Chương 18: Ở tạm trong không gian
Cũng không biết là do dùng thuốc, hay là cho thể chất của An Bình tốt, mấy giờ sau, sắc mặt của hắn liền tốt lên không ít, cả người nhìn qua cũng tốt hơn nhiều.
“Đỡ anh đứng lên đi, tốt hơn nhiều rồi.” An Bình giơ giơ tay.
An Tâm cùng Viên Hạo cẩn thận nâng hắn lên, hai người nào dám làm cho hắn đứng dạy, chính là một người nhấc chân, một người vòng qua nách nâng hắn lên nhẹ nhàng đặt vào đặt hắn lên giường của Viên Hạo.
“Có gãy xương hay không, hay là có thấy đau ở chỗ nội tạng hay không?” Viên Hạo hỏi, cậu thực sự là lo lắng An Bình đột nhiên phát tác, trước kia trong thôn có người bị trâu đụng vào một chút, lúc đầy chỉ thấy có chút đau, thâm một mảng, nhưng vì là con trâu nhỏ, nên mọi người cũng không có để ý lắm, huống chi người đó cũng không cảm thấy quá đau, ai ngờ đột nhiên đau đến quằn quại, đưa đi bệnh viện còn chưa kịp cứu chữa, bên trong liền xuất huyết mà ch.ết. Thầy thuốc nói nội tạng vỡ tan, dẫn đến xuất huyết nhiều, đưa đến cũng đã là quá muộn. Hiện tại An Bình là bị trọng thương bên trong, vẫn là nên nhanh chóng đưa đến bệnh viện mới được.
“Xương cốt không có chuyện gì, thời điểm người nọ đánh tôi, tôi vẫn che chở mấy bọ vị trọng yếu, nhưng là trên lưng cùng mông bị mấy đá, chắc là đã động chạm tới bên trong, nên mới nôn ra máu.” Bộ dáng của An Bình như là rất rõ ràng mình bị làm sao.
“Chuyện này vẫn nên là tìm thầy thuốc xem đi.” Viên Hạo suốt ruột, nội thương này so với ngoại thương thì phức tạp hơn nhiều, xem lại không thấy, nhưng lúc phát tác ra thì nghiêm trọng hơn nhiều.
“Trước hết thì chờ một thời gian đi. Uống thuốc xong thì tốt hơn nhiều rồi, huống hồ hiện tại đi ra ngoài cũng không chắc chắn những người kia đã bỏ cuộc hay chưa.” An Bình lắc lắc tay, ra iệu hắn đã mệt mỏi, muốn ngủ một chút.
An Tâm căng thẳng nhìn hắn một chút, một cử động cũng không dám bỏ qua, Viên Hạo cũng không nảy ra được biện pháp nào hay cả, mọi người đều là trốn từ trong tay tử thần ra, đã sớm kiệt sức. Hơn nữa trên người cũng có không ít vết thương nhẹ, nơi bị tảng đá cào qua đều một mảng xanh tím. Trên người cũng có nhiều chỗ đau rát, Viên Hạo cùng An Tâm mỗi người xử lý vết thương của mình một chút, vết thương nhẹ thì rửa sạch sẽ, nặng thì bôi thuốc.
Viên Hạo ngồi trên ghế dựa nghỉ ngơi một chút, rất nhanh liền ngủ mất. Ngồi ngủ dù sao cũng không thoải mái, cộng thêm trong lòng có chuyện, Viên Hạo cũng chỉ ngủ khoảng hai giờ liền thức dậy, An Tâm vẫn như cú, khẩn trương nhìn chắm chằm An Bình, ngồi sát ở bên cạnh hắn,
“Em trước tiên nghỉ một chút đi, anh nhìn cậu ấy cho, có chuyện gì lập tức gọi em.” Viên Hạo cũng không thể để An Tâm tiếp tục hành hạ thân thể của chính mình, khuôn mặt của hắn đã nhỏ hơn một vòng, trông thật tiều tụy.
