Chương 31: Vấn đề sinh sản
Có kế hoạch, trong lòng cũng coi như là có mục tiêu, tâm tình cậu cũng tốt hơn. Nhưng điều này cũng chỉ là một suy nghĩ, đến bữa tối,Viên Hạo đối mặt với một chút lương thực cuối cùng thì đau đầu không thôi. Những thứ này chỉ có thể đủ cho ba người bọn họ ăn nhiều nhất là năm, sáu ngày. Gà vẫn còn là gà con, nếu giết chúng thì không thể đẻ trứng được, nếu bán đi thì lại quá đáng tiếc. An Bình lại đề nghị, để hắn ra ngoài làm thêm, cũng có thể tăng thêm chút thu nhật cho gia đình, coi như hắn có thể lo được cuộc sống của mình cũng là sự giúp đỡ lớn.
Viên Hạo muốn ngăn cản, nhưng lại không có cách nào khác, An Tâm cũng muốn cùng hắn đi làm việc, nhưng An Bình cùng Viên Hạo đều không yên lòng. Sau khi Viên Hạo phát hiện nam nhân cũng là đối tượng của đám lưu manh, Viên Hạo nhìn gương mặt đẹp đẽ của An Tâm, liền thở dài. Kỳ thực cậu còn không biết, cái thời đại này không có nữ nhân. Cậu cũng phát hiện ra những người cậu nhìn thấy đều là nam nhân, nhưng vẫn không muốn đi tìm hiểu vấn đề này kĩ lưỡng, hiện tại suy nghĩ lại, cậu càng nghĩ càng cảm thấy quái lạ.
“An Bình, tại sao chúng ta mỗi lần đi ra ngoài chỉ nhìn thấy nam nhân, nữ nhân nơi này đều làm gì vậy?”
“Nữ nhân?” An Bình cùng An Tâm đều không hiểu. Bọn họ đều chưa từng nhìn thấy nữ nhân.
“Chúng em nơi này chỉ có á nhân cùng người bình thường.” An Tâm đáp.
“Lẽ nào không có nữ nhân?” Viên Hạo hoảng sợ, trong lòng cậu suy nghĩ đến nhiều khả năng, nhưng chính là không có nghĩ đến trường hợp này.
“Chỉ có nam nhân?” Cậu không từ bỏ hỏi.
“Ân, nữ nhân trong lời anh nói, chúng em chỉ thấy trên sách vở, cũng chỉ còn có các nhà khoa học vẫn còn thảo luận thôi.” An Tâm nói, hai mắt Viên Hạo liền tối sầm lại, đến nửa ngày mới yếu ớt hỏi: “Các em dựa vào cái gì để có thể tiếp tục sinh sôi đời sau? Không có nữ nhân, làm sao có thể sinh con?”
“Lẽ nào nữ nhân là chuyên môn sinh con?” An Tâm hiểu lầm ý cậu.
“Không phải. Bất quá hài tử đều là lớn trên trong bụng nữ nhân, sau đó mới được sinh ra a.” Viên Hạo chỉ có thể nói cho bọn họ như vậy.
“Ngừoi phụ nữ chính sinh con à? Có gì đặc biệt.” An Tâm không khỏi phản bác bĩu môi, nói cỡ nào thần kì a, bất quá cũng là sẽ sinh con mà thôi, qua nhiều năm như vậy không có nữ nhân vẫn có thể sinh hài tử a.
“Anh đều nói nữ nhân không phải là chuyên môn sinh con. Nhân loại liền chia làm nam nhân cùng nữ nhân. Cái này chia làm âm dương điều hòa a.” Viên Hạo cũng không biết phải giải thích vấn đề này như thế nào.
“Nơi của các anh có nhiều nữ nhân lắm hả? Nữ nhân hình dáng như thế nào?” An Tâm đối với đề tài về nữ nhân này cảm thấy rất hứng thú. Hắn chưa từng nhìn thấy nữ nhân, cũng không biết nữ nhân cùng nam nhân có gì khác biệt.
Viên Hạo đen mặt lại, chỉ có thể nhẫn lại nói cho bọn họ về vấn đề sinh đẻ. Mà An Tâm cùng An Bình sau khi nghe cậu nói xong, nửa ngày liền không nói ra lời.
“Viên Hạo, cậu sau đó tuyệt đối không được nói với người khác về nữ nhân, nếu như những người có tâm nghe được, nhất định sẽ đem cậu đến sở nghiên cứu.” An Bình nghe đến nửa ngày, mới nghiêm túc nhắc nhở Viên Hạo, đồng thời cũng nói cho An Tâm không thể đem chuyện này lộ ra ngoài.
