Chương 63
Cuộc sống mới có rất nhiều chuyện muốn làm. Hai người Dương Phi cùng Lý Ích so với trước đây càng bận bịu, hận đến nỗi không có cả thời gian ăn cơm. Mỗi ngày bận bịu đến chân không chạm đất, Viên Hạo như trước cùng An Tâm và An Bình trở lại tiểu nông trường của mình, A Vượng cùng A Phúc vẫn bảo vệ bọn họ, tất cả mọi chuyện đều tốt như không có gì thay đổi. Chỉ có điều Viên Hạo rõ ràng, cậu cùng với Lý Ích trong lúc đó, không còn giống như trước kia, tuy rằng hai người không có biểu lộ, nhưng sợi tơ tình trong lòng kia, đang dần dần sinh trưởng.
“Này, anh cũng không nên bận quá, rất nhiều chuyện không phải nhất thời liền có thể làm tốt.” Lý Ích tranh thủ lúc rảnh rỗi gọi điện cho Viên Hạo, Viên Hạo liền khuyên bảo hắn.
“Nói là như vậy, thực tế lại hỏng bét. Thực sự có quá nhiều chuyện muốn làm.” Lý Ích thở dài. Công tác trong tay thực sự có quá nhiều, chính quyền mới vội vàng thành lập, lại vừa kết thúc một cuộc chiến tranh, vật chất khan hiếm, hai nhà Đông Tây mang đi lượng lớn nhân viên kĩ thuật các ngành nghề, hiện tại mà nói chính phủ cái gì cũng thiếu, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu.
“Mặc kệ thế nào, bảo trọng thân thể là yếu tố đầu tiên.” Viên Hạo cũng rõ ràng chỉ có thể không ngừng khuyên hắn bảo trọng thân thể.
“Ừm, Chu Lực An muốn hợp tác với cậu một chút, có quan hệ đến vấn đề sinh dục, cậu suy nghĩ một chút.” Lý Ích nhớ tới tổ chức gien người cùng sinh dục do Chu Lực An mới thành lập liền đau đầu, cái tên này vẫn luôn một lòng muốn nghiên cứu Viên Hạo. Nguyên bản Lý Ích rất phản đối chuyện này, nhưng Chu Lực An chưa từ bỏ ý định, hắn nói Viên Hạo có thể sẽ mang đến đột phá mới cho nghiên cứu về sinh dục. Sinh sôi là vấn đề lửa đã cháy xém lông mày, kho trứng chỉ còn dư lại 500 cái trứng, những thứ này vẫn là trước kia Lý Ích cùng Dương Phi ngầm làm, nguyên bản kho trứng đều bảo tồn trong tay chính phủ, ở trong chiến tranh liền bị hai nhà Đông Tây mang đi toàn bộ. Hiện tại nhân loại sinh sôi chính là dựa vào 500 trứng này, nhân loại có thể chống đỡ được bao lâu, thực sự là không dám nghĩ.
“Được rồi.” Viên Hạo đáp ứng, hiện tại vấn đề sinh sôi, cậu cũng rõ ràng. Hiện tại trứng dùng một cái liền ít đi một cái. Mọi người đều hi vọng có thể nhanh chóng tìm được phương thức sinh sôi mới cho nhân loại. Hơn 500 cái trứng, Chu Lực An căn bản là không dám lấy ra, hắn sợ một khi dùng hết, lại không tìm được phương thức sinh sản mới, nhân loại chỉ có thể chờ biến mất. Tuy rằng Chu Lực An không biết Viên Hạo đến từ ngàn năm trước, nhưng Viên Hạo khác với tất cả mọi người, hắn vẫn là hết sức rõ ràng. Vì vậy hắn nhiều lần đưa ra đề nghị nghiên cứu Viên Hạo, trong lòng Viên Hạo cũng rõ ràng t*ng trùng của mình cùng những người ở đây khẳng định khác nhau. Vì vậy liền đáp ứng.
“Trong quá trình nghiên cứu, cậu có quyền nói lên ý kiến của mình, nếu có chuyện gì lập tức liên hệ với tôi.” Lý Ích dặn hắn.
“Biết rồi.” Viên Hạo nở nụ cười, Lý Ích nguyên bản là một người ít nói, bây giờ cũng bắt đầu lề mề lên.