An Tâm vốn cũng là mạnh mẽ chống đỡ, thấy hô hấp của An Bình rất bình ổn, cũng miễn cưỡng gật đầu, nhào vào bên chân An Bình, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Khoảng chừng hai giờ, An Bình giật giật, chậm rãi mở mắt, Viên Hạo vội vàng hỏi: “Cảm thấy tế nào?”
“Còn tốt.” An Bình cẩn thận giật giật thân thể, hắn hơi động An Tâm liền tỉnh lại.
Nhìn ánh mắt quan tâm của hai người, An Bình miễn cưỡng cười cợt nói: “Anh vẫn tốt, hắn là không có chuyện gì lớn.”
“Uống thuốc thêm một lần nữa đi.” Viên Hạo bưng chén nước tới, đem thuốc cho An Bình, An Bình uống thuốc lại uống một chén nước, cái bụng đã sớm kêu ùng ục vì đói, chỉ đành uống nhiều nước để lót dạ. Dừng nói hắn đói bụng, mọi người đều đói bụng. Trong nhất thời chỉ nghe thấy âm thanh từ bụng của ba người phát ra.
Viên Hạo lấy nửa bát gạo, đi rửa chút rau để nấu cháo, hiện tại ba người ăn, trong nhà liền còn lại hai, ba cân gạo, hắn không dám lấy nhiều, chỉ nấu chút cháo. Rất nhanh gạo liền nở ra, tỏa ra hương vị khiến cho An Tâm không tự chủ được tiến lại gần, hết nhìn đông lại nhìn tây, bụng càng ngày càng kêu lớn hơn.
“Món gì vậy, thơm quá.” An Bình hít sâu một hơi, nuốt một ngụm nước bọt, hôm qua hắn ăn không được bao nhiêu, bụng đã sớm đói meo.
“Nhất định là Viên Hạo đang làm món ăn.” An Tâm nuốt ngụm nước bọt, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi.
Cháo rất nhanh liền được, Viên Hạo đem rau xanh cắt bỏ vào trong nồi, tắt bếp, như vậy có thể tiết kiệm được chút khí gas, hơn nữa rau cũng không bị luộc quá chín, khi ăn sẽ ngon hơn một chút. Khoảng chừng sau mười phút, mở nắp xoong cho vào chút dầu vừng, một nồi cháo thơm nức đã có thể ăn. Viên Hạo múc ba chén lớn, lấy một bát cho An Bình ăn.
“Để tôi tự tới.” An Bình chậm rãi ngồi dậy, Viên Hạo đem chén cháo đặt ở chỗ bằng phẳng, lại lấy thêm một cái thìa để hắn ăn. An Tâm thấy trạng thái của An Bình vẫn còn tốt, cũng để cho hắn tự làm, chính mình thì bưng bát lên hít mạnh một hơi, đối mặt với bát cháo thơm như vậy, hắn có chút không nỡ ăn.
“Ăn nhanh đi. Đã sớm đói bụng rồi.” Viên Hạo cũng không quản bọn họ, bưng phần cháo của mình đến. Cháo này nấu có chút loảng, cậu ăn liền hai bát lớn, nhưng có lẽ chẳng mấy chốc liền đói bụng luôn. May mà trong nhà còn dưa chuột, sau khi Viên Hạo ăn, An Bình cũng An Tâm rốt cuộc cũng bắt đầu dùng cháo.
“Oa, thực sự ăn quá ngon.” An Tâm giống như nhắm mắt nếm thử một miếng, sau đó rất nhanh liền cho mấy thìa lớn vào mồm.. ăn hết một bát xong, liên tục nói rằng đây là món ngon nhất mà hắn từng ăn trên đời này. An Bình cũng không cư xử thận trọng như bình thường, hắn trợn tròn hai mắt không thể tin được mình có thể ăn được đồ ăn ngon như vậy, hắn từng ngụm từng ngụm cho cháo vào mồm, nhanh đến nỗi suýt chút nữa thì sặc.