“Anh yên tâm đi. Em chắc chắn sẽ không cùng người khác nói bất kì chuyện gì.” An Tâm trịnh trọng gật gù.
Viên Hạo phải mất một thời gian thật dài mới tiếp nhận sự thật không có nữ nhân này, trong lòng luôn cảm thấy kỳ lạ, bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề khác, cậu nhìn qua đều là những người trẻ tuổi, như Lý Ích hay cả trung niên nam tử kia nhìn qua cũng bất quá hơn năm mươi, sáu mươi tuổi mà thôi, cậu còn chưa nhìn thấy tiểu hài tử cùng người già a.
“Nơi của các em, người sống lâu nhất là bao nhiêu tuổi? Tiểu hài tử có nhiều hay không?”
“Tiểu hài tử không nhiều, cũng rất ít khi tùy ý chạy ra ngoài, sức khỏe của bọn họ rất yếu ớt, phải cố gắng chăm sóc. Nhân loại tuổi thọ dài nhất cũng khoảng chừng hai trăm tuổi, nói như vậy, người bình thường tuổi thọ cũng tầm 180 tuổi đi.” An Tâm nói cho cậu biết.
“Cái gì? Hai trăm tuổi? Lớn như vậy a.” Viên Hạo hô lên, người cậu gặp đại đa số là sống đến bảy mươi, tám mươi tuổi. Trong thôn dường như vẫn chưa có ai có thể sống đến quá chín mươi tuổi. Người ở đây dĩ nhiên có thể sống đến hai trăm tuổi.
“Các anh bình thường tuổi thọ là bao nhiêu a?” An Tâm hiếu kì hỏi cậu.
“Bảy mươi, tám mươi tuổi đi. Rất ít người sống đến một trăm tuổi.”
“Ngắn như vậy a. vẫn còn chưa bằng một nửa bọn tôi a. nguyên lai thời đại các cậu cũng có chỗ không bằng chỗ chúng tôi a.” Lần này đến lượt An Bình kêu lên sợ hãi.
Đến nửa ngày, Viên Hạo mới tiêu hóa được sự thực này, lại không nhịn được hỏi: “Tuổi thọ dài như vậy, tố chất thân thể hẳn là rất tốt, sẽ không có bệnh tật đi?”
“Có ý gì?” An Tâm cùng An Bình không hiểu rõ hỏi cậu, nơi nào có người không mắc bệnh.
“A, như là bệnh ung thư, có nhiều người mắc sao?” Viên Hạo nhớ tới bệnh này bệnh kia, trong lòng liền không thoải mái, cậu thấy người ta mắc bệnh thực tràng, ung thư gan, bệnh bạch cầu, ung thư dạ dày. Những bệnh nhân như vậy bất kể trước kia cường tráng bao nhiêu, sai khi mắc bệnh cũng chỉ còn da bọc xương, thời gian sống cũng không dài, ngắn thì hai ba tháng, lâu thì hai, ba năm. Thậm chí có một thôn hơn bốn mươi tuổi, vừa nghe thấy mình bị ung thư, vì không muốn liên lụy người nhà, liền lập tức tự sát, trong nhà trên có già dưới có trẻ, làm gì có nhiều tiền để chữa bệnh. Còn không bằng tự sát, chuyện như vậy cũng không hiếm thấy, rất nhiều người đều ngầm tán thành lựa chọn này. Vì vậy mà trong ấn tượng của cậu, sinh bệnh là đáng sợ nhất, đặc biệt là ung thư, cậu đã từng nghĩ tới, nếu như mình mắc bệnh liền không cần tiếp tục chịu khổ, liền tự mình kết thúc.
“Nói như vậy, ít người trị hết bệnh nặng a. Đương nhiên đây chỉ là dưới tình huống có tiền. Nếu như không có tiền, bệnh nhẹ cũng có thể đánh ch.ết người.”
“Ồ!”. Viên Hạo rõ ràng, bất luận ở thời đại nào, người có tiền sinh bệnh đều là quan trọng nhất, người cùng mệnh tiện (người nghèo số phận hèn mọn) a.
“Đã có tiểu hài tử, từ nơi nào sinh ra?” Viên Hạo lại hỏi.
