Chương 43

Không được mấy ngày, Viên Hạo liền không còn thoải mái với những ngày tháng ăn bí đỏ nữa, mấy ngày liền hết canh bí đỏ cũng chỉ có canh bí đỏ, Viên Hạo hoàn toàn không thể khơi nổi hứng thú. Canh bí đỏ tuy rằng rất ngọt, nhưng Viên Hạo kì thực không quá thích ăn đồ ngọt. Hơn nữa canh bí đỏ dù thế nào cũng là nước, thời điểm ăn bụng trướng đến căng tròn, kỳ thực sau mấy lần tiểu tiện, trong bụng liền không còn bao nhiêu, đi đi lại lại càng thêm đói bụng.


Kỳ thực đồ vật dù có ăn ngon, nhưng cũng không thể cứ ăn ăn mãi. Nhìn những quả bí đỏ này, càng ngày càng nhiều, Viên Hạo thậm chí có cảm giác không dễ xử lí được. Mỗi ngày đều ăn, cảm giác không tiêu hóa được. Không ăn, lại không còn nhiều thứ để ăn. Đồ ngọt như canh bí đỏ này, thỉnh thoảng ăn, cảm thấy ngon, nhưng coi như là người thích ăn, cũng không thể ăn mỗi ngày được.


“Làm sao vậy?” An Bình thấy cậu một bộ dáng phờ phạc liền vội vàng hỏi.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy chỉ ăn bí đỏ liền không ổn lắm.” Viên Hạo hai ngày nay khẩu vị đều giảm hẳn.


“Đúng thế. Bí dỏ mặc dù ăn ngon nhưng mỗi ngày đều ăn, tất nhiên không thể ăn nổi.” An Tâm phụ họa, hắn cũng như thế, không thích đồ ngọt. Chỉ có điều so với Viên Hạo thì tốt hơn chút, dù sao hơn nửa thời điểm, đối với hắn mà nói, có đồ ăn là tốt lắm rồi. Vì vậy mà Viên Hạo nếu như không nói, hắn chắc chắn sẽ không nói câu này.


“Có ăn, lại còn nói này nói nọ, các cậu thật là.” An Bình lắc lắc đầu, không biết nên nói gì cho phải. Chính mình lại ăn thêm một bát, đem tất cả chỗ còn lại Viên Hạo cùng An Tâm không ăn đều giải quyết nốt. Trong ba người này, An Bình là người coi trọng đồ ăn nhất.


“Quên đi, làm việc đi.” Viên Hạo tỉnh táo hơn. Cậu cảm thấy không thể tiếp tục nghĩ đến chuyện bí đỏ nữa, buổi tối ăn một chút đồ vật khác, thay đổi khẩu vị một chút.


available on google playdownload on app store


Trong không gian, khắp nơi xanh mướt, bí đỏ còn tiếp tục sinh trưởng, khoai lang cũng nắm chặt thời gian cuối cùng mà sinh trưởng, những khối nhỏ nhô lên mặt đất càng ngày càng nhiều, thể hiện khoai lang trong lòng đất càng ngày càng lớn. lại nhìn mấy quả bí đỏ mới mọc, bất quá chỉ là hai, ba ngày, liền lớn hơn hẳn một vòng, nhìn lại những bí đỏ lớn lấp sau tán lá xanh kia, Viên Hạo liền giật mình, những quả bí đỏ này chỉ sợ chưa kịp chính, dây bí đỏ liền héo khô, không bằng thừa dịp thời tiết còn tốt, phơi chút bí đỏ, vật này có thể bảo tồn rất lâu, kiếm trông được đồ nào thì lấy ra ăn, nhất cử lưỡng tiện.


Nghĩ liền làm, Viên Hạo nhanh chóng lấy mấy quả bí đỏ con con.
“Cậu làm gì vậy?” An Bình giật mình nhìn Viên Hạo lấy bí đỏ cuống. Bí đỏ nhỏ như vậy, mới đầu Viên Hạo không dám hái, vẫn luôn quý trọng để nó lớn lên, hiện tại sao lại lập tức liền hái mấy quả liền.


