Chương 41
Thời điểm lúa nước trưởng thành, thời tiết bên ngoài đã rất lạnh. Mọi người đều tụ tập trong không gian thu hoạch lúc nước. Ở trong không gian gặt mấy ngày, bởi vì không có công cụ, vẫn là một bó một bó, nơi này không có máy tuốt lúa, cũng không có máy tách trấu. Cũng may lúa nước chỉ có ngần ấy, ban đầu Viên Hạo vốn nghĩ dùng tay cũng có thể tách trấu được, nhưng thực tế, chuyện này không chỉ phiền phức, còn dễ dàng bị thương tay.
“Cậu dừng tay, để A Vượng cùng A Phúc làm đi.” An Bình nhìn Viên Hạo dùng tay xoa ống quần, thóc này rất dễ đâm vào tay, coi như Viên Hạo da dày thịt béo, cũng vẫn đau tay. An Tâm cùng An Bình học dáng vẻ của cậu, xoa mấy lần, cũng cảm thấy biện pháp này không tốt.
A Vượng cùng A Phúc không sợ đau cũng không sợ sưng, nhưng bọn họ mới bắt đầu cũng không biết khống chế cường độ, dùng sức lực lớn, đem lúa nước vỡ vụn, sau khi điều chỉnh tốt cường độ, lại cảm thấy tốc độ quá chậm.
“Xem ra hai người bọn họ cũng không được a.” An Tâm thở dài.
“Để tôi nghĩ cách.” Viên Hạo cố gắng nghĩ lại các biện pháp thủ công ở quê hương mình vẫn hay dùng. Tuy rằng hầu hết thời điểm đều là dùng máy móc. Nhưng có một ít cây công nghiệp vẫn phải dùng biện pháp thủ công thu gặt, phiền toái nhất chính là đem vỏ hạt vừng tách ra, mọi người vẫn là trực tiếp dùng gậy đập, làm như vậy, tốc độ thật chậm, nếu như có tám, mười mẫu hạt vừng, quả thực là mệt ch.ết người. Vì vậy mà cực ít người có hạt vừng số lượng lớn. Viên Hạo nghĩ tới nghĩ lui, nỗ lực nghĩ lại hồi ức khi còn bé, ở quê hương người ta dùng cách nào để tách vỏ? Suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới, cái cối đá kia, dùng trâu kéo, ở trong sân phủ kín lúa nước mấy ngày, mãi đến tận khi toàn bộ đều tách xong, đem rơm rạ phơi một thời gian, đem thóc trên đất đều quét lên. Hiện tại nơi này không thể làm cối xay đá, hơn nữa chút thóc này cũng không dùng tới cối đá.
“Có rồi, có rồi, chờ tôi làm cái liên gia a*. Viên Hạo nhớ đến nông cụ lâu đời nhất ở nhà gia gia cậu, liên gia. Công cụ này, ở quê bình thường đều dùng để đánh đậu phụ, hạt giống rau lúa nước tiểu mạch, hiện tại hầu hết đều là dùng máy móc để thay thế. Liên gia là dùng gậy trúc làm, cũng may trong không gian có không ít đồ bằng trúc, cái công cụ này cũng đơn giản, cậu trước đây từng xem gia gia làm, cuối cùng cũng coi như là giải quyết được vấn đề tuốt hạt.
* neo đập lúa
Viên Hạo vung vẩy liên gia mới ra lò, đánh lúa nước đang trải trên lúa nước, An Tâm ở một bên cũng nóng lòng muốn thử.
“Đi, giúp đem lúa nước phơi ra.” Nhưng Viên Hạo lại chỉ huy bọn họ làm việc khác, bởi vì việc này rất đơn giản, nhưng cũng có rất nhiều người lại không biết làm. Coi như là ở quê nhà, cũng có mấy người không sử dụng thông thạo cái này. Huống hồ, vật này cậu làm lại không rắn chắc, nếu như bị An Tâm làm mấy lần rồi vỡ, liền phiền phức.
