Chương 2: Tôi không có bệnh

Gió muốn chia sẻ chuyện của mình. Chưa dám nói với mẹ, cô nghĩ với những người cùng tuổi thì suy nghĩ sẽ thoáng hơn.


Quán café Mộc là quán ruột của cả nhóm vì café ở đây rất ngon, không gian yên tĩnh và có lẽ chủ quán là người mê hoa lan, hàng trăm chậu hoa lan được trang trí khắp quán, trông rất đẹp mắt. Lần đầu tiên đến đây, Gió đã nghĩ nên đặt tên quán là Lan Rừng mới đúng.


Hôm nay có tiết học được nghỉ đột xuất, cả nhóm liền ghé quán để tránh cái nóng và ồn ào của thành phố trong thời gian giữa trưa như thế này. Lấy hết can đảm của mình, Gió cố gắng bình thản, với giọng đều đều cô nói:


- Mình nghĩ mình là người vô tính – Gió nuốt nước bọt, nói tiếp trước con mắt ngơ ngẩn như chưa hiểu ra chuyện gì của các bạn – Người vô tính được coi là những người thuộc giới tính thứ tư, những người không có bị hấp dẫn về mặt ȶìиɦ ɖu͙ƈ với người khác.


Văn Nguyễn tưởng cô đang đùa nên khẽ cười, sau đó xác nhận rõ ràng là Gió đang thật sự nghiêm túc thì liền thôi cười.


Mang tâm trạng căng thẳng chờ đợi phản ứng từ bạn mình, nhưng đáp lại Gió chỉ có sự im lặng đến nghẹt thở. Ánh mắt của mọi người cũng rất sinh động, ngạc nhiên có, nghi ngờ có, thất vọng và kinh tởm đều có.
Hồi lâu sau, Thu Thùy phá vỡ bầu không khí im lặng bằng những lời cay độc:


available on google playdownload on app store


- Mày điên rồi, tao nghĩ mày nên đi khám bệnh đi.
Thùy đứng lên, lôi kéo theo Minh Hà, người đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Gió, cùng ra về. Tiếng Thùy vang lên sau khi biến mất vào ngã rẽ:
- Bộ mặt thật của người con gái mà ông thích đó, giờ thì đã sáng mắt chưa?


Gió im lặng, tay cầm thìa múc thêm mấy muỗng đường vào ly café của mình.
Nguyễn và Lan cùng im lặng nhìn Gió, rồi quay qua nhìn nhau. Cả hai không biết phải nói gì và cũng chưa tiêu hóa hết những lời Gió vừa nói. Hồi sau, Nguyễn lên tiếng:


- Quá đáng! Đáng lẽ phải trả tiền café rồi muốn đi đâu rồi đi chứ.
Nâng ly café uống vài ngụm, Gió khẽ nhăn mặt, kỳ lạ, café hôm nay thật đắng.
………..


Đêm đã khuya, Gió không ngủ được, cô mở bung chiếc cửa sổ ra, gió bên ngoài đưa hương hoa hồng tỉ muội thoang thoảng vào phòng. Cô luôn thích cái mùi dịu nhẹ của hồng tỉ muội, giống như mùi của trái sơ ri xanh chứ không thơm gắt như những loại hoa hồng khác. Ngọc Lan cũng thích lắm và còn hẹn lần nào rảnh sẽ nhón vài gốc về trồng ở phòng trọ. Không biết Ngọc Lan có còn ghé qua nhà để lấy nữa không, nếu không chắc cô sẽ buồn lắm.


Sáng tới trường, Gió chọn chiếc đầm màu đen dài ngang gối, cô muốn mình sẽ trông mạnh mẽ hơn và gam màu đen luôn tạo cho cô cảm giác an toàn một cách kì lạ. Chạm mặt Thu Thùy ngay khi mới bước vào lớp, Gió đọc thấy sự khinh miệt và ghét bỏ trên gương mặt bạn mình, à, mà chắc người ta không còn coi Gió là bạn nữa rồi. Thu Thùy bước ngang qua người Gió mà không nói một lời, nhìn theo hướng Thùy đang đi tới là dãy ghế bên trái Minh Hà đang ngồi, từ lúc Gió vào lớp tới giờ Hà chưa hề ngẩng lên nhìn cô, chỉ chăm chú bấm điện thoại.