“Hong khô, đợi mùa đông ăn nữa.” Viên Hạo nói, chỉ huy hắn đồng thời lại đây, chuẩn bị thái bí đỏ.


Bí đỏ nhỏ như vậy, cắt thành mảnh, dùng nước sôi luộc một chút lại hong khô, cất lên. Thời điểm muốn ăn, lại lấy ra, luộc lần nữa. bí đỏ làm như vậy, đối với nhiều người có thể nó là mỹ vị, nhưng cũng có mấy người căn bản là ăn không trôi. Cũng giống như đậu vậy, mỗi khi đến mùa hạ, những người làng Viên Hạo, từng nhà đều phơi một lượng lớn đậu, cà, bí đỏ còn có chút loại rau dưa nữa, đều là chuẩn bị cho mùa đông, mùa đông rau dưa có thể ăn cũng chỉ là cải trắng cải củ, hai thứ đồ này không thể nấu cùng thịt. Vì vậy mà mọi người đều phát huy đầu đủ trí tưởng tượng, ở mùa nhiều rau nhất sẽ tích trữ các loại, để đến mùa đông ăn làm cho bàn ăn thêm phong phú hơn.


“Như vậy cũng được sao?” An Bình yên lòng, nở nụ cười, nhưng lạ cảm thấy hoàn toàn lãng phí, còn không bằng đợi chín, luộc canh bí đỏ ăn.
“Nhanh cắt đi.” An Tâm vừa nghe nói, liền lập tức giục An Bình làm nhanh lên một chút.


An Bình thấy Viên Hạo đã cắt được nửa, cũng học theo dáng vẻ của cậu, bắt đầu cắt bí đỏ, hai người động tác nhanh hơn nhiều, rất nhanh liền đem bí đỏ cắt đầy một chậu to, Viên Hạo đã sớm dặn An Tâm đi nấu nước, đem bí đỏ thả vào trong nước sôi, đun một lúc liền lấy ra bỏ vào trong không gian phơi.


“Kì thực bí đỏ xào ăn, mùi vị cũng không tồi.” Viên Hạo mấy ngày nay ăn canh bí đỏ cũng có chút chán, trực tiếp hái một quả bí đỏ to bằng bát, so với lúc trước thì cắt to hơn một chút, cũng dày hơn.
“Vậy tối nay không ăn canh bí đỏ?” An Tâm có chút chờ mong hỏi.


“Ừm.” Viên Hạo gật gù.


Tối hôm đó Viên Hạo cắt ít ớt, đem bí đỏ cắt hành sợi, thả chút dầu, xào trong nồi một lát, làm một đĩa rau xào, rau xào ăn cùng với dịch dinh dưỡng, mọi người cũng coi như có chút mùi vị, mà chỗ ớt kia cũng có đất dùng, bì đỏ xào có chút cay, ba người ăn đều cảm thấy ngon lành, so với mấy ngày liền chỉ ăn canh bí đỏ, khẩu vị hoàn toàn bất đồng, quả thực không giống vị vốn có.


Kỳ thực dịch dinh dưỡng trong nhà cũng chỉ còn ba bao, mà hạt cao lương cũng chỉ còn có hai, ba cân. Bí đỏ tuy rằng nhiều, nhưng Viên Hạo vẫn lo lắng về vấn đề lương thực. Muốn lấy chút bí đỏ đi bán, nhưng lại sợ gây rắc rối nên rốt cuộc cũng không lấy ra, mà trong nhà lại nhiều ăn không hết. Buổi tối nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu vẫn quyết định liên lạc với Lý Ích một chút, muốn thăm dò một chút, xem bí đỏ này nên xử lí thế nào mới tốt. Viên Hạo cũng không hiểu sao mình lại trực tiếp lựa chọn Lý Ích, mà không phải Dương Phi, tuy rằng Lý Ích người này rất lạnh lùng, nhưng theo bản năng cậu vẫn cho rằng hắn có thể tin tưởng hơn một chút.