Liên lúc lăn hai lần, Viên Hạo để mọi người đem một chút thóc còn sót lại trên rơm rạ hái xuống toàn bộ, hiện tại một hạt thóc cũng không dám lãng phí a. Thu hoạch thóc, ước chừng hơn hai trăm cân. Chọn ra hạt giống chắc mẩy, còn sót lại một nửa Viên Hạo rất muốn làm thành gạo ra ăn, nhưng nơi này không có máy sát, cậu không thể làm gì nhìn đống thóc này.
“Sao lại không biến thành gạo trắng a?” An Tâm không rõ hỏi.
“Không có máy móc a. Nơi của anh có máy móc chuyên môn àm chuyện này. Cái vỏ bên ngoài này nếu không bỏ thì không ăn được.” Viên Hạo nói cho bọn họ biết.
“Vậy phải làm thế nào?” An Tâm hoảng rồi. Nguyên bản hắn vốn tưởng rằng có thể lập tức ăn gạo mới a.
“A Vượng, tìm tư liệu xem, xem có thể tìm được máy sát thóc không?” Viên Hạo không hi vọng An Bình cùng An Tâm có thể biết làm.
Nơi này đã có gạo cùng cao lương, khẳng định có loại có vỏ, chỉ là Viên Hạo trước đây chỉ từng trồng lúa nước, chưa từng trồng cao lương, căn bản không biết chúng nó sinh trưởng làm sao, có cần phải tách vỏ hay không. Nói đi nói lại cậu cũng chỉ mới gặp gạo thóc cùng với cao lương, rồi An Tâm cùng An Bình cũng chỉ gặp qua một dạng gạo. đều không hiểu chúng nó làm sao làm thế nào mới biến thành nguyên liệu nấu cơm.
Bất quá thóc có chỗ tốt chính là để được trong thời gian dài cũng không bị biến chất. Gạo thì lại không như thế, không thể để quá lâu. Vì vậy mà Viên Hạo cũng không vội, để cho A Vượng cùng A Phúc chậm rãi tìm tư liệu, bởi vì hiện tại coi như tìm được, cũng không có cách nào đi mua một cái, hơn nữa ngần ấy thóc, cũng làm không được bao nhiêu gạo, miễn cưỡng mới làm được bốn mươi, năm mươi cân gạo, nhiều nhất cũng chỉ ăn được hơn một tháng.
“Được rồi,đêm nay chúng ta hái bí đỏ ăn đi. Viên Hạo lên tinh thần, bên trong không gian bí đỏ đã rất lớn, không ít bí đỏ mỗi ngày một lớn hơn. Hiện tại đã có mấy quả chậm rãi chuyển đỏ. Nguyên bản thời điểm lúa nước thu hoạch là có thể ăn, nhưng Viên Hạo muốn muộn một chút, đến khi lá nước thu hoạch xong, bí đỏ mới bắt đầu chậm rãi chín. Bí đỏ nộn nộn căn bản là không nỡ ăn, nhưng bí đỏ sắp chín mới ăn ngon, vì vậy mà mỗi ngày nhìn bí đỏ nhưng cũng chưa từng hưởng thụ qua.
“Thật sự a.” An Tâm vừa nghe có bí đỏ ăn, hai mắt lập tức tỏa sáng. Khoảng thời gian này tuy rằng bọn họ ăn uống không tồi, nhưng có đồ ăn mới, đồng thời cũng là thứ mà Viên Hạo nói ăn rất ngon, càng làm cho hắn rất hài lòng.
Viên Hạo chọn một quả bí đỏ bề ngoài đã hơi hồng, loại bí đỏ này đã gần chín. Ngoài ra cũng có hai quả cũng đang chậm rãi hồng, lương thực mấy ngày nay cũng không cần buồn rồi.
Bí đỏ này ước chừng cũng khoảng hai mươi cân, Viên Hạo cắt một phần tư, phần thịt màu cam lập tức lộ ra bên ngoài, có thể nhìn thấy hạt bí đỏ bên trong đó.
“Ai nha, cái này là hạt giống bí đỏ sao?” An Tâm hô lên.