Nghe được Viên Hạo đáp ứng, Chu Lực An quả thực không thể chờ được nữa, ngày thứ hai liền tự mình tới đón Viên Hạo, đem cậu mang tới viện nghiên cứu.
“Nơi này có mấy người cậu biết, bình thường cậu cũng thể cùng chơi cùng mọi người.” Chu Lực An chỉ chỉ nhân viên nơi này cho Viên Hạo, trong đó có máy người lần trước Viên Hạo nằm viện đã chăm sóc cậu.
Mọi người từng người chào hỏi Viên Hạo, Viên Hạo vốn có chút sốt sắng cũng chậm rãi thả lỏng, nói là nghiên cứu, kì thực nơi này cũng giống như bệnh viện, chỉ có điều thiết bị xa hoa hơn, nhưng những thứ đồ này cũng không cần Viên Hạo hiểu rõ, cậu chỉ cần làm theo Chu Lực An yêu cầu là được rồi.
Liên tiếp mấy ngày, Viên Hạo đều được kiểm tr.a toàn diện, từ đầu đến chân, từ trong đến ngoài, từ hàm răng đến móng chân, không có một chỗ là không kiểm tra, ngoài ra, Viên Hạo sinh hoạt rất dễ dàng, cùng Lý Ích gọi điện, Viên Hạo nói cho hắn, “Sinh hoạt nơi này cũng không tệ lắm, mỗi ngày chính là phối hợp với mọi người kiểm tr.a một chút.”
“A, vậy thì tốt. Rảnh rỗi tôi đến xem một chút.” Lý Ích yên lòng.
“Chà chà, Lý Ích người này, hiện tại cũng sẽ dài dòng như thế.” Chu Lực An ở một bên nháy mắt cười xấu xa, Viên Hạo biệt nữu xoay mặt ra nơi khác, cầm một quyển tư liệu lung tung lật lên, che dấu tâm tình của bản thân. Chu Lực An biết cậu da mặt mỏng, cũng không trêu ghẹo cậu nữa, cười to ra ngoài.
Mấy ngày kế tiếp, Viên Hạo cũng ăn được vị đắng, tuy rằng cậu biết Chu Lực An là chuyên gia y học, nhưng khi nghe hắn hỏi, “Cậu khi nào mộng tinh, bao nhiêu ngày một lần, đối tượng ảo tưởng là ai?” Mấy vấn đề này, hầu như hận không thể xông ra ngoài. Những thứ này đều là vấn đề riêng tư, vốn thời đại này rất cởi mở, nhưng những người Viên Hạo tiếp xúc đều rất nội liễm, lần đầu tiên nghe được có người hỏi cậu như vậy.
“Ai, này có cái gì mà thẹn thùng.” Chu Lực An nhìn Viên Hạo so với tôm luộc còn hồng hơn, hết sức buồn cười.
“Anh…” Viên Hạo chỉ vào hắn, anh nửa ngày, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Được rồi, biết cậu thẹn thùng, tôi mới sắp xếp một người ở làm ghi chép a.”
“Viên Hạo, chuyện như vậy, mọi người đều trải qua, cậu không cần thẹn thùng như vậy.” Trợ thủ cố nén cười, khuyên bảo cậu.
Hai vấn đề trước Viên Hạo thành thật trả lời, nhưng đối mặt với vấn đề sau cậu thực không tiện nói ra, huống chi cũng không dám nói, Chu Lực An cùng trợ thủ trao đổi ánh mắt, cũng không truy hỏi vấn đề này, bất quá bắt đầu làm mấy chuyện cần làm, khiến cho Viên Hạo càng thêm không tiện.
“Chúng tôi muốn lấy một ít □ của cậu làm nghiên cứu.” Chu Lực An mở máy truyền hình đầu giường ra, trong đó đang chiếu phim súng thật đạn thật, Viên Hạo mặt xoạt một cái liền hồng thấu.
“Một mình cậu ở bên trong, người máy trợ thủ của tôi sẽ giúp cậu.” Chu Lực An cười cười cùng trợ thủ ra ngoài, rất nhanh một người máy nho nhỏ tròn vành vặn cầm một đống đồ vật đi vào.