“Xã hội hiện đại, tiểu hài tử sinh ra, đều là lựa chọn t*ng trùng của người sinh kết hợp với trứng trong ngân hàng trứng, trải qua một loạt giai đoạn, tiểu hài tử liền sinh ra rồi. Đến thời điểm đó sẽ thông báo cho gia trưởng đến đón con mình.” An Bình kể lại đơn giản, lại làm cho Viên Hạo trong lòng yên ổn lại đôi chút. Cái này là sinh con trong ống nghiệm mà, không tính là quá ngạc nhiên. Ở thôn bọn họ, cũng có những hài tử sinh ra bằng cách đó. bình thường vợ chồng không có khả năng mang thai sẽ làm cách vậy. Nhưng hài tử vẫn là ở trong bụng của mẹ mà sinh trưởng tầm mười tháng mới sinh ra.
“Á nhân là không có khả năng sinh đẻ, nói cách khác, như chúng tôi thì t*ng trùng đều vô dụng, không thể khiến cho trứng thụ thai. Chính là vô sinh, vì vậy mà địa vị của á nhân liền rất thấp”. An Bình nói tới chuyện này, biểu hiện trên mặt liền nhàn nhạt. Viên Hạo không biết hắn thực sự là không để ý, hay là đã mất cảm giác. Trước đây trong thôn bọn họ có nam nhân vô sinh, lão bà liền bỏ đi, nam nhân kia bình thường sẽ bị người khác chỉ trỏ, cuối cùng liền tự sát. Cái loại từ vô sinh này, đối với nam nhân chính là sỉ nhục nặng nề nhất. Cũng như nữ nhân không thể sinh con, bị người khác mắng, như là gà không thể đẻ trứng. Đều là vô cùng sỉ nhục.
“Nguyên lai á nhân chính là như vậy a.” Viên Hạo có chút không đành lòng nhìn An Bình cùng An Tâm, không biết làm sao để khuyên bọn họ. Kỳ thực đối với sinh dục con trai của chính mình, cậu không có cảm tượng gì, có lẽ bởi cậu vẫn còn trẻ, lại chưa từng luyến ái qua, còn chưa nghĩ đến vấn đề này.
“Nếu như t*ng trùng cùng trứng kết hợp liền có hài tử, vì sao lại không có nữ?” Viên Hạo lại không hiểu.
“Chúng tôi cũng không quá rõ ràng, ngược lại thụ thai đều là giới tính nam. Các nhà khoa học nghiên cứu rất lâu, chính là muốn giải quyết vấn đề này, nhưng đến hiện tại cũng chưa có gì hữu dụng cả.” An Bình đáp.
“Kỳ thực một ngày nào đó, kho trứng dùng hết, mọi người cũng không cần nghĩ đến vấn đề sinh hay không sinh nữa.” An Tâm kì quái nở nụ cười. Hiện tại không phải chính phủ đang nói ngân hàng trứng càng ngày càng ít sao? Sớm muộn cũng có một ngày, sẽ dùng hết, đến thời điểm đó người thường thì thế nào, á nhân thì thế nào, còn không phải đều là diệt vong hết sao.
“Có một vấn đề, trứng là niên đại nào?” Viên Hạo hỏi. Nếu hiện tại không còn nữ nhân, tại sao lại có kho trứng.
“A, ngàn năm trước đây thì có a.”
“Nói như vậy, những trứng này hẳn là ở niên đại anh thì có, khi đó có nữ nhân, cho nên mới phải có kho trứng. Thế nhưng đã có kho trứng, đối lập cũng phải có kho t*ng trùng a.”
“Có, thế nhưng kho t*ng trùng thì có tác dụng gì a? Vì vậy mà hiện tại cực thiếu.”
“Tôi không hiểu chính là, kho t*ng trùng cùng kho trứng hẳn là cùng niên đại đi, ở trong đó có t*ng trùng, năng lực sinh dục hẳn so với người gọi là người có khả năng sinh sản mạnh hơn chứ, hơn nữa còn có khả năng sẽ ra nữ hài, liền có thể giải quyết vấn đề sinh sôi của nhân loại. Vì sao chính phủ không làm vậy, sinh ra một ít người bình thường a.”