“Đây là cái gì?” Ăn xong mấy thìa An Tâm mới dừng lại hỏi.
“Cháo, cháo rau xanh.” Viên Hạo đáp, lại gắp một miếng củ cải lên.
“A, anh đang ăn cái gì vậy?” An Tâm ngửi thấy mùi thơm, cũng muốn nếm thử.
“Cây củ cải tương, em ăn thử đi, nhưng mà có chút cay.” Viên Hạo ra hiệu cho hắn lấy gắp một miếng từ trong bình ra thử.
An Tâm cẩn thận gắp một miếng củ cải ra, học theo Viên Hạo cắn một miếng nhỏ, rồi nhanh chóng kêu lên: “Cái này ăn ngon thật, Bình ca, anh cũng nếm thử đi.” Nói xong An Tâm lại gắp một miếng bỏ vào trong bát An Bình.
“Không thể ăn, hiện tại cậu ấy là bệnh nhân.” Viên Hạo vội vàng ngăn lại.
“Tại sao a?” An Tâm không hiểu, hắn cảm thấy vật này ăn quá ngon, đã ăn tới ba miếng rồi, còn chuẩn bị ăn thêm miếng nữa a. Một bên húp cháo một bên ăn dưa muối, thật sự là rất ngon.
“Loại dưa muối này cho khá nhiều tiêu cũng ớt, người bị thương đương nhiên không thể ăn rồi, hơn nữa đây là thực phẩm ướp muối, bình thường cũng nên ăn ít một chút, ăn nhiều đối với thân thể không tốt, em cũng nên ăn ít thôi.” Viên Hạo rất nhanh liền giải quyết bát cháo của mình, lại đi lấy bát thứ hai. Ăn dưa muối còn có một chỗ không tốt, đó chính là có thể kích thích vị giác, khiến cho cậu tăng cường lượng cơm ăn, hiện tại Viên Hạo không hi vọng mình ăn quá nhiều. Một chút gạo này, ba người coi như mỗi ngày hai bữa cháo, nhiều nhất cũng chỉ ăn được bốn, năm ngày, như vậy cuộc sống về sau sao có thể qua nổi?
Nghe xong những lời này, An Tâm vội vã thu hồi chiếc đũa, húp một ngụm cháo lớn, An Bình thất vọng thu hồi ánh mắt, nếu như Viên Hạo đã nói là đồ hắn không thể ăn, hắn vẫn cũng không muốn ăn, nhưng cũng phi thường muốn thử xem nó có mùi vị như thế nào?
Bát cháo thứ hai của Viên Hạo rất nhanh liền thấy đáy, hai huynh đệ này cũng đã gần như là dùng xong, lúc mới đầu hai người đều là ăn miếng lớn, thấy trong bát chỉ còn sót lại một chút, liền bắt đầu ăn từng miếng nhỏ, trong bát ăn đến vô cùng sạch sẽ, một chút nước cháo cũng không cong sót lại. Nhưng mà bọn họ đều không đi lấy bát thứ hai, trong lòng bọn họ, đây là thứ rất quý giá, hơn nữa bọn họ cũng không dám một lần ăn quá nhiều, sợ sau này không được ăn nữa thì sẽ càng không chịu được, một bát cháo to như vậy đã là một bữa nhiều nhất của bọn họ. Huống chi cháo này là của Viên Hạo, không phải là của bọn hắn, người ta có thể cho bọn hắn ăn đã là không tồi, làm sao dám yêu cầu thêm đây.