Đang tự trấn an: “Mày cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi mà. Gió, mày phải mạnh mẽ lên!” thì cô nghe tiếng gọi tên mình, quay người về phía dãy ghế bên phải, cô thấy Ngọc Lan và Văn Nguyễn đang vẫy tay với mình. Kìm nén chút thổn thức trong lòng, Gió bước nhanh tới. Nguyễn nhét vào tay cô ổ bánh mì trứng, chuyền cho Ngọc Lan một ổ nhỏ nữa, phần mình một ổ lớn nhất rồi nói:


- Ăn sáng đi, hôm nay tôi mới lĩnh lương từ ba má, lâu lâu bao cho hai bạn một bữa.
- Lấy tiền mồ hôi nước mắt của ba má ra bao gái mà nói cũng có vẻ tự hào quá ha.
Ngọc Lan lôi ra ba chai nước sâm mát lạnh chia cho ba đứa cùng uống.


Cả ba vừa ngồi gặm bánh mì vừa nhìn nhau. Thấy hai người bạn của mình cư xử tự nhiên như mọi ngày làm Gió cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít, Gió biết lúc này mình không nên im lặng:


- Ở Việt Nam vô tính là một đề tài vẫn còn khá mới mẻ, nhưng ở trên thế giới thì cũng chẳng xa lạ gì. Đây không phải là bệnh, chỉ là một xu hướng tính dục chiếm số ít (dị tính, song tính, lưỡng tính, vô tính).
- Mình biết – Hai bạn cùng gật đầu, đồng thanh nói.


- Người vô tính cũng có nhiều hình thức, có người không hề có tình cảm theo kiểu tình yêu trai gái với bất kì ai, có người vẫn có tình yêu thuần túy về mặt tâm hồn nhưng không cần ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
- Mình biết – Lại màn trả lời hết sức ăn ý làm Gió khá ngạc nhiên.
Văn Nguyễn giải thích:


- Hôm qua về nhà hai đứa có tự tìm hiểu về vô tính để hiểu thêm về Gió, vậy Gió thuộc loại nào?


- Gió không có cảm giác tình yêu – Gió thành thật – nhưng vô tính đâu có nghĩa là vô cảm, mình vẫn có cảm xúc vui buồn như mọi người thôi, mình rất yêu mẹ và cũng yêu hai người nữa, yêu theo kiểu bạn bè.
Ngọc Lan đặt ổ bánh đang ăn dở xuống vòng tay qua ôm Gió, giọng có hơi chút nghẹn ngào:


- Mình biết mà.
Văn Nguyễn tay vẫn cầm bánh mì cũng tham gia đông vui, vòng tay ôm cả hai cô bạn mình vào lòng, tiện thể quẹt lên chiếc áo trắng của Ngọc Lan vài đường nước tương trong ổ bánh mì:
- Thì Gió vẫn là Gió đấy thôi chứ có thấy khác đi miếng nào đâu.


Phút giây cảm động kéo dài được một phút thì bị Nguyễn nhà ta lên tiếng cắt đứt:
- Nguyễn biết Gió không có cảm giác nhưng Nguyễn có cảm giác nên ba đứa mình để như vầy lâu lâu một chút nhé, chưa bao giờ được hai tay ôm hai em như vậy, tuy rằng trong đó em Lan không được đẹp cho lắm, hắc hắc.


Nghe xong Gió cười thành tiếng, Lan thì đưa cùi chỏ thục không thương tiếc vào mỡ bụng của tên háo sắc kia.


Trừng trị Văn Nguyễn xong, Ngọc Lan liền kể tội của Thu Thùy cho Gió nghe, thì ra trước lúc Gió đến Thu Thùy có qua nói những lời khó nghe về Gió với Lan và Nguyễn, còn lôi kéo không chơi với Gió nữa chứ, hai người không đồng ý còn mắng cho Thùy một trận. Lan nói Thùy thích Minh Hà nhưng Hà lại thích Gió, có lẽ Thùy cũng đã ganh ghét với Gió từ lâu rồi, giờ có cớ để bộc lộ. Gió đưa mắt nhìn qua, Minh Hà vẫn làm lơ cô, Thùy thì đang lườm mình, cô gái nhỏ hồi trước run rẩy vì bị xàm xỡ trên xe buýt giờ khác quá.


Gió ra quyết định:
- Xấu tính! Nguyễn qua đòi tiền café hôm qua đi, lấy tiền đó tí nữa mua bánh tráng trộn ăn.
- Uh!
Sau đó Văn Nguyễn xỏ dép qua đòi thật.