Viên Hạo sớm biết nhất định sẽ phải qua cửa này, nhưng người vẫn cảm thấy khó chịu, đến nửa ngày cũng không chuẩn bị được tâm tình, trong máy truyền hình truyền đến từng trận rên rỉ, thở dốc, cậu làm thế nào cũng không ngạnh lên được. Người máy đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, không thể làm gì khác hơn là ra ngoài tìm Chu Lực An.
“Viên Hạo, cậu không thích phim này sao? Tôi đổi phim khác cho cậu, cậu thích loại người gì?” Chu Lực An lấy ra một đống lớn cuộn phim, trên mặt còn có hình minh họa, có hình mãnh nam, có hình tinh anh, cũng có hình lỗ mãng, có thể nói không thiếu gì cả, Viên Hạo càng nhìn càng không biết nói gì.
“Thế nào? Yêu thích cái nào?” Chu Lực An tràn đầy phấn khởi hỏi.
Viên Hạo mặt tối sầm lại, hoàn toàn giác ngộ không có cách nào cũng hắn câu thông. Vẫn là trợ thủ biết điều một ít, nhìn sắc mặt Viên Hạo nói, “Bằng không, cậu trước tiên nghỉ ngơi một chút, chúng tôi tí nữa quay lại sau.”
Trợ thủ lôi kéo Chu Lực An, Viên Hạo cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, người cũng dần dần thích ứng lại, mặc kệ thế nào, cậu hiểu được □ là thứ họ cần nhất, vì vậy mà Viên Hạo bắt chậm chậm rãi điều chỉnh tâm lí, thân thể cũng dần dần nóng lên, thời khắc sống còn vẫn ảo tưởng Lý Ích mới thành công.
Chu Lực An cầm □ của Viên Hạo, lập tức gọi điện cho Lý Ích, nói cho hắn cuối cùng cũng coi như đắc thủ, Lý Ích nghe ngữ khí của hắn, vừa buồn cười lại vừa tức giận, trong lòng càng thêm chua xót, tức giận nói, “Cậu nói cái gì, tại sao lại gọi là đắc thủ. Có muốn tôi đem những lời này nói với Naxi hay không?”
“Ha ha, đùa giỡn, đùa giỡn.” Chu Lực An vừa nghe đến hai chữ Naxi, lập tức không dám nói lung tung.
“Lúc nào có thể thả Viên Hạo trở về?” Lý Ích lại hỏi, Viên Hạo ở đây cũng gần nửa tháng, tuy rằng ở nông trường có An Tâm cùng An Bình quản, hết thảy đều tốt, nhưng Viên Hạo rời đi hai người bọn họ không có cách nào vào không gian, đã nhiều lần hỏi Lý Ích khi nào có thể thả Viên Hạo về nhà.
“Ngài mai đi, có thể về trước, qua một thời gian ngắn trở lại.” Chu Lực An còn tưởng rằng Lý Ích có ý kiến gì, vội vã đáp ứng thả Viên Hạo trở về.
Viên Hạo vừa nghe thấy có thể trở về, tâm lập tức bay lên, cậu rất lo lắng không gian, thời tiết này là thời gian trồng cây tốt nhất, có rất nhiều chuyện chờ cậu làm a. Ngày thứ hai, sáng sớm, Viên Hạo liền giục Chu Lực An phái người đưa cậu trở lại nông trường.
“Tôi về rồi.” Viên Hạo kêu to, An Tâm cùng An Bình nghe thấy tiếng nói của cậu, lập tức từ trong nhà chạy ra.
“Cho các cậu.” Viên Hạo lấy một ít lễ vật ra, những thứ này đều là cậu bắt Chu Lực An mua cho, có đồ ăn vặt, thậm chí có mấy tờ báo, quan trọng nhất chính là một ít tư liệu về cuộc thi An Tâm muốn.
An Tâm nhận lấy tư liệu, cẩn thận nhìn rất nhanh, hai mắt tỏa sáng, nhảy lên ôm Viên Hạo vui tươi hớn hở, “Vẫn là Viên Hạo tốt nhất, những thứ này đều là tư liệu em cần nhất a.”