Lúc mới đầu Viên Hạo còn không để ý, cậu đã sớm đói ch.ết rồi, hơn nữa hai ngày nay chỉ ăn thổ kim trứng, cậu cũng tưởng niệm mùi vị của gạo, chỉ lo vùi đầu vào ăn, chờ đến khi thỏa mãn bỏ bát xuống, mới phát hiện hai huynh đệ này vẫn cầm bát cháo đã ɭϊếʍƈ đến khô (@@~), liền nói: “Trong nồi còn có, các cậu có thể lấy tiếp mà ăn.”
“Không cần, chúng tôi đã rất no rồi, vẫn là nên giữ lại thì tốt hơn.” An Bình vội vã từ chối, An Tâm cũng như vậy. Viên Hạo cũng không biết làm thế nào để khuyên bọn họ, hơn nữa đồ ăn xác thực là quá ít, cũng không nói gì nữa. May là còn chút dưa chuột trong không gian, đợi lát nữa hái xuống mấy quả đưa cho bọn họ cũng được.
Sau khi ăn xong, tinh thần của An Bình rõ ràng tốt lắm, Viên Hạo không chắc chắn hỏi: “Thân thể của anh còn chịu được sao? Có muốn tôi đưa đi bệnh viện hay không?” Hiện tại mấy người cũng không dám ra ngoài, lại không biết tình huống bên ngoài ra sao, chỉ hi vọng An Bình có thể chống đỡ nửa ngày nữa, chờ mấy người bên ngoài rời đi, mới có thể đưa hắn tới bệnh viện.
“Hiện nay không thể ra ngoài, nhất định là đang có người lục soát bốn phía, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua người còn sống.” An Bình nghĩ tới mấy người An Ý, trong lòng liền nhảy lên, hận không thể ra ngoài giết hết bọn người kia.
“Chuyện này đến tột cùng là như thế nào?” Viên Hạo không hiểu, mấy người An Bình như thế nào lại chọc đến họa sát thân, căn cứ vào mấy ngày ở chung, cậu cảm thấy người nhà họ An làm người cũng không tệ a, cũng không phải là dạng người xấu gì.
“Ai, xã hội bây giờ rất loạn, trình độ sinh hoạt rất cao, mà thu nhập lại rất thấp. mọi thứ đều hết sức thiếu thốn, số người có thể ăn no thì quá ít, hầu hết mọi người đều không tìm được việc, liền bắt đầu ăn trộm, rồi dần dần phát triển thành trộm cướp. các nơi đều có không ít tổ chức phạm tội, bọn họ đều tán tận lương tâm là đủ mọi loại chuyện xấu. Nhưng chính phủ lại không có hành động gì cả, ngược lại giết mấy á nhân như chúng ta, đối với chính phủ mà nói, hằng năm ch.ết bao nhiêu á nhân, cũng không có quan hệ gì.” An Tâm căm giận bất bình nói, tức giận đến muốn rơi nước mắt.
Viên Hạo há to miệng, cậu chỉ nghe nói qua cướp đoạt, nhưng cụ thể là như thế nào, thì chưa từng thấy qua, coi như những nơi như Đông Quản, mấy chuyện như cướp đoạt cũng thường xuyên xảy ra thậm chí là từng trải qua, nhưng vẫn không nghe nói là có thể tùy tiện giết người. Huống chi An Tâm nói đến á nhân, cậu căn bản là không hiểu có ý gì.
“Chúng tôi năm người sống ở chỗ này cũng miễn cưỡng qua ngày, có lẽ bởi vì ra ngoài bán mấy lần thổ kim trứng, khiến người ta để ý, hơn nữa mấy ngày trước còn cũng cậu bán dưa chuột, càng đáng chú ý, khiến người ta bắt đầu ghi nhớ, tôi cùng An Như ra ngoài tìm việc làm,rất nhanh liền phát hiện có chỗ không thích hợp, liền ở bên ngoài vòng vèo mấy lần, vốn tưởng rằng có thể bỏ rơi được mấy người theo đuôi, nhưng vẫn là…” An Bình nghẹn ngào, nói không ra tiếng.