành một cái hõm mềm mại gợi cảm, sau đó đột nhiên vút lên, dẫn đến cặp mông trần trơn mượt lại săn chắc. Theo cặp mông tròn trịa đi xuống là một cặp đùi thon dài không tỳ vết, từng đường cong đều khỏe khoắn tràn đầy sức sống, làn da màu đồng bóng loáng, tràn ngập khí thế của tuổi tráng niên.


Mạc Vô Tình đem dược nước nhẹ nhàng đồ lên vết thương trên cánh tay trái của hắn.
Cành củi khô ở trong ngọn lửa ba ba rung động, trong hang một mảnh yên lặng.
“Ngươi giận sao? Vô Tình.”
Dịch Thần nghiêng mặt nhìn y.
“Không giận.”


Mạc Vô Tình thản nhiên nói, không có gì khả tức giận, người này vốn sẽ không có nửa điểm đứng đắn.
“Đều bị ngươi xem hết, nếu ta là nữ đã có thể phi ngươi không lấy chồng !”


Mạc Vô Tình trong lòng vừa động, tay run lên, nước thuốc màu lục nhạt liền theo đường cong của cặp mông trượt xuống, chảy vào má trong đùi. (*Giơ tay bịt máu mũi!*)
Một bàn tay rộng nhẹ nhàng sờ vào má trong đùi Dịch Thần, thay hắn lau nước thuốc vừa chảy vào.


Phần da thịt ở đó vốn thập phần non mềm, dưới bàn tay y truyền đến cảm giác mềm mại chưa từng có, vừa mềm vừa nhẵn. Mà hai đồi mông tròn trịa cao hun hút, tựa như hai tòa núi nhỏ liên miên phập phồng, đẫm phong tình, tất cả liêu nhân. (*Tiếp… tiếp máu a…!*)
“A…”


Từ trong miệng Dịch Thần thốt ra tiếng rên rỉ mỏng manh.
“Làm sao vậy?”
Mạc Vô Tình hồi thần.
“Không có gì…”
Dịch Thần đột nhiên thần tình đỏ bừng.
“Độc lại phát tác?”
Mạc Vô Tình nói, định đưa hắn nâng dậy.
“Không cần… ”


Dịch Thần liều mạng giãy dụa, hai tay thu nhanh chiếc áo dài phủ quanh cơ thể.
“Để ta xem xem.”
Nghĩ đến độc thương của hắn lại phát tác nghiêm trọng, Mạc Vô Tình cường ngạnh ôm lấy hắn, lật ngửa lại.
“Không nên nhìn!”


Dịch Thần kinh hô trong lòng Mạc Vô Tình, hai tay che lấy nơi tư ẩn của mình, khuôn mặt tuấn lãng sớm là một mảnh đỏ ửng. “Đều là ngươi không tốt, sờ loạn một mạch, ta là nam nhân, đương nhiên sẽ có phản ứng.”


Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Mạc Vô Tình, Dịch Thần vội vã lớn tiếng có chút doạ người.
Nam tính dục vọng đã muốn lặng yên ngẩng đầu, Dịch Thần liều mạng che lấy dục vọng đang run rẩy, lui thành một đoàn trong lòng Mạc Vô Tình.
“Ta đến giúp ngươi.”
“Ân?”


Dịch Thần mạnh ngẩng đầu, còn tưởng rằng mình nghe lầm .
Ai ngờ giây tiếp theo, hắn liền bị Mạc Vô Tình một phen cầm lấy dục vọng lửa nóng.
“A… ”
Dịch Thần kinh hô ra tiếng.
Y đã nhìn quen hắn thần thái tiêu sái không hề đứng đắn, hắn như vậy thẹn thùng, nhưng thật ra lần đầu tiên .


Nguyên bản một nam nhân tuấn lãng kiên cường như vậy, giờ đây toàn thân trần trụi nằm trong lòng mình, cũng chỉ giống một ấu nhi yếu đuối tinh thuần.
Hô hấp của Mạc Vô Tình lược hiển dồn dập, ngón tay thon dài bắt đầu nhẹ nhàng cao thấp chà xát.


Đều là nam nhân, đương nhiên biết làm thế nào mới có thể đạt được lớn nhất khoái cảm, nhưng vỗ về chơi đùa dục vọng của nam nhân khác, Mạc Vô Tình vẫn là lần đầu tiên.


Nhẹ nhàng xoa nắn dục vọng nóng bỏng chước nhân, sung huyết mà bành trướng, phi thường nhiệt, nắm ở lòng bàn tay, cảm giác nó ở càng không ngừng khẽ rung động , dường như thực hưng phấn.
“A… A a… ”


Hơi thở của Dịch Thần dần dần ồ ồ lên, suy yếu mà liêu nhân rên rỉ, ở trong hang núi yên tĩnh ẩn ẩn quanh quẩn, Mạc Vô Tình chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, hạ thể căng thẳng, dục vọng của y cũng đã cương, nặng nề mà để lên gò mông mềm mại của hắn.