Hiện tại á nhân cùng người bình thường đều công tác bình đẳng, tự do, mọi người có thể lựa chọn trường chuyên nghiệp mình thích, chỉ cần thi vào được, là có thể học được đại học, kiến thức trước đây của An Tâm không tồi, hơn nữa lúc nhỏ cũng đọc sách, mà An Bình không giống, nhà hắn nghèo, tuổi lại lớn, hơn nữa không có sở trưởng về việc học như An Tâm, căn bản cũng không nghĩ đến chuyện học đại học, hiện tại chỉ muốn yên tĩnh theo Viên Hạo làm việc ở nông trườn, có ăn có uống liền thỏa mãn.
Quy trình tuyển sinh năm nay được công bố, An Tâm liền la hét muốn đi thi đại học, hắn muốn làm nông dân bá bá tốt nhất. Vì vậy mà lần này Viên Hạo cố ý giúp hắn tìm những tài liệu này về.
“Tôi muốn nhanh chóng vào nhà nhìn một chút.” Viên Hạo thả đồ vật xuống, liền vội vàng vào không gian. An Bình còn chuẩn bị cùng cậu tiến vào, vừa ngẩng đầu liền không thấy Viên Hạo, không thể làm gì khác là chờ ở một bên.
Vừa thấy được Viên Hạo, đàn gà liền kêu to, Viên Hạo vội vã cầm chút đồ ăn cho chúng, nhìn đàn gà một chút, đột nhiên phát hiện hai con gà mái không nhúc nhích ở một bên, cậu giật mình, cẩn thận đi tới, ném ít đồ ăn trước mặt chúng, gà mái cẩn thận cúi người ăn đồ ăn, Viên Hạo quả nhiên nhìn thấy phía dưới có mấy quả trứng. Thực sự là quá tốt rồi, nhìn bộ dáng này lập tức liền có gà con. “A, chúng nó đang ấp gà con đây. Sau này chúng ta sẽ có nhiều gà con hơn.” Viên Hạo vui tươi hớn hở nói, đến nửa ngày cũng không thấy âm thanh của An Tâm cùng An Bình. Quay người lại, liền phát hiện mình vội đi vào không dẫn theo hai người bọn họ vào.
Vội vã đi ra, quả nhiên thấy bọn họ đang chờ mình, Viên Hạo xấu hổ nói, “Vừa nãy quá nhanh.”
Mỗi tay lôi một người, ba người đồng thời tiến vào không gian, An Tâm cùng An Bình nghe được hai con gà mái đang ấp gà con, quả nhiên hài lòng cười to lên, nhiều ngày không vào, trên cỏ có một ít trứng gà, An Bình vội vã cầm rổ nhặt trứng gà, vừa kiếm vừa cười nói, “Viên Hạo, chúng ta lại ăn không hết trứng.”
“Không sao, có thể chưng lên, hoặc đem ướp, sau đó ăn dần.” Viên Hạo tiện tay nhặt lên một quả trứng bỏ vào rổ, mọi người quay một vòng, rổ cũng gần đầy, nhìn nhiều trứng như vậy, tâm tình mọi người rất tốt. Hiện tại vật tư so với trước đây càng thêm thiếu thốn, trên thị trường trứng gà bán rất ít, chiến loạn tổn thất lượng lớn tài lực cùng nhân lực, huống chi lúc hai nhà kia mang đi, đều là lượng lớn thứ tốt.
Hiện tại chính phủ không thể không đem mọi người tập trung lại, dựa vào năng lực để sắp xếp công tác cùng sinh hoạt cho mọi gười. Chính phủ liên hiệp tài lực, cũng cực kỳ cật lực, Lý Ích cùng Dương Phi lấy ra phần lớn gia sản của mình, cũng không có cách nào cung cấp cuộc sống cho mọi người, vì vậy mọi người không thể không gian nan sống qua ngày, phương diện ăn uống, so với trước đây càng chênh lệch, hơn nửa thời điểm mọi người chỉ có thể ăn dịch dinh dưỡng. Trứng gà càng không dám nghĩ tới. Rổ trứng gà này của Viên Hạo rõ ràng quý giá vô cùng, nhưng cậu không dám lấy ra, chỉ dám lén lút ở nhà ăn.
“Chúng ta nhanh chóng trồng một chút, cuối tháng này mới có khả năng tốt hơn a.” An Tâm nhìn cỏ đầy đất, hận không thể lập tức biến chúng thành lương thực.