Ngày thứ hai, sáng sớm Viên Hạo liền liên hệ với Lý Ích, nhận được điện thoại của cậu, Lý Ích có chút giật mình. Ngoại trừ kinh ngạc, trong lòng còn có chút vui sướng. Trong nhân sinh của hắn, không thể không nói Viên Hạo là một sự tồn tại kì lạ. Mới đầu Lý Ích đối với Viên Hạo cũng không có cảm giác gì, có thể là do tiếp xúc nhiều hơn, sau khi lột bỏ vẻ bề ngoài thần bí, Viên Hạo lại như có như không khôn khéo, vẻ mặt ngốc ngốc cái gì cũng thể hiện ra ngoài, thật sự khiến cho Lý Ích cảm thấy khôi hài. Ngay cả lúc nãy vừa gọi điện, đều có vẻ hơi cẩn thận quá mức, nhưng vừa nghe nói mình sẽ tới, lại lập tức vui vẻ lên, một chút cũng không biết che dấu. Sau khi cúp điện thoại, Lý Ích nở nụ cười, nam nhân bề ngoài xấu xí này ( *


Hạo ca xấu xí hả??????*
), ở trong lòng hắn, bất tri bất giác liền lưu lại một ấn tượng không tồi.


Lý Ích luôn luôn giao thiệp với những người tâm kế sâu xa, ngay cả người được coi là bằng hữu Dương Phi, cũng là người đa nghi nhiều thủ đoạn, chỉ cần lơ là, lập tức liền mắc bẫy. Người có thân phận giống như Lý Ích, nhìn quen đủ mọi loại người, hơn nửa thời gian, hắn đều là tính kế người khác hoặc là bị người khác mưu hại. Đương nhiên người cùng hắn qua lại, đều đồng ý hợp tác cùng hắn, bất kể nói thế nào nào, Lý Ích người này, rất nhiều người vẫn ngầm bội phục hắn. Lý Ích có thủ đoạn có năng lực, đồng thời tác phong làm việc phóng khoáng, quan trọng nhất chính là trong lòng hắn có một điểm mấu chốt, chính là dù thế nào cũng không làm chuyện thương thiên hại lý. Coi như là loại người từ nhỏ đến lớn đều đối đầu với hắn như Dương Phi, về điểm này cũng cảm thấy không bằng.


Đương nhiên Lý Ích tính toán hơn nhiều, đối mặt với Viên Hạo, hắn dù sao vẫn còn chưa thích ứng, có lúc thậm chí có cảm giác mình thật xấu xa, ngươi thiết tưởng rất nhiều, đều không thể thực hiện trước mặt hắn, những thủ đoạn ở trước mặt mấy người Viên Hạo, kì thực chỉ là mấy trò trẻ con. Mới đầu, hắn cùng Dương Phi muốn để Viên Hạo tự tại một chút, chậm rãi thả lỏng cảnh giác với bọn họ. Hai người bọn họ vẫn không có những hành vi khác thường, cũng không vì lợi ích mà không để ý tôn nghiêm cùng sinh mệnh của người khác. Nhưng khi tiếp xúc nhiều hơn, Lý Ích cảm thấy ở cùng với Viên Hạo, rất hài lòng, ít nhất là trước mặt cậu, cuộc sống của ngươi sẽ đơn giản hơn nhiều, đối với người vẫn luôn sinh hoạt trong hoàn cảnh ngươi lừa ta gạt, đối với mọi cử động suy nghĩ, đơn giản hoàn toàn là một loại xa xỉ.