Cặp mông hun hút rất tròn mà săn chắc, một chút cũng không giống như nữ tử thanh lâu mềm nhũn. Hơi hơi hướng về phía trước… lực hấp dẫn thực khiến y không thể cưỡng lại, tay phải còn đang không ngừng xoa nắn, tay trái của Mạc Vô Tình lần theo bờ lưng duyên dáng trơn bóng của hắn nhẹ nhàng hoạt hạ, thân nhập vào cặp mông hắn, lập tức dùng sức bóp lấy.


Săn chắc, vân cơ rõ ràng mà giàu có co dãn, tính chất tuyệt hảo, xúc cảm nhất lưu… Y nhịn không được, dùng sức vuốt ve bóp véo…
Trước sau đều bị công kích, “A…” Dịch Thần không khống chế được kêu nhỏ lên, đôi mắt hơi ướt át. (*Thì thào*… Bớ … tiếp… máu a…)


Hơi thở nhộn nhạo rực nóng phun lên má Vô Tình, dưới ánh lửa, trên trán hai người cùng ẩn ẩn mồ hôi.
“Ân…” Dịch Thần mạnh bắt lấy vạt áo Mạc Vô Tình, cắn chặt môi dưới, trong một tiếng rên rỉ cực thấp, phóng ra dục vọng.


Mấy đạo bạch trọc chất lỏng nhiễm lên bố y sam màu xám của Mạc Vô Tình, hết sức bắt mắt, nồng đậm hơi thở ***.
Dịch Thần tựa đầu chôn sâu ở trong ngực y, không dám nâng lên.
Sau đó, hắn phát hiện mình bị người nhẹ nhàng phóng tới trên mặt đất.
“Ngươi… Không cần ta hỗ trợ sao?”


Dịch Thần vẫn còn thở gấp, giữ chặt tay y, nhìn khố hạ, hắn rõ ràng có thể thấy được dục vọng đã bừng bừng phấn chấn của y.
“Vô Tình?”
Thấy y đứng thẳng bất động tại chỗ, Dịch Thần lại kêu.


Phảng phất hành động vừa rồi bất quá là uống một tách trà, trên khuôn mặt đông cứng của Mạc Vô Tình không có chút thay đổi nào, sau một lúc lâu, y đưa tay gạt hắn ra.
“Hảo hảo nghỉ tạm.”
Thanh âm vẫn quanh quẩn ở trong hang, người đã biến mất ở ngoài động.


Ngoài động đã là cuối ngày, tà dương như máu, nước biển một mảnh đỏ sẫm.
Một trận váng đầu hoa mắt mãnh liệt, Mạc Vô Tình cơ hồ không thể đứng thẳng, y vội vàng chộp lấy một tảng đá trên bờ biển ổn định thân hình.


Khuôn mặt được ngụy trang luôn luôn cứng ngắc, nháy mắt khuynh tháp*. (* rơi xuống)
Y run rẩy mở ra hai bàn tay, phảng phất còn sót lại hương vị *** nồng đậm. Một trận đau đớn cay nóng dâng lên, tựa hồ tiếp theo giây, y sẽ bị nấu chảy!


Hai chân một mực như nhũn ra, cơ hồ không chống đỡ được thân thể, trái tim cuồng loạn nhảy lên, toàn thân kích động đến không ngừng phát run.


Dục vọng dưới hạ thể vẫn đang kêu gào khó nén, vội vã tìm một đường phát tiết. Cơ khát đến đau đớn theo khố bộ vẫn khuếch trương đến toàn thân, cập cả đại não!


Đột nhiên y đâm đầu về phía trước, trát nhập trong nước biển. Đón đầu là sóng lớn, ngọn lửa dục vọng đang kéo lên, lập tức bị một chậu nước lạnh tạt vào.
Ngọn lửa lập tức tắt ngấm.
Khi sắp hít thở không thông, y mạnh động thân thoát khỏi mặt nước, hổn hển thở dốc…


Sóng biển bốn phía rít gào, bọt sóng va vào trên tảng đá vỡ thành phiến phiến trong suốt, dưới trời chiều, lưu quang tràn đầy màu sắc.
Một cỗ xúc động thình lình nảy ra, Mạc Vô Tình nghĩ muốn cứ như vậy mà vĩnh viễn vùi mình trong sóng biển, không bao giờ … nữa phải trở lại bờ.






Truyện liên quan