“Ừm, trước hết trồng một ít dưa chuột ra, nếu không lại thêm ít ớt?” Viên Hạo dò hỏi.
“Nếu có hạt giống rau xanh thì càng tốt rồi, chỉ có rau xanh có thời kì sinh trưởng ngắn nhất.” An Tâm thở dài một hơi, các loại như dưa chuột, muốn thành thục ít nhất cũng phải ba tháng a.
“Anh tìm Lý Ích bàn một chút đi.” Viên Hạo cũng thở dài một hơi, sớm biết vậy lúc trước mang ít hạt giống rau xanh đến thì tốt rồi, hiện tại tất cả mọi người chịu đói, tính như cậu có thể ăn no, nhưng trong lòng đều có chút không thoải mái.
“Thổ kim trứng hiện tại gần như có thể trồng chứ?” An Bình hỏi. Chỉ có vật này thu hoạch tốt nhất, đồng thời mọi người cũng có thể ăn, đủ để ngăn chặn một thười gian.
“Còn phải chờ mấy ngày.” An Tâm cau mày, hắn cũng ước gì có thể nhanh trồng thổ kim trứng một chút, người bên ngoài cũng có thể ăn nhiều một chút.
Lần trước nghe bọn Lý Ích nói, hiện tại rất nhiều nông trường đều không có hạt giống, đặc biệt là trên địa bàn hai nhà Đông Tây, có thể nói một hạt giống đều không để lại, không còn hạt giống, cuộc sống của mọi người càng khổ hơn.
“Thực sự khốn nạn, bọn họ đem hạt giống đi, lại để phần lớn người lưu lại.” An Bình oán hận mắng vài câu. Vốn mỗi nhà một địa phương, người trên địa bàn hai nhà Dương Lý trải qua chiến tranh tuy rằng kém một chút, nhưng cũng không đến nỗi dân chúng lầm than. Nhưng trên địa bàn hai nhà Đông Tây, tất cả mọi thứ như hạt giống cùng đồ ăn đều bị cướp đi, ngoại trừ người ra thì không còn gì cả. Chính phủ không thể không phân ra bộ phận hạt giống, vật tư đến giúp những người này, dưới tình huống hạt giống căn bản là không đủ, đồ ăn lại càng không đủ, coi như là dịch dinh dưỡng cũng cần vật tư đến sản xuất ra, vì vậy mà đồ ăn trên căn bản đều là theo phân phối. Không thể ch.ết đói một người, mọi người cũng chỉ có thể cùng nhau nhịn đói.
“Lưu lại phần lớn là những người già yếu bệnh tật, những nông trường kia bị phá hỏng không trồng được. Những người này thật đúng là không có nhân tính a. Người như bọn họ đến tinh cầu khác, liền không còn nhân loại.” An Tâm càng thêm căm giận bất bình.
“Nói những lời này cũng vô nghĩa a. Hiện tại quan trọng nhất chính là,chúng ta trồng thêm nhiều lương thực, qua thời gian này sẽ khá hơn.” Viên Hạo cũng lo lắng, hiện tại Lý Ích quan tâm đến toàn bộ nhân loại, nếu như mọi người chịu đói, Lý Ích cũng không thể ăn no. Lý Ích không thể không tự làm gương, khẳng định sẽ cùng mọi người ăn giống nhau, Viên Hạo nghĩ đến những thứ này, trong lòng liền khó chịu, trên phương diện đồ ăn mấy người Viên Hạo có thể tự cung tự cấp, nhưng bọn họ cũng đã phân ra một ít cho chính phủ, cầm cứu tế nạn dân.
Phụ cận nhà Viên Hạo cũng thêm hai tiểu nông trường, đem khá một chút đều chuyển ra, chuẩn bị đến thời điểm thì trồng thổ kim trứng. Những người này đều dựa vào chính phủ cung cấp đồ ăn đến sống qua ngày, sinh hoạt so với Viên Hạo, quả thực là một người ở trên trời một người ở dưới đất. Đều là hàng xóm, bọn Viên Hạo bình thường cũng không đành lòng nhìn, vì vậy thỉnh thoảng tiếp tế một ít cho người già yếu bệnh tật, khiến cho hiện tại bọn cậu cũng đủ ăn, chỉ hận không thể trồng thêm thứ gì ăn.