Dự định ban đầu của Viên Hạo chính là trước tiên bán nuôi nhốt Viên Hạo, khi được sự tin tưởng của cậu rồi, thông qua những phương thức hợp tình hợp lí chậm rãi thu lại lợi ích từ người Viên Hạo. Rất hiển nhiên, trên người Viên Hạo có quá nhiều bí mật. Người khác có thể nghĩ đến, bọn họ đương nhiên có thể nghĩ đến, nếu Viên Hạo bắt đầu liền xuất hiện trước mắt bọn họ, cũng có coi như là duyên phận, bọn họ không thể trơ mắt nhìn cậu rơi vào tay người khác, trải qua cuộc sống sống không bằng ch.ết, huống chi người này có thể mang lại lợi ích thật lớn, vì vậy mà không bằng nắm trong tay bọn họ, theo bọn họ, ít nhất có thể có cuộc đời của chính mình. Một nhân vật thần bí như vậy, đã sớm có không biết bao nhiêu người chú ý tới. Nếu như không có Lý Ích cùng Dương Phi, Viên Hạo hiện tại sao có thể nhàn nhã làm ruộng trong nông trường được.


Vì vậy lúc Viên Hạo mới bắt đầu đề nghị làm hộ khẩu, muốn nông trường hẻo lánh, muốn người máy bảo tiêu, những việc này kỳ thực khiến cho bọn họ cảm thấy quá thuận lợi, so với tưởng tượng của bọn họ còn thuận lợi hơn, đây cũng thuận tiện cho bọn họ làm việc. Thuận lợi đến mức hai người bọn họ có chút không thể tin được, không biết đây là do Viên Hạo thông minh, hay là cố ý làm như vậy? Mặc kệ thế nào, Viên Hạo có thể dưới mí mắt của bọn hắn, xác thực là bớt không ít chuyện.


Có một lần, Dương Phi cùng hắn nói chuyện, Viên Hạo tên này nhìn qua ngây ngốc, làm những việc này, giống như là tự chui đầu vào lưới. Nhưng người lưu lại giám thị hắn, một chút cũng không phát hiện ra được hành động kì quái này. Đương nhiên bọn họ làm chuyện gì trong nhà, mọi người cũng không rõ ràng. Dù sao A Vượng cùng A Phúc cũng không phải là ngồi không, nếu như có người tiếp cận nông trường, bọn họ liền nhanh chóng phát hiện.


Dựa vào lý do ăn cao lương ớt này, hai người bọn họ đi tới đi lui một lần, đương nhiên cũng không phát hiện ra bất kì vật gì có giá trị. Bất quá Viên Hạo luôn cho bọn họ những cảm nhận khác biệt. Liền ngay cả biện pháp cho dịch dinh dưỡng vào thức ăn, cũng là người bình thường không thể nghĩ được. Có người nào chỉ có thể ăn dịch dinh dưỡng, sẽ có canh thịt ăn với dịch dinh dưỡng, chuyện này cũng quá không hợp với lẽ thường. Thông thường những người chỉ có thể ăn dịch dinh dưỡng, là những người không thể ăn được thịt, lại càng không thể tưởng tượng được biện pháp kia. Tuy rằng loại phương pháp ăn này, thật sự là có thể ăn ngon hơn.


Viên Hạo càng ngày càng khiến cho Lý Ích cảm thấy hứng thú, nếu như nói ban đầu, dự định của Lý Ích cùng Dương Phi, hơn phân nửa là muốn thu được lợi ích trên người Viên Hạo thì hiện tại dù sao cũng đã hơi thay đổi. Một người có thể mang lại khoái hoạt cho mình, mặc kệ thế nào, ngươi sẽ không tự chủ được đối xử tốt với hắn hơn chút. Vì vậy mà trái tim của hắn cũng chầm chậm thay đổi, giống như làn trước Viên Hạo muốn mang bình tới, hắn lại mang thêm một bao muối, hơn nữa chuyện này, hắn cũng không có ý định nói cho Dương Phi, bất tri bất giác, hắn không nghĩ đem tất cả chuyện của Viên Hạo đều chia sẻ cùng Dương Phi, tuy rằng ban đầu bọn họ là có chung lợi ích.






Truyện liên quan