“Không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng trong quá trình bảo tồn có xảy ra vấn đề, đến nỗi chỉ có rất ít t*ng trùng trong kho còn tồn tại. Hơn nữa nhân loại tự bản thân cũng có t*ng trùng có thể dùng, đại đa số mọi người đều là muốn có hài tử cùng huyết thống với mình. Còn nữa trải qua thì nghiệm hài tử sinh ra, cũng sẽ có vấn đề lớn a, nói chung sau đó, không còn có người làm như vậy nữa. Cụ thể thì chúng em cũng không rõ lắm, có lẽ chỉ có các nhà khoa học gien mới có thể giải thích được, bọn họ tiêu tốn một lượng lớn tài lực và nhân lực, chính là muốn cứu nhân loại để họ có thể sinh sôi bình thường, thế nhưng cho đến bây giờ, cũng không tìm được gì. Không tìm đươc có lẽ còn tốt hơn, sống đến bay giờ, mọi người đều xong đời, như vậy là tốt nhất. Nhân loại diệt vong, địa cầu lại bắt đầu từ đầu.” An Tâm nói xong lời này, còn cười lạnh vài tiếng.
Không nghĩ đến An Tâm lại cực đoan đến mức này, Viên Hạo cũng theo đó gượng cười vài tiếng, nhưng lại nghĩ đến vấn đề to lớn khác: “Nếu như không có nữ nhân, chẳng lẽ toàn dân đều là nam nam luyến?”
(Chúc mừng anh đã hiểu được vấn đề
╮
(
 ̄
▽
 ̄”)
╭
)
“Đó là đương nhiên, nam nam kết hôn tạo thành gia đình, sinh con.” An Bình đáp.
“A, nói này không có nữ nhân, Viên Hạo anh phải làm sao? Không tìm được nữ nhân kết hôn a?” An Tâm phản ứng thật mạnh, thoáng một cái đã hiểu rõ suy nghĩ của Viên Hạo.
“Anh kỳ thực còn không nghĩ tới chuyện kết hôn.” Viên Hạo nói, có chút khổ não, tuy rằng tuổi còn không lớn, không nghĩ tới chuyện kết hôn, liền ngay cả luyến ái cũng chưa từng nói qua, lớn như vậy cậu cũng chưa từng thầm mến, chỉ có lớp 11 thì một nữ sinh từng ở trong đầu cậu lưu lại một chút ấn tượng. Bây giờ nghĩ lại, cô bé kia để lại ấn tượng cho cậu, chủ yếu cũng bởi vì nàng thích cười, tiếng cười vô cùng vui vẻ, dường như là nàng chưa bao giờ buồn vậy. Ở trong lớp học nặng nề nghe được tiếng cười lớn của nàng, làm cho nhân sinh màu xám của cậu thêm chút sáng sủa. Bây giờ nghĩ lại, cũng không biết có được gọi là thầmmến hay không. Ngược lại đây là lần duy nhất trong hai mươi năm qua cậu yêu thích qua một người, kỳ thực là yêu thích tiếng cười của nữ sinh kia, đến hiện tại cậu cũng không rõ dung mạo của nữ nhân kia. Thế nhưng nơi này không có mọt nữ nhân, coi như là muốn luyến ái cũng là với người đàn ông. Nam nhân, Viên Hạo trong đầu lại lóe qua dáng vẻ lạnh như băng của Lý Ích, lại xẹt qua nụ cười ti bỉ của Dương Phi. Không biết vì sao, dĩ nhiên lại cảm thấy trên mặt có chút nóng.
(beta:ko lẽ chúng ta có 3P =)))))
“Kỳ thực hiện tại cậu còn chưa tới tuổi nghĩ tới chuyện này, căn bản là không cần phiền phức. Duyên phận đến, người yêu dĩ nhiên sẽ xuất hiện.” An Bình đúng là một bộ lạnh nhạt. Trước mắt vẫn là trước tiên làm no bụng đã, không có cơ sở vật chất nhất định, cái khác đều không cần bàn. Tình yêu tuy rằng rất đẹp, nhưng đến bụng còn ăn không no, làm sao nói chuyện yêu đương? Hơn nữa nơi này mọi người đều là hơn bốn mươi tuổi mới kết hôn.
Bởi vì nguyên nhân thân thể, hài tử trước 16 tuổi đều được học một ít kiến thức căn bản. Sau 16 tuổi bắt đầu học trung học, rồi đại học, bình thường thì học xong đại học, học các kĩ năng cũng đến hai mươi tuổi, lại mất mấy năm công tác, có cơ sở vật chất nhất định, tạo dựng quan hệ rồi mới chậm rãi nghĩ đến chuyện kết hôn. Cực ít có người kết hôn trước ba mươi tuổi. Mà hiện tại Viên Hạo mới có hai mươi hai tuổi mà thôi.