“Đúng vậy.” Viên Hạo đem hạt bí đỏ lấy ra trước tiên, để trong một cái bát sạch sẽ, chuẩn bị cầm vào trong không gian hong khô, lưu lại làm hạt giống.
“Một quả bí đỏ lại có nhiều hạt giống như vậy, sang năm chúng ta không phải là có rất nhiều bí đỏ sao?” An Tâm nhanh chóng tính toán, năm nay chỉ có ba cây bí đỏ, dĩ nhiên ra không ít bí đỏ, nếu như có mấy chục cây, vậy chẳng phải là bí đỏ ăn không hết sao?
“Sang năm nhất định phải trồng nhiều hơn chút.” Viên Hạo nở nụ cười. Sang năm cậu định để Lý Ích cùng Dương Phi mua lại hạt giống bí đỏ này, loại này dễ trồng, so với dưa chuột còn dễ hơn nhiều, hơn nữa ra quả cũng nhiều, thời kì sinh trưởng cũng dài, nếu như chỉ là lương thực, thì bí đỏ còn có lợi hơn dưa chuột.
Tước bỏ vỏ ngoài dày đặc, đem bí đỏ cắt thành khối nhỏ, trực tiếp bỏ vào trong nồi nước luộc, lại cho thêm chút muối, lúc bắc lên bếp lại bỏ thêm chút dầu vừng. Một nồi canh bí đỏ thơm ngát rất nhanh liền có thể ăn.
Ba người một bát canh lớn, Viên Hạo trước tiên nếm thử một miếng, thật sự ăn quá ngon. Là mùi vị bí đỏ của quê hương, lúc cậu ở ngoài làm công, cũng từng mua bí đỏ nấu cháo ăn, nhưng đó là bí đỏ loại nhỏ, hơn nữa đều là trồng hàng loạt, so với mùi vị ở quê hương thì chênh lệch rất nhiều, cậu cũng không quá thích ăn.
“Thật sự là ăn ngon a, ngọt thật.” An Tâm thở dài nói, An Bình cũng ở một bên mãnh liệt gật đầu.
“Bí đỏ nguyên bản đã chứa vị ngọt, thêm chút muối lại càng ngon miệng. Kỳ thực nếu như nấu cùng gạo thì còn ngon hơn.” Viên Hạo uống từng ngụm từng ngụm canh nói. Bọn họ chỉ ăn mấy thứ như hạt cao lương, dịch dinh dưỡng, thổ kim trứng, khiến cho cậu phi thường tưởng niệm những món ăn bình thường nhất trước kia từng ăn.
Ngẫm lại trước đây, rất nhiều người nhiều năm đều không ăn món chính, bất kể là các loại như cơm tẻ hay là mì sợi, bọn họ đều không thích ăn. Đặc biệt một ít cô gái, bình thường đều chỉ ăn hoa quả rau xanh, nói là muốn giảm béo, nếu như những người đó đến nên thời đại này, biết mình sẽ không thể ăn gạo cùng bột mì nữa, không biết sẽ có cảm tưởng gì? Ai nha, nếu như để cho mình cùng bọn họ đổi chỗ thì tốt rồi, ta trở lại ăn cơm tẻ, để cho bọn họ tới nơi này dùng bữa. Viên Hạo thường thường ở lúc ăn cơm nghĩ đến những chuyện không thể thực hiện được. Bất quá cũng chỉ là để cho mình thoải mái hơn một chút thôi.
Một nồi canh bí đỏ lớn, mấy người uống đến bụng đều chướng, một chút cũng không lãng phí đều bỏ vào bụng hết. Viên Hạo đánh ợ một cái, vỗ vỗ bụng cùng An Tâm đi ra ngoài tản bộ, thuận tiện tiêu cơm. Hiếm có một bữa no nê như vậy, mấy người ăn no rồi, An Bình rửa bát cũng theo ra ngoài, ba người liền vòng qua ruộng thổ kim trứng vài vòng mới hài lòng về phòng nghỉ ngơi.