Thời gian sau này Gió vẫn đi học vui đùa bình thường cùng Ngọc Lan và Văn Nguyễn, không còn qua lại với Minh Hà và Thu Thùy nữa, hai người này nay cũng đã trở thành một cặp xứng đôi trong lớp.


Thu Thùy vẫn giữ vẻ thù địch với Gió, cứ cố tình tỏ ra thân mật với Hà trước mặt cô, nhưng đến một cái nhìn từ cô cũng không có, khi đã không còn gì thì cũng chỉ là vô hình trong mắt Gió mà thôi. Kỳ lạ là chuyện Gió vô tính không bị nói ra ngoài, vậy cũng tốt, thời gian này cô cũng chưa muốn công khai, nhất là với mẹ mình.


………….


Sinh nhật hai mươi ba tuổi của Gió trước ngày tốt nghiệp một tháng, mẹ nấu một bữa cơm nho nhỏ toàn những món cô thích, có hải sản, thịt heo quay và các món chế biến từ nấm. Và dĩ nhiên là không thể thiếu hai tên tham ăn Lan - Nguyễn rồi, ăn từ đầu buổi đến cuối buổi, lúc đầu đòi tới sớm phụ mẹ nấu ăn, sự thật là phụ thì ít mà ngồi ăn vụng thì nhiều, trong bữa tiệc cả hai không ngừng phô diễn công phu múa đũa, tranh chấp đồ ăn, chí chóe, báo hại mẹ chốc chốc phải ngừng lại để giảng hòa.


Gió suýt ch.ết nghẹn mấy lần vì cái tội cười trong lúc đang ăn, mà cũng phải thôi, ai có thể nhịn cười khi chứng kiến chàng béo Văn Nguyễn trong lúc đang ăn hối hả món mì xào hải sản, bất chợt hắt xì, làm cọng mì lòng thòng ra một bên mũi. Ngọc Lan cũng phải chắp tay chào thua sư phụ.


Trước mặt để một cái hộp màu xanh lá cây, kích cỡ bằng hộp giầy, thắt nơ màu xanh biển, dưới gương mặt tỏ ra vô cùng nguy hiểm của người tặng, đưa tay giở nắp hộp lên, Gió chuẩn bị tinh thần để không hét lên sợ hãi nếu đó là một chú hề kinh dị, hoặc con quỉ bằng nhựa mang tính chất hù dọa bất ngờ, hộp quà đang thịnh hành mấy ngày gần đây.


Đúng là gây bất ngờ cho Gió, nhưng là bất ngờ theo nghĩa tốt đẹp, nằm trong hộp quà là một cục bông trắng nhỏ bằng nắm tay, đang đưa đôi mắt màu vàng long lanh nhìn cô.
- Mèo con!


Gió ôm lấy con mèo lên ngắm nghía thật kỹ, mèo nhỏ lông trắng toát, trên đầu có nhúm lông đen hình chữ “V” ngược giống như tóc vậy, đưa đôi mắt có chút sợ hãi xen lẫn tò mò nhìn Gió, không kêu một tiếng meo nào cả.
- Mẹ ơi, nhà mình kết nạp thêm một thành viên mới.


Mẹ ôm lấy, một tay xoa xoa đầu, rồi chuyển sang gãi gãi nhẹ dưới cổ, mèo ta khoái chí, ưỡn cổ ra hưởng thụ, cái mỏ chu chu, nhìn thấy “ghét”.


Gió thích món quà này lắm, trước giờ cô luôn thích những động vật nhỏ dễ thương mà, nắm tay hai bạn cảm ơn rối rít, giờ cô không phải chụp hình ké con mèo ú nhà hàng xóm nữa rồi. Lúc ra về, cô còn ra tiễn hai bạn một đoạn đường nữa.
Ngọc Lan chìa ra một mảnh giấy nhỏ gấp tư:


- Cái này là món quà thứ hai đặc biệt Lan và Nguyễn chuẩn bị cho Gió nè.
- Nhớ làm quen thêm nhiều bạn hơn đi cô nương, tỏ ra thân thiện chút đi – Văn Nguyễn.
Trong tờ giấy là một dòng chữ, nói đúng hơn là địa chỉ trang web của diễn đàn người vô tính Việt Nam.






Truyện liên quan