Chương 7
Tôi bất giác rút điện thoại ra, nơi mỏm đá gần đỉnh núi thế này... có sóng.
Mấy bạn ở lớp thật là biết cách quan tâm, nhất là mấy đứa bạn thân.
... ba mươi cuộc gọi bị nhỡ và mười tin nhắn.
Lúc đầu tôi còn tự mình cảm thấy ấm lòng không ngờ mình quan trọng với mọi người như thế.
Cái cảm giác ấm lòng chợt tiêu tan khi tôi mở hộp thư đến.
" Có phải cậu ở cùng thầy Thượng? ".
" Bình thường tớ thấy cậu hay xui xẻo không ngờ may mắn lại mỉm cười với cậu ".
" A aaaaaaaaa, tớ cũng muốn bị.lạc ".
" Thầy Thượng có sao không đấy! ".
Mặt tôi biến sắc rất khó coi , tại sao lại như thế! Tôi bị lạc chứ đâu phải hắn.
Đúng là lũ " trọng sắc khinh bạn "!.
Tôi nhìn tới một khoảng không xa xa. Ngồi ngắm ánh bình minh thả gió thêm chút nữa mục đích để quên hết muộn phiền, thật sự rất thoải mái.
" Đi tiếp thôi ngồi như này đủ rồi ". Tôi hắng giọng nói.
" Ừ ".
Tôi leo lên lưng hắn chẳng có tý ngại ngùng gì, có lẽ là... quen rồi.
Con đường của buổi sáng sớm mát mẻ , không khí cũng rất tốt. Cứ đi được một quãng hắn lại thả tôi xuống chỉ cho xem một thứ được gọi là " thảo mộc ".
Tôi rất muốn học hỏi mấy thứ này, cơ mà không ngờ hắn lại biết nhiều đến như thế!.
" Thôi để em tự đi cũng được, từ tối hôm qua đến giờ đỡ hơn nhiều rồi. Không lát nữa về đến nơi mất công mấy bạn ấy lại nói em may mắn ".
" Sao! Đọc được tin nhắn hay ai gọi điện nói gì ".
Tôi để hắn cõng rồi kể hết chuyện cho hắn nghe.
Hazz, thật đúng là phụ nữ không thể dấu nổi bí mật trong quá một ngày.
Hắn: " Giờ em đã biết thế nào là sức mạnh của sắc đẹp chưa. "
Tôi: "... ".
Gần đến nơi tôi được hắn thả xuống rìu về nơi cắm trại. Sau đấy hắn cùng mấy người quay lại lấy đồ mặc tôi bị mấy đứa con gái xúm lại " kể lể, ghen tỵ ".
" Hừ, bây giờ mới nhớ đến tớ à! ".
" Tớ xin lỗi, cứ tưởng cậu đi với thầy Thượng sẽ an toàn chứ, ai ngờ lại bị một vết cắn to như vậy " Hạ Chi xin lỗi có vẻ rất chân thực.
" Tội quá, vừa mắc bệnh xương khớp lại vừa bị rắn cắn. " Câu này cô được Phương Phương nói ra một cách cực kì thương cảm.
Tôi: "...".
Cũng không thể trách hắn được là tại tôi muốn " bắc trước " hắn hái nấm nên mới xảy ra chuyện này.
Không ngờ ở cùng hắn một đêm thôi mà tôi cũng quen luôn chẳng còn ngại ngùng gì nữa nhưng hình như mọi người thì khác...
Đến khi trở về nên xe mọi người nên cũng nhiều tôi bị chen lấn xô đẩy kiểu như một con kiến đang đấu tranh với một lũ ruồi.
" Để tôi đưa em lên xe ".
Tôi còn chẳng kịp quay lại nhìn hắn đã nhấc bổng tôi mang vào trong xe với tiếng hú hét của mọi người nhất là mấy đứa mồm to mà mê trai.
15 phút sau khi ngồi lên xe.
Hắn: ngủ gục trên vai tôi.
Mọi người: ".... ".
Tôi lập tức bị đem ra xử tử lần hai.
Còn may tôi chưa nói tối hôm qua có nằm cạnh hắn nếu không chắc bị đầy xuống địa ngục rồi.
Dù đã giải thích một cách không chân thực ( thật ra tôi chỉ kể việc ăn nấm, bị rắn cắn, hắn rìu tôi đi ngắm cảnh) thế mà mấy đứa con gái đã hét ầm ĩ.
Hình tượng của Thượng Quân Ngôn đã tốt xem ra hôm nay còn tốt gấp bội.
Hừ thôi kệ cái lũ " trọng sắc khinh bạn " này đi.
Cuối cùng Phương Phương vẫn đưa tôi về bằng ô tô riêng của nó.
Nhiều khi cảm thấy mình có được mấy đứa bạn như thế này thật may mắn.
Về nhà đương nhiên bị mẹ la một trận ra hồn và còn có ý định cảm ơn Thượng Quân Ngôn may mà " bị " tôi ngăn lại.
" Như Linh! Mai Tiểu Vũ sẽ đến đây "!
Tôi đang ăn suýt nữa phun ra nhưng thật sự tôi rất vui.
Thiên Vũ là bạn lúc nhỏ của tôi tự nhiên cậu ấy chuyển nhà đi nơi khác lúc tôi mới tám tuổi, nghe mẹ tôi kể chúng tôi biết và chơi với nhau từ lúc tôi một tuổi. Ba mẹ tôi và ba mẹ Thiên Vũ rất thân nhau. Thiên vũ ba tuổi tôi mới có một đến lúc tôi tám tuổi cũng có nghĩa cậu ấy đã mười một tuổi.
Đã từng có lúc tôi rất mến cậu ấy. Ngày cậu ấy rời đi, tôi đã khóc rất nhiều, cả tháng trời nhốt mình trong phòng, mỗi bữa ăn rất ít.
Nhìn lại những kỉ niệm ấy tôi bất giác mỉm cười đã mười bốn năm trôi qua.
Chắc bây giờ cậu ấy đã trưởng thành đã hai năm tuổi rồi còn gì. Không biết lớn rồi cậu ấy như thế nào? Có đẹp không?.
Sau khi ăn xong, lấy lý do bị đau chân lên tôi lên giường nằm đắp chăn, nhắm mắt chờ ngày mai đến ngày tôi được gặp lại Tiểu Vũ...