Mấy người ra không gian, quả nhiên bên ngoài lại loạn rầm rầm, đám con nít thỉnh thoảng lại đến đây tống tiền, ở đây ăn chút thứ tốt.
“Viên thúc thúc, Viên thúc thúc.” Mấy tiểu hài tử vừa thấy Viên Hạo, liền kêu to lên. Người lớn ăn chút dịch dinh dưỡng, sinh hoạt kém một chút, đều có thể chịu đựng được, nhưng bọn nhỏ vẫn cần nhiều dinh dưỡng hơn. Cái này cũng là nguyên nhân Viên Hạo sẽ thỉnh thoảng tiếp tế một chút cho bọn họ. Kỳ thực hai tiểu nông trường mới mở phụ cận, nhân khẩu cũng là năm mươi, sáu mươi, đều là á nhân cùng tiểu hài tử phía Đông Tây, bốn mươi á nhân tuổi trẻ thân thể khỏe mạnh, mười á nhân, mười người già yếu bệnh tật.
Những người này đều đã trải qua điều tra, biết trong lòng bọn họ cũng không tệ, người cũng thiện lương, hơn nữa đều có tri thức về gieo giống, lúc trước bọn Lý Ích đem bọn họ phân ở nơi này, cũng là cân nhắc, những người này tương đối an toàn, sau này có thể theo Viên Hạo làm ruộng. Vì vậy Lý Ích cố ý cùng Viên Hạo thương lượng qua, mới để cho bọn họ yên ổn ở phụ cận này. Viên Hạo cũng có cảm giác mình tích lại khá nhiều đồ ăn tự nhiên, có thể thỉnh thoảng tiếp tế những người này một chút, cũng liền đồng ý để những người này làm hàng xóm.
“Đi chưng ít canh trứng gà cho bọn nhỏ ăn đi.” Viên Hạo thở dài một hơi, vừa mới nhặt được một rổ trứng gà, không dám đưa cho bọn họ, chỉ có thể làm như vậy. Một rổ trứng gà lớn còn tưởng rằng có thể tích lại ăn dần, bây giờ nhìn lại liền không thể, bọn nhỏ cách mấy ngày tới một lần, rổ trứng gà này cũng không được mấy bữa, huống hồ còn có ba người bọn họ ăn a.
Mười đứa trẻ mỗi người đều được ăn một bát bánh ga tô lớn, An Bình chưng mười quả trứng gà, xem như mỗi người một quả. Bọn nhỏ được ăn, hài lòng trở về, lúc gần đi An Tâm còn dặn dò” “Trở về không được nói các cháu được ăn cái gì. Bằng không lần sau liền không cho ăn.” Hắn sợ mọi người biết bọn họ có trứng gà, sẽ nói ra. Hiện tại trứng gà cùng gà đều rất quý giá.
Bọn nhỏ gật gù, bọn nó đều sợ thật sự không được ăn những thứ tốt, đều rất nghe lời, mỗi một lần An Tâm căn dặn bọn nó, bọn nó cũng thật sự một lần cũng không nói cho mọi người ở đây được ăn gì. Ba lần qua đi, người lớn cũng không hỏi. Trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, người ta chỉ chịu cho bọn nhỏ ăn đồ ăn. Cái thời điểm đặc thù này, người nào cũng đều đem lương thực nhà mình cất cẩn thận, có thể lấy một chút cho hài tử ăn, đều là tương đối khá. Những á nhân này bình thường sinh hoạt kham khổ, tuổi cũng không lớn, đối với hài tử đều rất bảo vệ, hơn nữa bọn họ khi đến, cấp trên đã chỉ thị qua, Viên Hạo có thân phận đặc thù, không nên quấy rầy cậu, hơn nữa bên người Viên Hạo hiện tại ngoại trừ hai người máy, còn có quân đội thỉnh thoảng đến xem một chút, vì lẽ đó bọn họ bình thường cũng không dám tới quấy rầy mấy người Viên Hạo. Tuy rằng gia tăng không ít hàng xóm, mấy người Viên Hạo sinh hoạt ở nơi này, vẫn tính là khá bình yên.